Tô Tiểu Mễ mới vừa trở lại bàn làm việc, điện thoại liền vang lên.
"Thúc giục cái gì thúc giục, một ngày làm việc tám giờ, tôi còn làm tới mười giờ, còn thúc giục! Nguyền rủa ngươi tối nay bất lực!" Tô Tiểu Mễ hướng về phía điện thoại vang không ngừng nguyền rủa Lâm Khải trong nội tâm. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com
"Tiểu Mễ, ở quầy có chuyển phát của cô, mau tới đây! Nhanh lên một chút!" Nhân viên quầy tiếp tân ở bên kia hưng phấn kêu.
Tô Tiểu Mễ không hiểu cúp điện thoại, chuyển phát của Tô Tiểu Mễ cô việc gì đến người ở quầy phải cao hứng.
Cô vừa mới giẫm chân đến quầy, ở trước mặt liền có một mảng lớn lửa đỏ. Cô mở mắt thật to, có chút ngoài ý muốn, hơn nữa là không thể tin được.
"Tô tiểu thư, phiền cô ký nhận!" Chuyển phát viên đem hóa đơn đưa tới trước mặt cô.
"Cái đó, chú xác định là của Tô Tiểu Mễ lầu XX công ty XX sao? Chú không lầm chứ?" Tô Tiểu Mễ lại theo sát chuyển phát viên xác nhận một lần nữa, trực giác cho cô biết, chuyển phát viên này nhất định là lầm đối tượng, cô Tô Tiểu Mễ lớn như vậy, cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt, người nào "mắt vụng về" coi trọng cô như vậy?
"Xác định, chính là Tô Tiểu Mễ lầu XX công ty XX."
"Vậy là ai đưa?"
"Cái này tôi không rõ lắm, chỉ biết là là một vị tiên sinh họ Đỗ." Chuyển phát viên lại đưa bút tới trước mặt cô một lần nữa.
Trong đầu Tô Tiểu Mễ nhanh chóng tìm tòi những người trong khu vực họ Đỗ, chẳng lẽ là anh ta? Nhưng cô chỉ nói qua cô tên Tô Tiểu Mễ nha! Trong lúc buồn bực cô liền ký tên nhận hoa.
"Trời ạ, chị Tiểu Mễ, chị yêu? Bạn trai chị thật hào phóng, thật là lãng mạn a, chín mươi chín đóa hoa hồng, các người là muốn kết hôn sao?" Nhân viên ở quầy bắt đầu nhiều chuyện.
Tô Tiểu Mễ chẳng qua là ngây ngốc cười lại, cầm hoa vội vàng rời đi.
Dọc theo đường đi, người của công ty cũng lau mắt mà nhìn cô.
"A, Tiểu Mễ, người nào tặng hoa a?"
"Tiểu Mễ nhận hoa a, có người trong lòng rồi?"
"Trời ạ, Tiểu Mễ, đang yêu? Là người nào a? Làm nghề gì?"
Đúng lúc lại gần tới bữa trưa, công ty giống như muốn nổ tung! Bắt đầu nhiều chuyện Tô Tiểu Mễ giống như "xữ nữ già" này cư nhiên cũng nhận được hoa hồng.
"Ồ, Tô chủ quản ở bộ kế hoạch của chúng ta cũng nhận được hoa hồng? Nở thật đúng là diễm lệ, chẳng qua là không biết có thể giữ tươi được bao lâu. Ba năm ngày hội hoa xuân quá hạn, không biết ba năm sau người đàn ông kia có đóng dấu hết hạn với chủ nhân hoa này hay không! Tiểu Mễ, nhìn đàn ông phải thận trọng một chút, chớ không cẩn thận liền trượt chân bị đàn ông lừa đó nha." Ngải Niệm Như nửa cười nửa trào phúng ở đối diện cô nói.
"Ngải chủ quản quan tâm, hoa này là đưa sai lầm rồi, cô thích cứ cầm!" Tiểu Mễ rất rộng rãi nói.
"Ai nha, hoa hồng tục như vậy, tôi đây không thích, đàn ông tặng hoa cho tôi quá nhiều rồi! Cô cảm thấy tôi còn cần người khác tặng cho sao, tôi xem a, chỉ có cô thích hợp!" Ngải Niệm Như vẫn cười nhưng trong nụ cười lại cất giấu vô số dao găm.
"Răng miệng làm sao lại sặc mùi như vậy a, hâm mộ đố kỵ hận chết ngươi đi!" Tô Tiểu Mễ hung hăng trả lời trong lòng, mặt ngoài chỉ là vân đạm phong khinh cười cười, cô ghét Ngải Niệm Như, nhưng đạo làm việc nói cho cô biết, hài hòa quan trọng nhất, người khác đả thương cô một thước, cô cũng không cần thiết trả lại cho người ta một trượng, đấu tranh bằng nước miếng có ý nghĩa gì đâu, thời điểm này không bằng làm nhiều một chút chuyện có ích.
Vừa lúc đó, điện thoại vang lên, vừa tiếp, bên trong truyền tới là thanh âm âm lãnh của Lâm Khải: "Tới phòng làm việc của tôi một chuyến!"
Không đợi cô có bất kỳ lời nào đáp lại, đầu kia điện thoại đã cúp máy. Không thèm quan tâm hiện tại đã là thời gian nghỉ trưa.