Có Cần Lấy Chồng Không? Chương 20


Chương 20
Vẻ mặt hơi kinh ngạc, có thể thấy trong mắt Liêm Tuấn ít nhiều thú vị: “Không phải em mơ thấy tôi trừ lương của em chứ?”

“Em còn đứng đó làm gì?” Anh hỏi.

Đỗ Lôi Ty tiếp tục: “Cái kia… Cà phê uống có ngon không?”

Liêm Tuấn gật đầu: “Cũng được.”

“Vậy… Tiền lương… Còn trả không?”

Thì ra cô lo chuyện này, Liêm Tuấn hứng thú, ra vẻ thâm trầm nói: “Việc này phải xem biểu hiện sau này của em.”

Còn phải nhìn biểu hiện? Đỗ Lôi Ty dũng cảm, vỗ ngực nói: “Anh yên tâm! Ngoài những việc khó dễ và những điều không may, chỉ cần anh còn có chuyện muốn tôi làm, tôi nhất định sẽ nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, không hề thoái thác!”

Liêm Tuấn ngoắc ngoắc khóe miệng: “Tốt, tôi sẽ không khách khí.”

Lời này nghe sao có chút là lạ? Không kịp nghĩ nhiều, một chồng giấy tờ đã đưa tới trước mặt Đỗ Lôi Ty, “Giúp tôi đánh những văn kiện này vào trong máy vi tính đi.”

Đánh chữ? Đây chính là một thế mạnh của phóng viên, Đỗ Lôi Ty vui tươi hớn hở tiếp nhận, đang chuẩn bị đi chiến đấu hăng hái, Liêm Tuấn bỗng nhiên lại gọi cô lại.

“Còn có chuyện gì sao?” Đỗ Lôi Ty xoay người.

“… Vừa rồi tôi bảo Jason đem mấy bộ quần áo phụ nữ lại đây, em đi xem, đổi mấy bộ quần áo.” Trời mới biết, mới vừa rồi cô vì 1500 đồng kia mà vui mừng, khua tay múa chân ở trước mặt anh, bộ dạng mê người đến mức nào, không như ánh đèn u ám tối hôm qua, hai chân trắng nõn được lộ ra ở dưới ánh nắng ban mai, khiến cho người ta không cầm lòng nổi.

Nhưng mà, Đỗ Lôi Ty không nghĩ quá nhiều, cô chỉ cảm thấy sếp tổng đại nhân ngoài phát tiền lương, lại còn thưởng cho nhân viên! Một ông chủ tốt như vậy biết đi đâu để tìm nha? Xem ra nhà tư bản lúc dịu dàng vẫn có chút nhân tính!

Đỗ Lôi Ty thật vui mừng, tăng tốc làm việc, đặc biệt gắng sức, chỉ một lát đã hoàn thành đống giấy tờ mà sếp tổng giao cho.

“Xong rồi! Còn có việc gì nữa không?”

Đối với động tác cấp tốc của cô, Liêm Tuấn có chút giật mình, nha đầu này thường ngày thoạt nhìn chậm chạp, giống như sức lực, vậy mà khi làm việc, không hề qua loa một chút nào.

“Còn có hai hợp đồng này, em đọc lại xem, xem có gì không khớp.”

“Tuân lệnh!”

Sau đó Đỗ Lôi Ty cầm lấy hai bản hợp đồng qua một bên, đọc lại, một lát sau, cô cầm hai bản hợp đồng trở lại, “Báo cáo sếp tổng, hai bản hợp đồng này tôi đã đọc lại, không có chỗ nào không khớp, nhưng mà… Tôi cảm thấy hai bản hợp đồng này có rất nhiều chỗ sai.”

“Sao?” Liêm Tuấn có chút kinh ngạc, “Có chỗ sai.”

“Anh xem đi!” Đỗ Lôi Ty cầm lấy một bản hợp đồng đi tới bên cạnh Liêm Tuấn, ngón tay chỉ vào bản hợp đồng, “Chỗ này phải là dấu chấm tròn, không phải là dấu phẩy. Còn có bên này!”Taycô chỉ đến một chỗ khác, “Nơi này không nên dùng dấu ngắt, mà phải dùng dấu chấm phẩy, bởi vì vẫn là một câu đơn, không thể dùng dấu ngắt phân cách. Còn có bên này, con dấu cũng đặt sai lệch…”

Đợi cô từng câu từng chữ nói rõ chi tiết xong, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện vẻ mặt sếp tổng đại nhân có chút quái dị.

“Sao vậy?” Cô nói sai cái gì sao?

Một lát sau, sếp tổng đại nhân thản nhiên nói: “Những thứ em nói không liên quan gì đến nội dung, đổi hay không cũng không sao cả.”

“Sao lại không sao? Hợp đồng là văn bản quy phạm rất quan trọng, nếu một bản hợp đồng ngay cả dấu chấm câu cơ bản như vậy cũng đặt sai, còn có thể nói đến nội dung sao? Còn có con dấu này, anh đừng tưởng rằng chỉ cần nó có trên giấy là được, con dấu ở hợp đồng là thay mặt cho cả công ty, một công ty tốt sẽ không để chuyện này xảy ra.” Khi cô nói những lời này, đôi mắt sáng lên, ánh mắt kiên định mà chấp nhất.

Nói xong một hơi, bỗng nhiên nhận thấy có cái gì không đúng.

Sếp tổng đại nhân sao lại nhìn cô với ánh mắt như vậy? Thật giống như trong mắt cất giấu thứ gì đó, muốn nhìn thấu toàn bộ con người cô, làm cho người ta nhịn không được sợ hãi trong lòng.

Trong lòng cô trống rỗng, khí thế vừa rồi cũng không còn: “Tôi… Tôi nói lung tung… Nếu như anh không muốn sửa đổi, thật ra thì…”

“Không!” Liêm Tuấn cắt đứt lời cô, “Em nói đúng.”

Sao? Khó có được lúc sếp tổng đại nhân dễ nói chuyện như vậy.

“Em đem hợp đồng đi sửa lại lần nữa đi, sửa lại tất cả những gì em cho là không đúng đi.”

Cứ như vậy, thẳng đến buổi chiều, Đỗ Lôi Ty không ngừng đánh máy, sửa đổi hợp đồng, lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra là làm sếp tổng cũng không phải là một việc dễ dàng, gần như cả ngày đều bận rộn vì công việc của công ty, ngay cả khi bị cách ly giống như bây giờ, anh cũng không bỏ bê công việc.

Hình ảnh nhà tư bản độc ác, xấu xa, dần dần được thay đổi trong lòng cô.

Song, cô không biết là, có một người cũng có một cái nhìn khác về cô.

Xem lại bản hợp đồng mà Đỗ Lôi Ty đã sửa đổi, Liêm Tuấn hài lòng gật gật đầu: “Hôm nay em đã vất vả rồi.”

Sếp tổng đại nhân bỗng nhiên nói như vậy, điều này làm cho Đỗ Lôi Ty thụ sủng nhược kinh, ngoài ra còn có chút ngượng ngùng: “Không có gì, đây là việc mà tôi phải làm…” Bỗng nhiên, cô lại nghĩ tới cái gì đó, “Cái kia… Tiền lương…”

“Tiền lương tôi sẽ trả đúng hạn.”

“Thật sao?” Hai mắt của cô sáng rực lên, nhịn không được bật cười, gương mặt tươi cười đánh tan vẻ mệt mỏi của một ngày vất vả làm việc, làm cho trong lòng Liêm Tuấn cũng dễ chịu hơn.

Anh không nhịn được, hỏi: “Vì 1500 đồng, em có thể vui vẻ đến như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi! Đây cũng là đồng tiền mà tôi cực khổ mới kiếm được!” Đỗ Lôi Ty vẫn như cũ, đắm chìm trong đống tiền lương ở trong mắt.

“Thật ra thì có thể không cần vất vả kiếm tiền như vậy.”

Có chuyện tốt như vậy sao? Đỗ Lôi Ty mở to hai mắt: “Làm cách nào chứ?”

“Ví dụ như là…”

“Cái gì? Cái gì?”

Trong ánh mắt vội vàng của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng đại nhân cười mà không đáp.

Tối hôm đó, Đỗ Lôi Ty mất ngủ.

Lúc này cô nghĩ mãi mà không rõ một vấn đề, đến tột cùng sếp tổng đại nhân nói là làm việc gì mới có thể không cần vất vả mà cũng kiếm ra nhiều tiền chứ? Nghĩ không ra a, nghĩ không ra a…

Trong cuộc đời vài chục năm này của chúng ta, thời gian bảy ngày tạm xem là ngắn, đặc biệt là nếu như bảy ngày này vừa vặn gặp phải tuần hoàng kim mồng một tháng năm, vậy thì tương đương như đánh rắm một cái, nháy mắt sẽ chấm dứt.

Nhưng với nữ chính đáng thương Đỗ Lôi Ty của chúng ta mà nói, bảy ngày này trôi qua thật sự khó chịu quá! Chẳng những từng thời điểm mỗi phút mỗi giây đều bị sếp ức hiếp, ngay cả lúc ngủ cũng không có ngoại lệ.

Lúc này, Đỗ Lôi Ty đang vui vẻ đếm trăm bó tiền giá trị lớn to thật to ở trong mơ, bỗng nhiên sếp lớn từ trên trời giáng xuống, một ngón tay thon dài chỉ vào đống tiền trong tay cô: “Tôi muốn trừ lương của em!”

Lúc Đỗ Lôi Ty vô cùng khẩn trương xem xét lại đống tiền mặt của cô, trăm bó tiền giá trị lớn đều trở thành những tờ tiền giấy, một trận gió thổi ra ngoài, một trời đầy tiền lả tả bay.

“Trả lại cho tôi… A!”

Lúc đưa tay bắt tiền, không cẩn thận từ trên giường té xuống, cho nên Đỗ Lôi Ty tỉnh lại từ trong cơn ác mộng kinh khủng kia. Nhưng cô lại tình nguyện mà bất tỉnh: không tỉnh thì thôi, bởi vì ít ra lúc nằm mơ gặp sếp là giả, mà mở mắt ra nhìn qua thì khuôn mặt này thật sự rất rõ ràng, vẫn còn sống sờ sờ, là chuyện thật máu chảy đầm đìa!

“Em đang làm gì thế?” Sếp lớn đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống ngó khuôn mặt méo mó của Đỗ Lôi Ty, khóe mắt tựa hồ hàm chứa nụ cười.

Mà Đỗ Lôi Ty lại thấy rằng đó là nụ cười kinh hãi.

“Anh… Anh sẽ không trừ lương của tôi chứ?” Cô bật thốt lên.

“Là ai nói tôi muốn trừ lương của em?”

Liêm Tuấn hỏi xong câu này, Đỗ Lôi Ty mới ý thức rằng bản thân vừa rồi là nằm mơ, vội vàng đổi lời, “Không có… Không có gì… Tôi tuỳ tiện hỏi thôi…”

Vẻ mặt hơi kinh ngạc, có thể thấy trong mắt Liêm Tuấn ít nhiều thú vị: “Không phải em mơ thấy tôi trừ lương của em chứ?”

Điều này mà cũng nhìn thấu được? Đỗ Lôi Ty định theo phản xạ mà gật đầu, nghĩ đi nghĩ lại thấy không ổn, lập tức lắc đầu.

Quả nhiên, sếp tổng đại nhân lần nữa bộc lộ sắc mặt của nhà tư bản: “Nghe nói ngày nghĩ đến thì đêm sẽ mơ thấy, không phải là em nghĩ tôi sẽ trừ lương em sao?”

Vừa nhắc tới trừ lương, trái tim yếu ớt của Đỗ Lôi Ty thiếu chút nữa giật lên thon thót, vội vàng giải thích: “Không! Tôi không có mơ thấy anh trừ lương của tôi! Tôi … Tôi mơ thấy anh tăng lương cho tôi!” Ngày nghĩ đến thì đêm sẽ mơ thấy, sếp tổng đại nhân xin người hãy thương xót mà tăng lương cho tôi đi!

“Hử?” Liêm Tuấn hếch cằm lên, gật đầu nói: “Công việc mấy ngày qua của em rất tốn sức, tôi đang nghĩ có nên tăng lương cho em không.”

Thật sao!? Đỗ Lôi Ty mở to hai mắt, trong mắt vừa rồi còn lờ đờ không ánh sáng nay toả ra tia sáng sâu kín như mắt cáo.

“Nhưng mà…” Sếp tổng đại nhân bỗng nhiên thay lời, “Thường là mơ và thực tế trái ngược nhau, xem ra hay là thôi đi.”


Rầm!!!

Làm người khác hoá đá.

Sếp tổng đại nhân, sao anh lại trở thành người tráo trở rồi? (ㄒoㄒ )…

Bởi vì sáng sớm bị khiếp sợ, tâm trạng của Đỗ Lôi Ty xuống thấp bất thường, nhưng cảm xúc xuống thấp này rất nhanh khi cô xem ngày ở lịch điện tử trên tường tất cả đều hoá thành hư ảo.

Thứ hai rồi!

Ngày đó bọn họ cách ly là thứ mấy nhỉ? Là thứ ba đó! Thế chẳng phải là… ngày mai cô sẽ được giải phóng sao???

Nhất thời, trong lòng Đỗ Lôi Ty dấy lên ngọn lửa thắng lợi hừng hực, vượt mọi khó khăn gian khổ rốt cục bảy ngày kháng chiến kết thúc rồi, 1500 đồng đại dương rốt cuộc đường đường chính chính vào trong túi rồi, hai mươi bốn giờ khiếp sợ sếp tổng đại nhân rốt cuộc cũng đã qua rồi! Đây thật là kích động đến mức nào, hưng phấn đến mức nào?

---------Hết chương 20-------

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/4097


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận