Bến xe điện xưa - anh vẫn quen gọi là Ga Hoa s
Hai mươi năm trôi…
Tiếng chuông rụng thành rêu trong kẽ ngói.
Những bóng người bước vội
Đâu kịp nhìn hoa bay…
Rồi ai sẽ ôn câu chuyện hôm nay?!
Thành phố cấm rồi, gánh hàng rong đã vắng
Lối quen xao xác trắng
Vụn tiếng rao còn thắc thỏm giữa tâm hoa.
Những khoảng rỗng trong đời khi bẩt chợt nhận ra
Nghe vô thanh nhói lòng len lỏi
Vừa nhủ: lãng quên đâu hẳn là tội lỗi!
Bỗng gặp mảnh hồn hoa cũ rây mưa.
Trong tranh anh sắc phố tươi hơn
Trên mái mái xưa màu thêm th>Những bông sấu li ti đơm nhầm bao chấm lặng (…)
Câu chuyện kể em nghe… ngắt đoạn… bỗng thêm dài!
Nơi vòm hoa he hé ánh mai
Mi em đan vòm hoa
trong vắt
Anh chợt gặp
Chú bé thuở nào thập thò sau gốc sấu
Ai nhỉ?... trốn tìm trong đáy mắt em.
Có một dòng sông
Bãi bồi xanh mướt ngô non là khuôn mặt em
Nổi giữa dòng sông tóc
Bãi bồi ngủ trong lòng anh
Dòng sông tóc em cũng đổ về lòng anh dịu dàng cửa biển
Em ngủ cho ngoan… à ơi… ngoan giấc
Bãi ngô non có vầng trăng mọc
Em thức… à ơi… cơn mơ em đọng
Cửa biển lòng anh vẫn rợi bóng trăng.
Gió đã đẫm bao ngày trời động
Những chân đá đứt lìa giữa sóng
Cơn giông xa xô xác xác tàu
Anh về náu tóc em hiền hậu
Khi sóng lặng là khi có thể nhìn sâu.