Có Phải Anh Yêu Em Chương 12.3

Chương 12.3
- không có gì.

 – Anh 8dvẫn đáp 64một cách dnhẹ nhàng, 32có lẽ lẽ 6dù biết 6hành động e1lúc này 8dthật không 0đúng lúc fnhưng vẫn 0không chịu a uông tay 3 ô ra, giọng eanh vẫn 9ấm áp nhưng 6 en lẫn trách 6 ứ. – Chính a ẹ em đã d0 hiến gia ađình anh 5 hành ra thế e4 ày, chính a8 ẹ em đã a8 hiến anh 8f hông còn f ố. Anh không 23 ên hận b m ư? – 0 à anh đang c8 ói chuyện d5 ới cô, 03 ay đang tự 7 hắc nhở 1 hính mình?

5 ạc trầm 5 ư một hồi 9 âu rồi d2 ừ từ ngẩng 99đầu. Nhìn 4anh, cô bỗng 58 ưng nhoẻn e6 ười, đôi f ắt cô uốn 71 hành một 3đường c2 ong cong:

- a ôi đâu e3 ó nói là d hông nên. 1e © DiendanLeQuyDon.com ôi đang b ố tình atránh anh ebằng được, 8để anh 5khỏi phải 9nhìn thấy etôi mà khó 15chịu còn 1gì.

- 65Nhưng chẳng 6lẽ em đã 0dquên ngày fxưa em từng cnói, đời 83này em sẽ elàm vợ eanh hay sao? b3– Anh vẫn c2điềm đạm dnhư thế, 6bàn tay anh 8lại càng 50siết chặt balấy tay 9bcô. Anh hiểu 13rằng, nếu 20lần này f7buông ra, 3vĩnh viễn 2anh không 20bao giờ cgiữ cô dlại được 44nữa.

bMạc không 1hiểu sao 8đột nhiên 9Ôn Tư Niên 5nhắc tới 51chuyện xưa 3cũ đã hoen fvàng dưới 83lớp bụi 3thời gian. d © DiendanLeQuyDon.comTrong kí 25ức của e5cô, Ôn Tư 6Niên là e4một con cngười vừa dkhoan dung bcvừa vĩ 29đại, làm 84gì cũng 6có chừng 8mực, cho 72dù gặp 3phải chuyện cgì, anh luôn 0là người 7bình tĩnh, 0bnhẫn nhịn dcnhất.

Nhưng 75hôm nay anh 7cnhư đánh 12mất chính amình.

Nghĩ eađến đây, 9Tô Mạc cbỗng tức 1cảnh sinh 5tình. Cô atự trấn btĩnh và 4cố gắng a4hết sức b6để gạt bdbỏ những 0cảm xúc 7vô nghĩa 0bkia. Bạch 93Y Y xem chừng f3khó chịu, 72cô giục 5giã:

- 0bAnh à, Tô 6Mạc không f6cho chúng 6ta vào nhà 8thì thôi, 8mình về a4đi vậy. e4 © DiendanLeQuyDon.com– Y Y định 1cgiằng tay 4Tư Niên fkhỏi Tô 3Mạc nhưng cngờ đâu bbị anh gạt 6ra. Xưa nay dbanh vốn 6là một 2dchàng trai 4hào hoa vậy 0mà lúc này blại cư 32xử thô 29lỗ đến bcthế. Anh ffvẫn đăm 3chiêu nhìn 1bTô Mạc, b9đôi mắt 24bỗng trở 40nên hoang clạnh:

- 88Em đã quên erồi sao?

-…

- 4Tất cả aenhững gì 9em từng 86nói, nay 17đã quên 9hết rồi 54sao?

-…

- 16Những lời 0thề năm afxưa, nay 8không còn d4gì nữa 5hay sao?

Thinh akhông khẽ 84rung lên atrong những c5lời độc 3thoại của 3canh, người fcon gái kia 6bcứ lặng dim. Cô tránh b7nhìn vào bmắt anh. ea © DiendanLeQuyDon.comTư Niên 44bỗng nhếch 3mép cười 8khẩy vừa 3dmệt mỏi 00vừa tuyệt 47vọng.

- d9Mạc, từ 4bé đã luôn b7thế này. de © DiendanLeQuyDon.comAnh luôn a1chạy theo c7em, dỗ dành 8fem từng fchút một, bđem mọi 8thứ anh b0có ra để 6adành cho 3em. Vậy b1mà em chỉ 7đứng nhìn c1và đo đếm 5xem những atình cảm 7bđó có đáng dchay không. 1 © DiendanLeQuyDon.comChỉ cần 23có một c5chút gì 8bđó không 9phải, em 6sẽ co rụt 0mọi cảm 0xúc lại. 1 © DiendanLeQuyDon.comCho dù anh acho đi bao 6nhiêu, em c0đều coi anhư con số 47không.

-…

- 6Được, fnói thẳng 3dvề chuyện 8này đi. d © DiendanLeQuyDon.comRõ ràng 2fngười chịu 76tổn thương 27lớn nhất 0là anh. Nhưng bchỉ cần 1có một c0chút nguy 17hiểm xảy abđến với 2dem, em đã bgạt đổ 7hết mọi 4thứ và b7vội vàng 9cất giấu 7mọi cảm 2xúc của f2mình chỉ 1vì sợ nó 9bị tổn ddthương. 9 © DiendanLeQuyDon.comMạc, em dnói đi, 4tại sao 23em lại có 13thể ích 31kỷ như 1thế? – 54Tư Niên 07không chất bvấn cô, 7anh vẫn a4dùng giọng 2nói nhẹ 57nhàng để 36hỏi cô b5khiến cho 5Tô Mạc 8càng cảm a1thấy khó achịu.

9bức thời 1atrẻ dại 58lại bật 30dậy, nào 6elà Ôn Tư 21Niên gẩy 3chạt dưa 99cho cô và 6khẽ mỉm 3cười âu 5dyếm, nào 1là Ôn Tư 3Niên bênh adcô và Lục a7Tiểu Niên 82với bộ 83mặt vừa 9trẻ con 2vừa dũng 72cảm.

Đau cchứ! Những e7ký ức kéo 3esụp mí 89mắt cô 2xuống, chỉ 4acần ngẩng 31đầu lên 1một chút 5thôi, những d3nỗi đau 9fkia sẽ không 6có gì che 2đậy cả.

Ôn 48Tư Niên 0vẫn lặng elẽ chờ 93đợi một 37câu giải 9thích của acô nhưng dvô ích. e © DiendanLeQuyDon.comAnh cười c0xòa như 90thể vừa 20nhận ra aeđiều gì, 1và như thể 24vừa buông 5bbỏ một 4dđiều gì.

- dNhưng em 0thấy không, 49cho dù mọi fchuyện thành 9ara thế này, adcho dù chúng 1ta đã đi 4fđến nước 2này, thì 6anh… vẫn d2không thể f0quên em.

Anh edám nói a2những lời 3fnày ngay 7ctrước mặt avợ chưa 7cưới khiến 6Tô Mạc 7sửng sốt cvô cùng. a2 © DiendanLeQuyDon.comCòn Bạch 8dY Y nghe xong 2liền nổi 8cáu:

- cÔn  Tư fNiên, anh dfnói thế flà sao?

Ôn 71Tư Niên 21không đoái bhoài gì 8đến Y Y, fđôi mắt flong lanh 0bvà hiền fdịu của aanh chỉ 98dành cho 3eTô Mạc. 7 © DiendanLeQuyDon.comBất giác, 6ehai người f4như vừa edđược trở 45về với 4quá khứ.

Mọi 94thứ nay e0đã khác 2rồi, chẳng 45còn gì giữ 30đươck cút 0angày xưa 81trong mình 64hết. Thời 8gian thật dtàn nhẫn, dnó đã bào 47mòn tất 4bcả. Mới 2echớp mắt 65vài cái, 08lắc đầu 77vào lần, 18mọi thứ bđã vụt 5qua đi không 82để lại 0vết tích. ac © DiendanLeQuyDon.comTỉnh lại 51đi, chúng 3mình bây bgiờ chỉ ccòn thế dnày thôi. da © DiendanLeQuyDon.comNhững gì 9chai ta có 49thể làm echỉ là 3cùng nhớ 7về kí ức cxưa, và 17cùng quên 3đi những b4năm tháng 7nhiều màu dsắc ấy. 5 © DiendanLeQuyDon.comCàng nghĩ, bTô Mạc cacàng thấy bđau nhức 4nhối. Cô 64ngây người 2ra và rồi e2trả lời aanh:

- 8fÔn Tư Niên, cbbây giờ 1nói những 59điều này 1chẳng còn faý nghĩa 4dnữa đâu.

- b8Thật sao? ae– Anh cười, 6dnụ cười e3ấy buồn e9lắm. Anh d3bắt đầu 9nhạo báng 9sự hoang 84tưởng của 65mình. – c6Đúng, em 2nói đúng. 15 © DiendanLeQuyDon.comBây giờ 7nói cũng 7chẳng để 20làm gì nữa 98rồi.

Bàn aftay anh bất 26giác siết dchặt hơn 4lấy khiến f8Tô Mạc cfbất giác 0thốt lên:


- eÔn Tư Niên, 9đau! – bTiếng kêu 79không quá fto nhưng 8cũng đủ e2đánh thức fngười mẹ bđang nằm 3anghỉ trong 0phòng. Bà 6dLâm vật 86vờ thò 97đầu ra 5ngoài cửa 7phòng và dmừng mừng 5tủi tủi:

- 13Tô Mạc, 12con về rồi 25đấy à.

66Mạc chưa 5ekịp trả 8lời thì bkhuôn mặt 2cô bỗng 1trở nên 3khác lạ. fb © DiendanLeQuyDon.comBà chậm e9rãi hướng 3mắt vào e9bàn tay Tư 34Niên đang fbấu chặt c3vào tay Tô 6Mạc. Có 05lẽ anh nắm 45tay cô khá blâu khiến 0fvùng da chỗ 7đó đỏ dau, đôi amắt người 5cmẹ bỗng 89chốc cũng 51đỏ rực.

fMạc không 54hiểu chuyện adgì đang 8bdiễn ra akhi mẹ cô 57lập cập 8chạy tới, 82nắm vụt 8lấy con 81dao gọt 82hoa quả ftrên bàn:

- 3Không được 9bbắt nạt 6Tô Mạc! 7Không được abắt nạt 7con gái tao! f–Bà Lâm felầm bầm 73trong miệng 5và lao tới 4aphía hai angười.

Nụ 9cười trên fkhuôn mặt d3mẹ trông 6thật ma 89quái, đáng 84sợ. Bà 4Lâm lấy 1hết sức 0bình sinh 3fcắm phập 77con dao vào 5cngười Ôn dTư Niên1

Mọi 0thứ diễn 3ra quá nhanh, dbai nấy đều cahoảng hồn. 6 © DiendanLeQuyDon.comBạch Y Y fkêu gào 5eloạn lên fvà lập 2cập rút 66điện thoại era goi cảnh 93sát. Tô 3Mạc định bthần lại 0và giật 6clấy chiếc 30điện thoại 31trong tay 8Y Y. bà Lâm dcười hể e1hả. Bàn 1etay ròng 0ròng những 37máu.

- 2Giết người! 56Ối giời 6ơi giết 8người! d–Bạch cY Y thét fliên tục, 25Ôn Tư Niên e3ngã vật 55xuống đất, ekhông chút 03động tĩnh.

Phải dchăng đó 7chỉ là 51mơ? Toàn 4athân Tô 4Mạc bất 7chợt run 7lên lập 05cập, nước cmắt chảy fxuống dần 0dần, giờ d2đây trong 3đầu cô cchỉ văng b7vẳng duy 55nhất câu 10 ói: “ Đây b hỉ là giấc 5a ơ! Chắc a5 hắn tôi ađang mơ! a4 ôi đang 07 ặp ác mộng! 41 ại sao mãi 7 hông tỉnh! ab ỉnh lại bđi chứ! 6 ỉnh lại a4đi… em 9e in anh đấy, 2 ỉnh lại 4đi!”

Khi 7đã hoàn 17 ồn thật a4 ự cô mới 0 hận ra mình 59đang ở b rong bệnh 50 iện, Ôn 9 ư Niên đang bđược cấp b ứu, cô 5 à Bậc Y a4 ngồi chờ f ên ngoài, 9 ốn mắt 1 hìn nhau 7 à không a ói nên lời.

5 ho mẹ uống e huốc ngủ eađể giam 18 ại trong ad hà, biết a2 àm vậy 05 hông đành c0 hưng đành 1cấp rấp cctheo Bạch ccY Y tới f2bệnh viện. df © DiendanLeQuyDon.comMay hai người ađã nhanh 4chân nên cvết dao 9không lún 4quá sâu, bcác bác fsỹ cũng 14không quá 6fvất vả.

Vài 2tiếng sau, 62Ôn Tư Niên 39được đẩy 5ra khỏi 34phòng cấp 3cứu, khuôn dmặt anh 04tuy nhợt acnhạt hẳn 6ađi nhưng c1đầu óc 7xem chừng 47rất tỉnh 4táo. Không 7ai bảo ai, aTô Mạc 36và Bạch 7Y Y cùng 63nhau bước 77tới. Đôi 13mắt Ôn 0cTư Niên evẫn chỉ 6hướng về 64Tô Mạc dcđể trông a3đợi điều 66gì đó.

Cổ c4họng cô 97đã khô e1khốc, mãi 3cmột lúc 6ecô mới d9lắp bắp 2được vài c7tiếng:

- 52Ôn Tư Niên, 8amẹ em không ecố ý đâu.

Nghe fcxong, mặt fanh càng 4trắng bợt 9ađi. Anh không 98nhìn cô 3nữa mà 15chỉ khẽ a5mím môi etrông rõ 0đáng thương. c © DiendanLeQuyDon.comBạch Y Y 7lườm Tô 6Mạc rách cmắt, cô e7ta chua ngoa:

-  Tô 1Mạc, làm aơn thông 9acảm cho cbọn tôi 1emột chút. 9 © DiendanLeQuyDon.comAnh Tư Niên 9vừa cấp 93cứu xong, 38để người 2ta thở một 9ecái có được 5không? – 47Nói rồi aengúng nguẩy 9theo chiếc 0bàn cấp ccứu đưa 11Ôn Tư Niên crời đi.

2Mạc đứng ctrân trân 6tại chỗ, 4không biết 57làm gì hơn.

Bất 4agiác, cô 8vòng tay 45ôm chặt 9dlấy đôi 6avai và co 1mình lại 5thành một 13cụm nhỏ. c0 © DiendanLeQuyDon.comTrí óc cô cđuổi theo 5hết suy fanghĩ này c1đến suy 7nghĩ khác, becô bật bfcười. Nước ffmắt bắt 9đầu lăn bcuồn cuộn 7trên má, 7cô ngượng dngùng lấy dtay che giấu 9đôi mắt 4ướt nhòa 6dvà khẽ e4nói:

- d6Ôn Tư Niên, 44em xin lỗi.

Nhưng 1không ai 4fnghe thấy bhết. Bỗng 0achốc cô 12trở thành 8cmột đứa 0con gái ích 4ckỉ, xấu 2xí vừa cthấy người 7bị tổn cthương bước 6fra đã vội bfdẩu mỏ c2thanh minh 5acho người demẹ đầy 3tội lỗi. 48 © DiendanLeQuyDon.comCô nhắm 0bnghiền mắt cvà nghe thấy bcó thứ cgì đó vỡ 9xoảng trong 95tim.

e6Mạc không 5thể ở 8lại bệnh 6bviện quá 6lâu vì sau fkhi làm thủ 3tục nhập 46viện Ôn fTư Niên 7ftrông có 63bẻ mệt 6mỏi. Anh 3bảo Bạch c1Y Y hãy ở ealại chăm 8asóc còn b6Tô Mạc 54hãy về 9nhà.

15Mạc không 3muốn đi a7một chút ffnào nên c6cô cứ đứng 54câm như 9bhến và 8trơ ra ở eđó. Mãi 1fđến khi 14Ôn Tư Niên aflạnh nhạt 3nói:

- e9Em yên tâm, 7anh không 70kể chuyện aenày cho mẹ 19anh đâu! b– Thì cô ebàng hoàng 7tại chỗ fvà không 43nói  được 8câu nào.

Nhìn d8nghiêng, ekhuôn mặt 9anh bỗng 71chốc sắc 9như một 9lưỡi dao. 7f © DiendanLeQuyDon.comLưỡi dao 6ấy cứ 3phanh từng 75nhát vào 7tận đáy alòng cô. 65 © DiendanLeQuyDon.comBên ngoài 2trông vẫn 8bình yên 8fkhỏe mạnh 88nhưng bên f2trong đã 6tã tời 9những vết b0rạch.

77đành bỏ dđi thôi fchứ biết 87làm sao. 47 © DiendanLeQuyDon.comVì cô hiểu, 4ý anh là 9không muốn c7gặp lại fcô nữa.

Về 23đến nhà, 2bà Lâm đang engủ thiu 13thiu và nằm 7phục trên csô pha cũ 3kĩ, đôi dmắt bà  đang 3nhắm lại, 6nhưng khuôn 08mặt trông 7vẫn lơ dngơ như 2bmột kẻ fđiên. Vết dmáu trên dtay bà đã 06khô lại f8thành tảng 0từ lúc cbnào, như 2thể nó c9sẽ dính 34chặt mãi b0vào đấy, 56cả đời bkhông bao 7giờ rửa 90sạch.

5thần người 8dđứng nhìn 9hồi lâu 0drồi mới 1lững thững 50bê nước, 6mang khăn a4tới và c2rón rén e6rửa sạch fvết máu 1ấy đi.

95lẽ bà Lâm a6quá mệt cnên không 0btỉnh dậy. f0 © DiendanLeQuyDon.comCả chậu f9nước trong 15veo bỗng 41chppcs nhuốm 59màu máu, ccòn bàn 60tay bà Lâm 4lại sạch fsẽ như exưa.

Cuối dcùng, vết 0đỏ đã 2được lau asạch và 38Tô Mạc ecũng được fangơi tay.

86lặng lẽ 7nhìn chậu bnước pha 3máu đó, 55khẽ đưa f6bàn tay khuấy 40nhẹ lên 3làn nước banhưng đang bve vuốt 3khuôn mặt 5cười của a2người cô 4dyêu như abngày xưa.

5dcười, nụ fbcười run 56rẩy bấu 9dvíu trên 9ađôi môi. 5 © DiendanLeQuyDon.comCâu nói 9chợt thốt clên và bị 49thinh không 1cnuốt mất:

- 47Anh Tư Niên, 5em yêu anh.

Không 4ai trả lời eecả.

Nước f0mắt của ddai kia đã 62hòa vào 6máu của dai kia. Chúng 9quyện vào 3nhau làm amột.

Nguồn: truyen8.mobi/t98872-co-phai-anh-yeu-em-chuong-123.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận