Cô Độc Chiến Thần 2 Chương 6 (225): Sở Hữu Địa Đồ 

Cô Độc Chiến Thần
Tác giả: Huyền Vũ
BỘ THỨ HAI
-----oo0oo-----
Quyển 14 - Sở Hữu Địa Đồ
Chương 6 (225): Sở Hữu Địa Đồ 

Nhóm dịch: Tepga
Sưu Tầm By Chim Ruồi --- 4vn.eu



Khang Tư bởi vì chuyện trung thành mà bị ngây người một chút, khiến cho An Tái Kháng nhìn đến. An Tái Kháng lại nghĩ rằng Khang Tư muốn nói đến vấn đề Lôi gia cùng Đông Nam ngũ tỉnh phản bội, không khỏi trực tiếp đề nghị:
- Đại ca! Huynh vì sao ở Tuyết quốc hoang vắng này? Cho dù là Đông Nam ngũ tỉnh và bán đảo Phi Ba không có cũng chả sao cả!

Bằng vào những thương đoàn của chúng ta, chỉ càn cố gắng khống chế vài bến cảng, khống chế được một góc Duy Nhĩ Đặc. Đại ca trực tiếp đổ bộ lên Duy Nhĩ Đặc, chiếm toàn bộ Duy Nhĩ Đặc cũng không phải là việc khó. Có Duy Nhĩ Đặc, đất nước lớn nhất thiên hạ này, cái gì đế quốc, cái gì Sơn Việt, cái gì thảo nguyên. Toàn bộ đều không là gì hết! Đến lúc đó nắm giữ đất nước giàu nhất thiên hạ, thật sự là muốn đánh ai thì đánh, ở nơi này tuyệt đối là lãng phí thời gian!



An Tái Kháng cực kỳ kích động. Trong mắt hắn xem ra Khang Tư đợi ở Tuyết quốc này căn bản là lãng phí tính mạng, cũng lãng phí một thân năng lực chiến đấu mạnh mẽ của Khang Tư.

Dựa vào năng lực của đại ca cùng sự ủng hộ của đất nước mạnh nhất, việc thống nhất thiên hạ cũng không phải việc khó.

“Ách! Thống nhất thiên hạ?”

An Tái Kháng đột nhiên sững sờ. Bản thân mình thế nào lại nghĩ như vậy? Tuy nhiên nếu thật sự có được Duy Nhĩ Đặc, vậy chuyện thống nhất thiên hạ cũng không phải là giấc mộng.

Bởi vì hiện tại thiên hạ đều loạn thành một đoàn, chỉ có Duy Nhĩ Đặc mới giữ nguyên sự ổn định phồn vinh!

Thật không biết đám người của Duy Nhĩ Đặc muốn làm gì. Một thời cơ tốt để thống nhất thiên hạ như vậy không ngờ căn bản không thèm để ý, ngược lại chuyên tâm dựa vào thời cơ thiên hạ hỗn loạn mà liều mạng kiếm tiền.

Chờ khi đất nước bị người chiếm, kiếm tiền có nhiều thế nào cũng có tác dụng quái gì!

Vừa nghĩ đến đám người cầm quyền Duy Nhĩ Đặc đều là như vậy, An Tái Kháng không khỏi cảm thấy được cơ hội này thật sự là khó có được, hai mắt hắn tỏa sáng nhìn Khang Tư.

Trời ạ! Đại ca của mình thực sự có thể trở thành nhân vật đầu tiên thống nhất thiên hạ từ trước tới nay!

Khang Tư không lâm vào trạng thái điên cuồng giống như An Tái Kháng. Hắn trợn mắt há mồm nhìn An Tái Kháng, thậm chí có chút nghi ngờ có phải An Tái Kháng phát sốt hay không.

Chiếm lĩnh Liên minh Duy Nhĩ Đặc?

Chuyện mà đế quốc thời kỳ thịnh vượng nhất cũng không làm được, Tam đệ của hắn không ngờ dám dễ dàng nói ra, không phải hắn phát sốt thì chắc mình nghe lầm rồi. (Phần trên là do Virgo-huyenao dịch=>Thanks bạn nhiều!)
Chăm chú nhìn vào Khang Tư, An Tái Kháng rất nhanh phát hiện trên mặt Khang Tư nào là buồn cười, mê hoặc, lo âu các loại thần sắc, điều này khiến cho An Tái Kháng rất nhanh từ trong ảo tưởng tỉnh lại.

Hắn cũng biết Khang Tư vì sao lộ ra thần sắc như vậy, cho nên có chút không vui nói:
- Đại ca! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đang mộng tưởng hão huyền sao?

Khang Tư có chút ngượng ngùng nói:
- Không phải vậy, lời ngươi nói khiến ta cảm thấy có chút phóng đại, ngươi ngẫm lại đi, đó là Liên minh Duy Nhĩ Đặc nha, theo lời ngươi nói thật dễ dàng giống như là đánh một tiểu bộ lạc vậy.

Bị Khang Tư gội một bát nước lạnh, tâm trạng An Tái Kháng cũng có chút khôi phục lại, nhưng khiến hắn buông tha cho giấc mộng rất lớn như thế, cũng không thể nào nguyện ý được.

An Tái Kháng nhíu mày suy nghĩ một chút, vẫn khẳng định nói:
- Đại ca! Thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút, chiếm được toàn bộ Liên minh Duy Nhĩ Đặc có lẽ rất khó khăn, nhưng chiếm được hơn nửa giang sơn Duy Nhĩ Đặc cũng không phải không có khả năng.

- Ồ! Nói nghe một chút.

Khang Tư thấy An Tái Kháng khẳng định như thế, cũng cảm thấy hứng thú.

An Tái Kháng không có lập tức giải thích, ngược lại từ trong lồng ngực lấy ra một tấm da dê.

Hắn vừa trải tấm da dê lên trên bàn, vừa đắc ý nói:
- Đại ca! Đây chính là bảo vật vô giá, đệ phải bỏ ra lợi nhuận của toàn bộ thương đoàn trong một tháng mới có được đó, đây chính là bản đồ thế giới hoàn thiện nhất hiện nay!

Nghe được là bản đồ thế giới, Khang Tư lập tức cúi người về phía trước quan sát. Thứ này tuy rằng các quốc gia đều có một bản như vậy, nhưng bình thường chỉ có quốc gia mình là coi như được vẽ chính xác, địa phương khác thì vô cùng thê thảm.

Phải nói là, bản đồ thế giới chính xác thật sự vẫn do Duy Nhĩ Đặc sản xuất.

Những thương nhân trải rộng khắp thế giới đó hầu như tất cả đều là gián điệp, khi có cơ hội, sẽ ghi nhớ lại toàn bộ những tư liệu về địa hình, thực vật, khoáng sản, phong tục tập quán vân vân... trên đường mà mình đi qua.

Sau khi bọn họ trở lại Duy Nhĩ Đặc, không phải dùng mấy thứ này đi đổi tiền, mà là trao đổi tư liệu với những người khác, cho nên người có tâm tại Duy Nhĩ Đặc tự nhiên có thể có được bản đồ thế giới tỉ mỉ.

Khang Tư vừa thấy bản đồ rộng hai đến ba mét vuông này được mở ra, phát hiện trên bản đồ này chẳng những phân chia các quốc gia, mà còn dùng những chữ nhỏ để biểu thị các địa phương cùng tài nguyên mà mỗi quốc gia có.

Mà chỗ tinh xảo nhất của bản đồ này, chính là hai quốc gia Áo Đặc Mạn đế quốc cùng Liên minh Duy Nhĩ Đặc, đều tỉ mĩ đến cấp bậc quận huyện rồi.

Có thể nói cầm tấm bản đồ này, hoàn toàn có thể biết tình hình phân bố tài nguyên của đế quốc cùng Duy Nhĩ Đặc.

Mà các quốc gia khác, tuy rằng không có chia nhỏ như vậy, nhưng thành thị quan trọng cùng những con đường giao thông chủ yếu đều được miêu tả ra đây, chỉ cần dựa vào bản đồ này cũng đã có thể hành quân tác chiến, cho nên dù tổn hao trên ngàn vạn lần kim tệ cũng đáng giá.

An Tái Kháng chỉ một ngón tay trên bản đồ rồi nói:
- Đại ca huynh xem, hai bến cảng thành thị mà chúng ta khống chế là hai cái góc rất khuất, có thể nói nếu không phải hai bến cảng thành thị này còn có chút đặc sản địa phương, thì hai bến cảng này gần như bị hoang phế, đây cũng là nguyên nhân vì cái gì chúng ta dễ dàng khống chế hai bến cảng này như thế.

- Ồ? Bến cảng này kề sát với rừng rậm Mạn Tư Đặc, tại sao sinh ý lại tiêu điều chứ?
Khang Tư có chút nghi hoặc chỉ vào điểm rừng rậm Mạn Tư Đặc trên bản đồ nói:
- Sản phẩm của một rừng rậm là phi thường dồi dào, thương nhân Duy Nhĩ Đặc hẳn là sẽ không bỏ qua cơ hội khai phá rừng rậm nha!

- Khụ! Đại ca huynh không biết rồi, nơi Duy Nhĩ Đặc tiếp giáp với rừng rập Mạn Đặc Tư kia cũng giống như phía tiếp giáp với bán đảo Phi Ba vậy, không phải vách núi treo leo, thì là đầm lầy ngập tràn độc khí, xem như đó là một đường biên giới lãnh thổ trời sinh.

Bằng không, dựa theo Liên minh Duy Nhĩ Đặc tham lam trước kia, sớm đã chiếm lấy rừng rậm Mạn Tư Đặc, còn cần gì phải thông qua đế quốc mới tiến đến thu mua lâm sản của rừng rậm Mạn Tư Đặc nữa chứ.

Nói xong, An Tái Kháng còn chỉ một chút điểm tiếp giáp giữa hai nơi trên bản đồ, vẽ ra một đường kẻ đen.

Khang Tư nhìn chằm chằm đường kẻ đen kia nói:
- Như vậy xem ra, đầm lầy cũng không phải không thể đi qua, chẳng lẽ Liên minh Duy Nhĩ Đặc không ai đi dò đường sao?

Nếu có thể tìm được đường qua, chính mình thậm chí không cần đi theo đường biển xa xôi, có thể trực tiếp từ Lâm Tuyết xuyên qua rừng rậm Mạn Tư Đặc đâm thẳng vùng phương Bắc Duy Nhĩ Đặc rồi.

An Tái Kháng lắc đầu nói:
- Đương nhiên là có phái người đi dò đường, bởi vì nơi này một khi đả thông, là có thể xuyên qua rừng rậm chạy thẳng tới Tuyết quốc, mà không cần phải đi vòng ngàn dặm đường biển theo Tuyết Long Giang mới qua được, hoàn toàn có thể chế tạo một còn đương hoàng kim, thương nhân Duy Nhĩ Đặc làm sao bỏ qua một cơ hội như vậy chứ?

Hơn nữa quan trọng nhất là, từng có động vật sống trong rừng rậm Mạn Tư Đặc xuất hiện ở phương Bắc Duy Nhĩ Đặc, cho nên con đường đi qua an toàn quả thật tồn tại.

Chỉ là, cho đến tận ngày hôm nay, bất kể là người được phái đi từ bên phía Duy Nhĩ Đặc hay là đi từ phía Mạn Tư Đặc, dù sao cũng không ai có thể tìm được con đường an toàn này, hoàn toàn là phái đi bao nhiêu chết bấy nhiêu.

Nghe nói những người này lợi hại nhất cũng chỉ đi vào đầm lầy được mấy trăm bước, sau đó còn chưa kịp tiếp tục tiến bước, đã bị độc khí độc chết, cho nên căn bản không ai có thể biết trong đầm lầy này có hay không có con đường an toàn, trừ khi có người vũ lực cường hãn lại không ngại độc khí, mới có thể tìm được con đường an toàn trong đó.

Khang Tư nghe thế, lông mày nhướng lên.

Trong số thủ hạ của mình không phải có một nhân tuyển thích hợp như vậy sao?

Phải biết là, Giáp Linh kia là mật vệ có tấm thân bất tử, không cần hô hấp cũng không cần ăn uống, có khi giống người bình thường chỉ ở lớp da bọc ngoài, tuyệt đối sẽ không để ý đến khí độc nguy hại.

Ừ, chờ mình chiếm được rừng rậm Mạn Tư Đặc, sẽ phái Giáp Linh đi điều tra một chút.

Khang Tư bị bản đồ của An Tái Kháng hấp dẫn, theo bản năng liền muốn mở rộng diện tích lãnh địa mình.

Không có biện pháp, bất cứ một thủ lĩnh nào nhìn thấy khối đất đai khổng lồ bày ra trước mặt mình như thế, mà lãnh địa của mình so với khối đất đai này chỉ lớn như một con kiến, đều sẽ không tự chủ được nghĩ tới khuếch trương.

Nếu không như vậy, rừng rậm Mạn Tư Đặc vốn không ai để ý tới lại lập tức bị Khang Tư nhìn trúng.

- Đại ca! Chỉ cần không có con đường an toàn, khu vực này cho dù là bỏ đi, chúng ta cũng không cần phải xen vào.

Dựa theo sự khuếch trương của thương đoàn chúng ta hiện tại, nếu muốn khống chế một bến cảng thành thị, phỏng chừng cần thời gian ba năm chúng ta mới có thể làm được.

Hơn nữa trong lúc đó còn phải không khai phá những thành thị bến cảng đó thêm bất cứ sản phẩm mới nào, cũng tức là dưới tình huống bảo trì hiện trạng, chúng ta mới có khả năng trong ba năm đồng loạt chiếm cứ bắc bộ Duy Nhĩ Đặc.

Nếu những địa phương này đột nhiên xuất hiện một đặc sản hoặc khoáng vật trân quý nào đó, vậy lúc đó phát triển lên mấy lần cũng có thể.

An Tái Kháng vừa nói, vừa lấy tay vòng một vòng nơi bắc bộ Duy Nhĩ Đặc.

- Mười bến cảng thành thị xung quanh có cái gì đáng chú ý?

Khang Tư theo bản năng hỏi, hỏi xong không khỏi phát hiện, thì ra bản thân mình cũng là người dã tâm bừng bừng đấy chứ, vừa thấy An Tái Kháng nói có cơ hội chiếm Duy Nhĩ Đặc, chính mình không ngờ cũng động tâm.

An Tái Kháng cũng thấy được sự chuyển biến của Khang Tư, không khỏi cười nói:
- Những bến cảng thành thị phía bắc Duy Nhĩ Đặc này đều bởi nằm phía cực bắc, hướng bắc không thể lưu hành, hướng tây là đất liền Duy Nhĩ Đặc, hướng đông lại là biển rộng mênh mông mờ mịt, những bến cảng đó vị trí địa lý không tốt, lại không có hàng hóa có thể sinh lãi lớn, tất cả những con thuyền đi qua Đông đại lục căn bản không dừng lại những nơi này.

Bời vậy, những bến cảng này muốn kiếm tiền, cũng chỉ có thể xuôi về hướng nam, mới có khả năng hưởng thụ lợi nhuận do vận chuyển đường biển mang lại. Nhưng hướng nam thì phải đi qua những bến cảng thành thị vốn có của Duy Nhĩ Đặc, đại ca cũng biết, giữa các bến cảng thành thị Duy Nhĩ Đặc cũng không hòa thuận, cho nên bị kiểm soát rất thảm. Thậm chí một số thương đoàn bị bức bách phải đi theo đường lục địa, mà những thương đoàn dám vận chuyển theo đường biển thì chỉ có kinh doanh hàng hóa đại chúng như lương thực hay gỗ mà thôi.

Nói đến đây, An Tái Kháng đột nhiên rất tự đắc cười nói:
- Tuy nhiên đại ca cũng đừng thấy những thành thị phương bắc đích xác rất nghèo khổ, nhưng cũng bởi vì bọn họ làm không ra hàng hóa sinh ý cao, chỉ có thể chuyên tâm với những mặt hàng tiêu dùng như lương thực, gỗ, cho nên cho dù bắc bộ không thể so với kho lúa lớn trung bộ, nhưng cũng là khô lúa đầy đất rồi.

Càng quan trọng hơn là, bởi vì vật liệu gỗ phong phú, cho nên bắc bộ mới có xưởng đóng tàu, tay rằng cũng không thể so với khu xưởng đóng tàu tinh hoa, nhưng so với xưởng đóng tàu ở đế quốc chúng ta thì còn tốt hơn rất nhiều đó.

Còn nữa, bởi vì nơi đó dầy đặc nông trường cùng rừng cây trồng, cho nên tráng đinh cũng là rất nhiều.

Nghe đến đó, Khang Tư lập tức hiểu được vì nguyên nhân gì mà An Tái Kháng còn có thể nguyện ý xuống tay khống chế những địa phương rách nát của Duy Nhĩ Đặc đó.

Đầu tiên, nơi đó không phải bến cảng tinh hoa, sẽ không gặp nhiều lực cản đã có thể khống chế được.

Thứ hai chính là mười nông điền cùng xưởng đóng tàu kia.

Thứ ba lại là bởi những tráng đinh này.

Chỉ cần đại quân đổ bộ, lương thực, tráng đinh, chiến thuyền đều có thể chiêu mộ ngay tại chỗ, căn bản không cần ngàn dăm xa xôi đưa lại nơi này.

Cho nên Khang Tư gật gật đầu:
- Nói như vậy, khống chế những bến cảng đó cũng không tồi, tuy nhiên đệ nói phải vận binh đến nơi này, làm sao thông qua nhiều bến cảng Duy Nhĩ Đặc tuần tra như thế? Trong nhiều bến cảng như vậy, chỉ cần một nơi xuất hiện vấn đề, vậy những binh lính được vận chuyển này chẳng khác nào dê đưa vào miệng hổ.

Nói tới đây, Khang Tư không khỏi nhíu máy.

An Tái Kháng sửng sốt một chút, cũng có chút buồn rầu phiền não nói:
- Chuyện phiền toái như thế, chúng ta chỉ có thể mỗi lần vận chuyển một nhóm nhỏ nhân thủ bố trí vào giữa nông trường cùng lâm trường, chờ sau khi lực lượng tập trung mới có khả năng phát động. Hoặc là thành lập một hạm đội, đi đánh đông đại lục trước, sau đó mới đột nhiên đổ bộ lại nơi này.

Khang Tư có chút thất vọng lắc đầu:
- Hạm đội là không có khả năng, hải quân Duy Nhĩ Đặc sẽ không dễ dàng để hạm đội đi qua hải vực do bọn họ quản lý.

Điều động nhân thủ với quy mô nhỏ thật ra cũng không khả thi, bởi muốn tập kết được đại quân, vậy cũng không phải mất một hai năm là có thể làm được, hơn nữa thường thường nếu phái nhân thủ, không thể khiến cho những bến cảng đó bởi vì nguyên nhân chúng ta mà xuất hiện phồn vinh giả dối.

Biểu hiện giả này vừa ra, những thương nhân từ những bến cảng khác khẳng định sẽ chạy tới, mà đến lúc đó khẳng định chúng ta có thể bị hấp thụ ánh sáng, như vậy sự tình đã có thể sụp đổ rồi.

An Tái Kháng buồn rầu gõ gõ đầu nói:
- Đại ca! Là ta suy nghĩ chưa thấu đáo, khiến đại ca thất vọng rồi. Ta còn đang suy nghĩ kế sách rõ ràng như thế, tại sao các quốc gia khác không thử dùng một chút, thì ra cho dù ngươi dùng đế quốc chiếm vài bến cảng, cũng không có cách nào khác đưa đại quân lên trên nha.

Nói tới đây, An Tái Kháng đột nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ vào bến cảng cùng tiếp giáp với Duy Nhĩ Đặc và đế quốc nói:
- Đại ca! Không bằng chúng ta thay đổi kế hoạch, khống chế cái bến cảng này đi?

Khang Tư cười lắc đầu:
- Không cần vội vàng như thế, Duy Nhĩ Đặc cũng không phải tốt như ngươi tưởng, hơn nữa ngươi cũng không dùng được kế hoạch thay đổi đó.

Trái ngược với bến cảng không thể độc chiếm này, ta càng cảm thấy hứng thú với những bến cảng phương bắc hơn, chẳng những dễ dàng khống chế, hơn nữa không khiến người khác chú ý.

An Tái Kháng vừa nghe không thể độc chiếm liền hiểu được tại sao lại thế.

Bến cảng đó tiếp giáp đế quốc, những thương đoàn làm ăn với người ở đế quốc gần như đều bố trí nhân thủ trên bến cảng đó, ngươi cho dù phái một trăm thương đoàn tới cũng không có khả năng khống chế được.

An Tái Kháng tâm tình có chút uể oải nghe được Khang Tư vẫn chấp hành kế hoạch của mình lúc trước, không khỏi nhắc nhở:
- Nhưng đại ca! Chiếm những bến cảng như vậy đối với chúng ta có nhiều hơn cũng không có chỗ tốt gì mà, nếu không thể tập kết đại quân, chúng ta làm sao đánh hạ thành thị tinh hoa của Duy Nhĩ Đặc?

Khang Tư lắc đầu cười nói:
- Tính tình của đệ không ngờ vẫn nóng nảy, hiện tại chúng ta thương thảo là làm thế nào chiếm lĩnh những đại quốc đứng đầu thiên hạ, nghe khẩu khí của đệ, cứ như hai ba năm là có thể chiếm hết mấy đại quốc đứng đầu thiên hạ này vậy, sự tình sao có thể đơn giản như vậy được.

Hơn nữa, chỉ cần đệ chân chính khống chế nhiều bến cảng như vậy, cho dù bên này không cần chuyển binh đổ bộ hỗ trợ, chỉ cần dựa vào dân cư cùng vật chất của những bến cảng đó cũng đủ để cắt đất làm vua rồi, sau đó còn để ý làm thế nào vận binh tấn công nữa sao?

Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Khang Tư như thế, An Tái Kháng có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, thần tình ngạc nhiên vui mừng nhìn Khang Tư.

- Đại ca! Chẳng lẽ huynh có biện pháp tìm được con đường an toàn đi thông rừng rậm Mạn Tư Đặc sao?

Khang Tư cười lắc đầu:
- Ta không có cách nào cả.

An Tái Kháng căn bản không để ý, vẫn nhìn chằm chằm Khang Tư như trước, khiến cho Khang Tư đành phải bất đắc dĩ nói ra:
- Ta tuy rằng không có cách gì, nhưng là với hắn có thể có biện pháp.

Giáp Linh, ngươi nguyện ý đi điều tra con đường an toàn nối giữa rừng rậm Mạn Tư Đặc với Duy Nhĩ Đặc không?

Giáp Linh "vù" một cái hiện thân trước mặt An Tái Kháng, thần sắc có chút do dự nói:
- Chủ thượng! Nhiệm vụ của ta là bảo hộ ngài mà!

Khang Tư cười nói:

- Ha ha! Tin rằng An Tái Kháng điều đến đây không ít mật vệ, nhân thủ bảo hộ an toàn sẽ không thiếu, mà thảo luận vừa rồi ngươi cũng nghe được, biết rõ tầm quan trọng của con đường này, cho nên mới phải phiền ngươi đi điều tra một chuyến.

Giáp Linh vừa được Khang Tư khen, cái mũi cũng phồng lên, lập tức vỗ ngực nói:
- Xin chủ thượng yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tìm được còn đường an toàn!

Khang Tư đột nhiên rất khẩn trương nói:
- Nhớ kỹ, là con đường an toàn, cũng chính là địa phương mà người thường có thể đi qua, tuyệt đối không muốn tìm những nơi mà chỉ có ngươi mới có khả năng đi qua.

- Rõ! Thuộc hạ lĩnh mệnh.

Giáp Linh hành lễ rồi biến mất.

Khang Tư căn bản không biết chính nhắc nhở lần này của mình, sẽ vô duyên vô cớ khiến cho vùng đất tiếp giao tiếp giữa Duy Nhĩ Đặc với rừng rậm Mạn Tư Đặc không hiểu vì sao mất tích một số đông người.

An Tái Kháng ngạc nhiên nói:

- Giáp Linh?
Đại ca! Trong hệ thống mật vệ cao cấp nhất không phải Giáp Nhất sao? Tại sao còn có một Giáp Linh? Hơn nữa hắn không ngờ lợi hại đến mức không sợ độc khí? Mật vệ khi nào thì lợi hại như vậy?

Khang Tư lúc này mới nhớ tới, mình hình như chưa có nói lai lịch của Giáp Linh, không khỏi ngượng ngùng cười cười, kể lại tình huống giải thích cho rõ ràng.

An Tái Kháng cười nói:
- Oa thật là! Giáp Linh này không ngờ là ác ma biến dạng? Mà còn là quái dị nhất, không phải tên có tấm thân bất tử đó đầu phục đại ca, mà là đại ca người không ngờ có khả năng sống sót dưới ám sát của mật vệ siêu cấp như vậy! Đại ca! Huynh thật sự lợi hại nha!

Biết Giáp Linh là ác ma xuất thân mật vệ, điều lo lắng duy nhất của An Tái Kháng cũng đã biến mất, loại người sẽ không chết này đi khu đầm lầy độc khí điều tra con đường an toàn, chính là lựa chọn lý tưởng nhất.

Hai người lại cười đùa vài câu, sau đó An Tái Kháng hỏi:
- Đại ca! Huynh chuẩn bị khi nào thì trở về? Sẽ không phải muốn thống nhất Tuyết quốc rồi mới xua binh nam hạ đấy chứ?

Chuyện này cũng có thể, hiện tại ta ngay cả xung quanh lãnh địa Bá tước đều chẳng muốn chiếm lĩnh.

Khang Tư cười nói tiếp:
- Chờ đánh chiếm được rừng rậm Mạn Tư Đặc đi, như vậy liền thông với đế quốc, đến lúc đó chúng ta muốn trở về lúc nào thì trở về lúc đó.

Bị huynh đánh cho sợ? Ba Bá tước lĩnh đánh một Bá tước lĩnh như huynh, hơn nữa vừa rồi huynh nói huynh chỉ có ba vạn binh lực, huynh làm thế nào đánh cho bọn họ sợ vậy?

An Tái Kháng tò mò hỏi.

Bọn họ bất bại mới là lạ, đầu tiên, ba Bá tước này chân chính có thể khống chế chỉ có địa phương trực thuộc bọn họ, so với toàn bộ Bá tước lĩnh, khu trực thuộc chỉ chiếm một khối rất nhỏ.

Thứ hai, lần này bọn họ mỗi người xuất một vạn binh, nhưng lại đều là đám du binh tán dũng (ý nói: đám quân dự bị không được huấn luyện đầy đủ, không có kỷ luật) do đám phong thần của bọn hắn phái ra, lấy loại ô hợp này đến thăm dò ta, bọn họ thật đúng là quá đề cao chính mình rồi.

Cho nên chiến đấu rất đơn giản, chính diện trận hình phương trận bộ binh ngăn cản quân địch, kỵ binh xung phong hai cánh, một lượt xông lên liền quấy rối bọn họ, đến lúc đó, lượt đánh quay lại, trận chiến liền thắng lợi.

Khang Tư tùy tiện vài câu liền nói xong trận chiến kịch liệt.

An Tái Kháng nháy mắt mấy cái, đột nhiên nói ra một câu:
- Huynh định để Ngả Lệ Ti cùng tiểu thư Y Ti Na chờ huynh đến khi nào?

Khang Tư theo bản năng hé miệng chuẩn bị trả lời, nhưng lập tức thầm nghĩ đây là hỏi cái gì? Không khỏi lâm vào sửng số, vẻ mặt trở nên cứng ngắc hơn.

Cũng phải nói rằng, có thể khiến Khang Tư cảm thấy áy náy, chính là hai nữ tử này.

Biết bọn họ lâu như vậy, thậm chí có thể nói trong nhiều huynh đệ, thần chúc, bằng hữu, thì quen biết hai nàng chính là sớm nhất.

Tuy rằng hai nàng không nói gì, nhưng từ trong lời nói cử chỉ của hai nàng đối với chính mình là có thể hiểu được hai nàng nghĩ điều gì. 

Kỳ quái chính là, chính mình cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vẫn luôn tránh né.

Hoặc là bởi vì chính mình cảm thấy mình không phải đối tượng thích hợp để các nàng nương tựa cả đời, sợ làm phiền các nàng, cho nên mới vẫn tránh né vấn đề này.

Nhìn thấy Khang Tư đang trầm tư, An Tái Kháng cảm thấy được không bằng mình nhân cơ hội này nói thẳng ra là tốt nhất, vì thế lấy giọng nói to:
- Đại ca! Tiểu đệ nói chuyện thẳng thắn huynh đừng trách móc.

Thực ra, không quản huynh có thích các nàng hay không, không quản huynh có đối tượng khác trong lòng hay không, lại càng không quản huynh có suy nghĩ rằng có vợ sẽ bị trói buộc hay không, tiểu đệ cũng phải nói với huynh! Địa vị cùng thân phận hiện tại của huynh đều đã tới lúc phải kết hôn, hơn nữa đến mức phải sinh được một đứa con trai nối dõi!

Huynh không biết nha, từ sau khi huynh mất tích, Lôi gia cùng Đông Nam ngũ tỉnh đều là một mảnh hỗn loạn, những kẻ dã tâm toàn bộ đều rục rịch khắp nơi, nếu Tương Văn không thông minh, trực tiếp tạo ra cái thủ các, tin rằng tổ chức do một tay huynh tạo ra đã sớm chia năm xẻ bảy rồi.

Mà nguyên nhân tạo thành tất cả những chuyện đó, chính là bởi huynh không có người thừa kế!

Một tổ chức không có người thừa kế là không hoàn thiện, cũng không thể lớn mạnh được! Chẳng lẽ huynh không phát hiện sao? Cho dù huynh nắm trong tay Đông Nam ngũ tỉnh, danh vọng có một không hai, nhưng vì cái gì rất nhiều thế gia lịch sử lâu đời lại căn bản không có một nhà nào đầu nhập vào huynh chứ?

Nguyên nhân xảy ra như vậy, chính là bởi vì người ta cho rằng huynh không có người thừa kế, cơ sở không ổn định, sợ rằng một khi huynh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ tổ chức tan rã sẽ liên lụy đến bọn họ đó!

Cho nên huynh phải kết hôn, phải lưu lại ít nhất một người con trai, đây không chỉ là con của huynh, mà còn là người thừa kế toàn bộ hệ thống! Chỉ cần huynh có tâm với trách nhiệm này, vậy trách nhiệm này huynh sẽ không thể vứt bỏ! Cho dù huynh thật sự không thích nữ nhân! Huynh cũng phải vuốt mũi mà chấp nhận.

Đệ nói với huynh, bởi đây chính là nghĩa vụ của huynh! Tuyệt đối không thể khước từ!

An Tái Kháng một hơi nói đến đây, khiến cho Khang Tư đầu óc lâm vào mê muội.

Tuy nhiên trước tiên Khang Tư vẫn hiểu được ý tứ An Tái Kháng nói, đợi đến khi An Tái Kháng uống nước thở ổn định, mới bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Cơ thể của ta là rất bình thường.

- Ha ha! Bình thường là tốt rồi, nếu đại ca huynh đã biết tầm quan trọng của việc này, như vậy lập tức tìm một nữ nhân kết hôn rồi sinh con đi! Nếu không, cứ để cho đệ đi thu xếp đi? 

Tuyết quốc này chung quy cũng có chút mỹ nữ xuất thân cao quý, dung mạo dáng người học thức đều tương xứng chứ? Để đệ lập tức thay đại ca huynh đi cầu hôn được không?

An Tái Kháng hưng phấn nói.

Thực ra nói đến cũng phải, nếu đại ca nhà mình có con trai, mình còn phải lo lắng an nguy của đại ca sao? Trực tiếp chiếu cố cho đứa cháu ổn định tổ chức là tốt rồi, để mặc đại ca cường hãn không ai địch nổi này tự sinh tự diệt là được, đỡ cho hắn phải cứ vài năm lại mất tích một lần!

- Không cần cấp bách như vậy chứ?

Khang Tư rất là bất đắc dĩ, hắn cũng không nghĩ tới cái tên này trước kia đối với việc này luôn có chút thẹn thùng, làm sao mà giờ biến thành như nguyệt lão thế này, chẳng lẽ là bởi ăn nhiều nước miếng Tiểu Cầm sao?

- Không cấp bách?
An Tái Kháng nghe được lập tức nhảy dựng lên:
- Ta nói đại ca huynh...

Nói đến đây, An Tái Kháng đột nhiên sửng sốt, sau đó trộm cười nói:
- Đại ca! Huynh là cảm thấy trở về cưới hai vị tiểu thư Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na nên mới không nôn nóng đúng không?

Chứng kiến sắc mặt Khang Tư cứng ngắc, An Tái Kháng không khỏi cười lớn "ha ha" nói:
- Được! Tiểu đệ biết làm sao rồi, việc này để phái người đưa hai vị tiểu thư tới nơi này đi!

Nói xong, An Tái Kháng liền chạy ra khỏi phòng.

Khang Tư vội đưa tay lên, không kịp giữ An Tái Kháng lại, đến khi muốn đứng dậy đuổi theo, An Tái Kháng đã chạy mất hút rồi.

Khang Tư chần chừ một chút, có chút bất đắc dĩ, lại có chút ngượng ngùng lắc đầu nói thầm:
- Quên đi! Thuận theo tự nhiên vậy.

Đông Nam ngũ tỉnh nơi đế quốc xa xôi, Áo Kha Nhĩ rất hăng hái vẫy tay với binh lính xung quanh đang hoan hô với hắn, sau đó vung áo choàng, tung mình lên ngựa, vung roi, giục ngựa chạy băng băng.

Phía sau hắn, mấy trăm kỵ binh thân vệ lập tức đi theo.

Áo Kha Nhĩ theo tiếng vó ngựa âm vang như vị chiến thần sáng suốt trong mắt những binh lính tham gia chiến tranh thổ phỉ, rời khỏi tiền tuyến, lui về hậu phương nghỉ ngơi và hồi phục.

Áo Kha Nhĩ lần này nghỉ ngơi và hồi phục, không phải bởi vì binh sĩ mệt mỏi, ngược lại, hắn đã dẫn quân đánh cho đám thổ phỉ xâm lấn gà bay chó sủa.

Tuy rằng ngoại trừ bắt một lượng lớn tráng đinh làm tù binh ra, thật sự cũng không có chiếm được chiến lợi phẩm gì, tuy nhiên danh vọng ổn định tăng lên, kể ra cũng là một thu hoạch lớn. 

Đặc biệt chiếm được hảo cảm của đại bộ phận binh lính thuộc đơn vị bạn, chuyện này đối với kẻ dã tâm bừng bừng như Áo Kha Nhĩ mà nói, chính là so với bất cứ chiến lợi phẩm nào cũng khiến hắn thoải mái hơn.

Vốn Áo Kha Nhĩ muốn đánh xong toàn bộ chiến tranh thủ phỉ, khiến cho mình trở thành thống soái sáng chói nhất của trận chiến này, tuy nhiên hắn bị người đánh thức, đột nhiên co rút binh lực lại, sau đó tỏ vẻ với quan chỉ huy quân đội ban rằng quân đội của mình tổn thất thật lớn, muốn dẫn binh lính quay về phía sau nghỉ ngơi.

Chứng kiến ánh mắt những quan chỉ huy khác nhìn mình, bắt đầu từ đề phòng, ghen tị, đến khi mình biểu thị sẽ lui lại phía sau, ngược lại biến thành thở nhẹ ra, coi như ngươi thức thời, cùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, Áo Kha Nhĩ liền biết bản thân mình là cây to giữa rừng, chuẩn bị đón gió.

Xem ra lần này mình lui cũng còn kịp, bằng không chờ đến khi những sĩ quan đó đốt lửa thiêu hoa tìm mình phiền toái, lúc đó muốn vãn hồi, cũng không phải là cho chút ưu đãi là làm được.

Nghĩ tới mình không ngờ có thể ở lại Đông Nam ngũ tỉnh, Áo Kha Nhĩ không khỏi cảm tạ lần tấn công này của đám thổ phỉ, bằng không chính mình thật đúng là không có lý do gì ở lại nơi này, chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn binh chạy đến quận Văn Tân nghèo khó kia mà tranh đấu với những láng giềng Sơn Việt. 

Đương nhiên, chính mình có thể trải qua ba lượt mấy lần chiến đấu ngay giữa binh sĩ thành lập được uy vọng cao như thế, vậy cũng là nhờ đám người kia hỗ trợ, thật không nghĩ tới mật giáo của giáo phụ không ngờ có nhiều nhân vật kiệt xuất như vậy.

Những tên thanh niên được gọi là thiếu tông mật giáo này, thoạt nhìn không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng không nghĩ tới trong chiến đấu biết nắm cơ hội chuẩn như vậy, khẳng định đã trải qua rất nhiều trận chiến. 

Cũng khó trách lại được người ta gọi là thiếu tông mật giáo.

Áo Kha Nhĩ đương nhiên hiểu được giáo phụ phái thiếu tông mật giáo đến bên cạnh mình, khẳng định có ý đồ giám thị, tuy nhiên nhiệm vụ của đám thiếu tông cũng không phải việc này.

Vậy vì sao? Thiếu tông nha, đường đường là người thừa kế mật giáo nha, ngay cả những nhân vật quan trọng như vậy cũng phái đến giám thị bên người mình sao? Đây không phải mật giáo điên rồi, thì là chính mình điên rồi.

Nhìn mấy trăm thiếu tông thủ hạ đi theo cường hãn không giống người này, chỉ biết đối phương lấy cớ đang nghiên cứu con đường đi tới mảnh đất của thượng đế mà thôi.

Tuy ràng quản không nổi những nhân vật thần bí như vậy, chỉ là hi vọng đám người này không tiếp tục phát triển ác ma trong địa bàn của mình nữa. Nếu đế quốc bị hủy, vậy đối với ai cũng không có lợi.

Nghĩ đến đây, Áo Kha Nhĩ quay đầu liếc nhìn kỵ sĩ che mặt bên người một chút.

Đối với thiếu tông tên gọi Đa Nhĩ Mã này, tâm tình Áo Kha Nhĩ rất là phức tạp.

Đầu tiên, người ta là thiếu tông, địa vị so với hắn thân phận con đỡ đầu một Đại giáo chủ cao hơn nhiều lắm.

Áo Kha Nhĩ căn bản không dám lấy địa vị thông thường để so sánh, không nói thân phận tộc trưởng của mình còn không cao bằng nhị đệ Khang Tư, cho dù chính mình là hoàng đế thì thế nào?

Ở trong mắt mật giáo, tiêu hao một khoản phấn ác ma liền đủ tiêu diệt một quốc gia, như vậy hoàng đế một quốc gia có gì giỏi?

Ngoại trừ địa vị không bằng ra, thiếu tông này còn tuấn tú như ánh mặt trời.

Tuy rằng có chút già dặn dễ nhìn, nhưng là một gã đẹp trai, so với mình còn dễ nhìn hơn, khi cười lên lộ ra hàm răng cũng sáng lạn chói mắt hơn mình.

Đây còn chưa phải nơi đả kích người.

Thiếu tông này căn bản là không vênh váo hung hăng nơi nào. Chẳng những đối với người khác hòa nhã hết mức, phong độ hết mực, mà tri thức lại uyên bác, không có chuyện gì không biết đến.

Đối mặt với nhân vật hoàn mỹ như vậy, Áo Kha Nhĩ ngoại trừ bội phục ra, ngay cả ghen tị cũng không dậy nổi.

Áo Kha Nhĩ không khỏi có chút bất đắc dĩ, chính mình cũng coi như là tuấn kiệt phi thường xuất sắc, nhưng vì cái gì cố tình lại gặp phải hai người tài căn bản đến mức siêu việt chứ?

Đại ca Khang Tư kia của mình, thời điểm đầu tiên, chính mình còn có tin tưởng siêu việt hơn hắn, nhưng theo thời gian Khang Tư từng bước ổn định và nhanh chóng tiến lên, vốn mình với Khang Tư có cùng khởi điểm, cũng chỉ có thể ngây ngốc đi phía sau nhìn bóng dáng Khang Tư.

Đến khi cái bóng dáng kia càng ngày càng nhỏ, tâm tình tranh cường háo thắng lúc đầu, cuối cùng trong lòng chỉ còn ngửa mặt trông lên, ngay cả ghen tị cũng không có biện pháp sinh ra.

Tuy rằng mình vẫn cố gắng tổ chức thế lực chính mình, nhưng vẫn thật sự chưa từng suy nghĩ đến vấn đề phản bội, thậm chí biết được Khang Tư tiêu thất, chính mình cũng không muốn phải phản bội, mà là lấy cờ hiệu huynh đệ Khang Tư để phát triển, có lẽ cũng bởi liên quan đến loại tình cảm kết nghĩa này.

Nhưng là cho phép mình bởi vì yếu đuối mà cảm thấy bi ai, ở sâu trong nội tâm cất giấu một tia kiêu ngạo, cho nên mới khiến mình vẫn không có suy nghĩ phải đi theo bên cạnh Khang Tư nâng cao địa vị, ngược lại rời xa Khang Tư, tự một mình mình ở trên bán đảo Phi Ba cố gắng.

Cùng Khang Tư thì khiến mình từ coi thường đến ghen tị, so với bất đắc dĩ ngước lên nhìn diện mạo huynh đệ, thì thiếu tông Đa Nhĩ Mã xuất hiện lại không khiến mình cảm thụ áp lực chút nào.

Có lẽ người ta lên đài chính là Thiếu chủ, cho dù mình là thiếu chủ, con nuôi đại đầu mục phía dưới, bẩm sinh đã hạn chế cấp bậc rồi.

Hơn nữa mình cũng hiểu được mật giáo cường hãn, cường hãn đến mức không thể đấu lại, cho nên mới tự nhiên mà chấp nhận địa vị người ta như thế.

Hiểu được mình cũng chỉ giống như một người thường, đối mặt với cường quyền tuyệt đối chỉ có thể cúi đầu, Áo Kha Nhĩ trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ đau thương chua xót.

Mình thực sự là quá mức gian khổ nha, khi nào mới không cần cố kỵ bất cứ cường quyền nào? Phỏng chừng cho dù chính mình trở thành hoàng đế cũng không có khả năng lớn là không có sợ hãi nơi nào, ít nhất mật giáo cũng đủ để cho mình kinh sợ rồi.

Điều duy nhất khiến Áo Kha Nhĩ có chút tiêu sầu chính là, Đa Nhĩ Mã đại biểu mật giáo lại nhắc lại lời nói của chính giáo phụ mình từng nói.

Mật giáo không theo đuổi quyền lợi thế tục, chỉ cần Áo Kha Nhĩ duy trì mật giáo, lập trường sẽ không thay đổi, như vậy mật giáo lấy việc duy trì Áo Kha Nhĩ để đạt được quyền lợi thế tục.

Có mật giáo hỗ trợ, chính mình sớm hay muộn có thể nắm thiên hạ trong tay!

Trong lòng Áo Kha Nhĩ nhớ tới những điều này, theo bản năng không tự suy xét, nếu Khang Tư còn tại nơi này, mật giáo nơi Đa Nhĩ Mã còn có thể chống đỡ chuyện này cho mình hay không.

Đa Nhĩ Mã yên lặng cưỡi ngựa, liếc mắt nhìn Áo Kha Nhĩ một cái, khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười.

Người này, nếu hắn biết được mình cùng Khang Tư, Ngả Lệ Ti là kẻ thù của nhau, hắn còn dám dẫn mình đến nơi này không?

Vừa nghĩ tới sỉ nhục bị người đuổi ra khỏi đại lục Hi Nhĩ Đạt, Đa Nhĩ Mã liền hận không thể triệu tập ác ma giết sạch mọi sinh vật ở Đông Nam ngũ tỉnh này.

Tuy nhiên, hiện tại không được, thánh nữ hẳn là không biết mình đi tới khối đại lục này, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Vạn nhất bởi vì nguyên do chính mình lại khiến thánh nữ chạy mất, mật giáo tiêu hao mất nhiều thời gian như vậy cuối cùng sắp nhìn thấy ánh rạng đông, tuyệt đối sẽ tự nguyện đổi mới một Thánh tử!

Thân phận thánh tử của chính hắn phải không đổi nha, cũng không thể bởi vì tiểu tiện nhân kia bị những lão già kia cướp đoạt! Chính mình nhất định phải kiên nhẫn!

Kiên nhẫn đến lúc Thánh nữ mất đi tác dụng, vậy còn không phải duy nhất mình được bổ nhiệm sao!

Ảo tưởng về cuộc sống thoải mái sau này, Đa Nhĩ Mã thiếu chút nữa cười lên thành tiếng.

Nguồn: tunghoanh.com/co-doc-chien-than-2/quyen-14-chuong-6-jugaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận