Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Chương 122: Có Chết Cũng Không Ai Quan Tâm

Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

Phải nói là tuy Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển kết hôn đã lâu, nhưng chưa từng một lần đưa chị ta tham dự tụ tập bạn bè. Hôm nay là gió gì thổi đây?

“Chị dâu, sao chị lại tới đây?” Kiều gia ở Bắc Đô cũng thuộc loại tai to mặt lớn. Hơn nữa từ tấm bé đã cùng nhau lớn lên, tuy rằng gả cho Cố Học Võ, nhưng cũng là xuất thân từ đại viện, mọi người đều rất thân quen.

“Chị dâu, chị ngồi đây đi.”

“Cám ơn.” Hôm nay Kiều Tâm Uyển cũng không hề nói đùa, buổi sáng chị ta quay về khách sạn thu dọn hành lý, buổi chiều liền chuyển tới ký túc xá của tòa thị chính.

Cố Học Võ từ đầu tới cuối chỉ ngồi bất động nhìn chị ta dọn đồ. Chị ta cũng không quan tâm anh có đồng ý hay không đã đem hành lý của mình để vào trong phòng của anh. Từ đầu tới cuối Cố Học Võ cũng không nói một câu.

Đến khi thu dọn xong, buổi tối chị ta muốn cùng anh đi ăn cơm. Thế nhưng anh không đồng ý, bảo chị ta tự mình đến căn tin của tòa nhà mà ăn.

Kiều Tâm Uyển tức giận đến mức cả cơm chiều cũng chưa ăn. Vừa thấy anh muốn ra ngoài, nói cái gì chị ta cũng muốn đi theo.

Anh ta nghĩ mọi cách để được điều đến thành phố C, ai biết có phải vì anh ta có người phụ nữ khác hay không chứ?

Lúc này nhìn mấy người đang chào hỏi mình, chị ta liền tươi cười, vươn tay chủ động khoác lên tay Cố Học Võ, anh lại không để ý đến chị ta, lập tức đi đến trước mặt Cố Học Văn, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Anh đến rồi à?” Cố Học Văn cũng không để ý đến Kiều Tâm Uyển. Chỉ nghĩ đến chị ta hạ dược Tả Phán Tình thì anh không có cách nào mà hòa nhã được.

“Ừ.” Cố Học Võ không thấy Tả Phán Tình liền hỏi: “Vợ cậu đâu?”

“Hôm nay cô ấy đi dạo phố nên hơi mệt. Nói phải đi ngủ sớm một chút.”

“À.” Cố Học Võ nhìn liếc Cố Học Văn một cái. Trong mắt cậu em có vài phần dịu dàng làm cho anh có chút bất ngờ: “Cậu cùng cô ấy đi dạo phố?”

“Vâng.” Cố Học Văn chưa từng cùng một người phụ nữ nào đi dạo phố. Hôm nay cùng Tả Phán Tình là lần đầu tiên, cảm giác hình như cũng không tệ lắm.

“Wa. Không phải chứ, Lão Nhị?” Tống Thần Vân nghe thấy bèn kêu lên: “Vừa mới kết hôn chưa được bao lâu, mà đã biến thành nô lệ của bà xã rồi à?”

“Đúng là làm sụp đổ hình tượng của anh trong mắt em.”

“Thật sao.” Hồ Nhất Dân cũng kêu lên: “Lão Nhị, chị dâu thật sự là có cách điều khiển được anh sao?”

“Không đúng, không đúng. Các cậu phải nói là. Sức hấp dẫn của chị dâu quá lớn. Làm cho Lão Nhị của chúng ta không chống đỡ được.”

“Ha ha ha ha.” Một đám người hùa vào trêu Cố Học Văn mà anh cũng không giận. Chỉ có Đỗ Lợi Tân không nói một lời, ngồi buồn một chỗ uống rượu.

Trong lô ghế, ngọn đèn có chút mờ mịt, xập xình tiếng hát tiếng nhạc, tất cả mọi người đều mãi vui, chỉ có Cố Học Văn phát hiện Đỗ Lợi Tân không ổn, đoạt lấy chai bia trên tay anh ta, vẻ mặt có phần nghi vấn.

“Cậu làm sao vậy?”

“Không sao ạ.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, một lần nữa lấy lại chai bia, nâng cốc với Cố Học Văn: “Lão Nhị, em còn chưa chúc mừng anh. Tân hôn vui vẻ.”

“Không cần khách sáo.” Hôm nay Đỗ Lợi Tân rất khác thường, đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác của Cố Học Văn luôn rất tốt.

Lúc này Kiều Tâm Uyển ngồi xuống bên cạnh Cố Học Võ, kéo cánh tay anh, cầm cốc bia, hướng về phía Cố Học Văn mà nâng lên.

“Học Văn. Tôi cũng quên chúc mừng cậu tân hôn vui vẻ.”

Cho dù lúc trước có làm gì, mọi người vẫn là người một nhà, anh cũng phải giữ mặt mũi cho chị ta chứ?

Ai ngờ phản ứng của Cố Học Văn là không để ý đến Kiều Tâm Uyển, ánh mắt vẫn như cũ dừng ở trên mặt Đỗ Lợi Tân: “Cậu có tâm sự sao? Có phải trong nhà có việc gì không?”

“Không có việc gì.”

“Thật sao?” Không giống lắm? Vừa rồi ngay cả rượu cũng làm đổ, còn nói không có việc gì?

“Không có.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu: “Chỉ là thấy các anh đều kết hôn rồi. Nên ba em cũng thúc giục em kết hôn thôi.”

“Không vội. Lần sau ba cậu lại giục, cậu nói với ba cậu, chờ ba tên này kết hôn xong, lúc đó cậu mới kết hôn.”

Đỗ Lợi Tân là người ít tuổi nhất ở trong nhóm. Cố Học Võ nhiều tuổi nhất, anh và Học Mai là thứ 2. Tống Thần Vân cùng Hồ Nhất Dân đều kém anh một tuổi. Trầm Thành nhỏ hơn anh hai tuổi, còn Đỗ Lợi Tân nhỏ hơn ba tuổi.

“Này. Cố lão Nhị, anh có ý gì đó?” Tống Thần Vân là người đầu tiên có ý kiến. Lần này anh ta về Bắc Đô, cha mẹ cũng nói, Cố Học Văn đã kết hôn rồi, mà sao anh một chút động tĩnh cũng không có.

Có phải là anh ta mang thai đâu mà động với tĩnh.

“Đúng thế, lão Nhị anh có ý gì thế?” Hồ Nhất Dân cũng kêu lên, có trời mới biết anh ta đến thành phố C là vì vừa mới ở cùng cha mẹ một hồi, mẹ anh ta còn dứt khoát kéo theo một cô gái tới làm anh ta đã sợ chết khiếp. Chẳng còn cách nào khác là kiếm cớ chuồn lẹ?

“Cố lão Nhị, làm người phải nhân hậu.” Trầm Thành học lời trong phim, lành lạnh mở miệng: “Anh tự mình nhảy hố lửa thì thôi, sao lại còn lôi kéo bọn em nhảy vào làm gì.”

“Đúng vậy, thật là độc ác.”

“Đúng thế.”

“Có nghiêm trọng như vậy không?” Cố Học Văn tức giận lườm bọn họ một cái: “Cũng chỉ là cho Lợi Tân tìm một cái cớ thôi mà.”

“Nhưng cũng không thể tìm cớ này chứ.” Trầm Thành mở miệng rất đúng lúc, phải biết rằng mấy người bề trên đều xem nhau là bạn thân của nhau, nếu Đỗ Lợi Tân lấy cớ này ra đối phó chuyện ba mẹ cậu ta bức hôn. Vậy chẳng phải ba mẹ cậu ta lại đi tìm ba mẹ bọn họ sao? Như vậy chẳng phải sẽ tăng thêm áp lực cho bọn họ còn gì?

“Các cậu thật là.” Cố Học Văn thật sự là hết cách, đành thở dài: “Như vậy đi, các cậu đổ hết lên người chị tôi đi. Dù sao chị ấy cũng không kết hôn. Các cậu cứ nói, Học Mai là con gái mà cũng không kết hôn, bố mẹ gấp cái gì chứ. Cứ nói vậy vấn đề của các cậu chắc chắn giải quyết xong.”

(Iris : mình mà có em như vậy chắc lột da nó mất)

May mà Cố Học Mai không có ở đây, bằng không đánh chết anh cũng không dám nói như vậy.

“Ô hô. Vậy mà cũng được?” Trầm Thành thật sự là hết cách. Hại cả chị ruột mình, anh ta quả thực không phải là người mà.

“Được đấy.”

Mấy người lại cười nói vui vẻ, một chút cũng không đem Kiều Tâm Uyển để vào mắt. Vẻ mặt của chị ta vô cùng phẫn nộ, hai tay gắt gao nắm thành quyền, muốn tìm Cố Học Võ nói vài câu, để anh chú ý đến mình.

Đỗ Lợi Tân nghe đến tên của Cố Học Mai, thân thể không thể khống chế mà hơi chấn động. Cố Học Văn chỉ nhìn đám Tống Thần Vân, nên không chú ý tới.

Nhưng Cố Học Võ lại nhìn ra, ánh mắt lơ đãng lướt qua mặt Cố Học Văn, vẻ mặt của anh làm như không có việc gì mà nói: “Học Văn, cậu không được nói lung tung, nếu như thím gây áp lực với Học Mai. Học Mai nhất định sẽ đánh cậu một trận đấy.”

Cố Học Văn nhìn anh một cái: “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Mẹ em biết là không thể nào ép buộc được Học Mai cho nên sẽ không gây áp lực cho chị ấy đâu.”

Chính là bởi vì biết không ép được Cố Học Mai, cho nên mới bắt anh đi xem mắt, buộc anh phải kết hôn. Nếu không phải như vậy, sao anh lại quen được Tả Phán Tình chứ?

“Cũng đúng.” Cố Học Võ cầm chai bia trên bàn uống một ngụm, ánh mắt vẫn không rời khỏi Đỗ Lợi Tân: “Học Mai cá tính quá mạnh mẽ, nó mà đã quyết định chuyện gì, thì có chín con trâu kéo cũng không đi. Anh cũng đoán chắc là nó sẽ độc thân cả đời đấy.”

Không khí trên lô ghế lô trong chốc lát chìm vào im lặng. Ba năm rồi Cố Học Mai chưa từng tham gia một lần tụ họp. Từ khi gặp chuyện không may đến bây giờ, đối với Cố Học Mai, bọn Tống Thần Vân đều biết điều, nhất thời không biết nên nói gì cho đúng.

Đỗ Lợi Tân không chú ý đến mọi người đang lặng im, chỉ một câu đơn giản này thôi mà trái tim anh như bị siết chặt, tay cầm chai bia cũng run run.

Độc thân cả đời?

Cố Học Mai muốn độc thân cả đời, vậy anh ta là gì? Anh ta phải làm sao? Ở lòng của cô, thật sự anh ta không có một chút ý nghĩa gì sao, một chút cũng không ư?

Ngửa đầu nốc một ngụm bia, trong miệng chỉ toàn là mùi vị cay đắng.

Hay là anh ta phải từ bỏ?

“Lợi Tân.” Dường như Cố Học Võ có phần hiểu được cái gì đó. Vươn tay ngăn động tác uống bia của anh ta: “Cho dù là vì chuyện gia đình cậu, cũng không cần phải uống đến như vậy chứ?”

“Em không sao.”

Đỗ Lợi Tân lắc đầu. Buông chai bia nhìn mọi người trong phòng: “Hôm nay toàn bộ chi phí, sẽ do em thanh toán. Mọi người tận tình ăn, thỏa sức uống, mặc sức hát. Không cần khách khí.”

“Được.”

Hồ Nhất Dân là người đầu tiên vỗ tay, không khí trầm mặc liền tan thành hư không. Bên kia Trầm Thành lại làm ầm lên. Hai người chạy tới chọn bài, hôm nay phải hát cho đã mới được. Chỉ có Cố Học Võ, nhìn thấy Đỗ Lợi Tân đang che giấu vẻ mặt dường như có chút đăm chiêu.

Chẳng lẽ Đỗ Lợi Tân cùng Cố Học Mai…? Không phải đấy chứ? Hy vọng không phải như mình nghĩ.

Cố Học Văn cũng không chú ý tới Đỗ Lợi Tân có điểm khác thường, anh đứng dậy lướt qua Đỗ Lợi Tân ngồi xuống bên Tống Thần Vân. Vỗ vỗ bờ vai của anh ta.

“Công ty của cậu đã vào quỹ đạo chưa?”

“Dạ.” Tống Thần Vân gật đầu, nhìn Cố Học Văn: “Đã vào quỹ đạo rồi, anh yên tâm, ngày mai em sẽ bảo quản lí thông báo cho chị dâu đi làm.”

Cố Học Văn sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Tống Thần Vân có vài phần kinh ngạc: “Ngày mai cô ấy đã đi làm rồi, chẳng lẽ không phải đến công ty của cậu làm à?”

“Không phải.” Tống Thần Vân lắc đầu, vẻ mặt không hiểu gì: “Không phải anh nói, thông báo quá sớm sẽ có cảm giác không bình thường mà, nên em cố ý cùng quản lí nói phải ngày mai mới có kết quả. Ngày mai chị dâu đã đi làm rồi à?”

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, vẻ mặt có phần nghiêm túc, vốn muốn để Tả Phán Tình đến công ty của Tống Thần Vân làm, như vậy anh có thể âm thầm chăm sóc cô, nhưng hiện tại xem ra cô đã tìm được công việc bằng chính thực lực của mình rồi.

“Vậy, hay là bây giờ em bảo quản lí gọi điện thoại cho chị dâu được không? Nói công ty em trả tiền lương cao gấp đôi có được không?”

“Không cần đâu.” Nếu cô ấy đã tìm được công việc, vậy thì quên đi, hơn nữa nói như vậy, sẽ càng làm cho Tả Phán Tình hiểu lầm: “Chuyện Trang sức Lí thị sao rồi?”

“Nói đến cái này, em thực vui chết đi được.” Tống Thần Vân ngồi sát vào Cố Học Văn, giọng nói rất nhỏ: “Cái tên họ Lý kia, thích chơi ngọc, lần trước em ấy bạn thân làm bàn cờ. Bảo là phải làm cho ra màu xanh đế vương. Cái tên ngốc đó lại tưởng là đế vương lục ngọc thật. Bỏ tiền triệu ra mua về.”

Tống Thần Vân cười sằng sặc: “Không chỉ như thế. Em còn cho người mang đồ do công ty chúng ta thiết kế cố ý tiết lộ cho bọn họ. Cái tay quản lý bộ phận thiết kế của bọn họ thực sự là không có đầu óc, vậy mà lại lợi dụng được, hai ngày trước em vừa mới cho người trình đơn kiện lên tòa án, bọn họ đã có lệnh triệu tập rồi. Nói bọn họ ăn cắp bí mật thương mại. Cái này có hai loại, trước tiên cho bọn họ long đong một chút. Sau đó em lại động tay động chân thêm chút nữa, đoán chừng ngày bọn họ phá sản cũng không xa nữa đâu.”

“Ừ.” Cố Học Văn vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Vất vả cho cậu rồi, người anh em.”

“Không cần khách sáo.” Tống Thần Vân cười cười: “Chuyện này có là gì, chuyện của anh chính là chuyện của em. Đánh gục một hai công ty với em mà nói chỉ là nhỏ. Chỉ cần lão Đại anh mở miệng, em sẽ tìm người phá bọn họ, cũng đơn giản thôi mà.”

“Đừng nói bậy.” Ánh mắt Cố Học Văn nghiêm lại. May mà mấy người ở đây đều là tiểu bối, chứ mấy trưởng bối nhà bọn họ cơ bản đều theo chính trị, cơm có thể ăn nhiều, chứ nói không thể nói lung tung.

“Em cũng chỉ là thuận miệng nói thôi mà?” Tống Thần Vân cười cười: “Lão Đại, anh tin em đi, em nhất định dùng thủ đoạn thỏa đáng nhất để chỉnh những người này.”

“Cảm ơn cậu.”

“Anh cám ơn em?” Tống Thần Vân nhìn anh, có phải không vậy: “Lão Nhị, hôm nay anh hát cho bọn em nghe là tốt lắm rồi.”

“Không hát.”

“Phải hát chứ.” Tống Thần Vân nhìn thấy người hát đầu tiên vừa vặn hát xong, tay anh đã cầm ngay lấy micro, dúi vào trong tay Cố Học Văn.

“Hôm nay anh không hát, thì không anh em gì với anh nữa.”

Cố Học Văn lắc đầu, thật sự là vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp nhận micro.

Động tác này của anh làm cho đám Hồ Nhất Dân lại vui vẻ. Lại vỗ tay hò reo ầm ĩ, không khí trong phòng thuê chưa bao giờ náo nhiệt như vậy. Nhạc dạo một khúc anh mới hát, ngay cả Đỗ Lợi Tân cũng đứng lên vỗ tay.

Kiều Tâm Uyển nhìn thấy, vẻ mặt có vài phần sung sướng, vừa rồi tâm trạng đang buồn bực cũng tiêu tán không ít, đưa tay ôm lấy cánh tay Cố Học Võ, để người mình sát lại gần với anh.

“Học Võ, anh cũng phải hát mới được?”

Anh em nhà này có giọng hát vô cùng tuyệt vời, giọng ca của Cố Học Võ là giọng nam trầm nghe rất hay. Nhưng từ sau khi kết hôn, Kiều Tâm Uyển không còn được nghe anh hát nữa.

“Không muốn hát.” Cố Học Võ cũng không nể mặt chị ta, không quan tâm rút tay ra, nhích người sang ghế bên cạnh.

Sắc mặt Kiều Tâm Uyển thay đổi, thân thể cứng ngắc đi vài phần. Nhìn thấy mấy người kia cũng chưa chú ý đến, chị ta lại dịch người tới gần bên Cố Học Văn hơn một chút.

“Đi ra ngoài chơi không phải là phải vui vẻ sao? Chỉ là hát một bài thôi mà.”

Giọng chị ta gần như là cầu xin. Kiều Tâm Uyển nghĩ chị ta lớn như vậy rồi chưa từng phải cầu xin ai bao giờ, nhưng lại vì Cố Học Võ mà năm lần bảy lượt phá lệ.

“Được không?”

“Học Văn không phải đang hát sao? Nó hát hay hơn tôi.”

Cố Học Văn không thường ca hát, nhưng một khi anh hát nhất định là kinh điển. Ví như ca khúc mà anh đang hát lúc này, Bắc Kinh Bắc Kinh.

“Ở nơi đây chúng ta đã cười vui, ở nơi đây chúng ta đã khóc, ở nơi đây chúng ta sống, và cũng ở nơi đây chúng ta chết đi.

Ở nơi đây chúng ta cầu nguyện, ở nơi đây chúng ta hoang mang, ở nơi đây chúng ta tìm kiếm. Những điều đã không còn thuộc về nơi đây.”

Giọng hát trầm thấp mà cuốn hút khi cất lên lại vô cùng êm tai. Trầm Thành trầm trồ khen ngợi. Trên mặt Cố Học Võ cũng có ý cười lăn tăn.

“Cậu ấy là cậu ấy, anh là anh.” Nhìn Cố Học Văn bộc lộ tài năng, Kiều Tâm Uyển rất không phục, giọng hát của Cố Học Võ so với cậu ta không hề thua kém.

“Học Võ, anh hát một bài đi có được không? Hay là em với anh song ca một bài nhé?” Kiều Tâm Uyển tự nhận giọng hát của mình cũng không tính là quá kém.

“Không hát, muốn hát thì cô tự mình hát đi.” Cố Học Võ nhìn chị ta dính vào cánh tay mình, không chút nghĩ ngợi mà bỏ tay ra. Cùng cô ta hát song ca? Cô ta thực sự nghĩ cô ta là ai?

Hành động của không nể nang ai của anh làm ặt Kiều Tâm Uyển trắng bệch. Muốn nói cái gì đáp lại nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Không ngừng hít sâu áp chế cơn tức giận của mình, nhưng chị lại phát hiện cảm xúc của mình càng ngày càng điên cuồng không khống chế được, cuối cùng bất đắc dĩ, oán hận đứng lên, cầm lấy túi xách bỏ đi.

“Ơ? Chị dâu làm sao vậy?” Hồ Nhất Dân thấy Kiều Tâm Uyển nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, liếc mắt nhìn Cố Học Võ một cái. Mấy người này không rõ chuyện gì, cho nên cùng nhau nhìn về phía Cố Học Võ.

“Lão Đại, chị dâu làm sao vậy?”

“Đừng để ý tới cô ấy, các cậu cứ chơi đi.”

Cố Học Võ sẽ không đi quản chuyện này, chính anh cũng cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa, lần nào cãi nhau cũng như vậy. Chỉ cần Kiều Tâm Uyển mất hứng là bỏ đi.

Cô ta nghĩ cô ta dùng cách này, anh sẽ đuổi theo tìm cô ta trở về sao?

Thật sự là quá ngây thơ rồi.

Mấy người lại quay ra nhìn nhau, cuối cùng cũng không nói gì. Quan hệ vợ chồng Cố Học Võ từ trước đến nay đã không tốt, đâu phải riêng gì hôm nay, mọi người lại nhanh chóng ca hát, trên lô ghế lại náo nhiệt hẳn lên.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Kiều Tâm Uyển ra khỏi KTV, trước đây cũng vậy mỗi một lần cãi nhau đều y chang nhau. Người đàn ông rất tuyệt tình kia sẽ không đuổi theo chị ta, cũng không nói một câu dỗ dành.

Mặc kệ hai người ầm ĩ nhiều hay ít, cuối cùng người cúi đầu trước nhất định vẫn là chị ta Kiều Tâm Uyển.

Lần nào cũng như vậy, còn phải đến bao nhiêu lần nữa đây? Kiều Tâm Uyển cũng không biết nữa, dựa người vào cột đèn đường, vẻ mặt mơ màng.

Thật lâu sau, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá. Rút ra một điếu rồi tự mình châm lửa.

Điếu thuốc bị người nào đó giật lấy. Ngẩng đầu, cô nhìn thấy Trầm Thành, vẻ mặt có phần lo lắng: “Chị dâu, hút thuốc không tốt cho cơ thể.”

“Không tốt thì sao chứ?” Kiều Tâm Uyển cười lạnh: “Tôi đã thành cái dạng này rồi, tôi nghĩ tôi có chết cũng không ai quan tâm đâu?”

“Chị dâu.” Trầm Thành không biết nên nói gì. Vừa rồi tìm cớ để chuồn ra đây, chính là lo lắng cho Kiều Tâm Uyển: “Chị dâu bây giờ chị đang ở đâu? Tôi đưa chị về.”

“Cậu cứ đi chơi đi. Không cần lo cho tôi.” Vì sao người đuổi theo chị ta, không phải là Cố Học Võ chứ? Kiều Tâm Uyển thực sự thấy phiền, vừa lấy thuốc ra định hút lại bị Trầm Thành đoạt lấy.

“Tôi đưa chị về.”

“Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển nhìn anh. Trầm Thành không giống với hai anh em nhà họ Cố, gương mặt anh ta thoạt nhìn rất giống con nít. Còn cá tính thì lại con nít y chang Hồ Nhất Dân, người có khả năng chơi bời náo nhiệt nhất trong nhóm chính là hai tên này.

“Cậu đi vào đi. Tôi muốn yên tĩnh một mình.” Cả người dựa vào cột đèn đường, ngọn đèn mờ nhạt hắt xuống khiến gương mặt Kiều Tâm Uyển trở nên mờ ảo.

Trong màn đêm, dòng xe cộ vẫn không ngừng qua lại, ai ai cũng vội vàng, có bao nhiêu người quan tâm ở ven đường có một người phụ nữ đang có tâm sự?

“Tôi ở cùng chị.” Trầm Thành không chịu đi, cũng dựa người vào cột đèn đường, nghiêng mặt nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt có phần lo lắng.

Bộ dạng lo lắng của anh lại khiến Kiều Tâm Uyển muốn cười, lại cười không nổi, muốn khóc, cũng khóc không xong. Từ nhiều năm trước chị ta đã không còn nước mắt để mà khóc.

Dòng xe cộ cứ thế lướt qua, ánh đèn nê ông thoắt ẩn thoắt hiện chiếu thẳng vào khiến chị ta hơi chói mắt. Đôi mắt đẹp híp lại, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Trầm Thành.

“Cậu không trở lại đó sao?”

“Không quay lại nữa.” Bộ dạng này của cô, làm anh thực sự lo lắng.

“Cậu có xe không?” Kiều Tâm Uyển lại hỏi.

“Có.”

“Vậy đi thôi, đưa tôi đến một nơi.”

“Đi đâu?”

“Sao, không dám hả?” Lông mày nhỏ nhắn nhướn lên cao, vẻ mặt Kiều Tâm Uyển lúc này có một phần khiêu khích. Ngày thường chị ta vốn rất xinh đẹp. Đèn đường chiếu xuống như thế chỉ liếc mắt một cái, nhưng lại làm cho tim TrầmThành đập nhanh hơn vài phần.

Chống lại ánh mắt khó hiểu của cô, lắc lắc đầu: “Không có gì là không dám.”

“Vậy thì đi thôi.” Kiều Tâm Uyển bước hai bước về phía trước, Trầm Thành đi bên cạnh cô.

Bóng dáng của hai người biến mất ở cửa KTV, mà trên lô ghế, Cố Học Võ cùng Cố Học Văn thản nhiên uống rượu, hoàn toàn không biết gì đến tình huống ở bên ngoài.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Buổi sáng lúc Tả Phán Tình rời giường, chỉ cảm thấy tinh thần mười phần sảng khoái. Vừa muốn đứng dậy, phát hiện trên lưng không biết khi nào thì có thêm một bàn tay nữa.

Cố Học Văn không có mặc áo, nằm ngủ ở bên cạnh cô, nhíu mày, trên mặt cô có vài phần nghi vấn.

Ngày hôm qua lúc cô ngủ rất say, căn bản không chú ý, nhìn thời gian thì cũng không còn sớm. Tên kia về khi nào nhỉ?

Tuyệt không khách khí hất tay anh ra, rồi nhanh chóng xuống giường đi vào phòng tắm, hôm nay cô phải đi làm, sợ nhất là nhỡ anh tỉnh lại, lại muốn làm gì cô.

Rửa mặt xong, sửa sang lại đầu tóc, lấy quần áo mới hôm qua vừa mua ra mặc vào. Lại đeo một món trang sức trang nhã.

Những thứ muốn dùng khi đi làm thì ngày hôm qua cô đã chuẩn bị xong hết cả. Mọi thứ đâu đã vào đó rồi chỉ còn mỗi việc là đi làm thôi. Đối mặt với hình ảnh của mình trong gương, cô gật đầu. Tả Phán Tình thầm động viên tinh thần mình: “Tả Phán Tình, cố lên.”

Vào phòng bếp lấy ra một hộp sữa, mở ra đang định muốn uống, thì sữa lại bị người nào đó đoạt lấy.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/co-dau-bat-dac-di/chuong-122/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận