Công Chúa Quý Tính Chương 31


Chương 31
Từ sau khi ta và Vô Mẫn Quân hoán đổi trở lại, ta rốt cục cảm nhận được sự khổ sở và thoải mái của việc thân là một nữ nhân.

Khổ sở chính là lúc tới tháng, mà thoải mái là không cần phải lâm triều, mỗi ngày chỉ cần ở trong Chưởng Kiền điện, chỉ phải quản lý một chút công việc phân phối tiền tiêu vặt hàng tháng của hậu cung. Về phần phê duyệt tấu chương, ta hoàn toàn không cần quan tâm , chỉ là đôi khi ta thấy Vô Mẫn Quân rất vất vả cũng sẽ theo thói quen tới giúp đỡ một chút.

Sơ sơ đổi trở về ngày đầu tiên, ta cảm thấy hơi chút không thích ứng, còn định đi lâm triều, dù sao qua ngày hôm sau ta đã hoàn toàn thích ứng được, tất cả đều vô cùng vui sướng.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi ta và Vô Mẫn Quân hoán đổi trở về, Vô Mẫn Quân tỉnh lại trước, được hạ nhân hầu hạ thay quần áo đi lâm triều, trước kia đều là ta rời đi, Vô Mẫn Quân ngủ ở trong chăn, lúc này đến phiên ta nửa ngủ nửa tỉnh híp mắt nhìn hắn , để cho hạ nhân rời đi trước, ta cười hì hì hỏi hắn: “Tiếc nuối không? Khổ sở không đau khổ không? Thương tâm không?”

Vô Mẫn Quân cười liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Thói quen lười nhác có chút không quen đâu.”

Ta cười ha ha, vừa định nói “Dù sao ta cảm thấy ta đã có thói quen này”, Vô Mẫn Quân lại tiến lại gần, kéo ta lại, hôn vào trán ta.

Ta: “…”

Vô Mẫn Quân hướng ta cười: “Dù sao vẫn có phúc lợi .”

Ta thẹn thùng nói: “Cái này tính là phúc lợi sao…”

Vô Mẫn Quân mỉm cười không nói, sau đó búng trán ta: “Vậy ngươi còn ngủ được không?”

Ta: “… Ôi chao, hình như là… không ngủ được …”

Vô Mẫn Quân kiêu ngạo cười to, sau đó xoay người đi ra cửa.

Ta: “…”

Vô Mẫn Quân, ngươi thật quá ngây thơ! ! ! Ngươi quá không để người khác hạnh phúc! ! !

Dù sao sự thật chứng minh, nếu là có cơ hội có thể lười biếng ngủ ta vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ này, sau khi Vô Mẫn Quân đi rồi, ta ngồi ngây ngốc ở trên giường một lát rồi cũng từ từ đi vào giấc ngủ mãi cho tới lúc có người bóp mũi ta, ta cảm giác bản thân không thở nổi, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy mặt Vô Mẫn Quân.

Ta theo thói quen gạt tay lên, vừa vặn đánh trúng mũi Vô Mẫn Quân.

Vô Mẫn Quân: “…”

Hắn đau đến rơi lệ: “Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao…”

Ta nói: “Ta cũng không phải cố ý ! Ai bảo ngươi bóp mũi ta…”

Tọa thẳng thân mình, ta thấu đi qua nhìn nhìn: “Không có việc gì chứ?”

Vô Mẫn Quân nói: “Không sao…”

Ta cũng đã ngủ đủ, vừa vặn gọi hạ nhân tới giúp rửa mặt chải đầu thay quần áo, lúc dùng bữa sáng, ta nhìn thấy Vô Mẫn Quân ngồi xoa mũi, đành phải gọi hắn lại đây: “Thật sự rất đau sao?”

Vô Mẫn Quân nói: “Bằng không ngươi hôn một cái.”

Ta: “…”

Ta thở dài, nói: “Vô Mẫn Quân, lúc trước ngươi rất nữ tính, hiện tại ngươi lại rất yếu ớt… Cứ tiếp tục như vậy ngươi cũng không cứu nổi, thật sự…”

Vô Mẫn Quân không chút do dự tiến lại gần, dùng miệng nuốt hết những lời nói tiếp theo của ta, ta bị hắn hôn đến choáng váng mơ hồ, sau khi hắn lui lại thì cơ bản đã quên vừa nãy định nói gì nữa .

Vô Mẫn Quân đê tiện hướng ta nhíu mày: “Tiếp tục nói đi, ta hiện tại rất yếu ớt, sau đó thì sao, hử?”

Ta: “…”

“Ngươi từ yếu ớt, lại biến thành ‘khiến cho người ta tức giận ‘.” Ta liếc mắt xem thường nhìn hắn, trong lòng đã có chút ngượng ngùng, từ sau khi hoán đổi trở lại, Vô Mẫn Quân có vẻ phấn chấn vô cùng, khi làm một ít hành động thân mật cũng rất tự nhiên nhưng ta thì lại cảm thấy ngượng ngùng…

Đại khái là do da mặt không dày bằng hắn như vậy…

Thời gian buổi chiều, Vô Mẫn Quân phải đi ngự thư phòng, ta ngồi một lát ở trong Chưởng Kiền điện, Bình Dương và Lã Dẫn đã tới rồi, Bình Dương nói chính mình rất nhàm chán , ta cũng tràn đầy đồng cảm, dù sao cẩn thận nghĩ lại lại cảm thấy rất không thích hợp, dù sao Bình Dương là vì mang thai, mà ta… cũng không đến mức nhàm chán như vậy…

Ngày thường lúc ta còn ở trong cơ thể Vô Mẫn Quân, chuyện phải làm nhiều không đếm hết, Vô Mẫn Quân cũng tới hỗ trợ, hai người chúng ta đều đặc biệt không hề có cảm giác nhàm chán gì, trừ phi có đôi khi Vô Mẫn Quân nhàn hạ, tránh ở trong Chưởng Kiền điện ngủ hoặc là đọc sách.

Mà hiện việc ở trong triều hoàn toàn giao cho Vô Mẫn Quân, tự mình ta ngược lại cảm thấy không có việc gì làm, thật sự là khiến cho người ta rối rắm.

Bình Dương cùng ta ngồi cùng một chỗ, hai người bắt đầu tán gẫu linh tinh, ta cũng không biết gì về chuyện trong cung, chỉ có thể nghe Bình Dương nói, chỉ trong chốc lát Bình Dương đã mất hứng: “Hoàng tẩu, hôm nay vì sao tẩu chỉ nghe mà không nói gì? Ngày xưa mỗi lần muội tới tìm tẩu, tẩu đều có rất nhiều tin tức !”

Ta: “…”

Vô Mẫn Quân rốt cuộc là nghĩ cái gì… chứ?

Nói không nên lời gì có thể khiến cho người ta có hứng thú nói chuyện linh tinh, ta có chút xấu hổ đành phải nói cho Bình Dương chuyện về Đông Nguyên quốc, những chuyện này dù là Vô Mẫn Quân cũng không nói được, vì thế Bình Dương cảm thấy vô cùng hứng thú, ta nói tới những chuyện trước đây của ta, cũng dần dần lật lại trí nhớ nhiều năm trước đã phủ đầy bụi, tự mình bắt đầu cũng cảm thấy hứng thú.

Sau khi nói chuyện phiếm với Bình Dương đến giờ ăn cơm chiều, Vô Mẫn Quân cũng đã trở lại, lưu Bình Dương và Lã Dẫn ăn cơm ở đây, cơm nước xong sau Bình Dương và Lã Dẫn rời đi, ta liền uyển chuyển tỏ vẻ với Vô Mẫn Quân rằng mình cảm thấy nhàm chán một chút.

“Nếu mỗi ngày chỉ có thể ở trong Chưởng Kiền điện, Bình Dương cũng không phải đến mỗi ngày ta cũng không biết nên làm cái gì.” Ta nâng cằm, thật là sầu lo.

Vô Mẫn Quân gật gật đầu: “Phải, vậy ngươi đến giúp ta?”

Vẻ mặt ta đau khổ nói: “Trừ bỏ chuyện này ra, không có chuyện gì mà ta có thể làm sao…”

Vô Mẫn Quân thay ta đưa ý kiến: “Luyện võ?”

“Được, việc này có thể…”

“Sau đó, học nữ công?” Vô Mẫn Quân thay ta phân tích, “Không nói gạt ngươi, hiện tại ta đã có thể thêu hà bao, hoa văn uyên ương linh tinh cũng hoàn toàn không có vấn đề.”

Ta nói: “Việc này cũng không phải đặc biệt đáng giá kiêu ngạo…”

Vô Mẫn Quân nói: “Sau đó, tuy rằng ngươi không thích học hành, nhưng là hoàng hậu một quốc gia vẫn nên có chút học vấn, nếu ngươi đồng ý ta có thể mời Thái phó đến cho nguôi.”

Ta nói: “Việc này cũng không tất yếu… Cũng thế, dù sao cũng không có việc gì làm, ngươi để cho hắn đến đây đi.”

Vô Mẫn Quân vừa lòng sờ sờ đầu của ta: “Ngoan.”

Ta hất tay hắn, nói: “Ai, làm hoàng hậu của ngươi lại nhàm chán như vậy, sớm biết rằng…”

Vô Mẫn Quân: “…”

“Khụ khụ khụ, chỉ sợ nếu lúc trước ngươi đi làm thê tử của Nguyên Úc hoặc là Ngô Ung cũng chưa chắc đã thú vị hơn hiện tại.” Vô Mẫn Quân đen mặt nói.

Ta: “…”

Ta nói: “Ta tùy tiện nói thôi, ngươi không nên nghĩ nhiều…”

Vô Mẫn Quân nói: “Hừ.”

Ta: “…”

Nhược trí không kém trí…

Ngày thứ hai Vô Mẫn Quân mời Thái Phó đến dạy ta học bài, Thái Phó tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, bởi vì ở lần tiết đón hoa xuân đó, Vô Mẫn Quân ở trong cơ thể ta, thể thiện một tài năng văn chương kinh thải tuyệt diễm, sao có thể giống như thất học, ta chỉ có thể tỏ vẻ, kỳ thật khi đó đều là do Vô Mẫn Quân ở phía sau dạy ta.

Thái Phó tỏ vẻ, được rồi, ông ta sẽ cố gắng .

Khi ta còn ở Đông Nguyên quốc cũng hầu như không hề học, cũng chỉ là biết chữ không có khó khăn gì thôi, sau đó cũng học thi từ được hai câu, những cái khác đầu không hiểu, bởi vậy, Thái Phó dạy ta cũng hết sức cố hết sức, đến ban đêm, ta đang cầm sách vở, đốt ngọn đèn, yên lặng ngâm Kinh Thi, kết quả đến mức lưng cứng đờ, Vô Mẫn Quân ở bên cạnh phê duyệt tấu chương, nhưng vẫn đến bên cạnh ta xem, đem Kinh Thi vứt qua một bên, nói: “Quên đi, đừng học .”

Ta nói: “Ngươi đừng quản ta, ta sẽ học được.”

Vô Mẫn Quân nói: “Kỳ thật cho ngươi học này, là sợ ngươi nhàm chán, nếu là vì học cái này mà phải đốt đèn học đêm thì cũng không cần. Có người trời sinh thích hợp học văn, có người trời sinh thích hợp học võ, huống chi, độ tuổi học tập tốt nhất của đã trôi qua.”

Ta rơi lệ nói: “Vậy thì ta vẫn chỉ có thể làm kẻ thất học…”

Vô Mẫn Quân: “…”

“Ngươi biết chữ, thi từ này thật ra cũng không có gì khác nhau cả, ngươi khi xem tiểu thuyết cũng vẫn xem được phải không? Mà tiết đón xuân trong cung cũng chỉ một năm một lần, ngày thường cũng chỉ đi dạo chơi ngự hoa viên với các công chúa, cũng không cần văn chương, kỳ thật cũng không có tác dụng.”

Ta nghe Vô Mẫn Quân nói như vậy, cảm thấy hết sức có lý, một lát sau, ta mới phản ứng được, giật mình nhìn Vô Mẫn Quân: “Ngươi đang an ủi ta sao?”

Vô Mẫn Quân: “… Không thì sao?”

Ta che mặt nói: “Ai, nói đến lại nói đi, ta thật không thích hợp học cái này.”

Vô Mẫn Quân quay về bên kia của hắn, xoay người đề bút viết hai câu, sau đó đưa cho ta: “Đọc lên đi.”

Hử? Chẳng lẽ đang kiểm tra xem ta có biết được đầy đủ các chữ hay không sao…

Ta nhìn cái tờ giấy kia, chữ của Vô Mẫn Quân trước sau như một phóng khoáng mà cứng cáp.

“Nhân sinh biết chữ gian nan khổ cực thủy, tính danh thô nhớ có thể hưu…” Lúc đọc lên mới biết được ý của Vô Mẫn Quân.

Ta nhịn không được cười lên, nói: “Câu thơ này làm gì có đạo lý, thôn dân không biết chữ chỉ vì mưu sinh mà khổ sở. Người biết chữ lại sầu lo, sao có thể nói i như vậy.”

Vô Mẫn Quân nói: “Bởi vì người biết chữ nghĩ càng nhiều, mặc dù không lo mưu sinh nhưng vẫn không thể vừa lòng, bởi vậy sinh ra đủ loại phiền não.”

Ta nói: “Vô Mẫn Quân, sau khi ngươi hoán đổi trở lại với ta, thật sự là thay đổi rất nhiều. Trước kia ngươi đâu có nói năng đứng đắn như vậy.”

Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Trước kia ta cũng sẽ không nói như vậy.”

Ta không hiểu được ý của Vô Mẫn Quân là gì, đang sửng sốt cầm tờ giấy thơ kia trong chốc lát, chờ ta suy nghĩ cẩn thận, hắn đã tiếp tục phê duyệt tấu chương .

—— kỳ thật đã hiểu, đại khái nói đúng là lúc trước hắn ở trong cơ thể của mình cũng sẽ không đi khuyên người khác.

Ta cười cười, đem tờ giấy Tuyên Thành kia đặt lên trên bàn, xem xét trong chốc lát, sau đó bỏ Kinh Thi xuống, đi đến bên cạnh Vô Mẫn Quân, nói: “Vậy, Vô Mẫn Quân,  ngày mai ngươi đừng để cho Thái Phó đến đây… Ta tiếp tục luyện võ đi, mệt mỏi sẽ thử làm nữ công.”

“Được.”

***

Sau khi hoán đổi trở về, ngày tháng của ta vô cùng tốt, có thể làm những việc mình muốn làm mà lại rất nhàn nhã.

Nhưng mà ước chừng ông trời không vui khi thấy ta nhàn nhã, sau khi ta với Vô Mẫn Quân mới đổi trở lại được bốn này, chuyện chúng ta chưa từng dự đoán bỗng nhiên xảy ra —— Nam Văn quốc cử binh tấn công Tây Ương, hơn nữa lần này bọn họ dường như dùng hết binh lực, chừng sáu mươi vạn đại quân, con số này thật sự khiến cho người ta trợn mắt há hốc mồm.

Vô Mẫn Quân chỉ lo lắng trong chốc lát, rồi quyết định tự mình mang binh xuất chinh, khi hắn làm thái tử còn Nam chinh bắc thảo, từ lúc làm hoàng đế tới nay lại ngược lại chưa từng tự mình điều binh, đương nhiên nguyên nhân là do chúng ta trao đổi … Lần này vừa dịp chiến tranh khoa trương như vậy, nhất định phải do bệ hạ tự mình thân chinh mới tốt, cùng lúc ủng hộ sĩ khí, cùng lúc xác nhận năng lực của Vô Mẫn Quân.

Ta với Vô Mẫn Quân mới hoán đổi lại chưa được mấy ngày hắn đã phải đi, kỳ thật trong thâm tâm ta vẫn có chút luyến tiếc, nhưng ta tuyệt đối không dám nói mấy lời linh tinh “Ngươi mau trở về, sau khi trở về chúng ta có thể như thế nào” với hắn, bởi vì cứ theo quy luật của tiểu thuyết mà nói, nếu nói như vậy với Vô Mẫn Quân thì nhất định sẽ chết trên sa trường, rất điềm xấu .

Vì phải chuẩn bị chiến tranh, Vô Mẫn Quân đã nhiều ngày cũng chưa về Chưởng Kiền điện, mang theo Khâm tướng quân làm phó tướng cùng các phó tướng khác cả ngày suy nghĩ đối sách, Lã Dẫn cũng chủ động tỏ vẻ muốn xuất chinh, nhưng bị Vô Mẫn Quân giữ lại, Vô Mẫn Quân lấy lý do hồi trước chính mình đã từng dễ dàng đánh bại hắn mà từ chối, tỏ vẻ nếu Lã Dẫn đi đánh giặc, chỉ sợ Bình Dương sẽ dễ dàng trở thành quả phụ.

… Hắn thật sự quên hôm đó là do hắn cùng với mấy người thị vệ cao thủ “Cùng nhau” đánh bại Lã Dẫn sao?

Dù sao vì Bình Dương, ta cũng sẽ giả bộ cái gì cũng không biết.

Thành thật mà nói, lần này Nam Văn quốc tấn công Tây Ương quốc thấy thế nào cũng đều không sáng suốt hơn nữa là chuyện chưa từng có từ trước tới nay, cho dù Năm Văn quốc cuối cùng không chịu nổi mà xuất binh, nhưng không phải nên xuống tay với Bắc Xương quốc tứ cố vô thân đang hấp hối kia sao? Tại sao lại khiêu chiến với Tây Ương hùng mạnh nhất… Thật sự là khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.

Ta hỏi Vô Mẫn Quân sẽ dẫn bao nhiêu binh theo, Vô Mẫn Quân nói ba mươi vạn, ta hoảng sợ: “Đây mới là một nửa so với Nam Văn quốc.”

Vô Mẫn Quân định liệu trước nói: “Nam văn quốc luôn luôn thích nói quá binh lực lên… Ta tìm hiểu một chút, nhiều nhất chỉ bốn mươi vạn.”

Rồi sau đó nhếch miệng cười với ta: “Nam nhi tốt của Tây Ương ta, người nào không phải là người xốc vác? Một người chọi mười người cũng không thành vấn đề, lần này mang ba mươi vạn, vẫn là đánh giá cao bọn họ .”

Ta: “… Vậy ngươi mang bốn mươi vạn đi.”

Vô Mẫn Quân chụp đầu ta: “Ngươi có thể giữ yên lặng.”

Binh mã chưa đi, lương thảo đi trước, binh lính hậu cần của Tây Ương quốc đã rời đô thành đi trước, mà Vô Mẫn Quân cũng sắp rời đi, ta đem bộ chiến giáp của Vô Mẫn Quân mang ra —— năm đó ta nghe người khác truyền miệng nói, nói là thái tử Vô Mẫn Quân của Tây Ương quốc có một bộ chiến thần, là do tiền triều lưu lại, nghe nói đao thương bất nhập, vô cùng mạnh mẽ.

Bây giờ vừa nhìn thấy, quả nhiên là thế, đây là bộ giáp được chế tạo theo kiểu vẩy cá, vạt áo có hình trăng rằm, dài tới đầu gối, tuy rằng chưa từng sử dụng trong một năm nhưng chỉ cần lau qua một lượt đã thấy sáng bóng dưới ánh sáng mặt trời, sáng bóng tới chói mắt.

Hôm Vô Mẫn Quân rời đi, ta dậy từ sáng tinh mơ, giúp hắn mặc trang phục đầy đủ, lại mang thanh kiếm đeo cho hắn, sau khi mặc xong xuôi, ta đứng ở trước mặt Vô Mẫn Quân, nói quanh co nói: “Ngươi… ừm, khải hoàn!”

Không dám nhiều lời, ta chỉ có thể nói cái tùy tiện một từ.

Vô Mẫn Quân lại một chút cũng không khẩn trương, nhéo nhéo mặt của ta, thoải mái nói: “Đó là đương nhiên… Năng lực của vi phu ngươi còn không tin sao?”

Ta dở khóc dở cười: “Vi phu cái gì…”

Vô Mẫn Quân hướng ta nhíu mày: “Hôn một cái?”

Ta hơi hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại, đoán sẽ hôn lên môi nhưng trên trán lại truyền đến cảm xúc ấm áp.

Nhẹ nhàng mở to mắt, Vô Mẫn Quân đã nắm lấy thanh kiếm bên cạnh, đi ra bên ngoài điện, ánh nắng chiếu vào trên người. Trước kia ta đã từng nói Vô Mẫn Quân rất đẹp, mà bây giờ hắn mặc binh phục vào không chỉ đẹp nữa, anh dũng và hào hùng phát ra trước mắt khiến cho xung quanh hắn tựa như ngưng tụ một tầng không khí lạnh thấu xương.

Ta không có cách nào liên hệ giữa Vô Mẫn Quân ngày thường hay nói giỡn với ta với Vô Mẫn Quân trước mặt này với nhau, nhưng không hề có cảm giác xa lạ.

 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm qua mọi người đều nói tôi viết H vô năng ( có người thậm chí còn xem nhẹ chữ “Viết”! )

Tôi bị oan uổng nha… Về sau mọi người sẽ hiểu mọi chuyện …

Mặt khác những người nhắn lại bình thường đều không hề nhắn lại, bây giờ nhìn những tin nhắ đó quả thật khiến tôi vừa vui vẻ vừa đau khổ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/31929


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận