Chương 44 Đã đến nơi Hôm nay ngày 25 tháng 12, thứ Bảy. Lục Lục dậy sớm, ra ga mua hai vé chuyến tàu 1655, rồi trở về nhà.
Mọi ngày cô không hay làm việc nhà, nhưng trưa nay cô lại dọn dẹp rất sạch sẽ, ngăn nắp, kể cả trên gác rất ít sử dụng cô cũng lau sàn một lượt cầu thang sắt nữa. Cuối cùng cô kéo kín các rèm cửa lại.
Chu Xung ngạc nhiên: “Thế là sao? Định không về nữa chắc?”
Lục Lục trả lời: “Rất có thể sẽ đi vài hôm nữa mới về, lúc về thấy nhà cửa sạch sẽ cũng dễ chịu hơn.”
Lúc đi, bước ra đến cửa, Lục Lục lại quay vào xếp lại hai cái ghế bên bàn ăn.
Chu Xung nói: “Sao em cứ phải làm động tác rườm rà thế?”
Lục Lục cười: “Cho nhà trông đẹp hơn.”
Ra khỏi nhà, họ vẫy tắc-xi ra ga tàu.
Chỉ toàn Chu Xung nói, còn Lục Lục hình như đang nghĩ tận đâu đâu.
“Em nhìn khắp bốn phía làm gì thế?”
“Em có nhìn gì đâu.”
Đúng là cô không biết mình đang nhìn cái gì. Hình như có một đôi mắt, đôi mắt nấp trong máy tính, nó lại xuất hiện và ẩn trong dòng người đông đúc, đứng từ xa lặng lẽ nhìn cô và Chu Xung.
Sao mình lại có cảm giác này? Kỳ thật. Cô tiếp tục nhìn quanh bốn phía, và bỗng tìm thấy nguyên nhân: ống kính camera lắp trên cao. Cô lập tức nhớ đến chuyện công an đã xem lại các băng ghi hình, sau khi cặp đôi Khúc Thiêm Trúc và cặp đôi Hồ Tiểu Quân mất tích. Có lẽ mình nên hướng mặt về phía các ống kính camera nhiều hơn, biết đâu lần này mình và Chu Xung đi rồi không bao giờ trở về nữa… Nhưng cô lại lập tức nghĩ rằng, sao mình không gọi điện về cho gia đình? Cô bèn lấy di động ra gọi về nhà.
Bố cô nghe máy.
“Bố ạ, con và anh Chu Xung đi tỉnh xa, con báo với bố một câu.”
Bố Lục Lục rất ngạc nhiên, gia đình ông ở các Bắc Kinh hơn 200 km, cô rất ít khi về nhà, cô và Chu Xung tự lo liệu mọi việc, hiếm khi báo cho gia đình biết. Ông chỉ “Ừ”. Rồi dặn dò: “Dù có việc gì thì an toàn vẫn là hàng đầu con ạ.”
“Chúng con đi Quý Châu.”
“Xa thế?”
“Đồng Hoảng.” Cô cố ý nói tách ra để ông dễ nhớ.
“Đồng Hoảng?”
“Thị trấn Đa Minh, thuộc Đồng Hoảng.”
“Hai đứa đến đó làm gì? Đi công tác à?”
“Đi tìm một người bạn. Bố ơi, chúng con sắp lên tàu… Thôi! Con chào bố!” Điện thoại đã xong.
Chu Xung nói: “Em cần gì phải làm thế.”
Lục Lục cười: “Ta đi đến đó rất xa, cứ cẩn thận vẫn hơn.”
Chu Xung nói: “Nơi heo hút đến mấy vẫn có ủy ban, có đồn công an, sợ gì!”
Lục Lục định gọi cho Khúc Thiêm Trúc nhưng rồi lại thôi.
Chu Xung ở giường trên, Lục Lục giường dưới. Lên tàu rồi anh ngồi ở giường dưới với Lục Lục nhìn ra ngoài cửa sổ. Kể từ tối qua nhìn thấy Tiểu Quân trong tấm ảnh cưới ma, lòng anh nặng nề không vui.
Lục Lục nói: “Em đoán rằng người đàn ông trong tấm ảnh ấy là Trường Thành.”
Chu Xung im lặng.
Cô lại nói: “Em có cảm giác Tiểu Quân vẫn còn sống. Họ bị kẻ nào đó bắt ép phải chụp.”
Chu Xung vẫn im lặng.
Rồi Lục Lục lẩm bẩm: “Là kẻ nào mà có thể ép người ta chụp một bức ảnh như thế…”
Chu Xung nói: “Chuyện này rất bí hiểm. Đến Đa Minh rồi, chúng ta phải hết sức đề phòng.”
Lục Lục gật đầu đồng tình: “Đúng!”
Lát sau, cô bỗng nói: “Anh thấy em có giống em gái anh không?”
Chu Xung ngạc nhiên: “Sao?”
Lục Lục nói: “Em có cảm giác chúng ta không phải một cặp, em giống như em gái anh, cùng anh đi tìm bạn gái của anh.”
Câu này khiến Chu Xung cảm động. Anh lắc đầu: “Không, giống như anh dẫn bạn gái đi tìm cô em gái thì đúng hơn.”
Trời tối.
Rồi trời sáng.
Con tàu lắc lư chạy về phía trước, đi qua Hồ Bắc, Hồ Nam, rồi tiến vào địa phận Quý Châu. Kể từ lúc trời sáng, Chu Xung toàn ngồi giường dưới nhìn ra cửa sổ, không hiểu anh đang nghĩ gì, cũng không hề ngủ gật. Càng đến gần cái thị trấn bí hiểm ấy, anh càng cảm thấy bồn chồn.
Lúc hoàng hôn thì họ đến Đồng Hoảng. Lần trước, Lục Lục đi theo Khúc Thiêm Trúc đến đâu cô rất bỡ ngỡ, nhưng lần này thì không, cô biết rõ nên đi đâu.
Gió rất mạnh. Bên đường có một dãy tắc-xi, các lái xe đều đang ngồi thu mình sau tay lái. Lục Lục và Chu Xung vừa định bước đến thì một người lái xe đã chủ động đi ra. Anh ta mặc áo jacket màu đồng, để ria mép, trên trán có vết thẹo. Anh ta bước lại hỏi Lục Lục và Chu Xung: “Anh chị cần đi đâu?”
Lục Lục nói: “Đi Đa Minh.”
“Được, tôi chở đi.”
“Hết bao nhiêu?”
“Tám chục.”
“Đừng lòe nhau nữa, tôi biết đường đó dài bao nhiêu.”
“Chị trả bao nhiêu?”
“Năm chục.”
Anh ta nghĩ ngợi, rồi nói: “Được! Ừ thì đi.”
Cả hai lên xe. Xe đã chạy, Chu Xung hỏi Lục Lục: “Em có đem máy ảnh không?”
Lục Lục ngẩn người: “Có đem. Thì sao?”
Chu Xung nói một câu khiến cô rất bất ngờ: “Đã đến đó thì chúng ta cũng chụp chung một kiểu.”
Lục Lục: “Cũng được!”
Chiếc xe ra khỏi thị trấn rất nhanh rồi chạy lên con đường nhựa nhỏ hẹp. Trong xe quá tối, có cảm giác rất bức bối. Lục Lục bĩu môi nhìn ra cửa kính xe. Chu Xung gật đầu, ý chừng là cũng biết rồi.
Trên đường họ chỉ im lặng. Anh lái xe cũng thế. Chỉ có tiếng gió ù ù bên ngoài.
Nhưng Lục Lục nhận ra rằng anh ta thỉnh thoảng lại quan sát họ qua tấm gương chiếu hậu gắn ở phía trên bên phải.
Xe chạy qua nhiều chỗ đường giao nhau. Lục Lục đã thấy hơi chóng mặt. Hai bên đường không hề có nhà cửa, chỉ có rừng cây vô tận. Cuối cùng, anh lái xe nói: “Trước mặt. Đến nơi rồi.”
Lục Lục vội ngẩng nhìn. Quả nhiên, dưới chân núi thấp thoáng có một thị trấn nho nhỏ. Vừa đi vào đến nơi, anh lái xe đã đỗ sang một bên. Chu Xung trả tiền xe rồi cùng Lục Lục bước xuống. Chiếc tắc xi chạy đi.
Hai người thấy bên đường có tấm biển màu xanh ghi mã vùng bưu chính địa phương là 142857. Gió rất mạnh, tấm biển chao qua chao lại.
Lục Lục khẽ nói: “Em nhớ rằng mã vùng Quý Châu đầu 5.”
Chu Xung nói: “Có lẽ nơi này không thuộc địa phận Quý Châu cũng nên.” Câu này khiến Lục Lục giật mình. Chu Xung nói tiếp: “Trong cả nước có địa phương nào mã vùng đầu 14 không nhỉ?”
Lục Lục: “Hình như không có. Em nhớ rằng Cát Lâm 13, Hắc Long Giang 15. Anh thử mở di động tra xem nào?”
Chu Xung lấy di động ra định lên mạng, nhưng anh sững người.
“Sao thế?”
“Không có sóng.”
Lục Lục bèn mở di động của mình ra, cũng không có sóng. Gay quá! Cô lập tức nhớ ra, khi cô gọi cho Hồ Tiểu Quân, chỉ thấy câu trả lời lịch sự, khô khan: “…thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Bây giờ cô và Chu Xung cũng đến cái nơi ngoài vùng phủ sóng mất rồi!
Cô hơi cuống: “Nên làm thế nào đây?”
Chu Xung nói: “Cứ đi thôi.”
Họ rời tấm biển màu xanh, bước vào thị trấn. Lục Lục nắm chặt tay Chu Xung, đi thật chậm và hết sức cảnh giác.
Chỉ là một thị trấn rất bình thường, có hàng ăn, có quán trà, có quầy chơi bi-a, hiệu làm đầu, bưu điện,… chỉ có điều người rất thưa thớt, hú họa mới thấy một chiếc tắc-xi chạy qua, khách bộ hành càng hiếm hoi.
Một bà già đẩy chiếc xe nôi ở ven đường đi đến, đứa bé trên xe nằm trong chăn, lại phủ thêm chiếc áo bông nữa. Lục Lục hỏi: “Bà làm ơn chỉ giúp khách sạn ở đâu?”
Bà già nói bằng tiếng phổ thông: “Phía sau bưu điện.”
“Chỉ có một khách sạn ạ?”
“Thị trấn này bé tẹo! Nếu anh chị không thích thì có thể ở nhờ nhà dân, họ không từ chối đâu.”
“Cảm ơn bà… à, xin hỏi thêm, nghe nói rất nhiều năm về trước có đám cưới ma tổ chức ở đây, ngôi nhà đó có còn không?”
“Nhà đó bị phá bỏ rồi, hiện nay là khách sạn…” Bà già nói đến đây gió bỗng mạnh hẳn lên, tấm áo bông trùm đứa bé trên xe bị thổi lên bay xuống đất. Lục Lục và Chu Xung nhìn vào xe nôi, thấy chiếc xe nôi trống trải, không có đứa bé nào hết!
Cả hai đều nổi da gà. Tại sao bà già này lại đẩy một cái xe nôi trống trơn đi đi lại lại? Và còn đậy áo bông lên ngụy trang làm gì?
Bà già lúng túng nhặt cái áo bông lên thả vào xe nôi, miệng lầm bầm gì đó rồi vội vã đẩy đi.
Lục Lục nhìn Chu Xung: “Thế là thế nào nhỉ?”
Chu Xung nói: “Anh làm sao biết được!”
Lục Lục dự đoán: “Có lẽ bà ta mắc bệnh tâm thần.”
Chu Xung phản bác: “Anh cảm thấy bà ấy giống một diễn viên thì có!”
Lục Lục cau mày: “Diễn viên?”
Chu Xung không nói về đề tài này nữa. Bà già ấy rẽ ngoặt rồi mất hút. Anh nhìn quanh bốn bề rồi kéo Lục Lục bước vào cửa hàng lưu niệm bên cạnh. Cô bán hàng đang chơi game, Chu Xung nhẩn nha xem ngắm rồi dừng lại trước quầy dao kéo thủ công, hỏi: “Cô ơi con dao này bao nhiêu tiền?”
Cô ta ngừng chơi, mỉm cười bước lại: “Con nào?”
Chu Xung chỉ một con dao găm lưỡi cong: “Con này.”
Cô ta nhìn Chu Xung bằng ánh mắt cảnh giác: “Anh mua nó để làm gì?”
Chu Xung cứng cỏi: “Không bán hay sao?”
Ánh mắt cô ta rời đi nơi khác, vừa cầm con dao vừa nói: “Có chứ! 200 đồng.”
Cô ta lại nhìn Chu Xung rồi lấy ra một con nữa. Chu Xung rút ra 400 đồng, đặt lên mặt quầy, rút hai con dao ra khỏi vỏ, giơ lên xem. Ánh dao sáng lạnh. Sau đó anh lại tra dao vào vỏ, nhét vào túi áo rồi nói với Lục Lục: “Đi thôi.”
Ra khỏi hiệu lưu niệm, Lục Lục có cảm giác cô chủ hàng đang nhìn theo họ, Lục Lục khẽ hỏi: “Anh mua dao găm làm gì?”
Chu Xung nói: “Nơi này ngay sóng di động cũng không có, chúng ta phải tự lo lấy thân. Em gọi tắc-xi mà quay về Đồng Hoảng, mình anh ở lại tìm Tiểu Quân.”
Lục Lục phản bác: “Thế không được.”
Chu Xung đành nói: “Cũng được, vậy em cứ ở lại với anh.”
“Em cảm thấy chuyến đi này anh như đã biến đổi khác hẳn.”
“Sao?”
“Trước đây em chưa nhận ra anh cũng rất can đảm.”
“Nếu đã chẳng coi cái chết là gì, lẽ nào lại không can đảm.”
Phía trước có một nam trung niên đeo kính bước lại, trong có vẻ là giáo viên. Lục Lục bước ra bắt chuyện: “Xin phiền bác, tôi muốn hỏi…”
Ông ta đứng lại, nói rất nhã nhặn: “Vâng, cô hỏi gì?”
Lục Lục: “Ở đây có đồn công an không?”
Hình như ông ta cảm thấy câu hỏi này hơi lạ, đáp: “Có chứ!” Rồi hình như nhìn thấy cái gì đó, ông ta chỉ tay về phía sau lưng Lục Lục: “Kia kìa, có một anh công an, cần gì cứ hỏi anh ta.”
Chu Xung và Lục Lục ngoảnh lại nhìn, đúng là có một anh công an đang bước đi, nhưng hình như anh ta vừa hết giờ làm đang đi về nhà, tay xách khá nhiều thức ăn.
Lục Lục lịch sự: “Vâng, cảm ơn bác.”
Người đàn ông trung niên này đi rồi, Lục Lục khẽ nói: “Chu Xung, dù có chuyện gì anh cũng nên kiềm chế, nếu cần chúng ta sẽ báo công an.” Chu Xung chỉ im lặng.
Phía trước có một nhà trẻ, bọn trẻ đã ra về, cửa khóa, Chu Xung bước lại nâng cái khóa lên xem, rồi quay trở lại. Hai người tiếp tục bước đi. Đi được một quãng, Chu Xung dừng lại nhìn kỹ tấm biển của một ngân hàng.
Lục Lục ngạc nhiên: “Gì thế?”
Chu Xung băn khoăn: “Anh ngờ rằng nơi này tất cả đều là đồ giả…”
Lục Lục sửng sốt: “Tại sao?”
Chu Xung hạ thấp giọng: “Bà già đẩy xe nôi lúc nãy trên xe không có đứa bé nào; nhà trẻ vừa rồi thì không có trẻ con, anh thấy cái khóa đã hoen gỉ chết cứng; Ngân hàng Công thương này lẽ ra logo là một vành tròn bọc lấy chữ “công” nét rỗng, nhưng tấm biển ở đây logo lại là một vành tròn bọc lấy chữ “Trung” tức là logo của Ngân hàng Trung Quốc!”