Sau khi Tề Hiên đưa Ngãi Giai Giai đến gian phòng của cô, thương yêu ở trên trán của cô hôn một cái, sau đó đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra, gọi một dãy số, vừa kết nối một câu rất giống băng tuyết ngập trời mà cảnh cáo.
"Diệp Tầm Phương, cô nghe cho tôi, nếu như cô còn dám ra tay với Giai Giai, tôi tuyệt đối không buông tha cô, ngọc nát đá tan, kết quả này không phải cô muốn nhìn thấy chứ." Sau khi nói xong Tề Hiên cúp điện thoại liền lập tức tắt máy, anh mới không muốn cùng Diệp Tầm Phương kia cãi nhau, miễn ột bụng tức giận.
"Tề Hiên, anh ——" Diệp Tầm Phương muốn phản bác, nhưng mà Tề Hiên lại cúp máy, tức giận khiến cô lập tức gẩy lại số điện thoại của Tề Hiên.
Diệp Tầm Phương nghe được câu kia ‘điện thoại bạn gọi máy đã đóng’, tức giận đến lấy di động đập phá.
"Đáng giận, cho tới bây giờ không ai dám đối tao như vậy, Ngãi Giai Giai, tao muốn nhìn tình yêu của mày cùng Tề Hiên có bao nhiêu chắc chắn, hừ." Toàn thân Diệp Tầm Phương tràn đầy tức giận, sau đó cầm lấy túi xách chạy, bước nhanh đi ra ngoài.
Sau khi Tề Hiên cúp điện thoại, trở về cùng Ngãi Giai Giai, ngồi ở đầu giường, nhìn bộ dạng cô ngủ say, càng nhìn càng có hương vị, đặc biệt dấu vết trên cổ cô, anh rất thích.
Khi Ngãi Giai Giai tỉnh lại phát hiện cô nằm ở trong phòng của mình, cảm thấy rất kỳ quái, nhưng đầu có chút đau, thân thể hình như cũng ê ẩm đau đớn, vì sao?
Kỳ quái, cô không phải đi một quán bar tìm thiếu chủ sao, làm sao có thể trở lại trong gian phòng của mình rồi?
Đợi chút, sự tình không đúng.
Trong đầu Ngãi Giai Giai đột nhiên thoáng hiện hình ảnh một gã đàn ông từng bước một ngăn chận cô, cô còn thoát quần áo của anh ta, còn giống như không ngừng gặm anh ta, ôm anh ta, gắt gao quấn ở cùng một chỗ.
Ông trời, cô không phải đem cái kia ột gã đàn ông a?
Ngãi Giai Giai sốt ruột, lập tức vén chăn lên, kiểm tra. Đã thấy quần áo trên người cô hoàn hảo, lập tức thở dài một hơi, nhưng mà trong lúc lơ đãng phát hiện dấu hôn trên cánh tay, không chỉ có là cánh tay, khắp nơi đều có, hơn nữa lau lau thế nào cũng không được.
Trên người cô tại sao có thể có những thứ này?
"Không thể nào, mình làm sao có thể đối một gã đàn ông làm chuyện như vậy, không có khả năng ——" Ngãi Giai Giai nóng nảy, gấp đến độ khóc lên, không ngừng lấy tay lau dấu hôn trên người, lau đến độ trên làn da hịên ra chấm đỏ nhỏ, thậm chí xuất hiện tơ máu, cũng không có dừng tay.
Cô tuy hơi đần một chút, nhưng mà không phải ngu ngốc, sống mười tám năm, làm sao có thể không rõ chuyện giữa nam nữ, dù cho không có người nói cho cô biết, tạp chí cùng trên TV cũng sẽ có. Các loại dấu hiệu nói rõ, cô đã cùng đàn ông đã xảy ra quan hệ.
"Mình làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, mình làm sao có thể có lỗi với thiếu chủ, sẽ không , cái này nhất định là mộng, không phải là thật sự." Ngãi Giai Giai dùng sức lau, kết quả thật sự làn da trên cánh tay bị lau đến xuất huyết rồi.
Nhưng mà thân thể đau đớn nói cho cô biết, đây hết thảy đều là thật sự, cô thất thân, hơn nữa cô còn không biết mất cho người đàn ông nào, lần đầu tiên của cô ột người đàn ông xa lạ. Nhưng mà vì sao cô cảm thấy người đàn ông kia có chút quen thuộc ?
"Ô ô ——" Ngãi Giai Giai ngừng tra tấn cánh tay của mình, ôm đầu gối, ngồi ở trên giường khóc.
Cô làm sao có thể tùy tiện đem chính mình cho người đàn ông khác chứ, không đúng, hẳn là cô tùy tiện cho người đàn ông khác cái kia, thật sự là một cô gái không biết xấu hổ, cô tại sao lại trở nên vô sỉ như thế?
"Thực xin lỗi, em không phải cố ý, em thật không phải là cố ý." Ngãi Giai Giai không ngừng tự nói, nhận lỗi.
Thiếu chủ nói đợi cô lớn lên làm vợ của anh, cô lại làm ra chuyện như vậy, từ nay về sau làm như thế nào đối mặt thiếu chủ?