Cầu Ma
Tác giả: Nhĩ Căn
Chương 686 : A Công!
Dịch: TịnhVặn
Nguồn: Mê Truyện
Một dân tộc nên có hồn!
Dân tộc không có hồn chắc chắn sẽ bị đào thải!
Hồn Man Thần theo Man Thần đời thứ nhất rời đi, đời thứ hai bị phân thây, đời thứ ba mất tích mà dần ảm đạm, chết đi. Còn lại chỉ có mê mang và hư ảo bệnh trạng, sống trong huy hoàng điển tích dĩ vàng, không muốn thức tỉnh, hoặc là không thể đối mặt suy sụp hiện tại.
Man tộc đúng là đã không như Man Thần đời thứ nhất dẫn dắt, dân tộc khiến vạn giới bái lạy. Nó như người già gần đất xa trời, đi đến phút cuối cuộc đời.
Vài khối đại lục tách rời, văn minh không thể kéo dài, Vu tộc phản loạn tạo thành nội loạn, và nhiều tiên tộc trong vạn năm giáng xuống thẩm thấu, làm Man tộc có thể nói tan tác chỉ còn lại cái giá rỗng.
Ngay cả tu vi đều vĩnh viễn cố định ở Man Hồn, không thể mở ra cảnh giới tiếp theo. Thời gian trôi qua, dân tộc này dần không theo kịp lịch sử, dần bị năm tháng...vứt bỏ.
Dân tộc như vậy còn có thể nói gì tới hồn không? Nó, đã không còn hồn, hồn của nó, đã chết!
Vinh quang từng có chỉ còn lại Huân khúc nức nở, huy hoàng dĩ vàng sớm trở thành hư vô tan vỡ, tro tàn trong ngọn lửa, nhất định là an ủi mộng tưởng, huyết mạch thiêu đốt khó thể cháy lên hồn một tộc!
Tiên tộc hình phạt cửu tinh là thanh đao treo trên đầu dân tộc trời đất này!
Có lẽ đao nên hạ xuống nhưng nơi này dù sao là đất Man tộc từng khiến vạn giới bái lạy, nơi này từng xuất hiện người khiến toàn tiên tộc cúi đầu, làm Đạo Thần Thánh Giới chấn động.
Liệt Sơn Tu!
Nơi này là cố hương của y, mặc dù y đã mất tích trong vạn năm xa xưa, nhưng có lẽ y còn chưa chết! Một ngày nào đó y sẽ trở về.
Dù y không về nhưng đất Man tộc có để lại những báu vật hộ các chủng tộc trước khi y đi, và nhiều báu vật cường đại hơn vô số, man phương phép tắc!
Phép tắc này cũng là phép tắc của đất Âm Tử. Dưới phép tắc này, tu vi tất cả kẻ giáng trần đều bị suy yếu vô hạn. Nếu không phải có phép tắc tồn tại thì Man tộc có lẽ sớm biến mất dưới vòm trời.
Nhưng những thứ này chỉ là ngoại lực, như dân tộc vô hồn thì cuối cùng vẫn đi hướng con đường diệt tộc.
Hồn là cái gì, Tô Minh mơ hồ, nhưng bên tai hắn vang vọng từng tiếng gào, thể xác và tinh thần cảm nhận ấm áp cùng trùng kích mãnh liệt làm trong thoáng chốc dường như đã hiểu thứ gì.
Có lẽ trong từng tiếng gào, từng câu cùng chết, huyết mạch đốt cháy, nở rộ ra một tia...hồn Man tộc!
Sợ chết, nhưng trong nỗi sợ ức chế nó không quay đều lại đối mặt tử vong. Nếu hồn dân tộc này đã biến mất, nếu dân tộc này đã bị năm tháng đào thải, nếu không thể khiến dân tộc của mình lại vùng lên, vậy thì hãy cùng dân tộc mình...chết đi!!!
Từng câu cùng Man Thần chết, nói tới có lẽ không phải Tô Minh mà là Man tộc!
Cùng Man tộc cùng chết!
Gần hai vạn người gầm lên, tiếng rống kinh thiên động địa thành tiếng hét mãnh liệt nhất thế gian vào lúc này. Trong thanh âm toát ra điên cuồng, là đè nén trong vô số năm tháng nay bùng phát, trước nó...tử vong đáng là gì!
Trước bùng phát, trong ý chí thà cùng Man Thần cùng chết khiến tinh thần Tô Minh chịu trùng kích, làm cơ thể xuất hiện ấm áp chưa từng trải quả, không liên quan gì đến tình cảm, đây là manh nha Man tộc lại xuất hiện hồn!!!
Hồn này không phải hồn của Man tộc năm đó mà là trong phá diệt không cam lòng, trong hư vô điên cuồng, là quyết tâm thà làm ngọc vỡ chứ không là ngói lành!
Hồn vô hình, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng trong chớp mắt, mấy vạn tiên tộc trên đất, là mỗi người mãnh liệt cảm nhận được. Từ trên người hai vạn người ở bầu trời, ý chí nổi lên đủ đập nát một số!
Mặt Cấp Ảm tái nhợt lảo đảo lùi vài bước, tu vi đẳng cấp cỡ y liếc mắt liền thấy ra manh mối. Y nhìn hai vạn Man tộc thét gào, nhìn ý chí của họ bùng phát, sắc mặt y nhanh chóng thay đổi.
“Hồn Man tộc... “
Đế Thiên áo đen cũng biến sắc mặt, y không ngờ hình phạt cửu tinh của mình lại khiến hai vạn người Man tộc có dấu hiệu xuất hiện hồn.
Dấu hiệu này là một loại tín ngưỡng, là ý chí hương hỏa, là loại cố chấp, một khi dân tộc xuất hiện cố chấp này, vậy dân tộc đó sẽ cực kỳ đáng sợ, đó là hồn dân tộc lực lượng không thể phá hủy.
Trừ phi...giết hết huyết mạch dân tộc, hoang tàn!
'Hai vạn người này là hạt mầm, nếu họ không chết trong kiếp nạn này thì họ rải rác đi, sẽ đem hạt mầm hồn Man tộc lan khắp Man tộc, cảm nhiễm tất cả huyết mạch, đến khi đó Man tộc tựa như ngủ say mấy vạn năm mở mắt ra, tỉnh lại! Chuyện như vậy tuyệt đối không để xảy ra, những kẻ này nhất định phải chết hết tại đây!’ Mắt Đế Thiên chợt lóe, lại cắn đầu lưỡi phun ngụm máu, tay phải vung.
Những giọt máu vàng lao hướng vòng xoáy bầu trời, ầm vang, vũ trụ tiên tộc ngoài sương âm tử, chín tu chân tinh trấn thủ đất Âm Tử lại bùng phát ánh sáng chói mắt, lại có chín luồng sáng chói lòa đánh xuống.
Nhưng khi chín luồng sáng xuyên thấu sương âm tử định lao hướng Man tộc thì bỗng nhiên, tiếng huân khúc nức nở xuất hiện trong thiên địa Man tộc, trong sương khói vòng xoáy âm tử!
Huân khúc đến cực kỳ đột ngột, nó xuất hiện khiến tiếng nức nở tựa như Man tộc khóc. Khúc nhạc vang vọng, lại khiến chín luồng sáng khi giáng xuống chợt khựng lại, tạm dừng. Dường như khoảnh khắc này, khung trời, thế giới, hễ là phạm vi đất Âm Tử đều tĩnh lặng.
Trong yên lặng còn có chín luồng sáng đợt hai, còn có trên đầu Túc Mệnh, Hình Kiền và nhiều Man tộc đang định ngăn trở luồng sáng hình phạt thứ bảy!
Tất cả đều bỗng yên lặng, duy nhất tồn tại chính là Huân khúc nức nở quanh quẩn trong thế giới. Thanh âm khúc nhạc rơi vào tai Tô Minh, khiến hắn nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn lên màn trời.
Khúc này hắn rất quen thuộc, mấy lần nghe qua. Còn nhớ lần trước hắn khi hắn đấu với phân thân Đế Thiên thì nghe thấy, lần trước nữa, hắn thấy một ông lão ở trước mặt mình thổi Huân khúc.
Bộ dạng ông lão hiện ra trong đầu Tô Minh, nhưng đột nhiên phát hiện hắn không nhớ nổi hình dạng của ông. Trong một giây hắn hít thở dồn dập, rung động phát hiện sự thật trước kia hắn không chú ý!!!
Bộ dạng ông lão dường như mỗi lần Tô Minh thấy thì không giống nhau, chỉ có hành động như người mù là rõ ràng trong đầu Tô Minh. Rõ ràng mỗi lần gặp ông lão hình dạng khác nhau thế mà mãi đến bây giờ Tô Minh mới nhận ra, chuyện này rất quái lạ, làm hắn hiểu được nhiều điều.
“Man tộc ta rốt cuộc hiện hồn, sao có thể để ngươi hủy diệt?” Một giọng tang thương nhưng trải qua năm tháng lâu dài từ từ truyền ra từ trong sương khói vòng xoáy âm tử.
Theo thanh âm xuất hiện, Huân khúc nức nở càng cao vút.
Con ngươi Đế Thiên áo đen co rút, đây là lần đầu tiên y nghe thấy thanh âm này, nhưng hơi thở toát ra từ vòng xoáy âm tử thì không phải lần đầu thấy!!!
Chính hơi thở này làm pháp thân nhiều năm không dám giáng xuống, là hơi thở này, căn nguyên khiến y sinh ra nguy hiểm!!!
“Ngươi là ai?” Đế Thiên tiến lên một bước, tay phải nâng lên năm ngón bỗng nứt ra thành năm luồng máu lao hướng vòng xoáy âm tử trên trời.
Phút chốc năm luồng máu thành năm con huyết long gầm rống dữ tợn dung hợp lại, hình thành năm huyết thú gào thét vọt vào vòng xoáy, phát ra tiếng nổ ngập trời.
Trong tiếng nổ, vòng xoáy âm tử màn trời như tan vỡ, dạt ra bốn phía. Khoảnh khắc nó khuếch tán, bên trong lộ ra một người áo trắng!
Bóng dáng ấy là ông lão đôi mắt vô thần, diện mạo ở trong mắt mỗi người khác nhau, thậm chí cùng một người mỗi khi chớp mắt lại thấy khác đi. Nhưng rất ít có người phát hiện ra điều này, dường như ý thức tự động bỏ qua diện mạo ông lão thay đổi.
Khi Tô Minh thấy ông lão liền nhận ra, đối phương chính là ông lão sửa Huân!!!
Chỉ có lần này hắn thây rõ bộ dạng ông lão rồi thì tinh thần chấn động mãnh liệt, loại chấn động trước nay chưa từng có, dù năm đó biết chỗ này là âm tử giới, nỗi lòng hắn kém xa với bây giờ.
Đầu hắn như có mấy ngàn vạn thậm chí nhiều hơn nữa sấm sét đánh, làm ý thức của hắn hỗn loạn, người run bần bật, ngây ra như phỗng. Trong mắt hắn tất cả chỉ còn lại bộ dạng ông lão. Hắn không dám chớp mắt, sợ nếu lại chớp mắt thì khuôn mặt đối phương sẽ lại biến đổi, sẽ đổi thay bộ dạng hiện tại khiến hắn run rẩy.
Đó là sâu nhất trong ký ức của hắn, nụ cười cả đời hắn không quên, tất cả đều khiến linh hồn Tô Minh vào khoảnh khắc thẫn thờ.
“ A công...” Tô Minh thì thào, sau đó phát ra tiếng gầm ngập trời.
“ A Công!!! “
Ông lão trên bầu trời, trong một chớp mắt xuất hiện bộ dạng ở trước mắt Tô Minh là Man Công Ô Sơn bộ lạc, là Mặc Tang, là...A Công của Tô Minh!!!