Cẩm Y Dạ Hành
Tác Giả: Nguyệt Quan
-----oo0oo-----
Quyển 3: GIANG NAM HÀNH
Chương 160 : Vong mệnh thiên nhai ( 1+2+3+4 )
Nhóm dịch: Huntercd
Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh - 4vn.eu
Trên phổ bắt đầu lưu truyền. Mạc Ngôn mở hàng đồ cố âm thầm thay một vị hầu gia cho vay tiền nặng lãi, sau đó bọn hắn lại nghe nói, hậu nhân Tạ thị Trần quận là đồng môn sư đệ của hắn, đi lại Thân mật với nhau, ngay sau đó lại có người tận thức thấy một vị phu nhân nhà quan lại ném tiền hào phóng trong tiệm, hơn nữa vung tiền như rác, bỏ vào lượng lớn tiền bạc, do hắn kinh doanh lấy lợi.
Mạc chưởng quỹ cũng thật là mánh khóe thông thiên, bảy ngày thanh toán một lần, hứa hẹn lợi tức một phần không thiếu, nhất định lình đúng hạn. Một truyền mười, mười truyền trăm, càng ngày càng nhiều quyền quý Thân hào động lòng, bao gồm nguyên là một bộ phận tiền các viên ngoại thăm dò, chứng kiến vị phu nhân hào phóng nhà quan kia được nhiều tiền lãi. không khỏi đỏ mắt. không thể chờ nữa thêm vào lợi thế, cửa tiệm đồ cổ Mạc thị đông như chợ, nhưng đều là người ta trục lợi mà Đến, ít có khách nhân chân chính sưu tầm đồ cổ.
Thật ra cái loại mánh khóe bịp người tại cổ kim nội ngoại đều có, hơn nữa đều từng có người đạt được thành công. Tại phương Tây cái này gọi là trò bịp Kim Tự Tháp, trò bịp Bàng thị. Tại Trung Quốc thì nói trắng ra, chính là kế đông tường bố tây tường, tay không mà kiểm tiền.
Kẻ lừa dối tự xưng có phương pháp tập trung tài chính tiến hành đầu tư kiểm lợi. Ôm thu tài sản người khác, hứa được lợi tức cao, trên thực tế hắn chỉ là đem tiền của kẻ đầu nhập sau coi như lợi tức trả cho người đầu nhập trước, dũng cái thu hoạch này lấy tín nhiệm của mọi người, đầu nhập càng nhiều tiền càng nhiều, có thể trong thời gian ngắn nhất, bằng tốc độ nhanh nhất được được thu nhập cực lớn.
Nhưng khi người đầu tư quả thật đúng thời hạn nhận được lợi nhuận lớn. Lại nhìn thấy người khác đổ xô vào, sợ khi chen chúc không lên được xe, ai còn tình táo nghĩ Đến trong đó có thể có lừa bịp. Cửa hàng đồ cổ Mạc thị khai ra biên lai càng ngày càng nhiều, tiền bọn họ thu được cũng là chồng chất như núi. Vạn Tùng Linh là một người rất cẩn thận, hắn không muốn kéo dài một năm hai năm, bại cục lộ ra thì lại bỏ trốn mắt dạng. Kim Lăng người giàu có rất nhiều, đã lừa gạt Đến cho dù bắt hắn tiêu cả đời cũng đủ. Hắn bắt đầu buộc chặt dây thừng trên cổ Tạ Lộ Thiền.
Sau khi ngày này một lần nữa vì Tạ Lộ Thiền vận công chữa thương, Vạn Tùng Lĩnh hai hàng lông mày nhíu chặt, thật lâu không nói.
Tạ Lộ Thiền phất giác thần sắc hắn khác thường, không khỏi lo lắng nói: “Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?”
Vạn Tùng Lĩnh trầm ngâm nói: “Kỳ quái... Vi sư dũng chân khí chữa thương cho ngươi, vốn là thấy qua khởi sắc, nhưng hai ngày nay phất hiện, thương thế của ngươi lại đang dần khỏi phục nguyên dạng triệt tiêu lẫn nhau. Vi sư cho dù điều trị trên trăm năm. cũng là không có khả năng khỏi.”
Tạ Lộ Thiền vừa nghe như ngũ lôi oanh đinh, hoảng sợ nói: “Sư phụ... cái này... đây là có chuyện gì?”
Vạn Tùng Lĩnh âm thầm cười lạnh, cái loại tâm tư có chỗ cầu người một khi nóng lên. sẽ trở nên có phần điên cuồng vì chấp niệm trở nên không thể suy nghĩ rõ ràng.... Thậm chí lục Thân bất nhận. Hắn muốn chính là loại hiệu quả này... Xem tình hình, Tạ Lộ Thiền đã hàm sâu trong đó.
Vạn Tùng Lĩnh quả quyết nói: “Có người can thiệp! Vi sư sử dụng... là công phu đạo gia tiên thiên chân khí Trường Xuân Tử chân nhân truyền xuống, cũng không phải người bình thường có thể phá hư. Ngươi cẩn thận nói vi sư biết, những ngày này tiếp xúc qua những người nào?”
Tạ Lộ Thiền nói: “Đệ tử tử khi gặp sư phụ chữa thương cho ta. đơn giản không hề ra khỏi cửa, ngoại trừ vẽ vài bức sớm đã có người định ra họa tác, chính là trọng thập kinh thư, chăm chú học tập, Chỉ trông mong Thân thể hồi phục, có thể một lần nữa khảo thủ công danh, cũng không cũng người tiếp xúc.”
Vạn Tùng Lĩnh nhíu nhanh hai hàng lông mày, trâm tư nửa buổi, lại hỏi: “Trong nhà còn có người nào?”
Tạ Lộ Thiền nói: “Chỉ có một muội muội, vài ngày trước theo can nương về quê, hai ngày nay mới về, chẳng lẽ…”
Nói Đến đây, sắc mặt hắn thoáng cái trở nên trắng bệch, vội lắc đầu nói: “Sẽ không, sẽ không, muội tử của ta... sao có thế hại ta?”
Vạn Tùng Lĩnh thần sắc khẽ động, vội hỏi: “Muội tử của ngươi ngày sinh tháng đẻ là bao nhiêu, mau nói vi sư biết.”
Không chỉ nói nữ nhi gia, coi như là nam nhân, cũng không có đem ngày sinh tháng đẻ nói lung tung cũng người biết. Nhưng mà chuyện trọng đại, Tạ Lộ Thiền rõ ràng lại đối với cái lão đạo giả Nhạc Lăng Không tín nhiệm không hề nghĩ ngờ, cho nên hắn chỉ là do dự một chút, đã nói ra ngày sinh tháng đẻ của muội muội. Vạn Tùng Lĩnh duỗi ngón tay, giả vờ bấm đốt một phen, ngược lại thở ra một ngụm lãnh khí nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế.”
Tạ Lộ Thiền không đợi được nói: “Sư phụ, rốt cuộc như thế nào?”
Vạn Tùng Lĩnh thần sắc ngưng trọng nói: “Kỳ quái, ngươi là sao Văn Khuất hạ phàm, muội muội ngươi cũng là sao Văn Khuất hạ phàm.”
Tạ Lộ Thiền đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp đó vui vẻ nói: “Lại có việc này? Đây là chuyện tốt! Ta nói muội tử tử nhỏ thế nào không thích đọc sách, tại sao cũng thông minh như vậy, thơ sách văn vẻ đã thấy qua là không quên, thì ra thật không ngờ, một nhà hai Văn Khuất, Tạ gia ta phúc ấm thật thâm hậu không ngờ.”
Vạn Tùng Lĩnh trầm giọng nói: “Đồ nhi. ngươi đừng cao hứng quá sớm. Sao Văn Khuất mặc dù vận văn là chính, lại hợp nam không hợp nữ.”
Tạ Lộ Thiền chính là khẽ giật mình, thu vui mừng lại. Vũ ũ cạc cạc hỏi: “Lại như thế nào?”
Vạn Tùng Linh nói: “Sao Văn Khuất tại trong ngũ hành tính thuộc âm thủy, mang tính đào hoa. Nam mệnh Văn Khuất, văn Thải Phóng lưu, tài nghệ bác thông. Nữ mệnh Văn khuất, tự cam đọa lạc, thủy tính dương hoa. Hơn nữa sao Văn Khuất cũng cung, có ngại lẫn nhau. Tệ hơn là, Bắc Đấu chín sao, bảy hiện hai ẩn.
Theo bát tự lệnh muội xem ra, lúc lệnh muội ra đời, đúng là lúc Bắc Đẩu sao thứ tư cũng sao thứ bảy lúc đó Thiên Sát Cô Tình mạo phạm Văn Khuất, bởi vậy trong mệnh mang sát.”
Vạn Tùng Lĩnh tuy là cao thủ Phong môn, nhưng mà đối với các học vấn trong ‘ngũ hoa bát môn’ cũng không phải không biết, lúc này ăn nói ba hoa, nghe rõ ràng mạch lạc, đem Tạ Lộ Thiền trong lòng run sợ, run giọng hỏi: “Vậy.. .vậy liền thế nào?”
Vạn Tùng Lĩnh thần sắc ngưng trọng nói: “Lệnh muội mệnh cách rất cứng, đây là tướng đại hung, đối với người nhà rất không may mắn. Hung tình đối với bản Thân không ảnh hưởng, nhưng có thể khấc chế cha mẹ, huynh đệ, khiến cho người nhà thay nhau gặp bất hạnh, thậm chí... bạo tử!”
“Không có khả năng, không có khả năng, muội muội làm sao có thể hại ta.” Tạ Lộ Thiền liên tiếp lui về phía sau, cơ hồ ngã ngồi trên mặt đất.
Vạn Tùng Lĩnh thở dài nói: “Đồ nhi, cũng không phải là nàng tâm địa hung tàn, cố tình hại các ngươi, mà là nàng trời sinh mệnh cách đại hung, ảnh hưởng thiên vận, hại người nhà.”
“Không có khả năng.. nguồn tunghoanh.com
Tạ Lộ Thiền mới nói Đến chỗ này, đột nhiên nhớ tới tử khi muội muội sinh ra trước sau, gia cảnh bắt đầu suy tàn, ngay sau đó phụ Thân bạo bệnh mà chết, mẫu Thân tiếp bước qua đời, chính mình vì cứu muội muội, bị bánh xe làm gãy chân, chẳng lẽ tất cả cái này cũng không phải ngẫu nhiên...”
Tạ Lộ Thiền đỡ đẫn đã lâu, thần sắc dần trở nên đau xót mà bi thương đứng dậy.
Vạn Tùng Lĩnh nhìn thần sắc trong mắt hắn nói: “Vi sư chỉ là người phàm, khắc chế không được sát khí trời sinh, muốn giải trừ tai ách này…”
Tạ Lộ Thiền vui mừng, vội hỏi: “Cái này có giải pháp?”
Vạn Tùng Lĩnh vuốt cằm nói: “Thiên hạ vạn ách không gì không thể giải, giải pháp tự nhiên là có.”
Tạ Lộ Thiền vội hỏi: “Xin ân sư chỉ điểm giải thế nào?”
Vạn Tùng Lĩnh dựng thẳng một ngón tay nói: “Cái biện pháp này đơn giản nhất, tự nhiên là lệnh muội chết. Nàng mà chết, thiên sát chi khí tất nhiên không thể gây hại người khác.”
Tạ Lộ Thiền biến sắc, lập tức lắc đầu nói: “Tuyệt đối không thể! Tạ Lộ Thiền thà rằng chính mình chết há có thể thương tổn muội muội?”
Vạn Tùng Lĩnh nói: “Vi sư chỉ là đang nói giải pháp, cũng không phải muốn ngươi thương thiên hại mệnh. Đây chỉ là một cái biện pháp, một biện pháp khác, chính là đêm lệnh muội gả cho một nam nhân bát tự so với nàng còn muốn kiên cường hơn... ra khỏi cửa Tạ gia, không phải người Tạ gia, tất nhiên không thể gây hại ngươi. Hơn nữa, nam nhân kia bát tự so với nàng cứng hơn tự có thể khắc chế nàng, sẽ không lại khắc hại chồng cũng người nhà.
Tạ Lộ Thiền lưỡng lự nói: “Tiểu muội tính tình ngoài mềm trong cứng, nếu không phải người nàng tự yêu mến.. .Chỉ sợ... Chỉ sợ nàng không chịu gả.”
Vạn Tùng Lĩnh thở dài nói: “Chung Thân đại sự của nữ tử tử trước Đến nay là lệnh của cha mẹ, lời bà mối... Há có thể do chính nàng tự làm chủ? Chỉ cần kẻ làm ca ca ngươi cũng người hạ hôn thư, liền là Đến quan phủ... Cái giấy này ai ai cũng thừa nhận. Ài!
Nếu không dũng biện pháp này, chân ngươi tàn tật cả đời khó khỏi, hơn nữa rất khó nói nàng đối với Tạ gia ngươi là còn có thương tổn cái gì, Thiên Sát Cô Tình đem Tạ thị một nhà ngươi khắc Đến tuyệt tự, thì có gì là lạ? May mà ngươi cũng là Văn Khuất trên trời, có thượng thiên bảo hộ, lúc này mới sống Đến hôm nay, nếu không... đồ nhi, ngươi hãy suy nghĩ một chút, nếu như ngươi nguyện ý, vi sư ngược lại có thể vì ngươi tìm kiểm một phen, tìm nam nhân có thể khắc chế bát tự của lệnh muội, giải cái đại kiếp nạn này cho Tạ gia ngươi.”
Tạ Lộ Thiền tập tễnh hướng phía cửa nhà mình rời đi, Đến gần nhà, xa xa đứng lại, nhưng có chút không dậy nổi dũng khí đi về phía trước, sống nương tựa lẫn nhau cũng muội muội, vậy mà lại là Thiên Sát Cô Tình hại cả nhà Tạ gia? Hắn vốn không tin tưởng, nhưng nghĩ Đến một phen lời nói kia của sư phụ ân cần dễ Thân, còn muốn nghĩ tất cả kinh nghiệm những năm này của Tạ gia, hắn lại không khỏi không tin.
Vạn Tùng Lĩnh thay đối một bộ trang phục âm thầm theo đằng sau, xa xa thấy bộ dáng hắn lưỡng lự thất thổ, mỉm cười, hướng phía Mạc Ngôn cũng tùy Tùng Triệu Tiểu Hồ đánh thủ thế. Triệu Tiểu Hồ gật gật đầu, lập tức xuất ra ám hiệu, hai tên giả trang sĩ tử lập tức vọt ra, khẽ lay động quạt xếp, đi về phía Tạ Lộ Thiền đang ở đó sợ run.
“Hắc hắc, tiểu nương tử kia dung mạo nhu mỹ quyến rũ, phong tình vạn chủng, thật đúng là tuyệt diệu, nghe nói nhà nàng ở vũng này?”
“Hẳn là, nàng tựa như một tiểu hồ tiên, Chỉ có nàng tìm Đến nam nhân, chúng ta ở đâu tìm ra bóng dáng nàng. Trương huynh đừng sốt một, qua mấy ngày, nàng sẽ lại tìm cớ Đến hẹn hò cũng bọn ta. Nghe nói trong nhà nàng chỉ có một đại ca què, không thể quản thúc nàng.”
Tạ Lộ Thiền nghe được trong lòng khẽ động, cố tình há miệng hỏi, nhưng lại khó có thể mở miệng. Hai tên sĩ tử không lý Đến hắn, liền tử bên cạnh hắn đung đưa đi qua: “Có một hồi nàng nói lộ miệng, dường như tự xưng họ Tạ. Ai biết được, đáng tiếc một bộ dáng xinh đẹp, lại quá phóng đãng chút, bằng không ta còn thật lòng thu nàng làm thiếp.”
Tạ Lộ Thiên trong lòng rầm rầm oanh động, lập lại nhiều lần chỉ là lời nói kia của Vạn Tùng Lĩnh: “Nữ chủ văn khuất, tự cam đọa lạc, thủy tính dương hoa!”
Mắt thấy hai người đi xa, Tạ Lộ Thiền cắn răng một cái. liền hướng phía cửa nhà chạy. Đợi hắn vừa tới cửa nhà, lại gặp một tên viên ngoại, dẫn vài tên gia đinh đang tại cửa đóng chửi bậy, trong nội viện muội muội đứng cũng Nam Phi Phi, hai bên cũng không biết khắc khẩu những gì.
Đột nhiên thấy hắn trở về, trên mặt muội muội lộ ra thần sắc sợ hãi, vội vàng mắng chửi những người kia bỏ đi. Tạ Lộ Thiền lòng nghĩ ngờ nổi lên. tiến lên vừa hỏi. vậy mà lại muội muội cũng Nam Phi Phi lừa gạt tiền tài viên ngoại. Tạ Lộ Thiền một hơi này thật không phải chuyện đũa, quay đầu lại nhìn, liền thấy muội muội sắc mặt tái nhợt, kinh hoàng không nói, cái gì đều cũng dũng hỏi rồi, trước mắt chứng kiến tất cả, còn có giả sao?
Tạ Lộ Thiền nổi trận lôi đình, Chỉ vào muội muội hét lớn một tiếng: “Ngươi... ngươi càng không biết cảm thấy xấu hổ như thế, bại hoại nề nếp gia đình, ngươi... ngươi....”
Một câu chưa nói xong, đầu hắn hướng về phía trước ngã xuống, lại giận quá chóng mặt, bất tình nhân sự.
Viên ngoại giống như sợ gặp phải mạng người quan trọng. Thấy tình hình này, lại mắng hai câu, liền dẫn người nhà vội vã rời đi.
“Sư phụ, người ngươi nói chính là hắn?”
Tạ Lộ Thiền nhìn ra cái vị mặt đầy dữ tợn đẳng sau cái quán ven đường, đại hán vẻ mặt đỡ dẫn Thân trước có thể vắt ra hai lượng mở lợn.
Vạn Tùng Lĩnh nói: “Không sai, người này kêu Lý Đạt Dong, là một đồ tể. Ngày sinh bát tử tứ trụ, năm tháng ngày, có âm dương chỉ chúc, kẻ một dương ba âm... ba âm khắc một dương, được ngũ hành một loại, tức là một mạng. Mà kẻ hai dương hai âm, âm dương tương đề, cũng được ngũ hành một loại... một mạng. Mà mệnh lý có ba chữ dương, tam dương khắc một âm, nên ngũ hành hai chục, tức là hai mạng!
Người này nhưng lại dương năm dương tháng dương ngày dương thời sinh ra... Bốn dương tụ đinh, thiên hữu chi mệnh. Ngươi đừng nhìn hắn lo liệu nghề tỉ tiện, nhưng mệnh cách cứng ngắc trăm năm gặp một lần. Đạo gia đệ tử ta ân cần gian khổ tu Thân trăm năm, có thể ngộ đại đạo... có thể được chính quả thành chân Thân, nhưng hắn cái người mệnh tốt này, vừa mới sinh ra chính là “chân nhân” không dễ dàng. Hắn đã trước sau cưới hai người vợ đều bởi vì mệnh cách hắn cứng ngắc, sớm qua đời. Cũng chỉ có lệnh muội mang mệnh cô sát nhân như vậy, cũng hắn tương sinh tương khắc có thể được lâu dài.”
“Muôi muội đem gả cho người như vậy sao?”
Tạ Lộ Thiền khóe miệng run rẩy vài cái.
Vạn Tùng Lĩnh khẽ liếc mắt, nghiêng mắt nhìn biểu hiện của hắn. Trong lòng âm thầm cười lạnh. Chuyện phất sinh ở Tạ gia đương nhiên Hắn cũng biết, vốn chính là một tay hắn an bài. Hai tên sĩ tử tìm hoa hỏi liễu là người khác giả trang, cái viên ngoại kia lại là Mạc Ngôn hỏi thăm khắp nơi, tìm được người từng bị Tạ Vũ Phi lừa gạt... Tạ Lộ Thiền là người cực coi trọng môn phong, đầu tiên là bị hắn biết muội muội thủy tính dương hoa, ở bên ngoài cũng vài sĩ tử quần là áo lụa lêu lổng, bại hoại danh tiết, không giữ đạo phụ nữ. Lại bị hắn biết muội muội cũng người khác dũng sắc dụ người, hãm hại lừa gạt. Hai cái đả kích này, hơn nữa nàng Thiên Sát mệnh cách, còn không đủ để gạt bò Thân tình trong lòng Hắn sao?
Vạn Tùng Lĩnh am hiểu sâu tâm lý người khác, hắn có mười phần nắm chắc, Tạ Lộ Thiền biết muội muội hành vi phóng đãng vô si xấu xa, lừa gạt tiền tài, cái loại thống hận cũng thương tâm này đủ để triệt tiêu cốt nhục Thân tình của hắn với muội muội. Lúc này hắn vì tiền đồ mình lo lắng, vì danh dự Tạ gia, dù là giãy giụa hồi lâu. cuối cũng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe mình an bài. Một nữ nhân như vậy, xứng một đồ tể đều là trèo cao. Hắn còn muốn bắt bẻ cái gì?
Đem tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị gả cho một đồ tể như vậy...
Vạn Tùng Lĩnh âm thầm nhe răng cười. Lý Đạt Đông xác thực lấy qua hai lão bà, lại không phải bị hắn khắc chết. Một là không chịu nổi cuộc sống hắn say rượu liền đánh tàn bạo của mình, nhảy giếng tự sát. Kẻ khác chính là bị hắn đánh cho không chịu nổi, ôm bọc quần áo cũng người bỏ trốn. Khiến Tạ Vũ Phi rơi vào kết cục như vậy, mới xem như xuất được một ngụm ác khí!
Nhìn Lý đồ tể trừng một đôi mắt trâu, râu quai nón cao thô như bờm heo, cái bụng ườn ra băm thịt heo, tiểu ý trong mắt Vạn Tùng Lĩnh càng vui vẻ hơn.Tạ Lộ Thiền thần sắc biến ảo, giãy giụa thật lâu. rốt cục cắn răng: “Được, ta nghe sư phụ, cũng nàng nói chuyện... việc hôn nhân này!”
“Tạ gia thế nào?”
Bóng đêm thâm trầm, ngọn đèn xanh chiêu lên khuôn mặt Vạn Tùng Lĩnh, có vẻ có phần u ám.
Mạc Ngôn nói: “Huynh muội Tạ gia tranh cãi Đến không giải quyết được. Tiểu tử ngốc Tạ Lộ Thiền tát muội muội hai cái, Tạ Vũ Phi muốn thắt cổ tìm cái chết. Lý đồ tể lại tìm khắp đường phổ cũng hàng xóm cầm hôn thư bức hôn. Hắc hắc, thật sự là rất náo nhiệt.”
Vạn Tùng Lĩnh âm âm cười nói: “Còn chưa đủ nào nhiệt. Đợi ngày mai mọi người phất hiện chúng ta ở đây đi mắt, tất cả người và tiền đều không thấy, tìm Đến nhà hảo đồ đệ của ta. Quyền quý quan chức, thi triển bản lĩnh, đi các cửa, buộc Tạ Lộ Thiền hắn kẻ duy nhất cũng chúng ta có quan hệ muốn chỗ chúng ta hạ lạc. Tạ Lộ Thiền cũng chỉ có thể tự sát tạ tội thiên hạ.”
Hắn lại nhìn lướt qua Mạc Ngôn, Triệu Tiểu Hồ đã chuẩn bị thỏa đáng, một người cõng trên vai một cái túi lớn, bên trong nặng trịch đều là tiền tài lừa gạt những ngày này. Vạn Tùng Lĩnh khoát tay nói: “Thừa dịp cửa thành còn chưa có quan, lập tức đi!”
Ba người vừa muốn đi ra ngoài, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tạ Lộ Thiền tử bên ngoài lảo đảo xông tới, thở phì phò nói: “Sư phụ. Lý đồ tể rõ ràng là vui vẻ đánh vợ, bức nàng nhảy giếng. Ngươi tại sao..
Hắn nhìn thấy bộ dáng ba người, không khỏi giật mình nói: “Các ngươi... Các ngươi đây là..
Mạc Ngôn thần sắc lạnh lũng, nhào mạnh tới. che miệng hắn lại. cầm một thanh đao hung hăng đâm vào ngực hắn.
Tạ Lộ Thiền “A!” hét thảm một tiếng, che ngực ngã xuống, máu tươi tử giữa kẽ tay bắn ra. Hắn mở to hai mắt tràn đầy kinh hãi cũng không dám tin, tựa hồ Đến chết cũng không rõ sư phụ khả kình dễ Thân của hắn cũng sư huynh thành thật tại sao phải giết hắn.
Vạn Tùng Lĩnh nhíu mày: “Giết hắn làm gì, chúng ta cũng không phải người trừ môn. Phong môn ta giết người, hẳn là giết người không thấy máu. Khiến cho hắn bị người làm cho cũng đường tự mình tìm chết, phương hiển thủ đoạn phong môn ta.”
Mạc Ngôn xoa xoa vết máu tại để giày, đem đao cài vào bên hông, nói: “Sư thúc, hắn gì cũng là một lần chết. Hôm nay chết ngày mai chết có gì khác nhau. Chúng ta đi mau.”
Hắn nói xong, đã thấy Vạn Tùng Lĩnh nhìn thẳng ra cửa lớn. Dưới ánh đèn yếu ớt, một người đang đứng ở cửa ra vào, lại là một bằng hữu quần là áo lụa của Tạ Lộ Thiền, đang kinh hãi nhìn bọn họ. Vừa thấy bọn họ đưa mắt nhìn lại, người nọ hét lên một tiếng, nhanh chân bỏ chạy. Vạn Tùng Lĩnh đuổi không kịp, dậm chân một cái nói: “Đi mau, lập tức ra khỏi thành!”
Ba người hoảng hốt rời đi, Chỉ thấy cửa ra vào đánh rơi một chiếc giày. Thì ra người nọ sợ tới mức bỏ trốn mắt dạng, không chỉ quên hô kêu cứu, ngay cả giầy cũng đều chạy Đến mắt một chiếc. Ba người không dám kéo dài nhiều, vội vàng hướng cửa thành gần nhất tiến Đến.
Ba người rời đi mới Chỉ một lát thời gian, cửa sân mở ra. kẻ quần là áo lụa vừa đào tẩu kia thản nhiên đi Đến, người theo sát sau đẩy ra một cái, là một cô gái tư thái yểu điệu, mặt che lụa mòng đi thẳng Đến. cúi đầu nhìn Tạ Lộ Thiền nằm ở cửa ra vào, hai mắt trợn lên, phì cười một tiếng, đá hắn một cái nói: “Đứng lên đi, xú tiểu tử, nghiện giả trang rồi sao?”
“Tạ Lộ Thiền” mở to mắt, cười ha ha, một cái “lý ngư đả đình” tử trên mặt đất nhảy vọt dậy, cười hì hì nói: “Tích Trúc cô cô, một lần này sư điệt đúng là xuất lực lớn nhất? Mỗi ngày giả trang tiểu tử ngu xuân Tạ Lộ Thiền kia ta cảm giác mình đều có điểm ngu ngốc.”
Mỹ phụ kia đúng là phu nhân nhà quan lại mời Vạn Tùng Lĩnh trừ tà, lại xuất ra sổ tiền lớn dẫn đầu mời hắn cho vay nặng lãi. Nàng khẽ cười nói: “Ngươi vốn rất khôn khéo sao? Coi như không tệ, có thể gạt được họ Vạn này, công phu coi như vững chắc. Đi thôi, chúng ta cũng nên kết thúc công việc.”
Tạ Lộ Thiền giả cẩn thận lau đi giọt máu duy nhất trên mặt đất, lại nói: “Tiểu sư muội bên kia sê không ra cạm bẫy gì sao?”
Tích Trúc phu nhân nhân nhạt nói: “Yên tâm đi. Hai nha đầu so với ngươi khôn khéo gấp mười. Chỗ tốt lần này, không thể thiếu một phần của ngươi, lo lắng chuyện gì?”
Tạ Lộ Thiền giả cười hì hì chắp tay nói: “Đa tạ sư cô. Đi theo sư cô so với đi theo sư phụ mạnh hơn nhiều. Không uổng phí khí lực gì, đã có người lừa vô sổ kim châu ngọc bảo, chắp tay đưa Đến trên tay chúng ta. Ha ha, rất thống khoái!”
Về cửa thành Kim Lăng, dân chúng địa phương có một câu vè thuận miệng để hình dung: “Nội thập tam, ngoại thập bát, nhất cá môn kiểm triêu ngoại sáp.”
Cái cửa thành này chính là Thần Sách môn. Thần Sách môn mặc dù chỗ hoang vắng, nhưng nó ở bên cạnh hồ Huyền Ũ. Phía bắc gần Bạch Thổ sơn cũng Trường Giang, một khi quân địch đem binh dưới thành, tại phòng ngự quân sự liền hiển lộ ra vị trí đặc biệt quan trọng.
Bởi vậy, triều đình Đại Minh ở đây thiết kế tương đối cổ quái. Cửa thành tại đây, bên ngoài có lũy. Cửa lũy cũng không đối diện cửa thành. mà là mở tại góc đông bắc của lũy. Ra vào cửa thành phải trải qua cổng tò vò trái phải, ngày thường chỉ mở một cửa, khi vội mở hai cửa, tử nơi này người đi ra ngoài, đi nhanh cửa Quan Âm ra ngoài thành, còn hướng khác để ra ngoài chính là qua Yến Tử Cơ (một ngọn núi hình chim yến ở trên sông Dương Tử).
Tử nơi đó có thể theo đường thủy lên Cửu Giang, xuống Tô Hàng, ven đường đường thủy bộ vô sổ, bất cứ lúc nào cũng thoát được vô tung vô ảnh.
Vạn Tùng Lĩnh không ngờ cuối cũng Tạ Lộ Thiền sẽ đột nhiên chạy tới trước mặt. Mạc Ngôn liền không giữ được bình tình đem hắn làm thịt, bằng không nói không chừng còn có thể không bị đánh lừa. Trước mắt đã hại mạng người, bằng hữu của hắn dù không được việc lúc này cũng đã thanh tình lại. Tuần kiêm bộ khoái nói không chừng lập tức sẽ đuổi tới, hắn nào dám ngừng lại, dẫn hai tên đồng lõa chỉ một mực để ý chạy trốn.
Ra khỏi cửa Quan Âm, cũng là ra khỏi cả thành Kim Lăng. Ba người một hơi chạy khỏi cửa thành bảy tám dặm, vừa mới thở dài một hơi, chợt nghe phía sau có tiếng kêu lên, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy hơn mười cây đuốc tuần kiêm bộ khoái nhanh chóng chạy tới. Vạn Tùng Lĩnh âm thầm kêu khổ một tiếng, lập tức co cẳng chạy, thật không dễ dàng chạy Đến trước một cái cầu nhỏ, truy binh đã gần, rút ra thiết xích, đơn đao liền nhào tới.
Mạc Ngôn và Triệu Tiểu Hồ vừa thấy lập tức rút ra binh khí nghênh đón chống đỡ. Vạn Tùng Lĩnh thời gian qua án chiêu quy củ Phong môn làm việc, chỉ dũng tâm cơ mưu trí, không dũng cường thủ hào đoạt, trên người cũng không mang cũ khí. Chỉ đánh trái né phải tránh, liên mồm hô nói: “Đi mau! Đi mau! Chớ nên cũng họ dây dưa!”
Đang lúc nói chuyện liền nghe một tiếng hét thảm, một tên quan sai bị Mạc Ngôn một đao trong lúc đó chọc vào ngực bụng, ngửa mặt ngã xuống. Nhưng thừa dịp lúc này, mặt khác hai tên bộ khoái đã bước tới, một tên vung thiết xích hung hăng vụt vào tay Mạc Ngôn, đánh rớt đao trong tay hắn, một tên khác khóa sắt run lên, liền đem hắn khóa chắc lại. Cũng một lúc Triệu Tiểu Hồ bị người bố trúng một đao, kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, lại cũng không có âm thanh.
“Khổ rồi! Khổ rồi!”
Vạn Tùng Lĩnh gấp Đến liên tục dậm chân. Hai tên sư điệt hơi có giao tình chết sống như thế nào hắn có thể không để trong lòng, nhưng tiền lừa gạt còn đang trong bọc của bọn họ. Trên một đường này hai tên tiểu bối khăng khăng muốn vác, có lẽ là kính lão, cũng có lẽ là lo lắng, sợ hắn tên sư thúc này tự mình cõng chuồn mất. Nhưng một lần này chính mình lại là hai tay trống trơn, bận bịu một hồi.
Mắt thấy những bộ khoái hung thần ác sát kia hướng chính mình đánh tới. Vạn Tùng Lĩnh chỉ đành chạy trối chết. Ỷ vào tay chân linh hoạt, một mình lại hành động thuận tiện, dần dần bỏ qua được bọn họ.
“Nguy rồi! Mạc Ngôn bị bắt, tất nhiên sẽ thú nhận ta là chủ mưu. Mụ nội nó, lão tử lần này bố cục xảo diệu, không chỉ hàm hại Tạ gia, còn lừa tiền rất nhiều quyền quý Thân hào, vốn nhất cử lưỡng tiện, nhưng bây giờ sự tình bại lộ, lại có quan sai hi sinh vì nhiệm vụ, một khi bị bắt được, lão tử tuyệt không may mắn. Không cần Đến hai ngày, hình truy nã liên được dán ra. Không được, lập tức đào tẩu! Men theo Trường Giang đi xuống, thoát được càng xa càng tốt. thay hình đối dạng ân núp, không tám năm mười năm, Giang Nam là tuyệt đối không thể quay lại.”
Vạn Tùng Lĩnh vừa nghĩ, vung hai chân chạy trốn như bay, giống như chó nhà có tang, đem quan sai giơ đuốc bò xa xa phía sau.
“Được rồi, mọi người vất vả.”
Vẫn đứng tại sau cũng của đầu cầu. dường như là hai lão đại của bộ khoái đi tới, trong đó một tên mỉm cười nói, dũng chuôi đao đội lại mũ quan xuôi, cây đuốc hổng hổng ánh lửa chiêu Đến khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, chính là Tạ Vũ Phi.
Tên bộ khoái khác tháo mũ xuống, một vẻ mặt tình quái, đúng là Nam Phi Phi. Nàng dương dương tự đắc nói: “Thằng ngốc này, chúng ta tại Phượng Dương lừa người, hắn lập tức có thể tìm tới cửa, còn không phải bởi vì đó là địa bàn hắn sao. Mà thành Kim Lăng, là địa bàn chúng ta. Chạy Đến chỗ này hãm hại địa đầu xà chúng ta, hắn thật sự không biết chữ chết viết như thế nào.”
Tạ Vũ Phi khuôn mặt thanh tú nói: “Vạn lão tiền bối tân tân khổ khổ tử Phượng Dương chạy tới, rất phí tâm cơ bố cục một trường này, giúp chúng ta kiểm nhiều tiền như vậy, sau đó không oán không hối quay lưng oan uổng vong mệnh thiên nhai đi. Anh hùng hảo hán cướp giàu giúp nghèo thay trời hành đạo bậc này, chúng ta cần phải tỏ vẻ kính ngường khâm phục mới được…”
Nói xong nàng cũng không nhịn được phì cười một tiếng, mặt cười như hoa, đoan trang mỹ lệ.
Thì ra Vạn Tùng Lĩnh tìm được đồng môn sư điệt có vài mặt duyên phận kia của mình, muốn hắn nghe ngóng
Tạ Vũ Phi này. Mạc Ngôn là người trong Phiến môn, nhận thức nhân mạch quan hệ chuyến này đều là người này. Tin tức tung ra, rất nhanh liền khiến người có tâm chú ý. Tạ Vũ Phi không gây án tại ổ của mình, cũng không có nghĩa là nàng tại bản địa không có quan hệ gì, chí ít sư phó nàng Nam Tích Trúc rất nhiều đồng môn sư huynh đệ đều là người bản địa Ứng Thiên.
Thế là, Mạc Ngôn không tìm Đến Tạ Vũ Phi, ngược lại bị sư môn trưởng bối của Tạ Vũ Phi chủ động tìm tới cửa. Mạc Ngôn vừa thấy tiền bối nổi danh lâu năm Thiên môn bản địa tìm tới cửa, không biết mình rốt cuộc đắc tội người nào, dưới kinh hoảng nào đâu chịu thay Vạn Tùng Lĩnh giữ bí mật, liền đem chuyện Vạn Tùng Lĩnh hợp bàn nói ra. Người trong Thiên môn tự có thủ đoạn Thiên môn, Tích Trúc phu nhân là sẽ không nhờ vào lực lượng quan phủ bắt hắn vào tù, hơn nữa nàng thoái ân nhiều năm như vậy miệng ăn núi lở cũng có chút khó xử , lại không muốn lại trọng khởi nghề cũ ra tay gạt người, thế là...
Vạn Tùng Lĩnh phải nhận đòn.
Tạ Lộ Thiền bị Tạ Vũ Phi đưa Đến Dương gia trẩn Mạt Lăng, dưới danh nghĩa vẽ chân dung cho Dương lão thái gia, Dương lão phu nhân, một lần nữa vẽ tấm bình phong cho nhà mới của Dương thị Lạc thành. Tạ Lộ Thiền giả cũng Tạ Vũ Phi thật thì dọn nhà, cấm chân xuống tại bờ hồ Huyền Vũ. Trong một bộ thiên la địa võng, Vạn Tùng Lĩnh đứng ở trung tâm cao hứng bừng bừng đào hầm cho mình, đã đầu phục Tích Trúc phu nhân. Mạc Ngôn và Triệu Tiểu Hồ hai tên lừa đảo nhỏ tại một bên châm ngòi cho hắn ra mưu kế sách bức tranh. Tích Trúc phu nhân cũng ra mặt tương trợ rút cục hôm nay đại công cáo thành
Triệu Tiểu Hồ giả chết cũng Mạc Ngôn làm bộ bị bắt giữ cũng đều đứng lên. Một đám người cười cười nói nói. Toàn bộ không ngờ Đến trong bụi cỏ bên đường, có người đem cái này tất cả nhìn rành mạch. Người này đúng là Bành Tử Kỳ Đến Ứng Thiên tìm muội tử. Hắn ân tại trong bụi cỏ nhìn ra, cũng không rõ một màn Kỳ dị này rốt cuộc là nguyên nhân gì, mà hai tên mặc quần áo công sai, lại rõ ràng là nữ nhi gia giả mạo, lại bị hắn rành mạch nhìn tại trong mắt.