Cẩm Y Dạ Hành
Tác Giả: Nguyệt Quan
-----oo0oo-----
Chương 90: Rốt cuộc ai gạt ai
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự: Bảo Ngọc + Ăn Đậu Hũ --- 4vn.eu
Sưu Tầm by conem_bendoianh - 4vn.eu
Trong đại sảnh xa hoa của Tạ gia tại Bắc Bình, một bình rượu lớn đặt giữa đại sảnh, trên cái bàn gỗ lim tơ vàng lớn, thủy bát trân, sơn bát trân, cầm bát trân, thảo bát trân, rực rỡ muôn màu, tổ yến tay gấu, bướu lạc đà, vây cá ô sâm, cái gì cần có đều có hết.
Đây chỉ là một lần gia yến (tiệc nhà) của Tạ gia.
Đương nhiên, so với gia yến thì long trọng hơn, không phải năm mới không phải lễ hội, đại lão gia Tạ Truyền Trung hôm nay trịnh trọng như vậy quả là chuyện lạ, mấy phu nhân được sủng ái nhất đều không thấy đến, chỉ thấy chính thất phu nhân và con trai trưởng, mở một bàn gia yến như vậy là có nguyên nhân.
Tạ Truyền Trung xuất thân từ kẻ chăn dê, không giống với Chu Nguyên Chương lãnh binh chiến tranh vài chục năm, trải qua chiến trận hun đúc, tuy là một tên lỗ mãng nhưng cùng biến thành kiêu hùng, hắn một đêm phất nhanh làm giàu, tuy nói đã qua vài năm phú quý tốt lành đến cực điểm, mặc kệ là ăn nói trang điểm, quần áo tướng mạo, vẫn luôn mang theo vài phần dáng vẻ quê mùa, đó là tư vị trong xương cốt lộ ra, không cách nào che dấu.
Phu nhân hắn Hoàng thị cùng giống như vậy, vốn chỉ là một thôn phụ tầm thường, nói đến đây phải công nhận Tạ Truyền Trung có một chỗ tốt. giàu không bỏ vợ, tuy hôm nay phát đạt, mỹ thiếp như mây, có thiếp so với con gái lớn của hắn còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng hắn đối với người thiếu phụ luống tuổi từng chung hoạn nạn vẫn tương kính như mới, tuy rất ít khi qua đêm trong phòng thê tử, hai vợ chồng tình cảm vẫn rất dầy, sự vụ lớn nhỏ trong nhà đều giao cho thê tử quản lý.
Con của hắn và chính thê đều đã không nhỏ, nhỏ nhất so với vị cô nương ngồi ở trên nhất tuổi cùng không sai biệt lắm, bọn họ ngồi thăng tắp ở đằng kia, không dám động đùa, bởi vì cha nói, đây là quý nhân tới từ phủ ứng Thiên, rất nhiều quy củ, dặn bọn hắn không được lộ tướng ăn khó coi trước mặt người ta, sợ người ta chế giễu, thế là người một nhà cứ như vậy mà quây quần trước bàn, chỉ nhìn không ăn, chính xác là chỉ nhìn tiểu cô nương kia ăn.
Tiểu cô nương ăn thật cẩn thận, nhai từ từ nuốt chậm rãi, thần sắc thong dong, tạ Truyền Trung và phu nhân ngồi hai bên trái phải cạnh nàng, vị trí thủ tịch tặng cho nàng, hơn nữa nhìn hai vợ chồng đối với nữ tử này rất cẩn thận, khuôn mặt tươi cười, dường như sợ nàng có chút gì đó không hài lòng.
Nếu như Hạ Tầm và Tây Môn Khánh nhìn thấy vị cô nương này, sợ rằng cùng bị dọa nhảy dựng lên, vị cô nương ngồi ở ghế trên, bình đạm như một đóa u lan, thình lình đúng là đúng là bánh nướng cô nương đã từng đồng hành một đường với hai người bọn họ.
Bánh nướng cô nương ăn không nhiều lắm. Rất nhiều món ăn còn chưa liếc qua một lần. Nàng lấy một miếng nấm hương, nhai từ từ nuốt chậm rãi, đợi khi nấm hương xuống bụng, đặt đùa ngà xuống, cầm khăn tay lau miệng, lau tay, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Ừm, món này nướng không tệ”.
Từ đầu đến cuối nhìn phản ứng của nàng, vợ chồng Tạ Truyền Trung nghe thấy vậy nhất thời mặt mày hớn hở, Tạ Truyền Trung vội vàng nói: “Ăn nhiều một chút đi, ăn nhiều một chút đi”.
Phu nhân Hoàng thị ngồi bên kia vội đứng lên, đem khay đồ ăn đến trước mặt cô nương bánh nướng.
“Không cần, ta ăn không nhiều”.
Tạ Truyền Trung ánh mắt nhìn qua bàn, một bàn lớn sơn hào hải vị, ăn hơn nửa canh giờ, một cô nương ăn tổng cộng không đến mười lần động đũa, trong lòng không khỏi cười khổ.
Bánh nướng cô nương thản nhiên nói: “Tạ viên ngoại.”
Tạ Truyền Trung vội vàng đứng lên. Hai tay rũ thăng xuống, vừa cung vừa kính nói: “Cô nãi nãi xin phân phó, gọi ta Truyền Trung là được rồi, không cần coi là viên ngoại”.
Bánh nướng cô nương khoát tay nói: “Ngươi ngồi xuống, cho dù là người một nhà, cùng không cần phải câu nệ như vậy, ta bối phận mặc dù so với ngươi lớn hơn, nhưng dù sao tuổi cùng nhỏ hơn ngươi rất nhiều, ngươi cứ khách khí như vậy làm ta cảm thấy không thoải mái”.
Tạ Truyền Trung vội vàng ngồi xuống, cái lưng van dựng thăng tắp, cười nói: “Vâng vâng vâng, quy củ không thể bỏ, trưởng bối chính là trương bối, muôn đời thừa mưa móc, truyền lập nghĩ thủ đức, cô nãi nâi và tổ phụ Tuyền Trung là cùng một thế hệ, tuổi cho dù nhỏ, quy củ cùng không thế loạn được”.
Bánh nướng cô nương cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Tạ viên ngoại, mặc dù ngươi thịnh tình khoản đãi, nhưng trước khi chưa có tra rõ, ta sẽ đơn giản nhận người, chính vì thế nên ngươi không cần vội vã dùng lễ người nhà tương kiến”.
Tạ Truyền Trung đỏ mặt, vội vàng nói: “Cô nãi nãi, cái này không sai, mỗi khi cha ta đánh ta đều nói như vậy, ta không biết chữ, nhưng ta nhớ rất rõ, cha ta từ nhỏ đã dặn dò ta, ta là hậu duệ Trần quận dương hạ Tạ thị, kêu tương lai ta nhất định phải nhận tổ quy tông, không thể quên tổ tông”.
“Rồi rồi rồi. Ngươi đừng vội, từ từ nghe ta nói”.
Bánh nướng cô nương đưa mắt quét qua mấy người Tạ gia, buồn buồn thở dài nói: “Ài, không nói gạt ngươi, Tạ viên ngoại, Trần quận dương hạ Tạ thị chúng ta truyền đến ngày hôm nay sớm đã không so được với năm tháng huy hoàng năm xưa, tạ gia chúng ta là chi thứ, khai chỉ tán diệp khắp thiên hạ, nhưng mà phần lớn đã tự lập đường hiệu, một chỉ chúng ta là vô cùng khó khăn, hôm nay ngay cả tổ tông từ đường cùng đã rách nát không chịu nổi, hương khói không thịnh. Nhân khấu rất thưa thớt, đến thời của ta đây, con cháu Tạ gia đã càng ít, chỉ còn lại ta và hai người ca ca. Nếu quả thật có thể chứng minh ngươi là người Tạ gia, tử tôn thất lạc bên ngoài tạo ra thanh thế lớn mạnh, tổ tông hương khói cường thịnh, đó là một chuyện tốt, ta nào có không vui, nếu không coi trọng chuyện này, ta làm sao có thể ngàn dặm xa xôi tìm đến chỗ này. Nhưng bất kể nói thế nào, ta không thể mơ hồ nhận người khác họ thành thân thích, cần nghiệm chứng gì đó, ta nhất nhất xem qua thì mới có thể nói chuẩn được” .
Chương 90: Rốt cuộc ai gạt ai (2)
Tạ Truyền Trung vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cô nãi nãi yên tâm, chân hỏa không sợ hỏa luyện, người cần kiếm chứng những thứ gì, cứ việc phân phó xuống dưới, Truyền Trung lập tức chuẩn bị”.
Bánh nướng cô nương thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta cảm thấy hơi mệt mỏi, tạm thời nghĩ ngơi một chút, có chuyện gì sáng mai hãy nói sau”.
Tạ Truyền Trung nghe xong vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “Vâng, mời cô nãi nãi sang bên này, phòng ngủ của người sớm đã chuẩn bị xong, vốn định chờ tiệc tẩy trần kết thúc, ta sẽ đưa người qua đó, bên này, mời người đi sang bên này”.
Bánh nướng cô nương không nhấc váy, giống như nước chảy bình thường, nhẹ nhàng đi theo vợ chồng Tạ Truyền Trung, những mầm mống Tạ gia kia đang ngồi trên bàn đều đứng lên, không biết là nên hành lễ về phía cha hay cô nãi nãi.
Bánh nướng muội muội ngồi ngay bên ngoài, vừa thấy tiểu thư đi ra, vội vàng đi theo sau, bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, gió thổi vi vu, bông tuyết bay lượn khắp đại địa, nhuộm thành một mảng trắng xóa. Mấy người đi qua hành lang, tại hậu hoa viên đi một hồi, cuối cùng đi vào một phòng cực kỳ xa hoa, gian trong gian ngoài, họa bình trang đài, màn lụa thểu hoa, đầy đủ mọi thứ. Bốn lửa lớn cháy bập bùng, cả phòng đầy mùi thơm lạ xông vào mùi, thời tiết ôn hòa như mùa xuân.
Tạ Truyền Trung cười hàm hậu nói: “Cô nãi nãi, đây gian phòng có tường ấm, có địa long, cô nãi nãi ở Giang Nam đã lâu, khăng định không chịu được khí hậu phương bắc, Truyền Trung còn cho người xếp đặt bốn chậu lửa, người nhìn còn thiếu thứ gì không?”
Bánh nướng cô nương nhẹ nhàng cười nói: “Rất tốt, ngươi sắp xếp rất chu đáo, ta muốn nghĩ ngơi một lát, ài, một đường trên xe ngựa, thân thế thật mệt mỏi”.
Tạ Truyền Trung vội nói: “Truyền Trung xin ra ngoài, cô nãi nãi cần cái gì. Người cứ việc nói, cứ việc nói”.
Nói xong liền cúi đầu khom lương lùi ra ngoài, cửa phòng mở ra, bánh nướng cô nương bộ dáng thanh tao lịch sự đoan trang lập tức biến mất. Nàng lẻn đến trước mặt bánh nướng muội muội hỏi: “Phi Phi, có gì ăn?”
Tiểu nha hoàn cười một tiếng, từ trong lồng ngực móc ra một bọc giấy đầu còn vương hơi ấm cơ thể đưa cho nàng: “Nè, vừa rồi lúc ăn cơm thừa dịp người khác không chú ý, ta liền trộm bánh thịt, thịt dê đó, thơm lắm, thế nào, Tạ lão tài chủ không hoài nghi ngươi sao?”
“Nói nhảm, bốn cô nương giả rồng chỉnh là rồng, giả hổ chỉnh là hổ, Tạ lão tài cho dù trời sinh một đôi tuệ nhãn cùng không thể khám phá pháp thân của bốn cô nương! Hừ hừ, ngươi xem xem, ta đem hắn đi bán. Hắn còn phải cười cười nói nói cho ta thêm bạc”.
Bánh nướng cô nương dương dương đắc ý nói, nói xong liền không thể chờ đợi thêm xé luôn bao giấy dầu ra, vừa chạy ra mặt sau tấm bình phong, vừa ăn như sói như hố, miệng nhồm nhoàm nói: “Trà, rót cho ta chén trà”.
Tiểu nha hoàn ghé vào khe cửa hướng ra ngoài, xem xét một lúc rồi cài then cửa vào, lúc này mới đi đến trước bàn, nhấc hồ đến châm trà.
Tạ lão tài hai tay khép lại để trong tay áo, rầm rì hát một bài hát, cùng với lão bà đi đến một tòa nhà trong lương đình, nhìn tuyết bay lả tả bên ngoài, hớn hở nói: “Tuyết thật lớn! Tuyết rơi lớn hơn mấy năm trước, sang năm lại là một mùa bội thu”.
“Ông đó, gia tài bạc triệu, núi vàng núi bạc, vẫn không quên được vài mẫu ruộng ở quê”.
Hoàng thị vừa oán trách vừa phủi phủi vài bông tuyết trên đầu trượng phu: “Vừa rồi tôi sợ đến thở mạnh cùng không dám. Rốt cuộc là nhân vật trong đại thế gia, đừng nhìn người ta suy tàn, nhìn bộ dáng của người ta, khí chất. ài, ta học làm sao cùng không học được. Biện pháp của ông có thể được không? Tôi nhìn cô nương kia là một người cực kỳ khôn khéo”.
“Hắc... Hắc...”
Tạ lão tài giảo hoạt cười, khuôn mặt hàm hậu tự nhiên xuất hiện một tầng thần sắc tình minh: “Tại sao không được? Có tiền có thể ma xui quỷ khiến, có tiền có thể sử ma đẩy quỷ, ta cũng không tin..
Hắn đến trước bếp than duỗi hai tay ra, gằn giọng nói: “Ta đời này, nửa đời trước nghèo túng, các hương thân khinh thường. Giờ đây có tiền, quý nhân khinh thương, con mẹ nó, đến tiệc uống rượu, đối với ta đều hùa nhau châm chọc khiêu khích, ta sau khi trở về chăng phải ăn một bụng tức giận? Nhưng nếu ta nhận Trần quận dương hạ Tạ thị là tổ tông, ngươi dựa vào cái gì mà xem thường ta, chúng ta so sánh, ta so với ngươi có tiền hơn, ngươi cười ta xuất thân đê tiện? Ai đê tiện? Ai đê tiện! Tổ tông của ta so với ngươi năng lực lớn hơn. Hắc hắc... Hắc hắc…
“Nhìn ông kìa” Hoàng thị điểm một cái lên trán trượng phu. Lại lo lắng hỏi: “Thật có thể giấu diếm? Ông động cùng nên cân thận đừng để lọt tin tức ra ngoài, hiện nay mọi người đều nhìn chằm chằm vào chúng ta, nếu cô nương kia người ta không nhận, vậy thì mắc cờ chết, ta sau này cùng không có mặt mũi mà đi trên phố”.
“Được rồi, bà cứ yên tâm đi, đừng lo lắng nhiều, lỗ tai ta đều nghe thấy hết, ta từ lúc tiếp xúc với nàng ở Thanh Châu, bà không nhìn thấy sao, tuy nói mặc dù ăn ở hào phóng, cuối cùng vẫn không được bằng nhà chúng ta, tạ gia chỉ còn lại danh, lão Tạ ta cùng chỉ có lợi, hai bên trao đối. Nàng nối danh lại có lợi, ta có lợi lại có danh, có gì không tốt?”
Hoàng thị nói: “Nói cùng chưa hẳn là như vậy, ta nghe những thế gia này đặc biệt nói quy củ, dù là nghèo đến chết đói, cùng mang theo danh giá thế gia, không chịu cùng dân đen chúng ta làm thân, ông cùng đừng để người nhìn ra được cái gì không thỏa đáng”.
“Ừm...”
Tạ lão tài ngẫm lại, phân phó nói: “Bà là nữ nhân, ra vào thuận tiện, đi bồi tiếp các nàng trò chuyện, tìm cách dò hỏi, xem bọn họ nghĩ cách gì kiếm tra thực hư, ta cho Giang sư gia một số tiền lớn tìm không ít người đến, không phải người phụ trách văn thư trong quan phủ, thì cùng là đại nho văn sinh nổi danh vũng Bắc Bình, nàng muốn xem cái gì, ta đều cho nàng xem cái đó, nàng muốn nhìn phần mộ tổ tiên nhà chúng ta, ta cũng có thể trong một đêm tạo ra một cái lớn, cam đoan không thể nhìn ra sơ hở!”
Tạ lão tài chợt nhớ đến một chuyện, lại dặn dò: “Ta nhìn nàng tín nhiệm nhất là tiểu nha đầu thiếp thân kia. Bà hứa cho tiểu nha đầu kia nhiều chỗ tốt, nói không chừng sẽ có tác dụng rất lớn, tối thiếu nhất nàng có thể nói tốt về chúng ta trước mặt Tạ tiểu thư”.
Tạ Truyền Trung nói đến người này, trong lòng đắc ý nói: “Thông qua tiểu nha hoàn gọi là Nam Phi Phi kia, nói cho nàng vài lời, chỉ cần nàng giúp cho ta nhận tổ quy tông vào tộc phố Trần quận Tạ thị, ta sẽ quyên tiền tu tổ từ đường, Tạ lão tài ta gì cùng thiếu, chỉ là không thiếu tiền, ta muốn dùng tiền, ném ra một cái tổ tông hiển hách, ha ha ha.