Chương 342: Tôi chưa từng oán trách anh
Nguồn: Sưu Tầm
Dấu răng trên vai của Sở Phàm đập vào hai mắt Lâm Mộng Kỳ khiến cho cô kinh hãi.
- Anh có cảm thấy choáng không? Tôi cắn đau như vậy mà anh một tiếng cũng chẳng kêu lên.
Cô u oán nhìn Sở Phàm, vừa giận vừa hận nói.
- Tôi, tôi không đau, không đau thật mà.
Sở Phàm cảm thấy trong lời nói của Lâm Mộng Kỳ tràn ngập sự quan tâm. Đây có lẽ là cô trong nhất thời không tự chủ được nên mới bộc lộ ra như vậy. Nghe được những lời này trong người Sở Phàm cảm thấy vô cùng vui vẻ, cơn đau đã dường như tan biến hết.
- Không đau, cứ nói không đau. Chảy máu ra như vậy mà còn nói là không đau, anh là muốn tôi khóc nữa phải không? Vậy để tôi khóc tiếp cho anh xem.
Lâm Mộng Kỳ lớn tiếng nói. Nước mắt từ khóe mi cô lại tiếp tục ứa ra.
Sở Phàm luống ca luống cuống. Hắn không hiểu tại sao đột nhiên Lâm Mộng Kỳ lại rơi lệ. Chẳng phải tình cảnh lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều rồi mà?
- Mộng Kỳ, tôi, tôi thực sự không cảm thấy đau mà. Để cô có thể phát tiết một chút căm hận ở trong lòng thì cho dù là dao đâm tôi cũng không cảm thấy đau. Tôi hiện tại rất khó xử. Tôi không biết mình phải làm sao để cô tha thứ cho tôi. Tôi không muốn mất cô. Tôi sợ ngày sau tôi với cô sẽ trở thành hai người xa lạ. Tôi sợ, rất sợ!
Sở Phàm nghiêm túc nói.
- Tha thứ cho anh ư? Tôi chưa từng oán trách anh thì cần gì phải thứ cho anh? Anh không cần tôi tha thứ.
Khuôn mặt xinh tươi của Lâm Mộng Kỳ hiện lên một vẻ đau khổ.
- Nhưng tôi... Liệu cô, cô có thể cho tôi một cơ hội để chịu trách nhiệm về những điều mình làm được không?
Sở Phàm khẽ than nhẹ một tiếng, cầu xin Lâm Mộng Kỳ.
- Chịu trách nhiệm? Anh nói là muốn chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm gì chứ? Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, chuyện tối hôm qua tôi sẽ nhanh chóng quên đi.
Lâm Mộng Kỳ lạnh lùng nói.
- Vậy cô định quên cả tôi ư?
Sở Phàm không kìm được xúc động nói. Đôi mắt của hắn không ngừng nhìn Lâm Mộng Kỳ, giống như hắn muốn nhìn thấu nội tâm của Lâm Mộng Kỳ.
- Tôi...
Lâm Mộng Kỳ buồn bã nói. Trong lòng cô đâu phải muốn như vậy. Nhưng nếu muốn quên tất cả mọi việc tối hôm qua thì chỉ còn cách là quên luôn cả Sở Phàm, cứ coi như là hai người chưa từng quen biết với nhau, chỉ như vậy mới có thể đem chuyện tối hôm qua vào dĩ vãng. Nếu như cô vẫn không quên được Sở Phàm thì sự tình tối hôm qua sẽ mãi mãi ám ảnh trong đầu cô.
- Tôi sẽ không để cô gánh chịu tất cả mọi thứ. Tôi biết trong lòng cô rất đau khổ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi chuyện, mặc kệ cô có đồng ý hay không.
Sở Phàm kiên quyết nói, trong giọng nói có một vẻ vô cùng chân thành.
- Anh chịu trách nhiệm như thế nào? Lấy tôi làm vợ ư? Muốn sống với tôi cả đời ư? Buồn cười, anh nghĩ rằng tôi đồng ý sống với anh hay sao? Bây giờ là thế kỷ thứ mấy rồi? Ở trong cái thành phố này trong mỗi đêm đều xuất hiện cả hàng ngàn hàng vạn sự việc giống như thế này. Đối với tôi, chuyện tối hôm qua chỉ là một đêm lạc thú, không có ý nghĩa gì hơn nữa. Hai người phóng đãng với nhau sau đó lại trở thành xa lạ, vậy thôi! Hơn nữa, tôi không hiểu anh dựa vào đâu mà đòi chịu trách nhiệm với tôi. Tôi đã quen với cuộc sống hiện tại của mình, có thêm anh tôi không chịu được.
Lâm Mộng Kỳ cố gắng kìm chế sự đau đớn trong lòng, lạnh nhạt nói.
- Tôi sẽ không làm thay đổi cuộc sống của cô. Cho dù là sau này cô muốn một cuộc sống với số tiền mười vạn một ngày tôi cũng có thể đảm đương.
Lời nói của Sở Phàm không phải là khoác lác. Tài sản mà cha hắn để lại cho hắn là tới tận ba trăm triệu.
- Thật không?
Lâm Mộng Kỳ cười lạnh, nghi ngờ hỏi.
- Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi không cần tiền. Anh chờ một chút, tôi đi kiếm chai nước thuốc rửa vết thương trên vai cho anh.
Cô nói xong định xoay người đi ra, nhưng cô bỗng nhận thấy bàn tay bé nhỏ của mình bị một bàn tay to khỏe ấm áp nắm lấy. Cô sửng sốt, quay đầu lại thì nhìn thấy Sở Phàm đang nắm chặt đôi tay của mình.
Đúng lúc Lâm Mộng Kỳ xoay người định đi ra khỏi ghế thì Sở Phàm không tự chủ được theo bản năng cầm lấy tay cô. Hắn không biết tại sao mình lại hành động như vậy. Hắn không điều khiển được mình, tự nhiên tay hắn vươn ra nắm lấy tay của Lâm Mộng Kỳ, cứ như là nếu hắn không nắm lấy thì Lâm Mộng Kỳ sẽ rời khỏi hắn vậy.
Lâm Mộng Kỳ hơi ngạc nhiên, trong người bỗng cảm thấy một tình cảm phức tạp. Bàn tay ấm áp của Sở Phàm làm cho cô cảm nhận được trái tim của hắn, một trái tim rất nóng bỏng.
Một lúc lâu sau Sở Phàm không nói gì cả nhưng hắn vẫn không chịu buông tay Lâm Mộng Kỳ ra. Lâm Mộng Kỳ cũng im lặng. Không khí trong phòng lúc này mang một vẻ ôn nhu, không còn sự lạnh lùng oán hận như trước kia nữa. Có lẽ bây giờ trong lòng Lâm Mộng Kỳ cũng không muốn tàn nhẫn đập tan tình cảnh trước mắt. Cô mong muốn thời khắc này có thể kéo dài thêm một chút, cho dù là một giây cũng tốt.
Nhưng cuối cùng Sở Phàm cũng từ từ lại gần Lâm Mộng Kỳ, phá vỡ bầu không khí im lặng này:
- Anh không cho em đi.
Giọng nói rất chân thành, kiên quyết, lại mang theo một vẻ ngang ngược, nhưng đó lại là sự ngang ngược khiến cho người ta phải vui vẻ.
Chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng nó lại giống như một hòn đá lớn ném vào lòng Lâm Mộng Kỳ. Trong lòng cô hiện giờ đang rất bấn loạn, thân hình run run của bây giờ của cô đã chứng minh điều đó. Nhìn vào ánh mắt kiên định của người đàn ông trước mặt, cô cố gắng tìm một lý do để dựa vào. “Chẳng lẽ cuối cùng mình với Sở Phàm thật sự phải trở thành hai người xa lạ hay sao? Chẳng lẽ mình không thể tha thứ cho anh ấy? Mọi chuyện chẳng lẽ không thể cứu vãn được nữa?”
Cô còn đang nghĩ ngợi thì Sở Phàm đã ôm chặt cô vào lòng, ôm chặt đến nỗi dường như hắn đã dốc toàn lực, giống như đây là lần cuối hắn ôm cô, sau này sẽ phải sinh ly tử biệt, chân thực bày tỏ tình cảm của mình với cô.
Cô không phản kháng lại hành động này của Sở Phàm, khối băng cứng chắc trong lòng của cô bây giờ đã dường như được tan rã, sự lạnh lẽo ở trong lòng đã được Sở Phàm sưởi ấm, trái tim của cô không hiểu sao lại đập "thình thịch", trong lòng cô cảm nhận được sự xin lỗi chân thành của người đàn ông đang ôm mình.
Cô mãi mãi không thể quên được thời khắc mà mình ngủ say mà Sở Phàm ở bên cạnh chờ đợi mình. Tuy không nói ra nhưng trong lòng cô rất cảm động. Cô không thể quên được lúc mình cùng Sở Phàm đi ăn đồ ăn nướng vô câu vô thúc. Không quên được những thời khắc thoải mái nhẹ nhõm khi mình ở bên cạnh Sở Phàm. Những lúc đó cô không cần giữ ý tứ, có thể ngang nhiên cười lớn, không hề lo lắng đến thân phận của mình.... Nghĩ đến đây, cô không tự chủ được đưa đôi bàn tay ôm lấy Sở Phàm.
- Anh có biết không trong lòng tôi bây giờ hiện đang rất phức tạp không? Chuyện đêm qua nghĩ lại tôi thật khó mà đối mặt với nó được.
- Anh biết. Cho nên anh mới không cho em đi. Em hãy cùng anh đối mặt với mọi thứ nhé, được không?
- Tôi không biết. Bây giờ tôi không cần biết chuyện gì cả. Trong lòng tôi hiện tại đang rất rối loạn. Tôi không biết phải trả lời những câu hỏi của anh như thế nào.
- Anh có thể chờ. Chờ đến khi nào em bình tĩnh lại thì nói cho anh biết. Anh sẽ ở bên cạnh em, chờ đợi em.
- Anh làm cho tôi phải khóc. Anh là đồ khốn nạn, ức hiếp người ta!
- Là anh sai rồi. Em cắn anh một cái nữa đi, được không?
Sở Phàm dịu dàng nói.
- Tại sao tôi phải cắn? Da thịt của anh có ăn được không mà cắn?
Lâm Mộng Kỳ tức giận nói.
Sở Phàm cười cười, lại ôm chặt Lâm Mộng Kỳ hơn nữa vào lòng.
- Buông tay ra. Tôi đi lấy nước thuốc cho anh.
Nói xong cô định đẩy Sở Phàm ra nhưng Sở Phàm vẫn không chịu buông tay.
- Anh không muốn buông tay. Anh sợ buông tay rồi em sẽ chạy mất. Sau này sẽ không còn cơ hội ôm em nữa.
- Đúng thế! Anh ôm chặt như thế thật là đáng ghét!
Lâm Mộng Kỳ vừa nói vừa cấu véo Sở Phàm.
Sở Phàm cảm thấy rất đau nhưng hắn vẫn nhất quyết không chịu buông tay ra.
Một lúc sau, Lâm Mộng Kỳ cũng không làm khổ Sở Phàm nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực của hắn. Chỉ có điều đôi mắt của cô vẫn như cũ, vẫn mang theo một vẻ phức tạp. Không biết trong lòng cô bây giờ hiện đang nghĩ đến điều gì.