Chú Lâm tiếp tục nói: “Gia quy của nhà Châu Sinh nghiêm ngặt, không ai dám phá vỡ. Cậu chủ yên tâm, Châu Sinh Hành không dám không nhượng quyền.”
Anh đặt tay lên mép cửa sổ xe, nói: “Đi thôi.”
Trong xe không hề bật đèn sáng, chỉ có ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ.
Rất yên tĩnh.
Chú Lâm lái xe ổn định trên đường, “Sao bỗng nhiên cậu chủ muốn thay đổi thời cuộc? Thu hút vốn đầu tư ngược để giúp đỡ kinh tế Giang Nam.” Do Châu Sinh Thần mệt nên tốc độ nói chuyện hơi chậm, “Trong vòng năm đến mười năm tới, Trung Quốc không còn có giá lao động rẻ nhất thế giới nữa, các nhà máy sản xuất trong nước lần lượt đóng cửa, made in China sẽ biến thành made in Cambodia, made in Vietnam. Số người thất nghiệp khổng lồ sẽ gây nên đả kích cực lớn, thế nên nhất định phải làm chậm lại trước.”
Chú Lâm im lặng.
Cậu chủ này khác với những người khác.
Bắt đầu từ lúc cậu mười bốn tuổi vào đại học thì đã định trước cậu khác với những người khác. Đầu tư ngược xu thế 5-10 năm thì cần phải có những mối quan hệ và tiền tài khổng lồ. Người hiện nay thay Châu Sinh Thần lộ diện chỉ là người họ ngoại và phụ tá, những hạng mục lâu dài như vậy cần sự ủng hộ chân chính của cậu, mà làm như vậy nhất định vi phạm vào gia quy không được kinh doanh của nhà Châu Sinh.
Nếu như không có người chú Châu Sinh Hành này, có lẽ sẽ đơn giản hơn.
Thời Nghi vốn tưởng rằng anh sẽ như trước đây, ban ngày trở về Trấn Giang còn đêm khuya sẽ trở lại. Nhưng không ngờ lúc cô về từ phòng tập thể hình của khách sạn gần chung cư thì Châu Sinh Thần đã đợi dưới lầu. Cô hơi ngạc nhiên, anh lại nói: “Tôi đến ăn sáng cùng em. ” Bảy giờ sáng, người bỗng nhiên xuất hiện nói muốn ăn sáng cùng bạn.
Bỗng nhiên cô cảm thấy tình cảnh này cực giống với những đôi nam nữ xuất hiện ở dưới lầu kí túc xá, bên cạnh nhà ăn của trường hồi đi học.
Đáng tiếc không may là cô đã ăn sáng rồi.
Nhưng anh vẫn còn đang đói.
Thời Nghi thử hỏi anh có muốn lên nhà không, cô làm cho anh chút đồ ăn sáng? Châu Sinh Thần không từ chối, sau khi cô đưa anh lên nhà thì mới phát hiện ra trong nhà chỉ có sữa và chút hoa quả. Trên chạn bếp có hạt ngũ cốc hình sao nestle, đổ ra bát cho sữa vào, cắt một đĩa hoa quả rồi mang ra cho anh.
Anh ngồi bên bàn ăn, cúi đầu nhìn ngôi sao đáng yêu trong sữa, hơi ngây người.
“Em không biết anh có quen ăn cái này không,” Thời Nghi hơi xấu hổ, khẽ le lưỡi, “cũng ngon lắm đấy.”
“Quen.” Anh bật cười.
Cô sợ anh không đủ ăn nên còn cố ý đem hộp ngũ cốc ra.
Châu Sinh Thần cố ý liếc nhìn hướng dẫn sử dụng bên trên: Đồ ăn dành cho trẻ từ 6-12 tuổi.
Anh cười, cúi đầu xúc một thìa sữa và ngũ cốc hình sao cho vào miệng.
Cô kiên nhẫn ở bên.
Nhìn kĩ thì thấy hai hàng lông mày của anh hơi nhíu lại, đem theo sự mệt mỏi nhàn nhạt, sắc mặt cũng tái nhợt. Thời Nghi nhịn không được đưa tay ra muốn chạm vào trán anh, anh phát hiện ra, hơi ngước mắt lên nhìn cô.
Sự im lặng ngắn ngủi.
Cô không biết nên rút tay về hay là thản nhiên thử nhiệt độ trán anh nữa.
Lúc cô đang lưỡng lự, khó xử thì Châu Sinh Thần đã khẽ tiến đến gần, phối hợp áp lên tay cô.
Cô chạm vào trán anh. Quả nhiên là đang nóng.
“Là sốt nhẹ.” Anh nói.
Cô vâng một tiếng.
Bọn họ nắm tay đều là xảy ra nơi đông người.
Giờ phút này trong phòng ăn yên tĩnh sáng sủa, cô bỗng nhiên chạm vào làn da anh, bàn tay lại có phần hơi run rẩy. May mà rời khỏi nhanh chóng nên anh không phát hiện ra: “Là do sốt vẫn không hạ hay là anh lại bị nhiễm lạnh?”
“Vẫn không hạ.” Anh buông thìa xuống.
Cô trầm ngâm mấy giây.
Anh buồn cười nhìn cô: “Lại muốn pha thuốc cho tôi à?”
“Bây giờ không có tác dụng nữa rồi,” Cô tiếc nuối nhìn anh, “đó là lá tía tô, pha nước uống có thể chống lạnh. Nhưng bây giờ anh đã không phải là sốt đơn giản nữa rồi, lần trước phải để anh uống xong rồi ngủ ở đây một giấc để ra mồ hôi, như vậy sẽ khỏi rất nhanh.” Thời Nghi nói xong, phản ứng thấy từ ngữ của mình cực kì mờ ám, tuy là sắp đính hôn nhưng giữa cô và anh dường như mới có quan hệ nhiều hơn bạn bè một chút.
Nếu thực sự ngủ lại…
Châu Sinh Thần dường như không phát hiện ra sự khác thường, vẫn tiếp tục ăn hoa quả, động tác chậm rãi: “Ngủ một đêm? Có lẽ sẽ không có thời gian ngủ đầy đủ như vậy.”
“Thế bây giờ thì sao?” Bỗng nhiên cô hỏi.
“Bây giờ?”
“Vâng,” Cô nói, “Anh mới ăn xong, tầm hai mươi phút nữa em đưa anh uống một số thuốc hạ sốt rồi ngủ một giấc ở phòng cho khách, sau đó sốt cũng sẽ hạ.” Mắt cô nhìn anh, vô cùng nghiêm túc.
Châu Sinh Thần hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Cũng được, khoảng mấy tháng rồi tôi chưa ngủ ngon giấc nào.”
Lời đề nghị của Thời Nghi là thực sự nghĩ cho anh.
Vì vậy cũng không cảm thấy gì hết, chỉ nhanh chóng dọn dẹp phòng cho khách, vừa đổi chăn đệm sạch vừa nói chuyện câu được câu chăng với anh. Đến khi anh uống thuốc xong, nằm lên giường thì cô liền ra khỏi phòng, dọn dẹp bát đĩa bữa sáng.
Cô chậm rãi rửa bát đĩa trong làn nước mát lạnh.
Trước mắt dường như vẫn là hình dáng anh. Mặt mày thanh tú, khuôn mặt không nổi bật, chỉ có duy nhất sống mũi rất thẳng, lúc nằm trên giường vô cùng yên tĩnh, giống như vừa nhắm mắt lại liền đi vào mộng đẹp vậy. Thản nhiên như vậy, thậm chí cô có thể cảm nhận được sự tin tưởng hoàn toàn của anh.
Vừa cất xong bát đĩa rửa sạch cô lại nhớ ra thuốc anh uống chắc chắn sẽ ra mồ hôi.
Ngủ dậy thì làm sao đây.
Lẽ nào vẫn phải mặc quần áo ướt mồ hôi?
Suy nghĩ của cô vừa lóe lên liền nghe thấy có người khẽ gõ cửa.
Thiết kế của căn hộ này cực kì tốt,
Cho dù là phòng ngủ chính hay là phòng cho khách đều có nhà tắm và toilet riêng.
Cô nghĩ không cần cô nhắc nhớ, Châu Sinh Thần ngủ dậy cũng nhất định sẽ đi tắm.
Do Châu Sinh Thần ngủ trong phòng cho khách nên toàn bộ buổi sáng tim của cô giống như đang bay bổng, mãi vẫn chưa rơi xuống, cô lấy đĩa phim rồi xem phim truyền hình. Lúc công việc của cô bận rộn không thể giống như mẹ cô, mỗi ngày đều đúng giờ ngồi trước tivi đợi xem phim bộ được, chỉ có lúc nghỉ ngơi, tìm một số phim thấy thích, xem từ đầu đến cuối, đỡ phải nhớ nhung gì.
Do ánh nắng quá gắt nên chỉ có thể kéo kèm lại, khiến cho căn phòng trở nên mờ tối.
Sợ làm ồn anh nghỉ ngơi nên cô đeo tai nghe, nhìn chằm chằm vào phụ đề, xem đến mê mẩn.
Xem hết tập này đến tập khác, hoàn toàn quên luôn thời gian.
Bỗng nhiên sô pha bên cạnh lún xuống, cô quay ngoắt đầu lại thì thấy anh ngồi xuống đó. Tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên đã tắm sau khi ngủ dậy. Quần dài màu lam nhạt, áo sơ mi trắng, sạch sẽ đến mức giống như một cậu sinh viên chưa rời khỏi trường.
“Sao anh đã dậy rồi?” Thời Nghi tháo tai nghe xuống.
“Không quen ngủ lâu,” Anh nhìn hình ảnh không có tiếng động trong tivi, “Em vẫn luôn xem tivi à?”
Cô gật đầu, thử nhiệt độ trán anh.
May mà hạ sốt rồi.
“Anh không có bác sĩ gia đình sao? Sao bị sốt rồi mà không uống thuốc?”
“Có, tuy nhiên dạng sốt nhẹ này bình thường tôi sẽ khỏi hẳn.”
Cô ồ một tiếng, tai nghe treo trên cổ, nhìn mái tóc vẫn ướt của anh: “Nếu anh không vội đi thì ngồi lại một lát.”
“Không có việc gấp, một tuần này tôi đều sẽ có thời gian bên em,” Anh thả lòng người dựa vào sô pha, “Có thể trước đây đã rất bận, sau khi đính hôn có thể sẽ bận hơn.”
Cô vâng một tiếng rồi nhìn anh.
“Em có lời muốn nói sao?” Anh mỉm cười, giọng nói mệt mỏi, hơi dịu dàng.
“Không có chuyện quan trọng,” Cô cũng nghiêng người dựa vào sô pha, mặt đối mặt với anh, “chỉ là bỗng nhiên hiếu kì tại sao anh làm nghiên cứu khoa học, thực sự là do nghĩ rằng có thể làm gì đó mới tùy tiện chọn sao?”
“Làm một số chuyện có thể có ích đối với người khác,” Anh thực sự nghiêm túc suy nghĩ làm sao để trả lời câu hỏi của Thời Nghi, “mà làm nghiên cứu khoa học thì người có thể giúp đỡ sẽ nhiều hơn.”
Cô ừ một tiếng.
“Người như vậy trong gia đình tôi không nhiều nhưng vẫn có vài người. Ví dụ như em gái tôi,” Anh nói, “con bé vừa sinh ra tim bẩm sinh đã không cung cấp đủ máu, cơ thể không khỏe mạnh, nhưng vẫn học y, cũng là muốn làm chút chuyện cứu thêm được vài người.”
Giọng nói anh nhắc đến em gái, có cảm giác ấm áp.
Lúc cô xem hay đọc gì đó ở nhà luôn có thói quen đeo kính. Còn hiện tại Châu Sinh Thần ngồi trước mặt cô cũng đeo kính.
Mắt của hai người cách một lớp kính mỏng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau.
Cô dựa vào sô pha chậm rãi nói chuyện phiếm cùng anh. Chỉ như vậy thôi cũng đã cảm thấy hưởng thụ rồi.
Từ đây có thể nhìn thấy bức tường thủy tinh giữa giữa phòng khách và phòng ăn. Trên tấm kính hiện lên Châu Sinh Thần và cô.
Đường nét rõ ràng nhưng khuôn mặt lại mơ hồ.
Cô nhớ tới lần gặp gỡ đầu tiên của kiếp trước. Cô ở trên thành lầu, vịn vào tường thành, cố sức mới có thể mượn được ánh mặt trời lúc bình minh để nhìn thấy anh ở đằng xa, khuôn mặt cũng mơ hồ như vậy, cô chỉ thấy được bóng lưng. Lúc đó bên cạnh có người nói, Thập Nhất, hắn là sư phụ sau này của cô. Cô khẽ gật đầu, trước khi lén lút đến gặp anh cô đã nghe được tên anh: Châu Sinh Thần. Nghe có vẻ nho nhã trong trẻo, quý phái, giống như đọc rất nhiều thi thư vậy.
Nhưng gặp được lại hoàn toàn khác biệt.
Người cô từng nghĩ là vị tiên sinh tay cầm sách.
Nhưng người cô thấy lại là Tiểu Nam Thần Vương tư thế hào hùng.
Ngày hôm đó.
Quân đội xuất hiện lúc tảng sáng.
Anh đứng trên đài cao quan sát đại quân, vung tay lên, bảy mươi vạn tướng sĩ đồng loạt quỳ xuống trước anh. Đây chính là Châu Sinh Thần chân chính, Tiểu Nam Thần Vương gia thần hơn nghìn, nắm trong tay bảy mươi vạn đại quân.
Là tâm đầu ý hợp hay là đầu óc u mê.
Cô bảy tuổi không hề hiểu những cái này, chỉ là bị kinh sợ bởi những thứ đã thấy. Đôi tay bám chặt lấy gạch tường thành, tim đập như sấm.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !