Trong môi trường hoàn toàn xa lạ như này, cô rất khó ngủ ngay lập tức được.
Nhất là còn có tiếng ồn ào kì lạ trong đêm càng khiến cô thêm bất an. May mà Châu Sinh Thần nhanh chóng trở lại khu nhà, cô nghe thấy tiếng anh từ dưới lầu truyền lên, cô lặng lẽ đi bên bên cửa sổ nhìn xuống dưới.
Anh đang đối diện với năm người đàn ông mặc đồ đen dưới ánh trăng, trong đó có một người là tổng quản đã xuất hiện lúc thử đồ ăn. Âm thanh nói chuyện không lớn, cô không nghe được nội dung cụ thể, chỉ thấy anh khoát tay, sau đó mọi người giải tán.
Trong sân chỉ còn lại mình anh.
Hai cô gái phụ trách ăn uống, sinh hoạt thường ngày sống ở tầng một hỏi anh thời gian ăn sáng ngày mai. Anh nói cứ làm như cũ, rồi lại thấp giọng nói câu gì đó, sau đó liền lên lầu. Thời Nghi vừa rời khỏi cửa sổ liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra thì thấy tay trái của Châu Sinh Thần đang chống lên khung cửa, anh cười: “Anh về rồi, qua nói chuyện với em.” Cô cũng thuận thế dựa luôn vào cửa: “Chuyện rất nghiêm trọng sao ạ?”
Anh hơi trầm ngâm: “Chị dâu có bầu lần trước em gặp ban nãy không cẩn thận bị ngã, có thể sẽ sinh non. ”
Tim cô nảy lên, chẳng ngờ bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy, truy hỏi anh mấy câu.
Chỉ có điều kì là lạ một người đàn ông như anh lại đi quản chuyện này? Thực sự không thể nào nói nổi.
Tuy nhiên nếu anh không nói ra câu chuyện hoàn chỉnh thì cô cũng không cần thiết hỏi sâu làm gì. Dù sao hiện tại cô vẫn là vợ chưa cưới, cho dù là vợ chưa cưới muốn thực sự trở thành một thành viên của gia đình này có lẽ còn phải đi con đường rất dài.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cô gái tên Liên Tuệ mang một chén trà lên lầu, sau khi hơi cúi cười hành lễ thì cô gái đem trà vào phòng Thời Nghi. Đợi sau khi Liên Tuệ đi Châu Sinh Thần mới giải thích: “Đây là nước pha tâm sen, uống một chút có thể ngủ ngon hơn, tuy nhiên không nên uống quá nhiều, ban đêm tỉnh ngủ khát nước cũng có thể uống nhuận họng.”
Chẳng trách có mùi hạt sen thơm ngát nhàn nhạt.
Trong lòng Thời Nghi mềm nhũn, cô gật đầu, lúc muốn ngẩng đầu nói chúc ngủ ngon với anh thì anh bỗng nhiên cúi đầu xuống.
Khoảng cách gần như này, thậm chí có thể cảm nhận được đầu mũi anh chạm vào mũi cô, khẽ ma sát. Nhưng không tiến thêm bước nữa.
Cô mở to mắt không dám tin.
“Nụ hôn chúc ngủ ngon, được chứ?” Anh hơi nghiêng đầu.
Thời Nghi khẽ nói được.
Hai người cách nhau gần như vậy, đều có thể cảm thấy hơi thở của đối phương.
Nếu không đồng ý thì sao? Anh sẽ làm thế nào?
Cô ý loạn tình mê khép mắt lại, cảm thấy có gì đó mềm mại chạm vào môi mình.
Lúc đầu cô tưởng rằng chỉ là khẽ chạm vào.
Nhưng chẳng ngờ lại là một nụ hôn sâu kéo dài, môi lưỡi có mùi hạt sen nhàn nhạt, mùi bạc hà đăng đắng nhưng không đậm đặc. Dường như không giống với buổi tối hôm ấy, nhưng tại sao không giống, chỗ nào không giống cô không nói ra được lý do chuẩn xác. Chỉ cảm thấy đầu lưỡi của anh khẽ lướt qua hàm trên của cô, vậy mà giống như bị chạm vào chỗ yếu ớt nhất, cô lùi lại theo phản xạ nhưng lại bị anh dùng một tay đỡ lấy sau eo, không thể lùi lại.
Anh phát hiện ra sự khác thường của cô nên có phần nghiên cứu, bắt đầu chậm rãi thử tìm ra nơi nào mới là nơi mẫn cảm nhất.
Chỗ đó bị chạm vào liền cực kì khó chịu, nhưng rời đi lại có chút trống trải. Đến cuối cùng cô cũng không hiểu là dễ chịu hay là khó chịu nữa, vào lúc anh buông cô ra thì đã hơi có chút hoa mắt, mê muội nhìn anh,
“Vẫn tốt chứ?” Anh dùng ngón tay chạm vào mặt cô.
Rất nóng.
Trượt ngón tay xuống chạm vào đôi môi đã hơi sưng của cô.
Thời Nghi khẽ tránh né, vâng một tiếng như muỗi kêu.
Đến bây giờ cuối cùng cô đã hiểu chỗ khác nó ở chỗ nào. Châu Sinh Thần nhất định đã rất nghiêm túc nghiên cứu hôn như thế nào, đối diện với một người đàn ông có tinh thần nghiên cứu như này, thực sự không biết là nên khóc hay nên cười nữa.
Có lẽ là do sự yên tĩnh trong núi nên hôm nay cô ngủ dậy muộn hơn nửa tiếng so với thường ngày.
Châu Sinh Thần không ở đó nên cô một mình ngồi trong phòng khách chậm rãi ăn sáng. Liên Tuệ và Liên Dung đều đối xử với cô vô cùng cung kinh, thậm chí có phần cực kì cẩn thận, cô không nhịn được cười: “Hai em ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì đi ăn đi, không cần ở bên tôi đâu.”
“Ăn rồi ạ,” Tuổi tác Liên Tuệ nhỏ hơn một chút, nhanh nhẹn tinh quái cười nói: “Chắc cô Thời Nghi không biết từ khi cậu cả chuẩn bị đính hôn đến nay, bữa sáng ở đây đều là năm giờ đấy ạ. Vì thế ngoài cô Thời Nghi ra thì tất cả mọi người từ trên xuống dưới ở đây đều đã dùng bữa sáng từ sớm rồi ạ.” Cô cúi đầu cười, tiếp tục ăn canh hạt sen.
Quy định bữa sáng này anh chưa từng nhắc đến với cô, chỉ để cô sau khi thoải mái ngủ dậy, yên tĩnh ăn bữa sáng. Thời Nghi cầm thìa múc canh uống một ngụm, gạo tím vừa miệng, hạt sen thơm phức.
Nhưng cũng không bằng sự ân cần tỉ mỉ của anh khiến người ta đắm say.
Sáng nay vốn đã sắp xếp sẵn anh sẽ đưa cô tới chùa dâng hương.
Mười một giờ rồi?
Cô nhìn xuống dười từ cửa sổ, Châu Sinh Thần vẫn chưa quay về, Liên Tuệ trong sân dường như cũng đang chờ cậu cả trở về, đi tới đi lui có vẻ có phần lo lắng. Bỗng nhiên có bóng người vụt vào, là Liên Dung lớn tuổi hơn một chút.
Tầng lầu không cao, tiếng nói chuyện của hai cô gái nhanh chóng truyền lên.
Liên Dung thở dài: “Càng ngày càng phiền phức, đứa bé mất rồi.”
Liên Tuệ á một tiếng, hạ giọng nói: “Mất rồi?”
“Ừ, nghe nói là sinh thần bát tự cô ấy không tốt nên khắc.”
“Cái gì khắc? Tối qua rõ ràng là cái cô họ Đường ỷ vào có thai nên xông vào đụng cô ấy trước. Chị nói xem có gì không tốt, hết lần này đến lần khác trước mặt mọi người nhắc đến chuyện cô ấy bị từ hôn? Nếu như cô ấy không từ hôn nói không chừng cậu chủ nhỏ của chúng ta cũng đã ra đời rồi ý, ai dám châm chọc khiêu khích như vậy–” giọng nói bỗng nhiên biến mất.
Hiển nhiên là giữa hai người, có người nhớ đến trên lầu còn có Thời Nghi, nhanh chóng dừng cuộc nói chuyện lại.
Thời Nghi thưởng thức mấy câu nói này trong thời gian ngắn, kinh sợ sau khi đẻ non, cái chết của cô gái kia. Cô vẫn còn nhớ lúc đó khi đang ăn cơm cạnh Kim Sơn Tự, Đường Hiểu Phúc bỗng nhiên đi vào.
“Cô ấy” trong câu chuyện đã khắc Đường Hiểu Phúc, Thời Nghi không đoán ra thân phận.
Nhưng hiển nhiên người đã từng có hôn ước với “cô ấy” là Châu Sinh Thần.
Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là người vợ chưa cưới cô nghe được khi ở Tây An, nhưng cô nhanh chóng phủ định khả năng này, theo lời Liên Tuệ nói, “cô ấy” này nếu không từ hôn với Châu Sinh Thần thì từ lâu đã có cơ hội sinh con. Dựa vào mốc thời gian đó thì có lẽ là chuyện khá là lâu rồi.
Vì vậy còn có người khác sao?
Trong hai mươi tám năm đã qua của anh đã có những câu chuyện như thế nào cô hoàn toàn không biết gì hết.
Giờ đây nhìn thấy Châu Sinh Thần hào hoa phong nhã, không sợ phong ba, dường như cũng không quá hứng thú chuyện nam nữ rốt cuộc đã có quá khứ như thế nào? Giống như một câu đố, càng tiếp xúc nhiều, điều không hiểu càng nhiều.
Thời Nghi, mi phải kiên nhẫn, từ từ hiểu anh.
Buổi chiều Châu Sinh Thần thong dong trở lại. Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu lam đậm, quần dài màu đen, cả người u tối, chỉ có duy nhất cúc áo hơi ánh lên ánh sáng màu bạc. Anh yên lặng ngồi xuống cạnh cô, cởi cúc cổ áo, khẽ thờ phào nhẹ nhõm.
“Buổi chiều đi đón đón bố mẹ em?” Cô rót cho anh ly nước.
“Chuyện này có thể có thay đổi,” Anh dường như đang suy nghĩ tìm từ như thế nào, “trong nhà xảy ra chút chuyện, nói chính xác là có tang nên gần đây không tiện làm tiệc cưới.”
Thời Nghi bừng tỉnh.
Đạo lý này đúng nên cô gật đầu, không truy hỏi anh gì nữa.
Châu Sinh Thần thấy cô không kinh ngạc, anh đã đoán ra gì đó: “Em nghe thấy bọn Liên Tuệ nói rồi à?”
Cô le lưỡi, khẽ nói: “Em nghe lén, anh đừng trách bọn họ.”
Dáy mắt anh thấp thoáng ý cười: “Biệt thự này có 68 khu nhà, có 1118 phòng, người rất nhiều cũng rất phức tạp. Vì thế–” Anh ngừng lại, Thời Nghi nghi hoặc nhìn anh: “Vì thế?”
“Vì thế khó tránh được lời qua tiếng lại, thật thật giả giả, nghe được thì cũng kệ, đừng nghĩ quá nhiều.”
Cô cười: “Em biết rồi, thường thì các gia tộc lớn trong phim cũng đều diễn như thế này.”
Lễ đính hôn này bị hủy bỏ gấp gáp, tuy cô có thể hiểu được nhưng vẫn phải nói chuyện với bố mẹ.
Hai người đại khái đã thương lượng với nhau.
Châu Sinh Thần gọi điện thoại cho bố mẹ cô, xin lỗi vô cùng thành khẩn, nói chuyện ngắn gọn. May mà chỉ là đính hôn, mẹ cũng cảm thấy trong nhà người ta có tang, cho dù thế này bây giờ đính hôn cũng có phần không thích hợp, huống hồ cũng không may mắn vì thế nên nhanh chóng thông cảm, hủy bỏ lịch trình.
Chỉ có điều ít nhiều mẹ cũng có phần phê bình kín đáo, từ đầu tới cuối mẹ của Châu Sinh Thần đều không có bất cứ cuộc nói chuyện lịch sự nào, hoàn toàn không giống thái độ sắp kết thông gia. Thời Nghi hàm hồ cười, giải thích mẹ anh ấy rất đau lòng với việc có tang bất ngờ này, vì thế không để ý tới lễ nghĩa bên này.
“Thời Nghi,” giọng nói của mẹ có phần yêu thương, “mẹ cũng không cần con lấy nhà điều kiện quá, gia đình như thế nếu như con cảm thấy không thích ứng thì vẫn còn kịp. Nói thật đám thanh niên bọn con, kết hôn ly hôn cứ như trò chơi huống hồ là đính hôn, con còn có rất nhiều cơ hội để suy nghĩ rõ ràng. Tuy mẹ rất thích cậu kia nhưng cũng không muốn lúc nào con cũng thấp hơn người ta một bậc.”
“Con biết rồi, con biết rồi,” Cô cười, nói đùa: “Con sẽ dần dần tạo dựng địa vị của con, người phụ nữ có quyền lực tối cao.”
Mẹ bị chọc cười, dặn dò cô không nên thiếu lễ nghĩa, thăm hỏi người họ hàng sinh non.
Mẹ nhắc nhở như vậy cô cũng nhớ ra muốn đi thăm Đường Hiểu Phúc, dù sao thì cũng coi như có duyên gặp người chị dâu này một lần. Lúc hỏi Châu Sinh Thần anh giải thích cô ấy đã rời khỏi Trấn Giang, Thời Nghi chỉ có thể coi như không có gì.
Sát giờ Châu Sinh Thần thay đổi lịch trình, chuẩn bị ngày mai đưa cô về Thượng Hải.
Buổi chiều anh đi giải quyết những chuyện lớn nhỏ còn lại, vừa mới đi Châu Văn Hạnh liền bỗng nhiên tới, nói là được anh dặn dò đưa Thời Nghi đi dạo xung quanh. Thời Nghi vốn rất có hứng thú với kiến trúc cổ khổng lồ này nên đương nhiên vui vẻ đi dạo.
Kiểu biệt thự cổ Giang Nam này đều là những hành lang dài liên tiếp, từng khu nhà nép vào nhau.
Không giống với biệt thự ở Tây Bắc, trong mỗi khu nhà đều có cửa lớn ra vào rõ ràng, quy cách rập khuôn.
“Anh cả em nói nhất định phải đưa chị đến một nơi,” Lúc Châu Văn Hạnh cười để lộ ra một chiếc răng khểnh cực kì đáng yêu. Thời Nghi đoán không ra: “Là nơi nào? Từ đường sao?”
Châu Văn Hạnh phì cười: “Chỗ đó bình thường không thường đến lắm, hơn nữa đến cũng chẳng có gì hay. Bây giờ em không nói cho chị, đến rồi chị sẽ biết.”
Hai người đi vào sâu, cây cối gần đó dần dần đã được thay thế bằng cây trúc.
Trúc không nhiều lắm, chưa đến mức gọi là rừng nhưng có tiếng nước và gió nhẹ, khiến người ta có cảm giác mát lạnh. Đi qua một cánh cửa hẹp, rừng trúc cành rậm rạp hơn nhưng đã có thể nhìn thấy một tòa nhà kiểu cũ cao ba bốn tầng, yên lặng đứng sừng sững phía không xa.
“Rồi, chính là tàng thư lâu,” Châu Văn Hạnh bên cạnh nói cho cô, “Anh cả em nói chị đã từng hỏi anh ấy chuyện liên quan đến tàng thư lâu, vì thế anh ấy đoán chắc chị sẽ thích nơi này.”
Có gió thổi qua lá trúc vang lên tiếng xào xạc.
Cô nhớ tới khi cô ở Thanh Long tự hỏi anh đã từng đến tàng thư lâu kiểu cũ, có từng tầng giá gỗ và vô số những cuốn sách chưa. Lúc đó anh có vẻ mặt nghe không hiểu, chỉ cười nhạt, nửa giả nửa thật nói nơi anh từng đến có từng tầng từng tầng giá gỗ đặt các dụng cụ dùng để thí nghiệm.
Không ngờ nơi này thực sự có chỗ như vậy.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !