Cốt Cách Mỹ Nhân Chương 19


Chương 19
Cái bình thường anh nói đương nhiên là người làm trong phòng thí nghiệm, luôn có một số nguy hiểm nọ kia. Thời Nghi cắn môi, lòng hơi xót nhưng cũng biết đây là công việc của anh.

Tàng thư lâu luôn có rất nhiều câu chuyện.

Cô không biết tàng thư lâu trước mắt này đã có bao nhiêu người lui tới, ẩn dấu bao nhiêu câu chuyện, nhưng nơi này là Giang Nam, còn tòa lầu trong kí ức kia lại ở Tây Bắc. Đã về với cát bụi từ lâu rồi.

Châu Văn Hạnh lấy ra một chiếc chìa khóa đồng dài kiểu cũ để mở khóa.

 

Có lẽ là sợ Thời Nghi thích sạch sẽ nên vừa mở cửa vừa nói với cô, nơi này mỗi ngày đều có người cố định đến quét dọn, sẽ không có chút bụi nào: “Đúng rồi, chị có dị ứng với bụi và hoa cỏ không?”

Thời Nghi lắc đầu.

“Anh cả em dị ứng với bụi và hoa cỏ.” Châu Văn Hạnh khẽ cười.

Thời Nghi gật đầu: “Chị nhớ rồi, sau này trong nhà sẽ không dính hạt bụi nào, hơn nữa sẽ không trồng hoa cỏ gì.”

Châu Sinh Thần cười rộ lên: “Anh ấy dị ứng cũng không nghiêm trọng lắm,” Bỗng nhiên cô ấy hạ thấp giống, giống như là thiên vị Thời Nghi vậy, “Vì thế chị và anh ấy cãi nhau thì để anh ấy ngửi hương hoa, cả người anh ấy sẽ sưng đỏ, không nhiều nhưng đặc biệt thú vị.”

Quả thực Thời Nghi hoài nghi cô gái trước mặt này là người học y. Đến cô ấy cũng biết dị ứng là chuyện không dễ xem nhẹ, tuy đa số bệnh phát không nghiêm trọng nhưng nếu như thực sự nghiêm trọng thì vô cùng đáng sợ.

Bên trong quả thực là không dính chút bụi nào.

Thời Nghi đi từ lầu một lên lầu ba, giống như thưởng thức cổ vật vậy. Từ đồ vật bày biện ở từng góc cho đến bức tượng điêu khắc gỗ trên đỉnh đầu đều cảm thấy thú vị. Châu Văn Hạnh có vẻ không có chút hứng thú nào với cổ văn học, cũng nói không ra nguyên do, tùy ý để cô đi lên tầng cao nhất. Do là kiến trúc cổ nên tòa lầu này cao đúng mười trượng.

Mặt đông và mặt nam của tầng ba là cửa sổ, trên mười mấy hàng giá sách đặt các thư tịch đủ màu, có sách cuộn, cũng có sách quyển, may mà không có thẻ tre nếu không cô thực sự phải hoài nghi niên đại mà cô đang ở.

Châu Văn Hạnh nhận một cú điện thoại, do tín hiện không tốt nên vội vã xuống lầu.

Cô đứng bên giá sách, tiện tay cầm một cuốn sách lên, chợt cô nghe thấy có tiếng bước chân.

Châu Sinh Thần nhanh chóng xuất hiện ở đầu cầu thang, tay anh đặt lên tay vịn điêu khắc cuối cùng của cầu thang, xuyên qua khe hở của một dãy giá sách cao một mét ba, anh lập tức nhìn thấy cô: “Có sách em thích không?”

“Em mới đến không lâu,” Thời Nghi đặt sách xuống, “Không phải anh nói trong nhà có chuyện cần giải quyết sao?”

“Xong rồi,” Anh khẽ cười, “mấy chuyện chị em dâu còn lại không cần anh nhúng tay vào.”

Vẻ mặt anh rất thản nhiên, nhưng giọng nói vẫn có chút không tự nhiên.

Dù sao cũng là một số mâu thuẫn gia đình, quả thực không cần anh giải quyết.

Nguyên do anh vội vàng rời đi, thậm chí bước đi có hơi nhanh, chỉ vì muốn xem Thời Nghi nhìn thấy món quà như này của anh sẽ có phản ứng gì. Hiện giờ đã thấy được lại phát hiện ra thái độ của cô cũng đã không còn quan trọng.

Đưa lưng về phía ánh nắng chiều ngoài cửa sổ. Khí chất điềm tĩnh mà cổ điển này của cô cực giống với cô gái ngoảnh đầu lại là thành trì khuynh đảo trong truyền thuyết.

“Sao em không tới bên cửa sổ để xem?” Anh đi tới một cách không nhanh không chậm.

Thời Nghi ngẩn người, liếc mắt nhìn cửa sổ mở rộng, cũng thong thả di chuyển bước chân. Có cảm giác sợ hãi sâu sắc khiến tay cô thậm chí còn run rẩy, hô hấp khó khăn. Cô không hề sợ độ cao, mười trượng chẳng qua cũng chỉ là độ cao mười tầng lầu, nhưng lại sao lại có thể sợ như vậy. Cô khẽ hít thở sâu, sợ anh nhìn ra sự khác thường của mình.

Anh cũng đã đi đến bên cửa sổ, mở hết cửa sổ ra, treo cây chống lên.

Như vậy tầm nhìn càng thêm rộng lớn.

Có gió thổi tới, những quyển sách trên giá sách gần cửa sổ cũng loạt xoạt lật mở mấy trang.

Anh dựa vào cửa sổ, quay người nhìn cô: “Tới đây nào, em nhìn nơi này xem.”

Thời Nghi không dám di chuyển, cảm thấy khắp người đều đang đau buốt, đau buốt từ trong xương truyền ra khiến cô nắm chặt tay lại.

Anh nhìn ngoài cửa sổ, chưa để ý tới sự khác thường của cô: “Đứng ở nơi này em có thể nhìn thấy toàn cảnh của biệt thự, còn có mặt trời lặn nữa.”

Giọng nói nhàn nhạt trong làn gió mát khiến người ta quen thuộc.

Thời Nghi kiềm chế sự sợ hãi trong đáy lòng của cô, chậm rãi đi từng bước qua đấy, đưa tay cho anh. Tay được anh nắm lấy đưa tới bên cửa sổ. Khoảnh khắc cô dựa vào song cửa sổ, trước mắt chỉ toàn máu đỏ. Giọng nói của anh rõ ràng gần như vậy nhưng lại giống như cách một màn sương, nghe không rõ.

“Cơ thể không thoải mái sao?” Một cánh tay của Châu Sinh Thần đặt bên người cô, cúi đầu nhìn sắc mặt đã hơi trắng bệch của cô: “Thời Nghi?”

Anh gọi tên cô, bên tai là hơi thở của anh, còn có nhiệt độ cơ thể anh.

Tất cả xúc cảm hiện tại dần dần kéo cô ra khỏi cơn ác mộng, cho đến khi trước mắt cô khôi phục lại sự sáng sủa.

Sắc máu biến mất.

Chỉ còn ánh chiều tà.

Tường trắng ngói đen liên tiếp, còn có màu xanh đậm đều bị ánh chiều tà kéo dài ra. Thực sự là một khu biệt thự nhìn không thấy ranh giới, những bức tường dường như là ranh giới đều ẩn trong ánh hoàng hôn.

Cực kì đẹp.

Cô cho rằng là anh muốn để cô ngắm cảnh đẹp.


Trán cô hơi rịn mồ hôi, lúc này trong ánh mặt trời sắp lặn mới bị anh nhìn thấy: “Bỗng nhiên ra nhiều mồ hôi như vậy, em thực sự không thoải mái à?” Cô lắc đầu, còn chưa kịp nói Châu Văn Hạnh đã lên trên lầu.

Châu Sinh Thần vốn muốn lau mồ hôi đi giúp cô, vừa giơ tay đến nửa đường cũng do vậy mà thu lại giữa chừng, nhét vào trong túi quần. Dường như trước mặt người thứ ba anh mãi mãi đều rất rụt rè, rụt rè đến mức giống như một hòa thượng không gần nữ sắc.

Thời Nghi bị động tác này của anh làm cho bật cười.

Do Châu Văn Hạnh lên lầu nhìn thấy Thời Nghi đang cười đến là thú vị, còn anh trai cô lại nghiêm nghị nhìn Thời Nghi. trên mặt không có chút ý cười nào, đáy mắt cô có chút sung sướng.

Châu Văn Hạnh càng thêm hảo cảm với bà chị dâu tương lai này.

Phải biết rằng, ông anh trai nhà khoa học này trước nay không có hứng thú gì với phụ nữ.

Buổi tối Châu Sinh Thần đưa cô đi gặp bà ngoại.

Khiến cô vô cùng kì lạ đó là, bà ngoại anh tuổi đã cao như vậy mà không ở trong biệt thự.

Xe ra khỏi vùng núi. Rẽ vào một trấn nhỏ không sầm uất lắm gần đó, gặp được người bà sống một mình trong ngôi nhà nhỏ hai tầng.

Tuy gần bước sang tuổi một trăm, mắt đã mờ nhưng suy nghĩ vẫn rõ ràng.

Cô ngồi bên ghế bập bênh, lúc ngồi nói chuyện cùng bà, Châu Sinh Thần từ đầu đến cuối kiên trì kiểm tra dụng cụ, thiết bị xung quanh. Thậm chí vòi hoa sen cũng phải tự mình kiểm tra xem có bị tắc gì không.

“Người kiên nhẫn nữa, quanh năm đối diện với người già không có chút quan hệ huyết thống với mình cũng sẽ mất đi tính kiên nhẫn. Cho dù là sắp xếp bao nhiêu người ở đây, thì cũng không thể tránh khỏi lúc không tận tâm, vẫn là anh kiểm tra thì tốt hơn.” Anh khẽ giải thích với Thời Nghi đi tới xem anh làm việc.

Thời Nghi gật đầu: “Người giúp việc không phải là con đẻ nên sẽ có lúc không được chu đáo. ”

Anh cười: “Cảm động lây?”

Cô giải thích: “Trước đây mẹ em và mấy cậu luân phiên chăm sóc bà ngoại chính là vì phát hiện ra người giúp việc không nói chuyện với bà ngoại, phơi nắng cho bà không đủ. Đều là những chuyện nhỏ nhưng làm con cái thì sẽ chăm sóc chu đáo.”

Cô nhìn anh, nhịn không được mà nghĩ, ở trong phòng thí nghiệm có phải anh cũng kiên nhẫn như thế này không.

Châu Sinh Thần kiếm tra phòng tắm xong, mở vòi nước ra rửa tay.

Cô nhìn kĩ, phát hiện ra lòng bàn tay anh hình như có sẹo: “Tay của anh đã bị thương à?”

Anh ừ một tiếng: “Điều này rất bình thường.”

Cái bình thường anh nói đương nhiên là người làm trong phòng thí nghiệm, luôn có một số nguy hiểm nọ kia. Thời Nghi cắn môi, lòng hơi xót nhưng cũng biết đây là công việc của anh.

Cô thấy anh đã kiếm tra xong hòm hòm rồi liền rời khỏi phòng tắm, tiếp tục tới nói chuyện cùng bà.

Châu Sinh Thần cúi đầu tiếp tục cẩn thận rửa tay nhưng không khỏi khẽ cười rồi lắc đầu.

Thời Nghi trở về bên bà, bị bà dò lần đeo vào tay cô một chuỗi hạt phỉ thúy.

Bà nắm lấy tay cô, khẽ vỗ. Cô chưa nhìn kĩ liền nghe thấy tiếng nói chuyện của bà.

“Ta ấy à, sinh ra một đứa con gái, cả đời có lỗi với nhà Châu Sinh,” Phát âm của bà không rõ lắm, cô miễn cưỡng cúi người tiến gần đến nghe, “Cậu cả không nên lấy nó, nếu biết chuyện giữa nó và cậu hai thì không nên lấy nó.”

Thời Nghi nghe chẳng hiểu gì, cô đoán cậu cả mà bà nói không phải Châu Sinh Thần mà là bố anh.

Bà thở dài nặng nề.

Sau đó lại nắm lấy vòng tay phỉ thúy một trăm linh tám viên yên lặng tụng kinh.

Vừa đúng lúc Châu Sinh Thần đi ra, nhìn thấy vòng tay phỉ thúy trên cổ tay cô, sự kinh ngạc trong mắt lóe lên rồi biến mất. Trên đường trở về anh mới nói ra lai lịch của vòng tay thập bát tử này: “Dài 28 centimet, mười tám viên phỉ thúy,” Ngón tay của anh thuận theo viên san hô trượt xuống, “đá Tourmaline màu hồng chạm khắc, còn có hạt san hô, ngọc trai. ”

Cô giơ cổ tay lên: “Rất tinh xảo.”

“Đây là đồ cuối thời Minh đầu thời Thanh.”

Thời Nghi bừng tỉnh, bật cười: “Châu Sinh Thần, anh tặng em một chiếc rương bảo hiểm đi, em phải khóa nó vào.”

“Đây là tràng hạt, ít nhiều dùng để thay thế vòng tụng kinh, em đeo đi,” Anh cười, “Phật tổ sẽ phù hộ em.”

“Cái này em biết,” Cô dùng ngón trỏ gảy một hạt châu, “Đây là loại nhỏ nhất, còn có loại hai mươi bảy hạt, năm mươi tư hạt, một trăm linh tám hạt, đều là vòng tay niệm kinh.”

Xe đi trong núi, đường núi rất yên tĩnh, không khí càng có vẻ tốt hơn.

Có gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ xe mở một nửa, thổi tung tóc mai bên mặt cô, khuôn mặt tươi cười, còn có sự tự hào khi khoe khoang sự bác học của bản thân khiến cả người Thời Nghi nhìn có vẻ… hơi đáng yêu.

Anh nhìn cô một lát, cũng không nói chuyện.

Ngược lại lại nhìn cô khiến cô có chút xấu hổ, cô cười, cũng không nói gì nữa.

Xe của anh, còn có bốn chiếc xe đi theo sau luôn duy trì một khoảnh cách nhất định đều đang hướng về phía biệt thự.

Nhưng vào lúc gần đến nơi thì nhìn thấy từ đằng xa có rất nhiều xe cảnh sát dừng bên ngoài cửa lớn.

Những xe cảnh sát này rất yên tĩnh, chỉ đều bật đèn xe, ánh sáng trắng của bốn năm chiếc xe giao nhau chiếu sáng con đường và bức tượng trước cửa biệt thự. Chú Lâm nhanh chóng đeo tai nghe vào, thấp giọng phân phó mấy chiếc xe sau chọn đường nhỏ mà đi, không cần đi theo.

Thời Nghi không hiểu tại sao, vội vã quay đầu nhìn Châu Sinh Thần.

Anh không có bất cứ kinh ngạc gì.

Chỉ kéo tay áo xuống rồi tự mình đóng cúc tay áo: “Chú Lâm, đưa hộ chiếu của cô Thời Nghi cho tôi.” Tay trái của chú Lâm giữ vô lăng, tiếp tục vững vàng lái về phía cửa biệt thự, tay phải lấy ra bốn quyển hộ chiếu từ trong ngăn đựng trong xe đưa cho anh.

“Thời Nghi, em nhớ kĩ,” Châu Sinh Thần lấy túi xách của cô, đặt bốn quyển hộ chiếu vào đó, “hiện tại em có quốc tịch bốn nước, còn anh ở đây là người có quyền miễn trừ ngoại giao, trên danh nghĩa em là vợ anh vì thế em cũng được hưởng quyền miễn trừ. ”

Anh nói rất bình thản, Thời Nghi có phần không thể hiểu được.

“Nói đơn giản,” Anh bình tĩnh nói cho cô, “cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng có thể không cần để ý tới.”

Xe chầm chậm dừng lại.

Chú Lâm tháo găng tay xuống trước, gấp xong rồi đặt lên vị trí lái xe, nhẹ nhàng chỉnh lại đồ vest rồi xuống xe trước. Thời Nghi kinh ngạc nhìn tất cả xảy ra trước mắt. Có hai anh cảnh sát tới gần, bắt tay với chú Lâm một cách vô cùng lịch sự, khẽ nói gì đó.

Chú Lâm nhanh chóng lắc đầu, cúi người nhìn trong xe rồi giải thích.

Hình ảnh yên lặng, không nghe thấy bất cứ nội dung nói chuyện nào, nhưng có có thể cảm nhận được xảy ra chuyện nghiêm trọng.

 

——————————————————————————————————————

Miễn trừ ngoại giao

Miễn trừ ngoại giao hay đặc miễn ngoại giao là một hình thức miễn trừ pháp lý chiếu theo quy ước ngoại giao giữa hai chính phủ. Quyền đặc miễn bảo đảm cho các nhà ngoại giao được đi lại tự do, không bị chi phối bởi hình sự tố tụng hay truy tố địa phương của nước chủ nhà. Dù vậy họ vẫn có thể bị trục xuất.

Tại Hội nghị Viên về Quan hệ Ngoại giao (1961), các quốc gia tham dự đã đồng thuận quy chế đặc miễn như là một phần của luật pháp quốc tế.

Khái niệm đặc miễn ngoại giao có một lịch sử lâu đời, đúc kết từ tập quán quốc tế (customary law) ngày xưa. Ngay cả trong trường hợp xung đột vũ trang, hai quốc gia tham chiến, một khi có quan hệ ngoại giao vẫn cho nhân viên ngoại giao đối phương quyền đặc miễn. Đó là vì khi ngoại giao đoàn một nước khi đến trình ủy nhiệm thư và được nước chủ nhà đón nhận, thì việc chấp nhận đó bao gồm cả quyền đặc nhiễm để họ có thể thi hành công cán cho chu toàn. Quyền đặc nhiễm này được trao đổi trên cơ sở tương tác song phương.

Ban đầu, những sự ưu tiên và miễn trừ đó được trao trên một cơ sở song phương, và đặc biệt, dẫn tới những sự hiểu lầm và xung đột, gây áp lực trên những nước yếu, và khiến các nước khác không thể phán xét bên nào là sai trái. Nhiều thoả thuận quốc tế đã được xem xét khi Hội nghị Vienna luật hoá các quy định và thoả thuận, đặt ra tiêu chuẩn và sự ưu tiên với tất cả các quốc gia.

Nước cử đi cũng có thể khước từ quyền miễn trừ, điều này thường chỉ xảy ra khi các cá nhân đã thực hiện một hành động tội phạm nghiêm trọng, không liên quan tới vai trò ngoại giao của họ (có nghĩa là, trái ngược với các cáo buộc gián điệp), hay đã bị chứng kiến như một tội phạm. Hoặc, nước cử có thể truy tố người đó. Nhiều quốc gia từ chối khước từ miễn trừ như một vấn đề tất nhiên; các cá nhân không có quyền khước từ sự miễn trừ của mình (có lẽ ngoại trừ trong các trường hợp đào tẩu).

Nguồn: Wiki

 

Đá Tourmaline

Tourmaline bắt nguồn từ chữ turmali thuộc ngôn ngữ vùng Nam Á, có nghĩa là “trộn lẫn”. Do có các màu hay phối hợp giữa các màu nhiều hơn các đá khác trong tự nhiên nên đá này mang tên như thế. Có lẽ đó là lý do mà các nhà thần bí xưa kia tin rằng tourmaline có thể cho họ sức mạnh trực giác nghệ thuật: đá này có đủ các màu để diễn tả mọi cảm xúc.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/42024


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận