Nàng vẫn còn nhớ lúc bái sư là một ngày nắng đẹp.
Thế hệ này của Thanh Hà Thôi Thị chỉ có mình nàng là con gái duy nhất của chi chính, còn lại đều đã chết yểu. Do quyền thế của gia tộc đang mạnh nên từ lúc nàng trong bụng mẹ đã được hứa hôn cho Thái tử. Theo mấy lời nói chuyện của mấy bà vú thì nếu như lúc sinh ra là con trai thì cũng sẽ bị lén tráo đổi thành con gái chỉ vì có thể vào làm chủ hậu cung.
May mà là con gái.
Điều không may đó là cô gái này sinh ra đã không biết nói.
Như thế nàng mới có thể bái Tiểu Nam Thần Vương làm thầy, vị Tiểu Nam vương nắm trong tay hơn bảy mươi vạn đại quân khiến Thái hậu kiêng kị nhất cũng là vị thúc phụ nhỏ tuổi nhất của Thái tử, nhưng lại không phải là con Thái hậu. Theo lời mẫu thân nói thì việc này có thể giúp nàng có một chỗ dựa vững chắc, đồng thời cũng dễ lấy danh phận sư đồ của nàng để sau này giúp Thái tử lôi kéo vị thúc thúc này.
Nhất cử lưỡng tiện.
Một con chim trúng hai đích.
Quan hệ thiệt hơn trong này cô nghe cái hiểu cái không, nhưng nghĩ đến phí phách vung tay lên của vị sư phụ này khiến toàn quân quỳ rạp xuống thì nàng vẫn tràn đầy mong mỏi. Nếu không phải ngay hôm đó đã lén nhìn người đó thì nàng sẽ tưởng rằng Tiểu Nam Thần Vương là một Vương gia hơn ba mươi tuổi, bằng không sẽ không có chiến công hiển hách khiến hoàng thất kiêng kị.
Trong ánh mắt dõi theo của mọi người, Thập Nhất hành đại lễ bái sư một cách ngay ngắn, nhận lấy chén trà người bên cạnh đưa tới, dùng đôi tay nhỏ nhắn cầm chặt lấy, đi từng bước về phía người đàn ông trẻ tuổi ngồi chính giữa.
Nước trong trong chén hơi sánh, tạo ra từng lớp từng lớp sóng.
Mỗi bước đi nàng đều không dám phân tâm, mãi đến khi đi đến trước mặt Châu Sinh Thần, cung cung kính kính nâng chén trà lên quá đỉnh đầu.
Cô nghĩ nếu như là đệ tử khác thì chắc sẽ kính trọng mà nói “Mời sư phụ dùng trà,” Nhưng nàng chỉ đành im lặng, điều duy nhất có thể làm chính là bưng ly trà một cách vững chắc. Nhanh chóng có một bàn thay nhận lấy chén trà trong tay nàng, một bàn tay khác đỡ lấy chén khẽ nhấp một ngụm: “Thời Nghi, trong nhà con được gọi là Thập Nhất?” Thập Nhất ngẩng đầu dùng đôi mắt trong suốt nhìn người đó, khẽ gật đầu.
“Vừa hay ta đã có mười đệ tử, vậy cũng gọi con là Thập Nhất, được chứ?”
Người đó không tự xưng là “Vi sư” mà xưng là “Ta”.
Thời Nghi hơi sợ, không khỏi nhìn mẫu thân ở nơi xa.
Sau khi mẫu thân gật đầu nàng mới khẽ gật đầu. Nàng nghĩ đây đúng là một vị sư phụ và Tiểu Vương Gia kì lạ.
Nhiều năm sau, nàng vẫn có thể nhớ rõ ngày hôm đó, người đó mặc trường sam màu xanh ngọc, trên khuôn mặt phảng phất nụ cười như ánh dương ấm áp chiếu vào mắt người khác. Thành danh lúc còn trẻ, chiến công hiển hách nhưng Tiểu Nam Thần Vương lại đối xử tử tế với từng đồ nhi và tướng sĩ, từ ngày đó trở đi chính là sư phụ của nàng, suốt đời suốt kiếp không thay đổi.
Nàng là Thái tử phi tương lai nên có điểm khác biệt so với sư huynh và sư tỷ, trong vương phủ nàng có viện riêng, cũng có thị nữ hầu hạ riêng. Cũng bởi vậy nhập môn hai năm, bị mọi người xa lánh. Do thân phận của nàng nên những người đó không dám có bất cứ chiêu trò gì, chỉ đối xử với nàng lạnh nhạt như người qua đường. Nàng cũng không để tâm, cũng nhờ có thân phận như vậy khiến nàng nhận được sự sủng ái của sư phụ, nàng thường một mình ở trong thư phòng, thậm chí có thể leo lên tàng thư lâu cấm địa của Vương phủ.
Rồi sau đó dưới sự phát giác và dạy dỗ của sư phụ, tất cả sư huynh sư tỷ cuối cùng cũng dần dần tiếp nhận nàng. Nàng không thể nói nhưng luôn mỉm cười, cười khiến cho mỗi người đều cảm thấy ấm áp, dù dung mạo bình thường nhưng mọi người cũng rất yêu mến.
Chỉ có điều sư phụ vẫn chỉ cho phép nàng tới tàng thư lâu. Một số sư huynh không nhịn được, lấy giấy bút hỏi nàng trong tàng thư lâu rốt cuộc có bảo vật gì mà trở thành cấm địa của Vương phủ? Mỗi lần nàng đều lắc đầu, cười mà không viết, thậm chí ánh mắt hơi lấp lánh.
Trong lâu chỉ có ba tầng, quanh năm ngập tràn mùi hương tùng trúc, lúc không thắp đèn thì rất tối. Lần đầu tiên nàng tới cũng là lén lẻn vào, mới vào Vương phủ liền có quân địch nước láng giềng nhăm nhe bờ cõi, sư phụ cầm quân xuất chinh, nàng thậm chí chẳng quen biết người nào nữa. Vì thế trên bức tường trong tàng thư lâu đều có thi từ do nàng viết, đều là nhưng thi từ học thuộc lòng cùng mẫu thân.
Ý nghĩa của thi từ nàng cũng không hiểu lắm nhưng có thể viết lưu loát.
Khi Châu Sinh Thần trở về thì tàng thư lâu đã bị nàng viết kín hai bên tường.
Ban đêm thị nữ không tìm thấy nàng chỉ đành lặng lẽ cầu cứu Châu Sinh Thần, con gái của Thanh Hà Thôi Thị mất tích đêm khuya nếu truyền ra ngoài thì chính là toàn gia chịu nhục. Thị nữ không làm chủ được, hoang mang sợ hãi, Châu Sinh Thần bèn một mình tìm khắp Vương phủ, cho đến khi đi tới tầng cao nhất của tàng thư lâu, nhìn thấy tiểu cô nương ngoan ngoãn dâng trà cho mình lúc bái sư lại đang viết “Thương Lâm Phú” của Tư Mã Tương Như lên tường.
Viết lưu loát không sai một chữ.
Nhưng lại mắc ở câu tình cảm nam nữ: Trường mi liên quyên, vi thê miên miểu.
Chân tay nàng luống cuối, nắm chặt lấy bút lông, bước xuống ghế trúc. Thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sư phụ có nét mặt hứng thú trong ánh trăng. “Quên nửa câu sau rồi hả?” Châu Sinh Thần đi tới, nửa ngồi nửa quỳ dịu dàng hỏi nàng.
Thập Nhất cắn môi, có phần không cam lòng nhưng vẫn lặng lẽ gật đầu.
Bỗng nhiên sư phụ giơ tay xóa đi vết mực trên má nàng.
Ngón tay hơi thô ráp không giống như như sự mềm mại của mẫu thân. Thế nhưng sự ấm áp và dịu dàng thì y như vậy.
Châu Sinh Thần cười: “Nửa câu sau là: Sắc thụ hồn dữ, tâm du nhất trắc.”
Nàng bừng tỉnh ngẩng đầu lên vui vẻ nhìn sư phụ, lúc muốn quay người trèo lên ghế trúc thì lại thấy cơ thể nhẹ bẫng, nàng được người đó bế lên từ phía sau: “Viết đi, ta bế con.” Nàng gật đầu, hơi sợ hãi cũng hơi vui vẻ, vậy nên tám chữ này viết ra có bút tích xấu hơn nhiều những chữ khác.
Nàng còn muốn viết lại nhưng sư phụ đã đặt nàng xuống: “Đi ngủ đi, đợi khi con học được rồi thì viết tiếp phần còn lại.”
Trong tàng thư lâu này có thơ nàng chưa viết xong.
Trong tâm tư nàng thậm chí coi đó trở thành điều bí mật.
Sau này dần dần lớn hơn một chút, nàng mới hiểu được ý nghĩa thực sự của câu thơ này.
Nữ mắt qua, nam mày lại, tâm đầu ý hợp.
Mỗi lần sư phụ rời khỏi vương phủ, ngắn thì nửa tháng dài thì ba tháng, nàng đều lặng lẽ tới thàng thư lâu. Có lúc nàng mở cửa sổ sau giờ ngọ, những lúc đó luôn có gió thổi vào khiến cho ngày hè thoải mái hơn, ngày đông lại lạnh lẽo hơn.
Có gió thì sẽ có âm thanh, cho dù là tiếng gió thổi vi vu qua những giá sách hay là tiếng những cuốn sách bị lật mở.
Ban đầu thân hình nàng thấp, luôn phải đứng trên ghế trúc, sau này dần dần cao lên không còn cần ghế trúc nữa.
Không cần nàng nói, Châu Sinh Thần cũng luôn tìm thấy nàng ở đây, sau đó đo trên một cây cột cố định xem trong thời gian không ở đây nàng có cao lên không. Nàng thấy người đó bỗng nhiên tới thì luôn vô cùng vui vẻ, không nói được liền cẩn thận dùng ngón trỏ ngoắc lấy ngón cái của người đó lắc lắc, không chịu buông ra.
“Thập Nhất,” Người ấy luôn ngồi quỳ xuống nói chuyện với nàng một cách dịu dàng “Lúc con cười là đẹp nhất, phải thường xuyên cười nhé?” Nàng cười, khóe miệng giương lên.
Ngày tháng trôi qua.
Cầm kì thi họa, không phải là nàng tinh thông tất cả nhưng giỏi nhất là kì và họa.
Kì là cùng sư phụ giết thời gian trong tàng thư lâu, họa lại là nhân lúc sư phụ xử lý công vụ, dùng để miêu tả lại dáng vẻ của người. Nàng không dám họa công khai, chỉ đành đem đôi mắt, khí khái, nụ cười, dáng ngủ, vẻ mệt mỏi hoặc vẻ tức giận do tình hình chiến sự của sư phụ ẩn giấu trong hoa cỏ non nước.
Chỉ có mình nàng nhìn thấy, chỉ có mình nàng hiểu.
Nàng không được ra khỏi Vương phủ nên đương nhiên tầm mắt không được rộng mở bằng các sư huynh sư tỷ. Mười ngày một lần tất cả mọi người dùng bữa tối cùng nhau, mỗi lần như vậy luôn có thể nghe thấy sư huynh theo sư phụ xuất chinh vui vẻ miêu tả sư phụ chỉ huy nghìn quân, làm gương cho quân sĩ như thế nào. Còn sư tỷ lại miêu tả trong những lời đồn đại trên phố, danh tiếng của sư phụ ra sao.
“Thập Nhất, muội cảm thấy có phải sư phụ rất đẹp trai không?”
Nàng ngẩn ra, nghĩ ngợi rồi sau đó khẽ gật đầu.
Nếu nói sư phụ không đẹp trai thì trên đời này không có người nào vừa mắt nữa.
“Thế đã nghe thấy “mỹ nhân cốt”,” Sư tỷ nhỏ tuổi nhất, dựa vào vai nàng khẽ nói, “mỹ nhân cốt, thế gian hiếm thấy. Người có “cốt” nhưng không có “da”, người có “da” nhưng không có “cốt” (cốt chỉ phẩm chất, khí khái; “da” chỉ hình thức bề ngoài), mà Tiểu Nam Thần Vương là người duy nhất trên thế gian này có cả phẩm chất lẫn vẻ bề ngoài, bách tính đều nói điều này còn hiếm thấy hơn đế vương cốt. ”
Sư tỷ khẽ nói, thậm chí đến cuối còn có lời đại nghịch bất đạo.
“Tiểu Nam Thần Vương gia thần mấy nghìn, nắm giữ bảy mươi vạn quân, chiến công hiển hách, sớm phải được phân đất, lập ra một thiên hạ rồi. ”
Ánh mắt nàng lóe lên.
Nàng biết sư tỷ đã uống nhiều, quên mất vị sư muội không biết nói này chính là Hoàng thái tử phi.
Người tồn tại để xứng với hoàng thất, để lôi kéo Tiểu Nam Thần Vương.
Nàng nghe thấy có phần hoảng sợ, sau bữa tối lại lén tới tàng thư lâu, nhưng không ngờ sư phụ cũng không thắp đèn, đứng xuất thần bên cửa sổ. Nàng nhìn xuyên qua khe hở của giá sách, nhìn sư phụ ở phía xa, nghĩ đến lời của sư tỷ. Mỹ nhân cốt, ba chữ này tuy nghe qua cực kì đẹp nhưng cũng là một sợi gông xích.
Nàng nhìn mệt rồi liền ngồi xuống. Mơ hồ ngủ say mất.
Mở mắt ra thì trời đã hơi sáng, không thấy sư phụ chỉ có trường sam đắp trên người nàng.
Áo quần lạnh lẽo, có lẽ đã đi rất lâu rồi, đây không phải lần đầu tiên nàng ngủ ở nơi đây, sư phụ không bế nàng xuống lầu.
Ngón tay của Thời Nghi trượt theo ống tay áo, khẽ trượt một vòng.
Chỉ như vậy mặt đã đỏ bừng lên. Nhiều năm trước nàng chỉ có thể học thuộc đến “Trường mi liên quyên, vi thê miên miểu,” là người đó dạy cho nàng, “Sắc thụ hồn dữ, tâm du nhất trắc.”
Hôm nay nàng quả thật đã tâm đầu ý hợp, tâm trí u mê.
Đêm khuya nàng cầm bút viết một bức thư khẩn cầu mẫu thân từ hôn.
Trong lá thư mẫu thân hồi âm lại không có một câu một từ nào nhắc đến chuyện từ hôn mà nhắc đến những tin đồn trong thành.
Tin đồn trong thành nói Tiểu Nam Thần Vương và Thái tử phi đã làm những chuyện không chấp nhận được, tổn hại đến danh phận sư đồ, tổn hại đến luân thường đạo lý; Tin đồn trong thành nói Tiểu Nam Thần Vương có ý đồ khởi binh muốn lập nên giang sơn, Thanh Hà Thôi Thị và Tiểu Nam Thần Vương liên thủ, mỹ nhân thiên hạ, dâng cả hai tay chỉ vì cắt đất xưng vương, mong muốn gia tộc trở thành vương.
“Ngô nhi, cẩn trọng lời nói, mạng sống của Thanh Hà đều trong tay con.”
Nàng khép thư lại, đốt dưới ánh nến. Trong cung liên tiếp có thánh chỉ, Thái tử điện hạ thân thiết tới phủ, lấy thân phận Thái tử để trấn an Tiểu Nam Thần Vương. Quân thần hòa thuận như chiếu cáo thiên hạ, tin đồn chỉ là tin đồn, quan hệ của hoàng thất, Tiểu Nam Thần Vương, Thanh Hà Thôi Thị vô cùng vững chắc, không hề dao động.
Sinh thần mười bảy tuổi nàng phụng mệnh mẫu thân rời khỏi phủ Tiểu Nam Thần Vương, rời khỏi thành Trường An nơi đã sống mười năm, nhưng chưa từng được thấy phố xa phồn hoa sầm uất.
Ngày hôm đó cũng là một ngày nắng đẹp.
Sư phụ hiếm thấy nhàn rỗi trong phủ, ngồi dựa trên ghế trúc trong thư phòng, nàng nhớ có ánh nắng chiếu vào lúc nàng tới bái biệt, bóng nàng loang lổ rơi trên người người đó, ở nơi tranh tối tranh sáng ánh mắt của người đó trong suốt như nước, ngẩng đầu lên.
Lặng lẽ nhìn nàng.
Thập Nhất hành đại lễ bái sư một cách ngay ngắn, quỳ hai gối, đầu chạm vào nền đá. Nhất tự vi sư, bán tự vi si, cái dập đầu này của nàng là bái biệt công ơn dưỡng dục mười năm của người đó.
“Hoàng thái hậu có chỉ để ta nhận con là nghĩa nữ, con đồng ý không?”
Nàng đứng dậy, khẽ lắc đầu.
Cái dập đầu vừa rồi đã kết tình sư đồ, nàng không muốn bước ra khỏi Vương phủ, nàng vẫn muốn có ràng buộc với người đó.
Người đó khẽ cười: “Vậy Bản vương kháng chỉ vậy.”
Thập Nhất đi tới trước mặt người đó, nửa quỳ xuống cạnh ghế trúc. Nhìn tỉ mỉ mi tâm có phần mệt mỏi đang nhíu lại của người đó. Nàng nhịn không được mà giơ tay ra, muốn chạm vào mặt của người đó.
Chỉ lần này thôi, sau lần này nàng sẽ rời đi, rời khỏi Trường An trở về Thanh Hà Thôi Thị.
Người đó phát hiện ra, khẽ ngước mắt lên nhìn nàng. Nàng sợ hãi không biết nên thu tay về hay là thản nhiên chạm vào mặt người đó. Sau sự im lặng ngắn ngủi, người đó khẽ tiến lại gần phối hợp chạm vào tay nàng.
Ngón tay của nàng hơi run rẩy nhưng vẫn cố chấp trượt từ đôi mắt của người đó đến sống mũi.
Mỗi một tấc đều cảm nhận một cách chậm rãi.
Mỹ nhân cốt.
Nàng nghĩ xương cốt này rốt cuộc có gì đặc biệt mà đến Vương thất cũng đều kiêng kị. Có thể khiến người trong thiên hạ truyền tụng.
Sắc thụ hồn dữ. Ý là chỉ nữ mắt đi, nam mày lại, với tướng mạo bình thường này của nàng sao xứng được với “sắc thụ”… nàng lặng lẽ thu tay về. Thế nhưng người đó bỗng nhiên mỉm cười, hỏi nàng: “Đến Trường An mười năm, Thập Nhất vẫn chưa từng thấy thành Trường An thực sự?” Thập Nhất gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nhịn không được mà cười tiếc nuối.
“Ta đưa con đi xem.”
Nàng ngẩn người, nhớ đến thư của mẫu thân, hơi do dự mà lắc đầu. Cho đến khi người đó sai người đem mũ trùm đầu sa đen đến, che đi khuôn mặt của nàng chỉ còn lộ ra đôi mắt mới đưa nàng ra khỏi Vương phủ. Ánh mặt trời rực rỡ, phố phường huyên náo, người đó và nàng cùng cưỡi chung ngựa, dịu dàng nói cho nàng tên của từng nơi, sự khác nhau của từng chỗ.
Nơi người đó đi tới vốn là chiến trường sinh tử.
Nhưng ngày hôm đó chỉ là đình đài lầu các, phố xá của thành Trường An. Người đó không mặc Vương bào, nàng che mặt, người đó không còn là sư phụ của nàng, nàng cũng không còn là đồ nhi của người đó. Từ xa nhìn lại, người trên ngựa chẳng qua là một nữ tử dung mạo thanh tú và nam tử có tư thế tuyệt đẹp đang ôm nàng.
Đây là thành Trường An nàng đã sống mười năm.
Ngày nàng rời khỏi Vương phủ cũng là lúc người đó lại dẫn binh ngăn địch. Chinh chiến mười năm quét sạch biên quan, nước láng giềng vừa nghe tên đã sợ mất mật. Trận chiến này chẳng qua chỉ là báo hiệu tứ phương, không hề có nguy hiểm bỏ mạng.
Nàng đã tưởng rằng như vậy.
Mười ngày sau nàng về đến tổ trạch của Thanh Hà Thôi Thị nhận sự chỉ bảo của nhũ mẫu Thái tử, học tập lễ nghi đại hôn. Nhũ mẫu dường như nghe được đủ điều không hay về nàng, lời lẽ nghiêm khắc, làm khó đủ chỗ. Nàng chẳng nói chẳng rằng, chỉ ghi nhớ từng chỗ quan trọng, bỏ qua những lời châm chọc.
Cho đến khi cấp báo biên cương.
Thái tử điện hạ đích thân xuất chinh tiếp viện Tiểu Nam Thần Vương nàng mới cảm thấy chuyện có điều kì lạ.
Từ năm mười sáu tuổi Tiểu Nam Thần Vương đã tự mình xuất chinh, trước nay chưa từng bại trận, trường kiếm giơ lên khắp nơi đều là biển máu, tất sẽ đại thắng về triều. Một Thái tử quanh năm sống trong cung, chẳng có tài cán gì mà dám đem binh tiếp viện.
Nàng chẳng có nơi nào để hỏi, khắp nơi chỉ có người của cha và Hoàng thất.
Nàng nhớ ngày những ngày tháng sống trong vương phủ, mỗi khi nàng ngủ Châu Sinh Thần bế nàng trở về phòng, sợ nàng bị lạnh sinh bệnh. Hơi có gió lạnh thì sẽ được uống trà ấm được pha bằng lá tía tô trong phòng người đó. Ngược lại khi trở về nhà, vào ngày tuyết rơi mù trời cũng phải đi chân không, dẫm trên nền nhà lạnh giá học đi đứng, hầu hạ quân vương.
Nửa tháng sau mẫu thân tới tìm, đứng ngoài quan sát nàng tập đi tập lại tư thế ngồi xuống.
Lát sau cuối cùng mẫu thân lặng lẽ đưa tới một từ giấy.
Chữ viết rất ít, vội vã gấp gáp, nhưng quen thuộc đến mức khiến tim người ta đập loạn nhịp:
Cả đời này của Thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất.
Nàng chân trần đứng trên nền đá, nghe từng chữ từng câu của mẫu thân nói cho nàng biết ba đêm trước Tiểu Nam Thần Vương lâm trận phản loạn như thế nào, cưỡng ép Thái tử mưu toan đăng cơ hoàng đế, may có cha và anh Thập Nhất hộ giá chuyển bại thành thắng, chịu tội lóc xương.
Tại sao lại lóc xương? Chỉ vì người đó nổi danh mỹ nhân cốt.
Tên Thái tử ấy muốn trước mắt bách tính, lóc đi mỹ nhân cốt của người đó.
Ánh mắt mẫu thân lóe lên, nàng mở to mắt nhìn thẳng vào mẫu thân.
Há miệng ra nhưng không hỏi được, không thể nói.
Cả đời này nàng có miệng lưỡi nhưng không thể nói chuyện, đến người đó lưu lại mảnh giấy này như thế nào cũng không hỏi được.
Là ai đã phụ ai?
Thập Nhất cầm giấy, không khỏi run rẩy, nàng nhớ đến khuôn mặt trước ngày rời đi nàng đã tận tay chạm vào, không muốn quên đi một chút gì có liên quan đến người đó. Nhưng nay gặp lại đã chỉ còn bút tích cuối cùng của người đó.
Câu không phụ thiên hạ của người đó rõ ràng nói cho nàng người đó bị hãm hại.
Cha anh nàng hại người đó, hoàng thất hại người đó.
Còn nàng sao có thể không quan tâm đến.
Thời Nghi gấp giấy lại để vào vạt áo nơi ngực. Nàng tiếp tục im lặng luyện tập cách ngồi.
Thập Nhất, một đời này của ngươi đã từng muốn đồng quy cùng ai?
Nàng đã có đáp án từ lâu.
Sử kí.
Châu Sinh Thần, Tiểu Nam Thần Vương. Cả đời sát phạt không ngừng, lòng dạ tận tụy, nhưng vào lúc danh vọng đỉnh cao, dần dần nổi tâm mưu phản. May có Thanh Hà Thôi Thị phá được gian kế, Vương bị bắt, Thái tử hận thấu xương, ban hình phạt lóc xương.
Cả đời Tiểu Nam Thần Vương không thê không tử nhưng lại có chuyện bí mật với Thái tử phi. Ngày thứ tư sau khi Tiểu Nam Thần Vương chết, Thái tử phi tự vẫn. Có tin đồn nàng nhảy xuống từ lầu cao mười trượng của Vương phủ, cũng có tin đồ nàng nhảy xuống từ tường thành Trường An. Người người xôn cao nhưng không có kết luận. Chỉ có trong tàng thư lâu của Vương phủ, có “Thượng Lâm Phú” Thái tử phi tự tay viết làm chứng, lưu truyền hậu thế dần trở thành câu chuyện được người đời ca tụng.
Người đó cả đời hòa hoa phong nhã, chôn sâu hậu thế trong vài câu ngắn ngủi.
**************
Kiếp này đã trôi qua hai mươi sáu năm.
Thời Nghi dựa bên cửa sổ nhìn cộc mốc đường vừa lướt qua bên của sổ xe, không khỏi cảm thán thời tiết hôm nay trời xanh không có gợn mây nào, khiến tâm tình con người ta cũng tốt lên. Xe taxi thuận lợi băng băng đi trên đường, sau khi cô xuống xe, làm thủ tục cũng thuận lợi nhưng lại không ngờ đi lại hai lần ở của an ninh đều có tiếng cảnh báo.
Cực khiến người ta bực bội chính là tiếng cảnh báo bên cạnh cũng vang lên không ngừng, không biết là ai đen đủi giống như cô, gặp phải cửa an ninh chẳng ra làm sao. “Cô à, phiền cô cởi giày ra, chúng tôi cần kiểm tra lại một lần nữa.” Cô gật đầu ngồi xuống ghế bên cạnh, khoảnh khắc cúi đầu cởi giày, nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông bên cạnh.
Rất cao, rất thẳng. Lúc cô nhìn thấy anh, anh đang cầm laptop của mình lên.
Một bên của cửa an ninh, hàng xếp hàng dài như rắn.
Mà bên này lại chỉ có hai người họ đang nhận kiểm tra.
“Anh Châu Sinh Thần?” người đàn ông của cửa an ninh cầm hộ chiếu anh để quên, “Anh quên hộ chiếu này.”
“Cảm ơn.” Anh quay đầu lại.
Anh chú ý đến ánh mắt của cô, ngước mắt nhìn qua đó.
Cái chạm mắt trong khoảnh khắc đó đã ép xuống tất cả tiếng ồn ào huyên náo xung quanh. Tất cả mọi thứ đều không còn có liên quan tới cô, Thời Nghi nhìn chăm chú anh, cũng không di chuyển ánh mắt nữa. Cô vừa muốn cười, vừa muốn khóc, nhưng cho dù thế nào cũng không thốt lên lời, dù cho là nửa chữ.
Cuối cùng anh cũng tới rồi.
Châu Sinh Thần,cuối cùng anh cũng tới rồi.
“Cả đời này của Thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất” T.T
Kiếp trước của hai người có duyên nhưng không có phận!
(tên ở nhà của Thời Nghi lại là Thập Nhất, vì trong tiếng Trung Thời Nghi đồng âm với Thập Nhất)
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !