Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư truyện copy từ tunghoanh.com
Chương 143: Ném đá giấu tay
Nhóm dịch PQT
Nguồn: Mê truyện
Đến Viện Văn học thăm giáo sư dạy Trung văn ngày trước, thăm hỏi một hồi, sau đó Bành Viễn Chinh ra về. Khi đi ngang qua khu vườn trường, hắn thấy học sinh sắp tốt nghiệp lui tới, cười nói râm ran, không ít người rõ ràng là vừa đi ăn về, cả người đầy mùi rượu.
Tuy rằng hắn tái sinh vào đúng mùa hè năm ngoái, hiện giờ mới chỉ được một năm, nhưng trên thực tế, đối với Bành Viễn Chinh, những ngày sắp tốt nghiệp đã nhạt nhòa rất nhiều trong trí nhớ vì bao năm tháng đã qua, giờ đây lại được nhìn thấy cảnh này, tâm trạng của hắn không khỏi bồi hồi xúc động.
Không biết lúc nào Phùng Thiến Như mới xong việc, cho nên Bành Viễn Chinh chỉ có thể ngồi ở cổng trường chờ cô. Ngồi được một lát, Bành Viễn Chinh thò tay vào túi, thấy hết thuốc, liền băng ngang đường mua một gói thuốc lá, định quay lại tiếp tục ngồi chờ.
Mấy tên thanh niên dáng vẻ lưu manh, mặt áo sơ mi ca-rô, mang giày vải màu đen, miệng phì phèo thuốc lá, hùng hùng hổ hổ từ đường cái đối diện đi tới.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn họ một cái, cũng không chú ý. Thập niên 80. 90, là thời của bọn lưu manh cắc ké đầu đường xó chợ, xã hội mở cửa, cuộc sống vật chất được nâng cao, rất nhiều cái gọi là “Tây hóa” mọc lên như nấm sau mưa.
Trong trí nhớ của Bành Viễn Chinh, bọn lưu manh, nhạc rock, break dance, đi về vùng biển kinh doanh…là những yếu tố tạo nên thời kỳ này.
Hắn thản nhiên bước tới, nhưng lúc sắp đụng đầu bốn tên lưu mạnh kia, chợt hắn nhận ra vẻ mặt trở nên hung ác khác thường của chúng, thầm nghĩ “không ổn”, cả người đột nhiên nghiêng qua, vừa lúc tránh thoát một cú đấm bất ngờ của một tên lưu manh.
Bốn tên côn đồ rú lên mấy tiếng, vây lấy hắn, người đi đường xung quanh kêu lên sợ hãi, đều tránh qua một bên.
Bành Viễn Chinh chạy tới mấy bước, bốn tên kia đuổi theo, vừa đuổi vừa la hét. Bành Viễn Chinh dừng lại, nghiêng người, xoay cổ tay một cái, trong nháy mắt khuỷu tay đã đánh trúng cằm một tên, tên đó chỉ kịp ré lên một tiếng, té xuống đất.
Thái Cực Quyền mà Bành Viễn Chinh không phải loại Thái Cực Quyền thông thường, mà nó có cả tính thực dụng và tính chiến đấu, hơn nữa, trình độ của hắn đã đến mức công thủ tùy ý, ra đòn chớp nhoáng và mạnh mẽ, mấy tên côn đồ cắc ké này không phải là đối thủ của hắn.
Trong nháy mắt, Bành Viễn Chinh tung mình lên, một cú đá bay ra trúng ngay sườn một tên nữa, “rắc” một tiếng, nghe như tiếng xương gãy.
Hai tên còn lại đờ ra. Bọn chúng chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu, nếu gặp phải người ra tay “ác” hơn chúng, chúng chỉ như gà bị cắt tiết.
-Anh Viễn Chinh!
Cách đó không xa, Phùng Thiến Như đứng trước cổng Đại học Kinh Hoa, hoàng sợ thét lên.
Bành Viễn Chinh liếc mắt, thấy Phùng Thiến Như đang liều mạng chạy tới, liền rống lên một tiếng:
-Thiến Như, đừng tới đây! Báo cảnh sát đi!
…
Phùng Thiến Như gọi điện báo cảnh sát, nhưng họ chưa tới ngay được. Hai tên lưu manh đã chạy đi, hai tên bị Bành Viễn Chinh đánh ngã, dường như có tên bị gãy xương sườn, muốn chạy cũng không chạy nổi.
Mấy nhân viên bảo vệ của Đại học Kinh Hoa chạy tới, từ một phía khác, mấy cảnh sát cũng chạy đến trên hai chiếc mô – tô, vẻ mặt hằm hằm nhìn Bành Viễn Chinh và hai tên lưu manh đang nằm trên mặt đất.
-Tụ tập đánh nhau, bắt hết lại cho tôi!
Một cảnh sát nhân dân đi đầu không cần hỏi đầu đuôi, liền phất tay ra lệnh bắt Bành Viễn Chinh và hai tên lưu manh về đồn công an cách đó không xa.
Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:
-Đồng chí cảnh sát mấy tên lưu manh này bên đường hành hung, tôi vì tự vệ mới đánh lại, các đồng chí có thể hỏi người qua đường làm chứng.
Viên cảnh sát cười khẩy, trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh:
-Tao không thấy lưu manh đánh người, chỉ thấy mày hành hung người ta, xem mày đánh họ ra cái dạng gì rồi? Hừ, mẹ kiếp, ra tay thật là độc, còn ở đó xạo sự hả? Thằng nhóc, mày muốn đánh chớ gì? Về đồn rồi bọn tao “dợt” với mày mấy trận nhé!
Mấy tên cảnh sát nhân dân cười vang, xô Bành Viễn Chinh chúi nhủi, mắng chửi:
-Đi, mau về đồn! Tụ tập ẩu đả trước trường đại học, phải đem cái thứ chó má chúng mày đi cải tạo lao động nửa năm rồi nói sau!
-Hai thằng khốn kiếp này, đứng lên ngay cho bố mày coi!
Một “cảnh sát nhân dân” hung hăng đá mấy đá vào hai tên lưu manh đang nằm rên rỉ trên mặt đất.
Phùng Thiến Như vừa chạy tới, kêu lên:
-Làm gì vậy, rõ ràng bọn chúng động thủ trước, sao các người lại bắt anh ấy?
Viên cảnh sát nhân dân cầm đầu liếc nhìn Phùng Thiến Như:
-Chị gái, có ý kiến sao? Thế thì cùng về đồn, để chúng tôi thâm nhập điều tra! Ha ha!
Tên cảnh sát nhân dân cười cợt với ẩn ý xấu xa, mấy tên cảnh sát kia cũng cười ha hả, không thèm để ý đến Phùng Thiến Như, hè nhau đẩy Bành Viễn Chinh về phía xe mô-tô cảnh sát.
Bành Viễn Chinh quay đầu lại nhìn Phùng Thiến Như, cười cười:
-Thiến Như, em đừng lo lắng, anh về đồn nói rõ với họ là được.
Thấy Bành Viễn Chinh bị mấy cảnh sát mang đi, Phùng Thiến Như phẫn nộ giậm chân. Cô khẩn trương lo xong việc, vội vàng đi ra, hôm nay quan hệ với Bành Viễn Chinh có tiến triển, cô đang muốn được ở bên hắn tìm chút cảm giác ấm áp, không ngờ lại gặp phải chuyện này, khiến cô rất hốt hoảng.
Thật ra cô cũng không rõ tại sao Bành Viễn Chinh lại xảy ra xung đột với đám lưu manh kia. Cô vừa ra tới cổng, đã thấy hắn nhanh như chớp đánh ngã hai tên lưu manh, đúng như viên cảnh sát kia nói, hắn ra tay quả thật khá độc. Nhưng cô tin Bành Viễn Chinh không phải là người ưa sinh sự…
Đột nhiên, Dương Nhất Phồn từ phía sau lưng cô vượt lên, cười nói:
-Thiến Như, có chuyện gì vậy?
Phùng Thiến Như lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn Dương Nhất Phồn một cái, lắc đầu:
-Không có gì.
Nói xong, Phùng Thiến Như chạy tới buồng điện thoại gọi về nhà.
Bành Viễn Chinh bị đưa tới đồn công an phốn Kinh Hoa, bị mấy tên cảnh sát nhân dân kia đẩy mạnh vào phòng tạm giam, sau đó loảng xoảng một tiếng, một tên khóa cửa lại, nghênh ngang bước đi. Còn hai tên lưu manh kia, không biết đã được đưa đi đâu mất rồi.
Lúc này, Bành Viễn Chinh đã đoán ra, “phiền phức” của ngày hôm nay là do Dương Nhất Phồn đạo diễn, hẳn là gã muốn trừng trị mình, không ngờ mình không phải dễ bị bắt nạt, ngược lại đánh bị thương mấy tên lưu manh kia.
Sau đó gã thông đồng với bên công an, phái ra mấy viên cảnh sát bắt hắn về đồn, đương nhiên họ không dám đánh đập hắn, nhưng cứ nhốt một ngày một đêm, sau đó tùy tiện tìm một lý do thả ra, cũng đủ làm hắn khó chịu.
Cái trò ném đá giấu tay vụng về và ngu ngốc này làm Bành Viễn Chinh cảm thấy trước đây mình đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của mấy tên con nhà giàu ăn chơi trác táng này. Nếu hôm nay hắn là con cái nhà bình thường và hắn không có hơn mười năm võ nghệ phòng thân, chắc chắn hắn đã bị no đòn rồi.
Bành Viễn Chinh không sốt ruột, cũng không lo lắng. Hắn biết lúc này Phùng Thiến Như đã gọi điện về nhà, biết hắn vô duyên vô cớ bị bắt về đồn, đừng nói là Phùng lão, ngay cả Phùng Bá Đào cũng sẽ nổi giận. Mỉm cười, hắn rút thuốc ra hút.
Viên cảnh sát đi tới, thấy hắn hút thuốc, quát lên một tiếng, mở cửa xông vào, đẩy hắn một cái, chụp lấy điếu thuốc quăng xuống đất, giẫm nát:
-Đồ chó, mày còn nhàn nhã hút thuốc được hả? Có biết đây là đâu không? Ngồi xổm xuống, giơ hai tay lên đầu cho bố mày xem! Ngồi xổm xuống! Có nghe không?
Tên cảnh sát nhân dân hét to.
Bành Viễn Chinh cười nhạt, khoanh tay trước ngực:
-Anh bảo tôi ngồi xổm thì dễ, nhưng lát nữa bảo tôi đứng lên, rời khỏi gian phòng này sẽ rất khó đấy! Anh nói xem rốt cuộc tôi phạm tội gì? Lưu manh hành hung, tôi chỉ tự vệ, anh làm cảnh sát nhân dân, làm người chấp hành pháp luật, chứ không phải xã hội đen, muốn bắt ai thì bắt!
Thật ra đồn cảnh sát cũng không muốn làm khó dễ Bành Viễn Chinh. Chẳng qua là họ thừa lệnh cấp trên mà làm, vốn định giam Bành Viễn Chinh một buổi tối, sáng hôm sau sẽ thả. Không ngờ, tiểu tử này lại quá “trâu bò”, vào đồn công an nhân dân mà thái độ còn cứng rắn, mạnh mẽ như vậy.
Người bình thường vào đồn công an nhân dân, không đến nổi sợ đến “tè” ra quần, nhưng cũng sẽ cúi đầu khuất phục, mặc kệ đúng sai thế nào, trước hết là nhận lỗi xin tha, để khỏi bị cảnh sát nhân dân “chơi đòn ngầm”! (sic!)
Cảnh sát nhân dân giận tím mặt:
-Mày muốn làm người hùng ư? Định ở đây uy hiếp bố mày sao? Này!
Tay tên cảnh sát nhân dân vung lên, tát Bành Viễn Chinh, nhưng hắn gọn gàng bắt lấy, gã không thể động đậy.
Bên ngoài, mấy tên cảnh sát nhân dân khác thấy thế, giận dữ xông vào.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng quát đầy giận dữ:
-Dừng tay!
Mấy tên cảnh sát nhân dân ngẩn ra, quay lại thì thấy một đoàn lãnh đạo Phân cục công an tiến vào, mà đồn trưởng đồn công an Mã Hữu Từ sắc mặt tái nhợt theo sau, đồng thời còn có một người phụ nữ trung niên dáng dấp cao quý và một cô gái mặc một bộ áo liền váy màu trắng, cả hai đều rất xinh đẹp.
Cục trưởng, Chính ủy, Ban Chủ nhiệm chính trị Phân cục công an khu phía đông Thủ đô đều có mặt. Vẻ mặt Cục trưởng Tiêu Khắc âm trầm như nước, đi nhanh đến, trừng mắt nhìn mấy tên cảnh sát nhân dân một cách căm tức, sau đó tươi cười nhìn Bành Viễn Chinh, chủ động bắt tay hỏi han:
-Chủ tịch Bành, thật là xấu hổ, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. Xin Chủ tịch Bành yên tâm, Phân cục chúng tôi nhất định truy bắt mấy tên lưu manh về quy án.
Mấy tên cảnh sát kia giật mình, thầm nghĩ hỏng rồi, hôm nay thọc trúng tổ ong vò vẽ…