Cao Quan Chương 163 : Im lặng cự tuyệt

Cao Quan


Tác giả: Cách Ngư

Chương 163: Im lặng cự tuyệt

Nhóm dịch PQT
Nguồn: Mê truyện



Lý Tuyết Yến oán trách, trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh:
- Chỉ có anh là trình độ cao.

Lý Tuyết Yến luôn là nữ cường nhân trong quan trường, công việc bận rộn nên thường hay có khí khái của một nam nhi. Cô đột nhiên làm ra bộ dạng hờn dỗn nữ nhi như vậy, Bành Viễn Chinh chợt ngẩn ra, chủ động cười chuyển đề tài:
- Tuyết Yến, thu hút đầu tư vẫn phải nắm chặt. Ở đài truyền hình và tòa soạn báo phải làm quảng cáo, tận lực hấp dẫn các xí nghiệp có thực lực đến tham gia đấu thầu.

Lý Tuyết Yến lông mày nhướng lên, trong lòng thở dài. Cải tạo một phố buôn bán ở thị trấn, cho dù thị trấn Vân Thủy là một thị trấn công nghiệp mạnh thì cũng chẳng có nhiều lực ảnh hưởng. Không có cây ngô đồng thì làm sao có phượng hoàng kim.



Nhưng ngoài miệng thì Lý Tuyết Yến cũng rất thống khoái mà đồng ý. Cô biết chuyện này Bành Viễn Chinh đã dốc hết sức thúc đẩy, trước mắt hắn đang cao hứng, cô không đành lòng tạt gáo nước lạnh vào mặt hắn.

Vốn lấy quan điểm của Lý Tuyết Yến, Bành Viễn Chinh không cần phải dốc hết sức làm việc này. Rất phí tinh lực và tinh thần. Một khi làm không tốt thì còn dễ dàng bị người khác nói xấu. Chi bằng làm thế nào để giúp thị trấn mở rộng nguồn tiêu thụ, làm tuyên truyền. Đây đều là điểm mạnh của hắn, không chỉ dễ dàng làm ra thành tích mà còn đề cao được uy tín của mình.

Nhưng trải qua thời gian tiếp xúc, Lý Tuyết Yến đã hiểu rõ cá tính của Bành Viễn Chinh. Suy nghĩ của hắn và rất nhiều cán bộ khác đều không giống nhau, cố nhiên theo đuổi thành tích nhưng đồng thời cũng rất coi trọng hiệu ứng thực tế. Vì dân chúng mà làm việc đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện tại hắn sống vẫn chưa yên ổn. Đã bị cản tay nhiều lắm, nhưng vẫn kiên trì làm việc, có phải là có chút nóng vội hay không?

Lý Tuyết Yến âm thầm lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh, trình tự thủ tục như thế nào rồi?

- Coi như thuận lợi. Ở quận xem như là đã có một cửa thông qua. Tôi đã tìm đến Phó chủ tịch quận Chu. Phó chủ tịch quận Chu đã phê chỉ thị, hiện tại Ủy ban Xây dựng đã chuyển đến cục Quy hoạch. Phỏng chừng nếu tôi thúc giục tiếp thì ngày mai có thể đến thành phố.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, nở nụ cười.

Kỳ thật thì quá trình không nhẹ nhàng như hắn nói. Tối thiểu, thủ tục phê duyệt đất đai rất rườm rà, phiền toái hơn so với hắn đã nghĩ.

Hiệu suất làm việc của bộ môn chức năng thì không cần phải nhiều lời. Nếu Bành Viễn Chinh không phải là tìm Chu Đại Dũng trước đó, cầm chỉ thị phê duyệt của Chu Đại Dũng đến Ủy ban Xây dựng, chỉ sợ là ở Ủy ban Xây dựng không cũng đã tốn hơn một tháng. Đây coi như là khá mau rồi.

Cũng may là có Chu Đại Dũng phê chỉ thị, Ủy ban Xây dựng khu và cục Quy hoạch lại vừa lúc do Chu Đại Dũng quản lý, Bành Viễn Chinh tìm lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban xây dựng, khiến người này trực tiếp ký tên phê duyệt. Sau đó hắn lại đích thân cầm tài liệu có chỉ thị của lãnh đạo khu và lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban xây dựng đến bộ môn nghiệp vụ cụ thể của Ủy ban xây dựng.

Nhưng cái gọi là “Diêm Vương hiếu chiến, Tiểu quỷ khó chơi”. Đừng nhìn là có chữ ký của đại lãnh đạo, nếu các phòng ở dưới kéo dài thời gian thì cũng đủ làm cho người ta đau đầu. Chỉ là một “nghiên cứu” hay là một “thẩm tra” cũng có thể làm cho một người sầu não.

Bành Viễn Chinh kiếp trước chìm nổi trong quan trường đã hơn hai mươi năm, biết rõ lời này trong đó. Mấy ngày nay, người của hắn cứ chăm chú vào Ủy ban xây dựng. Khi tới thời điểm thì phải thúc giục xử lý, giữa trưa hoặc tối phải mời những người phụ trách và nhân viên làm việc cụ thể ăn cơm uống rượu kéo gần quan hệ.

Đương nhiên, ăn cơm thôi thì cũng chưa đủ. Hắn thậm chí còn mang theo một số quà tặng đến thăm viếng Trưởng phòng phân công quản lý cụ thể của Ủy ban xây dựng khu.

Cứ như vậy, trình tự vận chuyển khá nhanh. Chỉ trong ba ngày, phương diện xét duyệt của Ủy ban xây dựng liền hoàn thành, bắt đầu chuyển qua cục Quy hoạch. Khi tới cục Quy hoạch, Bành Viễn Chinh tiếp tục làm công việc giống như ở Ủy ban xây dựng “Bái đại thần, mời tiểu quỷ”.

Kỳ thật, có Chu Đại Dũng phê chỉ thị thì hai bộ môn này không dám ngăn trở. Phê khẳng định là phải phê, nhưng còn về phần hiệu suất thì khó nói.

Có thể đối với Bành Viễn Chinh mà nói, chuyện này càng kéo dài thời gian thì càng bất lợi đối với hắn. Hắn nhất định phải thúc đẩy thủ tục thật nhanh, sau đó đẩy mạnh tính thực chất của hạng mục. Nếu không, một khi có biến cố ngoài ý muốn, khiến Hách Kiến Niên nắm lấy nhược điểm thì sẽ khiến hắn trở nên bị động.

Lý Tuyết Yến trầm ngâm một chút, đột nhiên dịu dàng nói:
- Viễn Chinh, về sau bảo Lý Tân Hoa theo anh chạy thủ tục. Anh mời khách ăn cơm, hóa đơn nên giữ lại, sau này sẽ nghĩ biện pháp để xử lý.

Làm việc trong nước, không tiêu tiền mời khách là không có khả năng. Có người đi theo Bành Viễn Chinh, cùng lúc chiếu ứng, đến cuối năm thanh toán lại một lúc.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Không cần đâu, chỉ là ăn bữa cơm, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Về sau hãy nói.

Lý Tuyết Yến ánh mắt dịu xuống:
- Làm việc công sao lại tiêu tiền túi mình chứ? Anh đem hóa đơn về, tôi sẽ giúp anh nghĩ biện pháp xử lý. Đến cuối năm, mỗi lãnh đạo đều có từng khoản riêng. Chuyện này anh không cần phải xen vào, để tôi làm hết. Bảo Lý Tân Hoa đi theo anh xem như chân chạy việc.

Bành Viễn Chinh do dự, rồi gật đầu đồng ý.

Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài. Đi được một nửa, Lý Tuyết Yến đột nhiên đỏ mặt, do dự nói:
- Viễn Chinh, tối nay anh có thời gian hay không?

Bành Viễn Chinh tâm động, phát giác giọng nói của Lý Tuyết Yến rất khác thường. Hắn lấy lại bình tĩnh, cười nói:
- Buổi tối thật ra thì không có việc gì. Nhưng tôi hôm nay muốn về nhà nghỉ ngơi một chút.
nguồn tunghoanh.com
Lý Tuyết Yến đỏ mặt, có chút không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt của Bành Viễn Chinh, nhỏ giọng nói:
- Tối nay tôi có buổi tụ hội bạn bè học trung học. Anh có thể đi theo giúp tôi xã giao một chút được không?

Lý Tuyết Yến nói, tim đập loạn xạ cả lên, giống như con thỏ nhỏ.

Bành Viễn Chinh hơi có chút do dự và khó xử. Đi cùng Lý Tuyết Yến đến tham gia xã giao không quan trọng, nhưng vấn đề là bạn bè tụ hội, hắn là một người ngoài lấy thân phận gì mà đi chứ. Hiển nhiên là bạn trai rồi.

Cảm giác của Lý Tuyết Yến đối với hắn, Bành Viễn Chinh không phải không biết. Nhưng trong lòng hắn đã có Phùng Thiến Như, nên đối với Lý Tuyết Yến chỉ có thiện cảm mà thôi.

Thấy hắn do dự không đáp lại, Lý Tuyết Yến thất vọng cúi đầu xuống, gần như chôn chân tại chỗ mà khóc.

Cô biết được tình cảm trong lòng mình, nhưng càng lúc càng không khống chế được. Nhất là sớm chiều ở chung, bóng dáng Bành Viễn Chinh ngày càng in đậm trong tim cô. Cô hôm nay dẹp bỏ kiêu ngạo để mở miệng thỉnh cầu, thực tế không phải là một sự thăm dò. Nhưng kết quả lại khiến cô tuyệt vọng.

- Không làm phiền anh nữa. Tôi đi trước.
Lý Tuyết Yến run giọng nói.

Nói xong, cô cúi đầu xông ra ngoài.

Bành Viễn Chinh có chút kinh ngạc nhìn theo bóng dáng cô đơn của cô, trong lòng cũng không biết nghĩ cái gì. Nhưng chuyện tình cảm chung quy không thể miễn cưỡng. Sớm bày tỏ cũng tốt. Nhưng như vậy có ảnh hưởng đến quan hệ chặt chẽ và sự hợp tác ăn ý giữa hai người hay không?

Bành Viễn Chinh khẽ thở dài, chậm rãi bước ra khỏi phòng họp.

Lúc hắn rời khỏi phòng họp, vừa lúc thấy Lý Tuyết Yến đi vào văn phòng, sau đó đóng cửa rầm một tiếng.

Một tiếng rầm nặng nề khiến Bành Viễn Chinh trong lòng cảm giác trầm trọng vô cùng.

Trở lại văn phòng của mình, Bành Viễn Chinh tâm cũng có chút loạn. Hắn đơn giản bước vào phòng trong, chuẩn bị chợp mắt một chút. Nhưng vừa mới nằm xuống thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Hắn nhíu mày, đứng dậy bước ra gian ngoài, thản nhiên nói:
- Mời vào!

Cánh cửa bị đẩy ra, không ngờ là Lý Tuyết Yến.

Lý Tuyết Yến sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, mơ hồ là đã khóc một hồi. Cô chậm rãi đi tới, đưa tay đặt một phần văn kiện lên trên bàn:
- Đây là văn kiện ở quận đưa xuống, yêu cầu bộ máy lãnh đạo đọc. Anh xem qua rồi ký tên, sau đó chuyển sang phòng chính Đảng.

Nói xong, Lý Tuyết Yến quay đầu bước đi, nhưng rõ ràng là bờ vai của cô có chút run rẩy.

Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn cô, chần chừ nói:
- Tuyết Yến!

Lý Tuyết Yến bước chân kiềm hãm, nhưng thân mình vẫn không quay lại.

- Tuyết Yến…tôi…!
Bành Viễn Chinh vốn muốn giải thích với Lý Tuyết Yến hai câu, nhưng lời đến bên miệng hắn lại không biết nói như thế nào. Lý Tuyết Yến đợi một lát, thấy hắn không có câu dưới thì liền vội vàng đi ra cửa.





Buổi chiều tan tầm. Bành Viễn Chinh quyết định về lại thành phố. Hắn ngày mai muốn chạy đến bộ môn có liên quan của thành phố. Đúng lúc, lúc trước hắn có làm huấn luyện viên Thái cực quyền cho lãnh đạo Ủy ban xây dựng.

Bước xuống lầu, chiếc xe Santana màu đen mà hắn và Lý Tuyết Yến dùng chung đã đậu chờ sẵn. Bành Viễn Chinh vội vàng mở cửa chui vào vị trí lái phụ, thấy Lý Tuyết Yến đang cúi đầu ngồi ở băng sau, liền miễn cưỡng cười nói:
- Lão Hoàng, đi thôi.

Lái xe lão Hoàng vừa khởi động xe, vừa cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, hôm nay về nhà hay là đi đâu?

- Tôi về nhà, vừa lúc muốn tắm rửa, thay quần áo một chút. Haha
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.

Lão Hoàng quay đầu lại nhìn Lý Tuyết Yến:
- Phó bí thư Lý, cô đi đâu vậy?

- Tôi đến khách sạn Dạ Hải. Anh Hoàng, phiền anh chở tôi đến đó trước. Sau đó thì chở Chủ tịch thị trấn Bành về.
Lý Tuyết Yến thanh âm thản nhiên nói.

- Được rồi, hai vị lãnh đạo ngồi yên nhé.
Lão Hoàng nhấn ga, chạy ra khỏi cơ quan làm việc.

Chiếc xe tiến vào quốc lộ rộng lớn của thành phố Tân An, tốc độ chạy nhanh như chớp. Hơn mười phút sau chiếc xe liền tiến vào nội thành thành phố.

Lý Tuyết Yến muốn đến khách sạn Dạ Hải và nhà của Bành Viễn Chinh là hai hướng khác nhau. Một phía nam một phía bắc. Lão Hoàng trước đưa Lý Tuyết Yến đi trước. Lão Hoàng cảm giác không khí trong xe khá áp lực và cổ quái, thái độ khác thường. Lúc trước Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến ở trong xe cười nói rất thân thiện, bàn luận không ít công tác. Nhưng hôm nay thì ai cũng đều không lên tiếng. Cũng không ai để ý đến ai.

Nhất là lão Hoàng từ kính chiếu hậu quan sát sắc mặt của Lý Tuyết Yến có chút khó coi, liền nghĩ đến hai vị lãnh đạo chắc đã xảy ra chuyện gì không thoải mái nên không dám chậm trễ, xốc lại tinh thần tập trung vào lái xe.

Ông kỳ thật không phải là nhân viên biên chế, mà là người của xí nghiệp. Ông nhận tiền lương từ xí nghiệp, lái xe phục vụ lãnh đạo thị trấn. Trong dịp mừng năm mới, thị trấn cũng sẽ gửi một ít tiền mừng và quà tết cho ông.

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-163-clCaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận