Cao Quan Chương 265 : Ai chịu trách nhiệm?

Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư

Chương 265: Ai chịu trách nhiệm?

Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện


Tiêu Quân nói rất súc tích, Bành Viễn Chinh biết, đó là Tiêu Quân nể mặt lưu tình đối với mình. Xảy ra chuyện như vậy, lãnh đạo thị trấn chắc chắn phải chịu trách nhiệm nhất định.

- Xin lãnh đạo thành phố yên tâm, chúng tôi đã làm công tác trấn an, sẽ lập tức bắt đầu điều tra, nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân sự việc. Đồng thời, cũng sẽ tiến hành kiểm tra và kiểm điểm đối với công tác của bản thân.

Bành Viễn Chinh cắn răng gật đầu xác nhận, chuyện đã xảy ra, tránh cũng không được, nhất định phải đối mặt sự thật.

Tần Phượng lại nói:

- Khẩn trương điều tra rõ ràng, nhanh chóng báo cáo lên quận và thành phố. Còn nữa, vừa rồi Cục trưởng Lý Minh Nhiên báo cáo với tôi, lúc nãy có cảnh sát nổ súng? Có ai bị thương không?



Mấy người Lý Tuyết Yến ở phía sau Bành Viễn Chinh trong lòng giật thót. Hành vi nổ súng của cảnh sát vừa rồi, tuyệt đối không thể giấu diếm. cho nên, lúc đó Bành Viễn Chinh đã bảo người của đồn công an báo cáo lên Phân cục công an quận.

Giọng Tần Phượng vừa nghiêm nghị vừa phẫn nộ.

- Chủ tịch thành phố Tiêu, Bí thư Tần, trong quá trình duy trì trật tự, do bối rối, có cảnh sát đã nổ ba phát súng chỉ thiên. Cung may là không có ai bị thương.

Dù Tần Phượng không chủ động nhắc tới, Bành Viễn Chinh cũng sẽ báo cáo. Chuyện này không thể giấu diếm, nếu giấu diếm che đậy, một khi cấp trên điều tra ra, không có vấn đề cũng thành có vấn đề, vấn đề nhỏ cũng thành vấn đề lớn.

Bành Viễn Chinh cho gọi Tra Anh Nghị của đồn công an tới, giáp mặt báo cáo với Tần Phượng và Tiêu Quân. Thấy chuyện đã được giải quyết, Tiêu Quân dẫn tổ công tác quay về thành phố, báo cáo với Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực.

Nhưng Tần Phượng ở lại. Cô quấn chặt áo khoác của mình, chậm rãi đi dọc theo con đường đất đông cứng vì rét, đi về phía tòa nhà Ủy ban nhân dân thị trấn, các lãnh đạo tùy tùng của quận và một số cán bộ thị trấn theo sát phía sau.

Bành Viễn Chinh im lặng cùng đi với Tần Phượng.

Hắn ngước nhìn lên, thấy Phùng Thiến Như duyên dáng đứng bên đường, ánh mắt băn khoăn lo lắng đang nhìn mình, liền cười khổ một tiếng, phất tay về phía cô, rôi xoay người lại vẫy vẫy tay gọi Lý Tân Hoa.

Phùng Thiến Như đã đứng ở đây khá lâu. Cô đang ở trong trường, nghe nói thị trấn có chuyện lớn, lo lắng cho Bành Viễn Chinh, vội chạy đến đây. Rốt cuộc nhìn thấy cảnh tượng này, đành phải trơ mắt nhìn Bành Viễn Chinh bị chỉ trích nặng nề, bộ dáng thiểu não, cô rất đau lòng.

Đến lúc này cô mới hiểu, vì sao trước đây mỗi lần Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho cô, đều là sau tám giờ tối, rõ ràng là vì ban ngày hắn không có thời gian rỗi để lo đến việc cá nhân.

Cô cũng nhớ tớ lời cảm thán của ông nội: Thiến Như à, đừng xem nhẹ công việc của một Chủ tịch thị trấn, đến chuyện cơm ăn, áo mặc, giấc ngủ của người ta cũng phải lo, khâu nào sơ suất cũng sẽ xảy ra vấn đề. Phải làm tốt công việc của một Chủ tịch một thị trấn tốt, mới có thể làm tốt công việc của một Chủ tịch huyện và từ đó mới có thể làm tốt công việc của một Chủ tịch thành phố.

Lý Tân Hoa chạy tới, hạ giọng nói:

- Lãnh đạo.

- Tân Hoa, tối nay chắc chắn phải tăng ca, cô giúp tôi phái một chiếc xe đưa Thiến Như về thành phố.

Nói xong, Bành Viễn Chinh lại đuổi theo Tần Phượng.

áo khoác của Phùng Thiến Như rất thời trang, ở thành phố Tân An khó gặp. Đầu tiên, trong lúc tình cờ, ánh mắt của Tần Phượng bị kiểu dáng chiếc áo của Phùng Thiến Như hấp dẫn, chợt lại vì dung nhan vô cùng xinh đẹp và khí chất hết sức cao quý của cô làm kinh ngạc.

Cô nhướng mày, thầm nghĩ, cô gái này không phải người ở thị trấn. Khóe mắt cô phát hiện Bành Viễn Chinh cùng cô gái kia “mắt đưa mày lại”, trong lòng vừa động, lại thầm đánh giá kỹ càng Phùng Thiến Như, thầm kinh ngạc: chẳng lẽ là bạn gái của hắn?

Cũng không hiểu tại sao, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Vốn tâm trạng đã bình tĩnh và thư thái trở lại, chợt trở nên bực bội. Cô tức giận quay lại liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, thản nhiên nói:

- Bành Viễn Chinh, cậu đi nhanh lên đi! Quay lại Ủy ban, tôi cho mấy người mở một cuộc họp ngắn, cậu lề mề cài gì!

Trước sự tức giận của Tần Phượng, Bành Viễn Chinh không nói gì, chỉ thầm nhíu mày, rảo bước nhanh hơn.

Phùng Thiến Như nhìn theo dáng điệu kiêu ngạo, quyến rũ mà không kém uy nghiêm của Tần Phượng đi ở phía trước, theo sau là một đám cán bộ vây quanh, không khỏi nhìn Lý Tân Hoa mỉm cười khẽ hỏi:

- Chủ nhiệm Lý, vị này là lãnh đạo nào vậy, thoạt nhìn phong thái không nhỏ.

- Cô Phùng, đó là Bí thư Quận Ủy Tần của chúng tôi.

Lý Tân Hoa nhẹ nhàng trả lời.

- Bí thư Quận ủy? Cán bộ cấp huyện?

Phùng Thiến Như cười với vẻ kinh ngạc, lắc đầu không nói gì, chỉ có điều một tia “coi thường” trong mắt cô rơi vào mắt Lý Tân Hoa.

Ở Thủ đô, cán bộ cấp tỉnh rất nhiều, cán bộ cấp huyện thì vô số, đối với một cô gái xuất thân từ một nhà vô cùng quyền quý như Phùng Thiến Như mà nói, cô thật sự không ngờ, một cán bộ cấp huyện lại có thể “oai phong” như vậy, tiền hô hậu ủng như một nữ hoàng!





Trong phòng họp. Tần Phượng ngồi một mình trên đài chủ tịch, dưới dài là các cán bộ thị trấn Vân Thủy, sắc mặt hơi ngưng trọng.

Cô phất phất tay lãnh đạo nói:

- Chuyện ngày hôm nay, cần khiến cho hai cấp bộ máy Đảng chính thị trấn và quận phải đề cao cảnh giác. Vì sao phát sinh chuyện xuống đường gây ảnh hưởng tồi tệ như thế? Bản thân chúng ta cần phải kiểm điểm và suy xét lại!

Hiện giờ chỉ có thể nói là các đồng chí xử lý khá đúng lúc, biện pháp thực hiện khá thích đáng, tạm thời dẹp yên việc này. Nhưng nó có thể sẽ tái diễn hay không? Tôi nghĩ bước tiếp theo, mọi người cần phải nắm bắt công tác thật tốt.

- Bí thư Tần, sự kiện bộc phát ngày hôm nay, có lên quan đến tình trạng kinh doanh khó khăn của các xí nghiệp dệt gần đây. Những người xuống đường hôm nay đều là công nhân xí nghiệp dệt. Họ nghe tin đồn, hơn nữa, hai tháng gần đây không được nhận lương, khiến họ không kìm chế được. Lúc trước, khi tôi đến báo cáo với Bí thư Tần, cũng từng đề cập đến chuyện này. Quy mô của các xí nghiệp ở thị trấn chúng tôi không lớn, nhưng với ba mươi xí nghiệp, cũng có tổng cộng gần một vạn công nhân, nếu các xí nghiệp này đóng cửa phá sản, chắc chắn sẽ là những yếu tố gây bất ổn cho xã hội.

Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Tần Phượng, nói một cách nghiêm túc.

- Đương nhiên phải thừa nhận, đây là yếu tố khách quan, là nguyên nhân của sự việc. Nhưng, có yếu tố chủ quan hay không? Phương pháp quản lý các xí nghiệp của các đồng chí có đúng đắn không? Công tác của các đồng chí có làm đến nơi đến chốn hay không?

Được rồi, tạm thời không đề cập tới căn nguyên của việc này. Trước hết tôi bố trí mấy việc. Thứ nhất, trấn an và giải quyết tốt hậu quả. Tôi không cần biết các vị làm cách nào, sử dụng biện pháp gì, mục đích chỉ có một: loại chuyện như hôm nay, tuyệt đối không thể tái diễn! Nếu để tái diễn lần thứ hai, rất xin lỗi, bộ máy Đảng chính đương nhiệm sẽ bị cách chức ngay tại chỗ, tuyệt đối không nhân nhượng! Thứ hai, điều tra thấu đáo. Căn cứ vào tinh thần chỉ thị của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, phải điều tra kỹ lưỡng vụ này, điều tra tới cùng! Tôi sẽ chỉ thị văn phòng Quận ủy, Ủy ban Kỷ luật Giám sát quận và phòng công an quận phối hợp công tác với các đồng chí.

Thứ ba, xác định trách nhiệm. Chuyện này có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn, lãnh đạo thành phố rất tức giận. Lãnh đạo thị trấn các vị phải kiểm điểm trước quận, phải nhận chịu trách nhiệm, phải thông báo rõ ràng với người dân! Mà tôi, cũng phải đại diện cho Quận ủy và Ủy ban nhân dân kiểm điểm trước Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.

Tần Phượng vừa dứt lời, các thành viên bộ máy lãnh đạo đều im lặng cúi đầu xuống.

Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chuyện như vậy chắc chắn phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Theo lệ thường và theo quy tắc trong quan trường, những chuyện thuộc loại bất khả kháng thế này, thường do cán bộ cấp phó được phân công quản lý về lĩnh vực liên quan đứng ra. Nhưng sau khi Hách Kiến Niên đi rồi, công tác của lãnh đạo thị trấn cũng không được phân công rõ ràng, lĩnh vực quản lý xí nghiệp có vài lãnh đạo cùng làm, nhưng có ai dám chủ động đứng ra nhận trách nhiệm.

Tuy rằng việc chịu trách nhiệm này phần nhiều là mang tính hình thức, sẽ không có chuyện thật sự miễn chức điều tra. Nhưng dù sao, đó cũng là một dạng “xử phạt”, có ai muốn mình đổ lên đầu mình đâu? Cho dù chỉ là thông báo trong toàn quận, cũng sẽ mất mặt, ảnh hưởng đến kết quả khảo hạch cán bộ cuối năm.

Bành Viễn Chinh đưa mắt nhìn lướt qua mọi người, lòng thầm cười lạnh. Hắn đang định đứng lên, đã thấy Lý Tuyết Yến nhanh hơn, đứng dậy nói:


- Bí thư Tần, tôi là Phó bí thư Đảng ủy, Phó chủ tịch thị trấn, tôi phụ trách công tác thường vụ và công tác quản lý xí nghiệp, phát sinh chuyện như vậy, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm. Tôi sẽ lập tức nộp bản kiểm điểm lên Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, xin bị xử phạt!

Lý Tuyết Yến mở miệng, đám người Chử Lượng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cổ Lượng và Hoàng Hà hơi hổ thẹn, thầm nghĩ cô Lý Tuyết Yến này thật sự là trượng nghĩa.

- Không được! Tôi là Chủ tịch thị trấn, chủ trì công tác của chính quyền thị trấn. Sự kiện xuống đường lần này tuy đột ngột và có tính bất khả kháng, nhưng tôi cũng có trách nhiệm. Về phần đồng chí Tuyết Yến, gần đây đang nghỉ bệnh, không tham dự công tác của chính quyền thị trấn. Bí thư Tần, tôi xin kiểm điểm trước Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, xin lãnh đạo xử phạt.

Bành Viễn Chinh lập tức đứng dậy, mạnh mẽ phản đối.

Lý Tuyết Yến nôn nóng, quay lại buồn bực nói:

- Anh là lãnh đạo chủ chốt cuat thị trấn, chủ trì công tác toàn diện, nếu ở đâu có phát sinh vấn đề anh cũng tới nhận trách nhiệm, anh có thể gánh vác được hết sao? Tôi là lãnh đạo được phân công quản lý, tôi không thể lảng tránh trách nhiệm của mình!

Lý Tuyết Yến thầm nghĩ: tôi là phụ nữ, con đường làm quan lại cũng không đi được bao xa, sợ gì xử phạt với không xử phạt, nhưng anh thì tiền đồ rộng lớn, trong lý lịch không thể có điểm đen!

Hai người không ngờ tranh nhau nhận trách nhiệm, mọi người thấy vậy đều ngẩn người ra. Đương nhiên, ngẫm lại mọi người cũng hiểu được vì sao Lý Tuyết Yến lại đi “giành” với Bành Viễn Chinh. Thi Bình thầm than: đúng là phụ nữ mà, thật sự là sinh vật ngốc nhất trên đời này! (sic!)

ánh mắt Tần Phượng lóe lên, chăm chú nhìn hai người, đối với sự “trượng nghĩa” của Lý Tuyết Yến, cô thầm tán thưởng, nhưng Bành Viễn Chinh là nhân vật số một, có thể chủ động đứng ra nhận trách nhiệm như thế này, trong quan trường cũng là khá hiếm thấy. Bành Viễn Chinh làm như vậy, khiến cô nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Nhưng cô không ngờ được, trong chuyện này còn có ẩn tình.

- Tốt lắm, hai người cũng không phải tranh cãi. Như vậy đi, Bành Viễn Chinh đại diện cho chính quyền thị trấn làm kiểm điểm trước Quận ủy. Còn quận xử lý như thế nào, đợi sau khi mở hội nghị thường vụ sẽ nói sau.

Chợt Tần Phượng đứng dậy, khoát tay:

- Tan họp!





Tiễn Tần Phượng và một số lãnh đạo quận xong, Lý Tuyết Yến hơi buồn bực nhìn Bành Viễn Chinh khẽ nói:

- Hôm nay rốt cuộc anh bị cái gì vậy? Đứng ra nhận trách nhiệm vụ này, nếu bị xử phạt, lý lịch của anh sẽ có điểm đen, tương lai làm sao anh còn có thể tiến lên cao?

- Chuyện tôi nên chịu trách nhiệm, tôi không thể trốn tránh. Hơn nữa, tôi không thể để một nữ đồng chí như cô đứng ra gánh chịu trách nhiệm thay mọi người.

Bành Viễn Chinh cười khổ một tiếng:

- Tuyết Yến, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta xử lý thích đáng, không gây ra hậu quả lớn, cùng lắm là thông báo khiển trách đến toàn quận, kiểm điểm một chút là xong, không sao cả.

Lý Tuyết Yến lắc lắc đầu:

- Thật ra ở quận không sao cả, lãnh đạo quận chắc chắn muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, nhưng tôi chỉ sợ thành phố sẽ không để yên.

- Ở thành phố không để yên?

Bành Viễn Chinh im lặng, thật ra hắn cũng đã nghĩ tới tình huống này. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không để Lý Tuyết Yến đứng ra làm “tấm mộc” cho mình.

Trước hết hắn là một người đàn ông, rồi mới là một cán bộ. Đương nhiên hắn phải suy xét đến thành tích và ích lợi chính trị của bản thân mình, khi cần thiết còn phải giở chút thủ đoạn, chút quyền mưu, nhưng tuyệt đối không thể bởi vậy mà làm mất đi sự chính trực và sự dám gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông.

- à, chuyện công ty xây dựng đô thị đã thu xếp được. Bọn họ đồng ý ngày mai tới Ủy ban nhân dân thị trấn bàn chuyện tiếp nhận dự án, anh chuẩn bị tinh thần trước nhé!

Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng nói.

Bành Viễn Chinh vui vẻ cười nói:

- Tuyết Yến, cô hiểu rõ đối phương, hay là cô ới phụ trách nói chuyện với họ?

Bành Viễn Chinh hỏi, có phần thăm dò.

Giờ này đã là buổi tối, trụ sở chính quyền thị trấn chỉ có một ngọn đèn duy nhất chiếu sáng, trong một đêm đầu mùa đông gió lạnh gào thét thế này, ngọn đèn càng mờ tối và lạnh lẽo. Hai người chầm chậm bước qua khoảng sân tranh tối tranh sáng, lên ký túc xá.

Đi được nửa cầu thang, Lý Tuyết Yến đột nhiên dừng bước, buồn bã nói:

- Anh mong tôi ở lại sao?

- Đúng vậy.

- Nhưng anh có biết lòng tôi đau khổ đến mức nào không?



- “…”



Lý Tuyết Yến đăm đăm nhìn khuôn mặt cương nghị, gần trong gang tấc của Bành Viễn Chinh, thở dài một tiếng sâu thẳm:

- Viễn Chinh, nếu - chỉ chỉ là nếu thôi, nếu anh quen tôi trước, anh sẽ thích tôi chứ?

Trên thang lầu mờ tối, hai người gần như mặt kề mặt, thân kề thân, hơi thở Lý Tuyết Yến gấp gáp mà đầy chờ mong, ngay cả đã bị gió lạnh làm dịu đi, Bành Viễn Chinh cũng cảm nhận được hơi thở của cô nóng rực. Bộ ngực cao ngất của cô phập phồng liên tục, cho thấy giờ phút này, nội tâm cô đang mãnh liệt xao động.

- Trả lời tôi!

Trong nháy mắt, Lý Tuyết Yến xoay người lại, khuôn ngực căng tròn áp sát vào cánh tay Bành Viễn Chinh, đôi mắt cô chớp động, gần như không còn khống chế được sóng lòng đang dâng cao.

- Tôi không biết.

Bành Viễn Chinh thở dài, cuối cùng không nói dối. Hắn biết hiện giờ Lý Tuyết Yến cần một lời an ủi, nhưng hắn lại không đành lòng nói dối cô, khiến cô đắm chìm trong ảo mộng không thể thoát ra.

- Anh là một kẻ trộm, anh trộm đi trái tim tôi. Anh là một tên đồ tể, anh tàn nhẫn đến nỗi khiến tôi không còn đất dung thân!

Lý Tuyết Yến thì thào, chầm chậm nhắm mắt lại, hai giọt lệ trong suốt tràn mi, rơi xuống...

Bành Viễn Chinh cảm thấy hết sức kích động, đột nhiên hắn ôm chầm lấy Lý Tuyết Yến, xiết chặt.

Gió lạnh thổi tới, im lìm không tiếng, chỉ có thể nghe thấy nhịp đập của hai trái tim. Một lúc lâu sau, khi trên lầu vọng xuống tiếng người, Bành Viễn Chinh mới kề tai cô dịu dàng nói:

- Tuyết Yến, rất xin lỗi! Hãy tha thứ cho tôi!

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-265-40Eaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận