Cao Quan Chương 327 : Khu kinh tế mới Vân Thủy

Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 327: Khu kinh tế mới Vân Thủy

Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo







Chủ tịch quận mới đến Tô Vũ Hoàn đã đưa đến một ít chấn động. Nghe nói bối cảnh của y khá thần bí. Trong nhất thời đã trở thành một trong những chủ đề được bàn tán nhiều nhất ở khu Tân An.

Bành Viễn Chinh không quan tâm, hoặc có thể nói hắn căn bản không có để ở trong lòng.

Cán bộ tạm giữ chức đến từ thủ đô nhất định phải có siêu bối cảnh sao? Mà cho dù là như thế thì như thế nào? Nơi này đâu phải ở thủ đô, mà là khu Tân An thành phố Tân An. Không ai sẽ công khai đập vào lưng của mình. Nếu muốn vững gót chân ở phía dưới thì nhất định phải dựa vào năng lực công tác, đồng thời còn phải có chút quyền mưu thủ đoạn.



Sau khi cuộc họp kết thúc, Bành Viễn Chinh muốn lặng yên rời khỏi Quận ủy thì Thẩm Ngọc Lan đã nhìn thấy hắn, nói là Bí thư Tần muốn tìm hắn nói chuyện.

Bành Viễn Chinh nhíu mày, thầm nghĩ tìm mình nói chuyện gì? Cuộc họp này kết thúc không phải là lập tức mời dự họp lâm thời hai bộ máy Quận ủy và UBND quận sao, vì Tô Vũ Hoàn đón gió tẩy trần?

Nhưng cứ việc hắn suy nghĩ gì thì cũng vẫn vội vàng bước đến văn phòng Tần Phượng.

Cửa phòng làm việc của Tần Phượng rộng mở. Cô hiển nhiên là đang chờ hắn.

Thấy Bành Viễn Chinh bước vào cửa, Tần Phượng phất tay:
- Cậu đóng cửa lại, tôi có chuyện này muốn nói với cậu.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, thuận tay đóng cửa:
- Bí thư Tần tìm tôi có việc gì?

Tần Phượng ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Gần đây lãnh đạo thành phố có một ý tưởng, muốn lấy thị trấn Vân Thủy làm chính, mở rộng hai khu vực xã thị trấn xung quanh, thành lập làm một khu kinh tế kỹ thuật mới, đơn vị cấp phó huyện, thuộc quyền quản lý của quận. Ý tưởng này lãnh đạo chủ chốt cũng không phản đối. Tô Vũ Hoàn đến nhận chức chủ yếu là quản lý công việc này Tôi luôn mãi suy xét, cảm thấy cậu nên chuẩn bị tư tưởng.

Bành Viễn Chinh biến sắc.

Tần Phượng cũng là vừa mới nhận được tin tức. Thành ủy khẩn cấp điều chỉnh Cố Khải Minh, cô trước đó cũng không biết. Khi Đông Phương Nham tìm cô nói chuyện, đến khi Cố Khải Minh bị điều đi chỉ có một tuần. Mà thành phố muốn kết hợp thị trấn Vân Thủy và hai xã thị trấn khác của khu Tân An thành một khu kinh tế mới cũng là vừa mới quyết định.

Cô sở dĩ trước tiên đem tin tức này thông báo cho hắn, chủ yếu là suy xét đến việc thiết lập khu kinh tế mới đơn vị cấp huyện, tuy rằng tương đương với việc nâng thị trấn phó huyện. Nhưng đề cập đến một tân đơn vị chuẩn bị xây dựng, tương lai phối trí bộ máy cán bộ cho khu kinh tế mới khẳng định phải do thành phố thống nhất phối hợp. Cân nhắc các loại tình huống, tương lai nhân vật số một khu kinh tế mới Vân Thủy chưa chắc là Bành Viễn Chinh.

Kinh nghiệm lý lịch nông cạnh là một nhược điểm lớn nhất của Bành Viễn Chinh. Nhậm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng chưa tới một năm. Nếu đề bạt lên cấp phó huyện thì khả năng là cực thấp.

Tần Phượng nhìn chằm chằm vào Bành Viễn Chinh, thấy sắc mặt hắn lay động thì biết rằng việc này đối với hắn mà nói là có chút đột nhiên.

Mà trên thực tế, cô không phải cũng cảm thấy đột nhiên đó sao?

Bành Viễn Chinh nhíu mày.

Tần Phượng lo lắng hỏi. Hắn đương nhiên lập tức phản ứng lại.

Khu kinh tế mới cấp khu huyện và khu kinh tế mới do quốc gia hoặc tỉnh đặt ra là khác nhau. Khu kinh tế mới do tỉnh hoặc quốc gia thiết lập, cơ cấu quản lý có tư cách pháp nhân cơ quan hành chính và được hưởng chức quyền quản lý hành chính. Mà Ban quản lý Khu kinh tế mới cấp khu huyện, chức quyền hành chính phải trao lại cho UBND khu huyện, do UBND khu huyện phái ra cơ cấu, đại diện cho UBND khu huyện đặt ở khu kinh tế mới.

Bởi vì phê chuẩn thành lập khu kinh tế mới cấp khu huyện bình thường là cấp tỉnh trở xuống thành phố cấp địa. Bởi vậy, Ban quản lý khu kinh tế mới cấp khu huyện chỉ có thể là một loại hành chính ủy thác trao quyền, thực sự không phải là một loại pháp luật trao quyền.

Nói cách khác, thị trấn Vân Thủy nâng lên thành khu kinh tế mới cấp khu huyện, nhìn qua thì địa bàn lớn, cơ cấu lên cấp. Nhưng trên thực tế, quyền lực tuyệt đối lại ro rút lại trên diện rộng. Bộ môn chỉ có chức năng quản lý mà không có quyết sách. Quyền quyết sách là nằm ở quận.

Điều này có ý nghĩa, ngay cả Bành Viễn Chinh trong tương lai trở thành nhân vật số một khu kinh tế mới, nhưng làm chuyện gì cũng phải thông qua huyện. Mà trước mắt, Bành Viễn Chinh đối với việc quy hoạch và khai thác tổng hợp, phát triển xây dựng chỉ vừa mới bắt đầu. Một khi khu kinh tế mới thành hình thì những cố gắng trước đây của hắn đều trở thành mây khói, thậm chí sẽ bị đẩy ngã. nguồn tunghoanh.com

Tiền đồ chính trị cá nhân cũng như vậy. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, lấy thị trấn Vân Thủy làm nơi chính trong việc thiết lập khu kinh tế mới, nhìn qua thì phù hợp với xu hướng thời đại “Kinh tế cao hơn hết thảy”, nhưng trên thực tế lại là một quyết sách phủ đầu.

Trong trí nhớ của Bành Viễn Chinh kiếp trước, tương lai thị trấn Vân Thủy là trung tâm khu mới của thành phố Tân An. Khu mới thành phố Tân An được phê duyệt thành lập là cùng cấp với hành chính khu Tân An, chứ không phải là khu kinh tế mới. Cho nên, những quy hoạch và ý nghĩa của hắn đều được triển khai.

Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ bởi vì mình tái sinh, làm cho quỹ đạo phát triển lịch sử của thành phố Tân An đi chệch hướng? Mà cái gọi là tư tưởng “khu kinh tế mới Vân Thủy” chính là dấu hiệu của việc đi chệch hướng đó?


Tần Phượng thở dài nói:
- Cậu nên chuẩn bị tư tưởng. Tôi nghe ý tứ của Bí thư Đông Phương nói đây là ý tưởng của Chủ tịch thành phố Chu, và đại đa số lãnh đạo thành phố đều tỏ vẻ tán thành. Mà trên thực tế, tôi trước kia cũng từng có suy xét qua như vậy. Đứng từ đại cục cải cách phát triển toàn thành phố, thiết lập khu kinh tế mới Vân Thủy vẫn có lợi hơn.

Bành Viễn Chinh thở phào nói:
- Bí thư Tần, tôi không nghĩ như vậy.

- Xây dựng khu kinh tế mới trong nước đang phát triển và nhiệt độ cũng không giảm. Điều này kỳ thật chẳng bình thường, sớm muộn rồi cũng sẽ hạ nhiệt độ. Mà những chính sách ưu đãi của quốc gia cho các khu kinh tế mới cũng sẽ tiến hành điều chỉnh.

- Bí thư Tần, không phải tất cả các địa phương đều thích hợp thiết lập khu kinh tế mới. Lấy thị trấn Vân Thủy mà nói, cơ sở công nghiệp hùng hậu nhưng trên cơ bản lại giới hạn trong lĩnh vực công nghiệp truyền thống như dệt, hóa chất. Dịch vụ và công nghiệp kỹ thuật cao cơ hồ là trống rỗng. Vòng tròn sản nghiệp cần có thời gian và quá độ. Cưỡng ép lên ngựa, mở rộng sản nghiệp kỹ thuật cao cấp – hiện đại chỉ sợ là cái giá phải trả quá lớn, sẽ hủy đi nền kinh tế vốn có của thị trấn Vân Thủy.

- Ngoài ra, hai xã thị trấn xung quanh thị trấn Vân Thủy đều là thị trấn nông nghiệp. Bắt ép tiến vào khu kinh tế mới chỉ có thể làm cho hai xã thị trấn này càng thêm nghèo khó. Về mặt quản lý thì lại càng khó khăn và gánh nặng hơn.

Tần Phượng đuôi lông mày nhướng lên:
- Những gì cậu nói không phải là không có đạo lý. Nhưng thiết lập khu kinh tế mới là quyết sách của thành phố, quận chúng ta không quyết định được. Cách nhìn của cá nhân tôi là theo chiều hướng phát triển. Còn cậu là theo công tác cá nhân.

Tần Phượng lời nói ám chỉ một điều gì đó.

Ý tứ của cô rất rõ: “Nếu cậu muốn tiếp tục ở chỗ này, vậy phải trước tiên làm công tác.

- Haha, nếu là quyết sách của thành phố thì cá nhân tôi phải phục tùng theo quyết sách của tổ chức.
Bành Viễn Chinh cười nhạt, nhún vai. Tần Phượng nhíu mày:
- Lời này tôi sao nghe thấy sự bực bội trong đó vậy?

- Tôi chỉ là một cán bộ thị trấn nho nhỏ, nào dám nghi ngờ quyết sách của lãnh đạo. Nếu như vậy, tôi sẽ giống như một ông sư, gõ mõ tụng kinh ngày nào hay ngày ấy. Khi nào thị trấn Vân Thủy bị hủy đi, thì khi đó hãy nói sau.

- Cậu…
Tần Phượng thấy bộ dạng “vò đã mẻ lại sứt” của Bành Viễn Chinh thì tức giận, sẵng giọng nói:
- Đây chỉ là một quyết sách, muốn chân chính biến thành sự thật thì còn cần điều tra nghiên cứu lại, luận chứng và báo xin phê chuẩn. Ít nhất cần đến nửa năm. Cậu vẫn còn thời gian.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười:
- Cám ơn Bí thư Tần đã quan tâm, tôi hiểu rồi. Vừa lúc muốn xin lãnh đạo nghỉ phép. Tôi muốn đến thủ đô giải quyết một số chuyện cá nhân, phải qua tết âm lịch mới về được. Ngày kia tôi sẽ đi, chắc mất khoảng mười ngày. Xin lãnh đạo phê chuẩn.

- Lâu như vậy sao? Cậu đến thủ đô làm gì? Nhà của cậu không phải ở thành phố sao? Như thế nào lại chạy đến thủ đô qua tết âm lịch?
Tần Phượng theo bản năng là hỏi một câu. Nhưng cô lập tức ý thức được mình là lãnh đạo cấp trên, hỏi việc riêng tư của cấp dưới là có chút thất thố, gương mặt quyến rũ đỏ lên, không kìm nổi quay đầu đi chỗ khác.

- Được rồi, cậu cứ an bài cho tốt công tác trong thị trấn, rồi giải quyết việc cá nhân sau. Nhớ kỹ, duy trì thông tin thẳng đường, không được mất đi liên hệ với thị trấn và quận. Cậu hãy trở về đi, tôi phải lập tức triệu tập cuộc họp bộ máy Quận ủy.

Tần Phượng phất tay.

Cô hôm nay mặc một chiếc áo màu trắng bó sát người, cổ cao hoàn toàn che khuất đi chiếc cổ trắng toát. Nhưng phần ngực nóng bỏng cao thẳng vẫn nhấp nhô. Khi cô phất tay, bộ ngực nhộn nhạo, khiến cho người ta bị đánh mạnh vào thị giác.

Bành Viễn Chinh không trong không kìm nổi dâng lên một tia khác thường. Sự khác thường này khiến hắn đột nhiên xấu hổ, khẩn trương thu hồi ánh mắt tham lam của mình, xoay người vội vàng rời đi.

Tần Phượng chậm rãi nhìn hắn đi ra cửa, trên mặt lại ửng đỏ lên thêm.





Sau khi rời khỏi văn phòng Tần Phượng, Bành Viễn Chinh sắc mặt bình tĩnh, có chút ngưng trọng.

Thiết lập khu kinh tế mới Vân Thủy, hắn xem ra có chút vô nghĩa, cũng không cần thiết. Nhiều lắm là hai ba năm, thị trấn Vân Thủy sẽ tiến vào thành phố. Mà tính từ lâu dài thì là theo chiều hướng phát triển.

Chỉ khi nào thiết lập khu kinh tế mới Vân Thủy, trên thực tế liền tương đương với việc chặt đứt sự khuếch trương của nó. Cứ như vậy, trên thực tế lại bất lợi cho tiến trình đô thị hóa và chỉnh thể phát triển của những khu phía bắc.

Thị trấn Vân Thủy thì không nói, nhưng những xã thị trấn xung quanh đều khá nghèo khó. Chỉ có thông qua tiến trình đô thị hóa và di dời thành nội phía bắc thì mới có thể thoát thai hoán cốt, phát sinh thay đổi. Nếu chỉ là một khu kinh tế mới cấp khu huyện thì sẽ kéo nền kinh tế khu vực đi xuống.



Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh không kìm nổi than nhẹ một tiếng. Giờ phút này, hắn vị trí thấp kém, chỉ là một cán bộ thị trấn nho nhỏ. Đối với quyết sách của thành phố ngay cả phản đối cũng chẳng làm nên chuyện. Nhưng hắn quyết định thông qua phương thức của mình, hướng ở trên hiến kế. Đồng thời lợi dụng cơ hội trở về thủ đô, hướng ông nội Phùng lão nhắc tới chuyện này.

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-327-TGEaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận