Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 396: Quyết định kỳ dị của hội nghị thường vụ Quận ủy
Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
- Các đồng chí, thật ra ý tưởng này không có gì khó hiểu. Nói một cách đại khái, đó là thị trấn Vân Thủy thiết lập một văn phòng quản lý tài sản, trao quyền cho văn phòng này quản lý các loại tài sản hữu hình và vô hình của thị trấn, sau đó văn phòng sẽ đứng ra bỏ vốn đầu tư, đăng ký thành lập một công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý tài sản, công ty này và văn phòng xử lý tài sản là hai tấm biển, một bộ máy.
Công ty quản lý tài sản sẽ quản lý tài sản bỏ không của chính quyền thị trấn, thông qua hoạt động thị trường hóa, thu được tiền lãi bỏ vào tài chính thị trấn để xây dựng các công trình công cộng và hành chính sự nghiệp, lợi nhuận tích lũy được, được xếp vào tài sản tích lũy.
Nói bao quát là như vậy, mời các đồng chí thảo luận, phát biểu ý kiến và kiến nghị.
Bành Viễn Chinh chậm rãi giải thích, trên môi nở một nụ cười ung dung.
Hồ Đức Vịnh không hỏi thêm gì nữa, bởi vì y ít nhiều đã hiểu ý của Bành Viễn Chinh, các Ủy viên thường vụ khác cũng đã thấy rõ, chỉ là chuyện này quá mức “cấp tiến”, không ai dám phát biểu ý kiến ngay.
Nếu phản đối, Bành Viễn Chinh đã “liên kết” với nhân vật số một Quận ủy là Tần Phượng, rõ ràng Tần Phượng tỏ thái độ ủng hộ; mà ủng hộ, ai cũng lo lắng có nguy cơ, một khi sự cải cách này thất bại, không ai gánh nổi trách nhiệm này.
Cho dù Bành Viễn Chinh luôn miệng đưa “Mười bốn đại báo cáo” ra, trên thực tế, từ chính sách đến vận dụng chính sách trong thực tế, còn có một quá trình dài thăm dò và giai đoạn “quá độ”, ai biết chuyện này có làm cấp trên bất mãn hay không.
Nếu chẳng may, cấp trên chụp cho một cái mũ to tướng, thì…
Mà “sai lầm” mang tính đường lối này, khác xa sai lầm trong công tác thông thường, có thể kết thúc sinh mạng chính trị như chơi! Trên nguyên tắc “cẩn thận vô áy náy”, các Ủy viên thường vụ đều im lặng.
Có mấy người muốn phản đối, âm thầm chờ xem thái độ của Tô Vũ Hoàn. Đáng tiếc là Tô Vũ Hoàn một mực im lặng, không giống như trước kia, lúc nào cũng muốn phô trương “tài năng”.
Trải qua vài lần “va chạm” với Bành Viễn Chinh và nhận được bài học nhớ đời, Tô Vũ Hoàn đã thay đổi sách lược chính trị của mình đối với Bành Viễn Chinh. Ít nhiều mang tính chất “chim sợ cành cong”, y không thể tùy tiện đứng ra phản đối Bành Viễn Chinh, sợ lại rơi vào “cạm bẫy” tinh vi của hắn.
Trong phòng hội nghị, không khí vô cùng áp lực và nặng nề.
Cuối cùng, Chu Đại Dũng cắn răng, chủ động phá vỡ cục diện bế tắc.
Y có quan hệ rất tốt với Bành Viễn Chinh, mà càng kết giao thân thiết với Bành Viễn Chinh, ở chung lâu ngà càng hiểu rõ Bành Viễn Chinh, biết Bành Viễn Chinh làm việc gì cũng tính toán kỹ càng, không bao giờ mù quáng, càng không thích đao to búa lớn. Mà trên thực tế, tính cách nhiệt tình, quyết đoán, tình cảm mãnh liệt, một lòng làm việc có ích cho dân chúng, nguyên tắc vì nghĩa không hề do dự của Bành Viễn Chinh, khiến y rất khâm phục.
Từ trên người Bành Viễn Chinh, y mơ hồ nhận ra lý tưởng chính trị thời trẻ tuổi của chính mình, giờ đã bị các loại quy tắc ngầm và thời gian làm phôi pha.
Với tuổi tác và vị trí bây giờ của y, đương nhiên là cầu an duy trì hiện trạng. Y không có đảm lượng và khí phách “dám làm dám chịu” như Bành Viễn Chinh, nhưng y thấy mình có thể ủng hộ và cổ vũ cho người cán bộ trẻ tuổi này.
- Các đồng chí, tôi cảm thấy ý tưởng của Bí thư Viễn Chinh rất tốt. Tuy rằng rất vượt lên khuôn phép, nhưng cải cách luôn cần sự tìm tòi đổi mới. Gần đây, Trung ương cũng như tỉnh và thành phố, đều đề xướng đẩy mạnh đổi mới cơ chế, thể chế, tăng cường cải cách kinh tế. Nếu cứ bảo thủ, nếu không có người đi thăm dò, sự nghiệp cải cách và mở cửa của chúng ta sẽ là một câu nói suông.
Một mặt, có thể quản lý và phát triển số tài sản đang bỏ không của thị trấn, mặt khác còn có thể cung cấp một mô hình hoạt động quản lý tài sản quốc hữu, đương nhiên, mô hình này có thành công hay không, còn phải chờ xem ở quá trình thực tiễn.
Lời nói của Chu Đại Dũng khiến Bành Viễn Chinh có phần cảm động, nhìn Chu Đại Dũng bằng ánh mắt ấm áp.
Việc kết giao với Chu Đại Dũng, ngay từ đầu hoàn toàn do Chu Đại Dũng chủ động. Về sau, tuy hai người qua lại thường xuyên nhưng cũng chưa thể nói là bằng hữu chân chính. Trong mắt Bành Viễn Chinh, Chu Đại Dũng là một cán bộ tầm thường, không có chí tiến thủ cho mấy, sẽ như nhiều người trong quan trường, chỉ là một loại con buôn, không có lập trường quan điểm gì cả.
Nhưng lúc này, trong hoàn cảnh các Ủy viên thường vụ đều vì sợ liên lụy mà câm như hến, Chu Đại Dũng lại đứng dậy lên tiếng. Như vậy, ít ra, Chu Đại Dũng vẫn còn có một chút gan dạ sáng suốt và có tầm nhìn, đồng thời cũng rất có nghĩa khí.
Tô Vũ Hoàn hắng giọng một cái, gõ gõ lên bàn, thản nhiên nói:
- Tôi nêu ra hai điểm. Thứ nhất, đưa tài sản bỏ không vào hoạt động để kiếm lời, đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng mấu chốt vấn đề ở chỗ: nếu đưa công ty vào hoạt động và thị trường hóa, như vậy thị trấn có thể mất đi khống chế đối với công ty này hay không? Đồng chí Viễn Chinh đừng vội vã phủ nhận khả năng này sẽ không xảy ra?
Thứ hai, một khi thị trường hóa, chính quyền thị trấn không thể trực tiếp nhúng tay vào. Nếu việc quản lý kinh doanh xuất hiện sai lầm, khiến tài sản quốc hữu bị giảm giá trị, hoặc thua lỗ lớn, ai sẽ chịu trách nhiệm? Làm sao tránh được nguy cơ này?
Bằng câu hỏi này, Tô Vũ Hoàn đã hỏi đúng trọng tâm của vấn đề. Bành Viễn Chinh quay lại nhìn Tô Vũ Hoàn một thoáng, trong lòng thầm gật đầu: người này tuy thoạt nhìn có vẻ kiêu ngạo và nông cạn, nhưng trên thực tế, đầu óc không rỗng tuếch. Người từ Thủ đô tới, quả nhiên có cái nhìn đáng nể.
- Vấn đề thứ nhất mà Chủ tịch quận Tô nêu ra, thật ra không tồn tại. Bởi vì người bỏ vốn và người quản lý của công ty đều do Đảng ủy chính quyền thị trấn bổ nhiệm, người quản lý công ty là cán bộ của thị trấn, không có khả năng thoát ly sự quản lý của tổ chức. Về hoạt động thị trường hóa, chính quyền không thể trực tiếp nhúng tay vào, nhưng có thể chỉ đạo điều tiết và khống chế. Hơn nữa, theo ý tưởng của tôi, các quyết sách trọng đại của công ty, đều phải được Đảng ủy và chính quyền thị trấn thông qua, rồi mới có thể chính thức thực hiện.
Về phần phòng chống nguy cơ và rủi ro, cùng lúc phải dựa theo chế độ xí nghiệp hiện đại, xây dựng hệ thống báo động trước nguy hiểm; mặt khác phải thành lập cơ chế kiểm tra và đánh giá, Đảng ủy chính quyền thị trấn tiến hành kiểm tra và đánh giá công trạng của bộ máy công ty, nếu làm cho tài sản quốc hữu bị giảm giá trị hoặc thua lỗ nghiêm trọng, sẽ bị cách chức.
Rủi ro nhất định là có, nhưng chúng ta không thể vì có nguy cơ mà không làm gì cả. Chẳng hạn như ngân hàng cho vay, cũng tồn tại rủi ro, nhưng ngân hàng không thể vì thế mà ngưng hoạt động.
Tóm lại, đây là một việc mới mẻ, bất kể là cơ chế hoạt động hay cơ chế phòng chống rủi ro, đều cần thăm dò hoàn thiện, từ bỡ ngỡ đến quen thuộc, từ không chuẩn mực đến có chuẩn mực, nhưng nếu không làm gì cả, hết thảy đều là số không.
Bành Viễn Chinh cười cười, phất tay.
Tô Vũ Hoàn nhướng mày lên, cười nhạt một tiếng:
- Nếu đồng chí Viễn Chinh nói như vậy, tôi cũng không hỏi gì thêm. Đối với phương án này, tôi không ủng hộ, bảo lưu ý kiến, nhưng tôi đồng ý để đồng chí Viễn Chinh thử một lần.
Tô Vũ Hoàn vừa nói xong, các Ủy viên thường vụ khác cũng đều phụ họa theo, tỏ thái độ giống như vậy.
- Nếu ý kiến các đồng chí thống nhất như vậy, vậy thì để đồng chí Viễn Chinh thử một chút, bất luận kết quả sau này như thế nào, đây là một loại thăm dò hữu ích. Nhưng hy vọng đồng chí Viễn Chinh thận trọng thực hiện, nếu gặp phải vấn đề khó khăn, cần báo cáo kịp thời để hội nghị thường vụ Quận ủy nghiên cứu thảo luận, không được tự ý chủ trương!
Nói xong, sắc mặt Tần Phượng lập tức trở nên khá cổ quái, mà Thẩm Ngọc Lan đang làm nhiệm vụ ghi chép hội nghị, ánh mắt lấp lánh, thầm nghĩ: hội nghị thường vụ quyết định thông qua nhưng đại đa số Ủy viên thường vụ không ủng hộ, bảo lưu ý kiến, như thế này làm sao làm kỷ yếu (bản tóm tắt) hội nghị?
Cục diện này làm Bành Viễn Chinh hơi bất ngờ, tuy nhiên, có thể xem như là kết quả không tệ. Hắn vốn dự tính sẽ gặp phải phản đối mạnh mẽ và chuẩn bị tư tưởng “trường kỳ đấu tranh”, lần đầu không thông qua, lần sau lại đề xuất.
Nhưng việc thông qua lại dựa trên cơ sở “Đại đa số Ủy viên thường vụ không ủng hộ, bảo lưu ý kiến”, cuộc hội nghị với kết quả kỳ lạ này, có lẽ là lần đầu tiên diễn ra trong lịch sử Quận ủy Tân An?
Hội nghị kết thúc, ánh mắt có phần hơi phức tạp, Thẩm Ngọc Lan đi vào văn phòng của Tần Phượng, hạ giọng nói:
- Bí thư Tần, kỷ yếu của hội nghị thường vụ Quận ủy lần này, ghi như thế nào cho ổn ạ?
Tần Phượng thở phảo một cái, thản nhiên phất tay, nói:
- Dựa theo thực tế mà ghi chép, tôn trọng ý kiến của đại đa số Ủy viên thường vụ, sau khi ghi xong, phát cho các Ủy viên thường vụ và lưu trữ.
Đem bản chi chép rõ ràng ý kiến của các Ủy viên thường vụ, xin họ ký tên đày đủ vào.
Tần Phượng nói tới đây, có phần mệt mỏi phất phất tay nói:
- Cô đi làm ngay đi, xong rồi đưa tôi xem lại một chút.
***
Sở dĩ Bành Viễn Chinh kiên trì việc chuẩn bị thành lập công ty quản lý tài sản của thị trấn Vân Thủy, một phần vì muốn tận dụng tài sản bỏ không, mang lại lợi nhuận cho thị trấn. Loại công ty này về sau, ở đâu cũng có, không có nguy hiểm gì về mặt chính sách.
Bên cạnh đó, còn có một lý do, đó là sự hợp tác với tập đoàn dệt Phong Thái. Phong Thái muốn bước vào lĩnh vực bất động sản, nhìn trúng tài nguyên đất đai của thị trấn Vân Thủy. Nếu chỉ đơn thuần “bán đất”, tiền bán đất cố nhiên tăng cao thu nhập của chính quyền thị trấn, nhưng đồng thời cũng làm cho giá nhà tăng vọt; chi bằng để công ty quản lý tài sản hợp tác kinh doanh, quyền lợi cùng hưởng, nguy cơ cùng gánh, bảo đảm giá đất, giá bất động sản duy trì ở một khung giá hợp lý, đồng thời còn có thể tăng cường năng lực khống chế thị trường bất động sản của chính quyền.
Đây chỉ là ý tưởng cá nhân của Bành Viễn Chinh và hắn muốn làm thí điểm. Hắn hiểu rõ, với sức lực của một cá nhân, muốn chống lại tình trạng vài năm sau, cac công ty bất động sản mọc lên như nấm và giá nhà đất tăng vọt, gần như là không thể.
Nhưng hắn muốn thử một lần. Hắn không quản được cả nước, nhưng với quyền lực hữu hạn của mình, biết đâu vẫn có thể sáng tạo ra một mảnh trời xã hội không tưởng?
Con người phải có lý tưởng sống, và luôn nỗ lực vì lý tưởng của mình. Làm người tái sinh, hắn có được tầm nhìn rất cao và tư duy sâu rộng mà cán bộ bình thường không thể có được.