Cao Quan Chương 412 : Lòng người

Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 412: Lòng người

Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo








Rời khỏi văn phòng của Tần Phượng, Bành Viễn Chinh trở về văn phòng của mình thu dọn một ít đồ, sau đó liền mang theo xuống lầu.

Ở cầu thang, hắn liền gặp phải Ủy viên thường vụ quận ủy, Chánh văn phòng quận ủy Thì Đại Kiến.

Thì Đại Kiến thấy trong tay Bành Viễn Chinh mang theo không ít đồ, mà thư ký Điền Minh cũng đồng dạng ôm một đống lớn sách, giấy tờ lẫn lộn thì ánh mắt liền lóe lên một tia kỳ lạ, dừng bước lại cười nói:

- Bí thư Viễn Chinh, cậu đang làm gì vậy? Sao lại khuân đồ một mình, bảo người của Quận ủy giúp đi chứ.

Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:



- Chánh văn phòng Thì, tôi chỉ thu dọn có vài thứ, không cần làm phiền đến các đồng chí ở quận ủy.

Bành Viễn Chinh cùng Thì Đại Kiến quan hệ lúc trước thì tốt. Nhưng sau này bởi vì Thì Đại Kiến tâm trạng không cân bằng, từng bước nghiêng qua Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn, quan hệ giữa hai người liền đột ngột thay đổi. Đến hiện tại thì có chút lúng ta lúng túng.

- Ừ!

Thì Đại Kiến miễn cưỡng cười, gật đầu rồi bước lên lầu.

Bành Viễn Chinh tiếp tục xuống lầu. Khi hắn sắp bước ra khỏi cơ quan, Thì Đại Kiến đứng ở khúc quanh cầu thang nhìn theo Bành Viễn Chinh, nhíu mày trầm ngâm một lát rồi đi lên lầu.

Thân trong quan trường, nhất là khi đạt tới quyền lực và cấp bậc như vậy, khứu giác chính trị và mẫn cảm quyền lực là tương đối mạnh. Thì Đại Kiến cảm giác Bành Viễn Chinh hành động có chút cổ quái, chợt trong lòng theo bản năng mà hiểu được một chút gì đó.

Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn, đóng cửa lại bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lý Tuyết Yến gõ cửa bước vào, thấy trong phòng làm việc của hắn là một mảnh hỗn độn thì không khỏi kinh ngạc nói:

- Viễn Chinh, anh đang làm gì vậy? Nếu muốn dọn vệ sinh thì bảo người của phòng chính đảng, sao lại tự mình làm như thế?

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, thả mấy cuốn sách trong tay xuống, nhìn Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng nói:

- Tuyết Yến, tôi còn chưa nói cho cô biết. Công tác của tôi gần đây khả năng sẽ có sự thay đổi. Tôi phải rời khỏi thị trấn rồi.

Lý Tuyết Yến ngẩn ra, chợt vui vẻ nói:

- Anh đến quận làm Phó chủ tịch quận hay là Phó bí thư?

Bành Viễn Chinh với thân phận là Ủy viên thường vụ quận ủy, Bí thư cơ quan công ủy, kiêm Bí thư đảng ủy thị trấn Vân Thủy, gần như mọi người đều hiểu được, việc Bành Viễn Chinh rời khỏi thị trấn Vân Thủy đến quận nhậm chức là chuyện sớm hay muộn. Cho nên, phản ứng đầu tiên của Lý Tuyết Yến là hỏi Bành Viễn Chinh đến quận làm Ủy viên thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch quận hay là Phó bí thư.

Bành Viễn Chin him lặng một lát, ngẩng đầu nhìn Lý Tuyết Yến cười nói:
- Không đến quận mà đến huyện Lân.

Lý Tuyết Yến cau mày, nét mặt vui vẻ bỗng biến mất, có chút chán nản nói:

- Phải rời khỏi quận à? Huyện Lân? Huyện Lân là một địa phương nghèo…

Nếu Bành Viễn Chinh đến quận nhậm chức thì Lý Tuyết Yến cũng chẳng sao. Bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Nhưng Bành Viễn Chinh đến huyện Lân thì khoảng cách giữa cô và Bành Viễn Chinh ngày càng xa.

- Tôi cũng cảm giác rất bất ngờ. Nhưng Thành ủy lâm thời quyết định, điều chỉnh công tác của tôi. Trưởng ban Tổ chức cán bộ vừa mới tìm tôi nói chuyện. Tôi cũng không còn đường lựa chọn.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng thở dài, đi qua vỗ vai Lý Tuyết Yến, dịu dàng nói:

- Huyện Lân và thị trấn Vân Thủy cách nhau không xa, chỉ vài chục km. Tôi sẽ thường xuyên về thăm cô mà.

Lý Tuyết Yến bờ vai run rẩy, trong đôi mắt vô tình hiện lên một tia lệ quang. Cô cố nén, im lặng gật đầu, miễn cưỡng cười nói:

- Cương vị gì vậy?

- Phó chủ tịch thường trực huyện.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.

Lý Tuyết Yến sâu kín thở dài:

- Coi như là đề bạt. Khi nào thì tuyên bố? Lúc tuyên bố thì chúng tôi sẽ tiễn anh.


- Tiễn đưa không cần đâu. Tuyết Yến, lúc này đây tôi có chuyện muốn nói với cô.

Bành Viễn Chinh quay người ngồi xuống, ra hiệu Lý Tuyết Yến cũng ngồi xuống.

Lý Tuyết Yến cố nén tinh thần chán nản của mình xuống, lặng yên nhìn người đàn ông gần sắp rời xa mình, trong đầu xuất hiện một cảm giác không nói nên lời.

- Tuyết Yến, tôi sau khi đi rồi, quận ủy sẽ bổ nhiệm cô làm Bí thư đảng ủy. Về phần Chủ tịch thị trấn, tôi đã suy xét một chút, hướng Bí thư Tần đề cử Cổ Lượng. Cô hãy chuẩn bị, tranh thủ thời gian nói với Cổ Lượng vài câu. Đừng để lúc đó trở tay không kịp.

Bành Viễn Chinh hạ giọng nói:

- Cổ Lượng uy vọng không đủ. Nếu trong những trường hợp không ép được thì cần có cô trợ giúp.

Bành Viễn Chinh âm thầm bồi dưỡng Cổ Lượng, các phó chức khác không cảm nhận được, nhưng làm sao có thể giấu được Lý Tuyết Yến. Nghe Bành Viễn Chinh nói vậy, Lý Tuyết Yến im lặng gật đầu, nói:

- Tôi đã biết rồi. Kỳ thật thì chưa có uy vọng cũng không sao. Chỉ cần tổ chức bổ nhiệm, những người khác cũng phải chấp nhận.

- Cô hãy chú ý một chút Chử Lượng và Quý Kiến Quốc. Những người khác thì không sao, nhưng hai đồng chí lão thành này, tôi sợ một khi tôi đi rồi thì bọn họ sẽ nhảy ra đấy.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, đốt một điếu thuốc.

Lý Tuyết Yến cau mày, thản nhiên nói:

- Bọn họ nếu nhảy ra thì đều là bọn ngu. Nhảy ra thì nhảy ra, cũng không sợ bọn họ làm được chuyện gì.

- Về phần công tác, tôi đề nghị cô nên nắm chắc những công trình hiện nay. Tôi xem chừng, chậm nhất là sáu tháng cuối năm sau, thành phố sẽ đưa ra ý nghĩ quy hoạch, nội thành hướng tây sẽ mở rộng, sớm hay muộn gì cũng sẽ nhét thị trấn Vân Thủy vào. Tới lúc đó, ở thành phố nhất định sẽ lấy thị trấn Vân Thủy thành lập một khu mới.

- Đối với cô mà nói, đây cũng là một cơ hội. Mà nói không chính xác, Tuyết yến, tương lai tôi vẫn sẽ về đây nhậm chức. Chúng ta sẽ còn có cơ hội cộng tác cùng với nhau.

Bành Viễn Chinh nửa thật nửa đùa. Lý Tuyết Yến đôi mắt sáng lên, vẻ lo lắng đã tiêu đi không ít. Buổi chiều, Hội nghị thường vụ thành ủy họp rất ngắn, đại khái chỉ nửa giờ là kết thúc. Đây là hội nghị thường vụ lâm thời do Đông Phương Nham triệu tập, đề tài thảo luận là nghiên cứu việc bổ nhiệm Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm.

Bởi vì thái độ của Đông Phương Nham rất kiên quyết nên các Ủy viên thường vụ khác đều nhanh chóng tán thành. Đông Phương Nham từ lúc đến thành phố Tân An, vẫn là lần đầu cứng rắn như vậy, trong hội nghị ngay từ đầu biểu lộ thái độ của mình, khiến Tống Bính Nam tuyên bố kết quả tổ chức khảo sát, sau đó đệ trình Ủy viên thường vụ thảo luận, giản lược rất nhiều trình tự.

Tin tức bổ nhiệm cán bộ cấp huyện cục không giấu diếm được. Hội nghị thường vụ kết thúc, tin tức từ trong thành ủy truyền ra. Mà không bao lâu, liền truyền đến khu huyện ở dưới. Một sợi dây gắn kết mạng lưới quan trường thành phố Tân An. Tần Phượng còn chưa trở lại quận thì đám người Tô Vũ Hoàn đã biết Bành Viễn Chinh được điều đến làm Phó chủ tịch thường trực huyện Lân.

Có người hâm mộ, nhưng cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa. Bởi vì trước mắt mà nói, huyện Lân loạn cục chưa bình. Phong ba tái khởi. Đến huyện Lân làm Phó chủ tịch thường trực huyện, nghe thì có vẻ đề bạt, nhưng kỳ thật tính phiêu lưu rất cao. Một khi làm không tốt thì chỉ có thể khiến mình rơi vào vũng bùn không thể tự kềm chế được.

Đối với Tô Vũ Hoàn mà nói, đây là một tin tức tốt. Y sau khi đến khu Tân An, đủ loại tình huống, Bành Viễn Chinh gần như trở thành một cái gai trong mắt y. Hiện giờ cái gai này đã được nhổ đi, y trong lòng cảm giác vô cùng thoải mái.

Lòng người rất khó đoán được. Nhất là trong quan trường. Bành Viễn Chinh ở khu Tân An nhậm chức, Tô Vũ Hoàn xem Bành Viễn Chinh như đối thủ của mình. Nhưng Bành Viễn Chinh sắp đến huyện Lân nhậm chức, Tô Vũ Hoàn trong lòng các loại oán giận và mâu thuẫn với Bành Viễn Chinh, thậm chí là căm hận và tiêu cực vô hình chung đã biến thành hư không. Y thậm chí gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh, giáp mặt nói vài câu chúc mừng.

Bành Viễn Chinh đến huyện Lân nhậm chức đã truyền đến thị trấn. Những cán bộ bình thường không nói đến, nhưng Chử Lượng và một số phó chức thì lập tức hai mắt sáng lên, tâm tư lung lay.

Sự tình đã rõ. Bành Viễn Chinh đi rồi, Lý Tuyết Yến nhậm chức Bí thư. Chức vụ Chủ tịch thị trấn sẽ bỏ trống.

Ai sẽ làm Chủ tịch thị trấn đây?

Chử Lượng và Quý Kiến Quốc hai người tư cách đều đủ. Đều ở tại cương vị phó chức ở thị trấn Vân Thủy đã hơn năm năm. Bất kể từ phương diện nào, điều kiện cất nhắc đều có đủ. Về phần Ngô Minh Quánh, Thi Bình, Mẫn Diễm thì bởi vì thời gian nhậm chức ngắn, nên tự động bị loại ra ngoài.

Chử Lượng trong phòng làm việc của mình đi tới đi lui, lại có vài phần vội vàng và khẩn trương, còn có một tia bối rối không thể dùng lời nói hình dung.

Trong lòng của ông ta rất minh bạch. Ai tiếp nhận vị trí Chủ tịch thị trấn, Bành Viễn Chinh đề cử rất quan trọng. Nếu Bành Viễn Chinh đề bạt với Bí thư Quận ủy Tần thì chuyện này trên cơ bản sẽ được quyết định.

Chử Lượng do dự cả nửa ngày, rốt cuộc vẫn quyết định đi tìm Bành Viễn Chinh nói một chút. Cơ hội là phải tranh thủ. Ông ta cảm thấy mình hai năm qua đi theo Bành Viễn Chinh làm không ít việc, không có công cũng có lao. Mao Toại tự đề cử mình một chút cũng là chuyện phải làm.

Nhưng Chử Lượng vừa mới đẩy cửa phòng làm việc chuẩn bị đi ra ngoài thì đã thấy Quý Kiến Quốc gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, trong lòng liền nhảy dựng.

Những phó chức khác thì không cần để ý, chỉ có Quý Kiến Quốc là cấu thành cạnh tranh với ông. Mà Quý Kiến Quốc quan hệ với Bành Viễn Chinh, dường như gần gũi hơn so với ông ta.

Chử Lượng rất nhanh lui về phòng của mình. Chỉ trong một buổi trưa, phòng làm việc của Bành Viễn Chinh người đến người đi rất tấp nập.

Tìm đến hắn nói chuyện, đa số đều mang tâm tư mờ ám. Bành Viễn Chinh trong lòng biết rõ, cũng hết thảy hàm hồ mà cho qua. Bao gồm cùng với Quý Kiến Quốc và Chử Lượng nói chuyện, đều rất cẩn thận.

Lúc ra về, Lý Tân Hoa tìm đến cửa. Lý Tân Hoa chiều nay đã cùng với Trịnh Anh Nam nói chuyện hợp tác, đột nhiên nghe nói Bí thư Bành phải điều đến huyện Lân thì vội vã chạy về. Cô tóm lại vẫn lo cho tiền đồ cá nhân của mình.

Cô là cán bộ do Bành Viễn Chinh đề bạt lên. Bành Viễn Chinh đi vội như vậy, cô đương nhiên trong lòng có chút không yên.

Trấn an Lý Tân Hoa cả nửa ngày, Bành Viễn Chinh xuống lầu lái xe về nhà. Lão Hoàng và thư ký Điền Minh đều lặng yên chờ trước đầu xe, thấy hắn xuống lầu thì lão Hoàng lập tức bước vào trong khởi động xe.

Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Điền Minh, thấy sắc mặt của y phức tạp, muốn nói rồi lại thì thì liền cười nhẹ một tiếng nói:

- Điền Minh, lên xe đi, tôi muốn nói chuyện với cậu.

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-412-QuGaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận