Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 421: Có cùng ý tưởng đen tối
Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
Cung Hàn Lâm quét mắt nhìn Bành Viễn Chinh, im lặng không nói.
Ông ta phải có được sự ủng hộ toàn lực về tinh thần và thể xác của Bành Viễn Chinh, nên nhất định phải tiến hành ủng hộ hắn. Đây là hai bên cùng có lợi, chứ không phải một bên.
Nếu ông ta không ủng hộ công tác của Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh làm sao mà phối hợp công tác với ông ta được.
Hơn nữa, hiện tại ông ta với Bành Viễn Chinh tuyệt đối hai là con châu chấu đứng trên một dây thừng. Bành Viễn Chinh công tác tốt thì liền tương đương với công tác của ông ta được triển khai. Ông ta tuy rằng không hiểu vì sao Bành Viễn Chinh lại nhúng tay vào y tế, nhưng căn cứ vào tín nhiệm lớn nhất, ông ta phải lựa chọn việc ủng hộ.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng nhìn Nghiêm Hoa đang tâm trạng kích động, thản nhiên nói:
- Đồng chí Nghiêm Hoa, tôi chưa từng phủ nhận bệnh viện phải lấy lợi nhuận làm chính. Trên thực tế, chỉ cần là đơn vị kinh doanh, trong nền kinh tế thị trường này thì đều phải có lợi nhuận. Đây là điều không thể nghi ngờ.
Nghiêm Hoa cười lạnh:
- Vậy thì anh có ý gì?
- Đồng chí Nghiêm Hoa không rõ sao?
Bành Viễn Chinh khẽ cười, sắc mặt trầm xuống nói:
- Lợi nhuận và lợi ích là hai khái niệm. Bệnh viện chung quy là nơi cứu người. Thấy chết mà không cứu, coi thường nhu cầu của người bệnh, chỉ biết tiền không biết người thì loại tác phong này thật đáng sợ. Y đức không có thì làm cho người ta cảm thấy ghê người.
- Ngườ bệnh chết đi sống lại, nhu cầu cấp bách là phải giải phẫu, nhưng bệnh viện cứ kiên trì phải trước giao tiền sau chữa bệnh. Loại điều lệ này tồn tại tính bất hợp lý.
- Buồn cười! Đồng chí Viễn Chinh hãy nói xem, như thế nào mới gọi là hợp lý? Giao tiền rồi xem bệnh là hoàn toàn chính đáng. Bệnh viện không phải là cơ quan từ thiện. Miễn phí khám bệnh, bệnh viện sẽ phá sản đóng cửa mất. Đến lúc đó ai thay bệnh viện nói chuyện?
- Năm ngoái, bệnh viện huyện bị quỵt nợ và trốn tiền thuốc men hơn trăm ngàn. Thiếu hụt này đến nay vẫn không bù lại được nếu như bệnh viện không kiên trì. Ai tới để cam đoan lợi ích cho bệnh viện? Nếu bệnh viện không duy trì hoạt động cơ bản. Bị thương tổn vẫn là quần chúng mà thôi.
- Tôi cảm thấy tôi và đồng chí Nghiêm Hoa không thảo luận cùng một đề tài. Tôi nói là nói về thuộc tính công ích của bệnh viện. Là bệnh viện công lập, bệnh viện huyện nhất định phải đảm bảo công ích, vì quần chúng nhân dân mà phục vụ, chứ không phải là vì lợi nhuận làm mục tiêu.
Bành Viễn Chinh bình tĩnh, cũng không tức giận, chỉ nói một cách nhẹ nhàng.
- Nếu chỉ biết lợi ích cao, lợi nhuận cao thì thành lập bệnh viện công lập làm gì.
Nghiêm Hoa mỉm cười:
- Nói ngắn gọn một câu, bệnh viện có cái khó xử của bệnh viện. Bệnh viện thị trường hóa, nhất định phải nảy sinh chế độ quản lý nghiêm khắc. Tôi thật ra hy vọng bệnh viện có đẩy mạnh miễn phí chữa bệnh. Quần chúng xem bệnh sẽ không tốn tiền. Tất cả đều vui vẻ không được sao?
- Miễn phí chữa bệnh không phải là không được. Ở nước ngoài có rất nhiều tình huống này. Đương nhiên, ở quốc gia chúng ta tạm thời còn chưa thực tế. Nhưng chúng ta cố nhiên không miễn phí khám chữa bệnh được thì đầu nhập khám chữa bệnh cơ bản là không thể thiếu. Cho nên, tôi ở trong này nhắc lại một chút, thị trường hóa khám chữa bệnh cũng không có nghĩa là tài chính đầu nhập thiếu. Tài chính hàng năm dự toán nhất định phải có trợ cấp tương ứng và chính sách đầu nhập.
Bành Viễn Chinh lời còn chưa nói hết thì đã bị Nghiêm Hoa rất không kiên nhẫn cắt đứt:
- Đồng chí Viễn Chinh, đây là muốn làm trái chính sách của trung ương sao? Trung ương đề xướng thị trường hóa, hoàn toàn thị trường hóa khiến bệnh viện tự chịu trách nhiệm lời lỗ, tự hành vận chuyển. Anh ở đây ồn ào tăng lớn chính phủ đầu nhập. Thật sự là buồn cười.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hoa, trong lòng cảm thấy hơi tức giận.
Hắn thái độ đã rất từ tốn, nhưng Nghiêm Hoa vẫn cố gây sự. Thậm chí không thèm để ý đến sự đoàn kết. Thật sự tưởng lão tử là cừu non dễ bắt nạt sao?
Bành Viễn Chinh thanh âm lạnh lùng:
- Đồng chí Nghiêm Hoa, đừng chụp mũ tôi như vậy.
- Tranh luận về bệnh viện công lập cam đoan công ích hai năm qua vốn không có bình ổn. Quan điểm giống như tôi số lượng cũng không ít.
- Nhằm vào bệnh viện chú trọng hiệu quả và lợi ích mà bỏ qua tính công ích, bên trong bộ Y tế cũng triển khai một loạt tranh luận. Tháng 5 năm nay, trong hội nghị chỉnh đốn công tác về y tế, Phó trưởng ban bộ Y tế Chu đã tỏ vẻ phản đối thị trường hóa, yêu cầu quan tâm nhiều hơn đến thuộc tính chữa bệnh của quần chúng và công bằng xã hội.
- Chuyện này, ở Nhật báo Giang Bắc và Báo Chiều Phương Bắc đã có đưa tin. Tôi nhớ rất rõ ràng. Nếu đồng chí Nghiêm Hoa không tin, có thể đến thư viện tìm tờ báo mà xem.
Bành Viễn Chinh trong lời nói tràn đầy sự trào phúng.
Nghiêm Hoa cứng họng, nhưng chợt xấu hổ phản bác:
- Nhưng chỉ là tranh luận, chúng ta công tác ở cơ sở, quán triệt chứng thực tinh thần chính sách của cấp trên chứ không phải là xem ai tranh luận.
- Chính sách thì có thể sửa đổi. Đây là chuyện sớm hay muộn. Nếu khuynh hướng thị trường hóa không đảo ngược thì dân chúng khám bệnh thì rất khó. Hiện tượng cần tiền sẽ càng thêm kịch liệt, dẫn phát đến vấn đề xã hội càng sâu.
Bành Viễn Chinh cười, bỏ qua Nghiêm Hoa nói:
- Tôi ở đây chỉ là luận sự, không nghĩ đến tranh cãi với đồng chí Nghiêm Hoa cái gì.
- Tôi chỉ muốn nói là, trong chính sách cho phép, chính phủ có nên duy trì đầu nhập chữa bệnh, bảo đảm thuộc tính khám chữa bệnh hay không? Trong dự toán tài chính, dự toán cho chữa bệnh mà thiếu thì đó là một hiện tượng không lành mạnh. Trong quốc nội có rất nhiều địa khu đều coi trọng và điều chỉnh vấn đề này. Theo tôi được biết, tài chính thành phố đều có đầu nhập tương quan, nhưng như thế nào khi xuống huyện lại thành con số không?
- Đây là vấn đề thứ nhất. Vấn đề thứ hai, giống như tôi đã nhắc tới bệnh của mẹ Vương Quân. Gia cảnh bần cùng, không đủ sức chi trả tiền chữa bệnh. Như vậy, chẳng lẽ bệnh viện lại trơ mắt nhìn thấy chết mà không cứu? Loại người bệnh như thế này thì làm sao bây giờ?
- Không phải là truy cứu trách nhiệm của ai, cũng không phải đơn thuần khiển trách bệnh viện thấy chết mà không cứu, mà là phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
- Chúng ta suy xét thành lập một chế độ cứu trợ đặc thù cho những ca bệnh nặng. Một khi bệnh viện nhìn thấy loại bệnh như thế, có thể lập tức khởi động chương trình này, vừa cứu vãn đước tính mạng con người, lại đảm bảo phí tổn của bệnh viện.
Nghịch chuyển đại thế và thị trường hóa khám chữa bệnh của quốc gia, Bành Viễn Chinh đành bất lực, cũng không muốn làm châu chấu đá xe, tự chịu diệt vong. Hắn cùng Nghiêm Hoa tranh luận lâu như vậy, nói nhiều như vậy, chính là muốn nói đến chế độ cứu trợ đặc biệt này.
Những lời nói phía trước chỉ là lót đường cho ý tưởng này.
Ý tưởng này kiếp trước hắn chỉ nghĩ tới, muốn mượn cơ hội này để thúc đẩy nó thành sự thật.
Bành Viễn Chinh nói xong, Nghiêm Hoa lập tức cười lạnh:
- Như muối bỏ biển, căn bản chẳng làm nên chuyện. Chúng ta chỉ là một huyện nghèo. Duy trì hạng mục cơ bản bây giờ đều rất khó khăn. Không nói đến là gia tăng chi phí. Hơn nữa, nếu có được loại cứu trợ này, nhất định sẽ xuất hiện tình trạng đục nước béo cò. Đến lúc đó, như thế nào xét duyệt và giám sát sẽ trở thành một vấn đề lớn.
- Tôi nghe nói đồng chí Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy rầm rộ cải cách giáo dục và khám chữa bệnh. Nghe nói đầu nhập vào giáo dục và y tế toàn bộ đều do tài chính của thị trấn, làm cho người ta rất là hâm mộ. Nhưng nơi này là huyện Lân, tôi cần nhắc đồng chí Viễn Chinh là, huyện Lân là một huyện nghèo, không thể gánh một khoản kinh phí lớn như vậy. Công tác không cần thành công vĩ đại, chỉ cần giải quyết thực sự là được rồi.
Bành Viễn Chinh không để ý đến Nghiêm Hoa. Hắn căn bản cảm thấy người phụ nữ này không biết nói lý. Hắn quay đầu nhìn Cung Hàn Lâm, Cung Hàn Lâm hắng giọng nói:
- Hai vị tranh luận kỳ thật khiến chúng tôi lãnh giáo kiến thức không ít.
- Chữa bệnh cũng là một vấn đề rất quan trọng. Tôi cảm thấy đồng chí Viễn Chinh nói rất đúng. Đối với những trường hợp nghèo khó, bệnh viện cũng không thể thấy chết mà không cứu. Chính phủ cũng không thể ngồi đó mà nhìn. Để người ta chết trong bệnh viện, đây không chỉ là sỉ nhục bệnh viện mà còn sỉ nhục chính phủ của chúng ta.
- Cho nên, tôi cho rằng, có thể suy xét đến đề nghị của đồng chí Viễn Chinh, bắt tay vào xây dựng một loại hình cứu trợ đặc biệt như vậy. Đương nhiên, tài chính của huyện như trứng chọi đá. Như thế nào để kiếm được tài chính thì cần phải thận trọng suy xét toàn diện.
Cung Hàn Lâm làm Chủ tịch huyện. Ông ta tỏ thái độ như vậy thì Lâm Trường Hà cũng theo sát tỏ thái độ.
Nghiêm Hoa vừa thấy Bành Viễn Chinh và Cung Hàn Lâm có cùng ý tưởng đen tối, liên kết tạo áp lực cho mình thì không kìm nổi đứng dậy giận dữ nói:
- Chủ tịch huyện Cung, tôi xin giữ lại ý kiến cá nhân mình.
Nghiêm Hoa nói xong thì phẩy tay bỏ đi.
Đây thật ra là không lễ phép. Cung Hàn Lâm trong lòng cảm thấy không cao hứng, nhưng ngoài miệng lại không biểu hiện gì, chỉ thản nhiên cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, Nghiêm Hoa được phân công quản lý văn hóa, giáo dục, y tế, ý tưởng này nếu muốn thực hiện thì phải kết nối với cô ấy.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Lão lãnh đạo, tôi sẽ bàn lại với cô ấy.
Lâm Trường Hà cười ha hả:
- Đồng chí Viễn Chinh, đồng chí Nghiêm Hoa tuy tính tình có chút nóng nảy, nhưng bản thân cũng không tệ lắm. Chuyện này, nếu như cậu nói trước với cô ấy thì có thể sẽ tốt hơn.
Lâm Trường Hà lời nói có ám chỉ, ý là Bành Viễn Chinh mặc dù là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, nhưng nên tôn trọng đồng chí lão thành, đừng tưởng rằng có Cung Hàn Lâm hỗ trợ sau lưng thì có thể ở huyện Lân một tay che trời. Haha, huyện Lân chứ không phải là khu Tân An.
Bành Viễn Chinh nghe mà không hiểu sao. Hắn mặt không đổi sắc, trong lòng âm thầm cười lạnh. Bố nếu đến đây, thì không sợ làm chuyện xấu. Tôi thật ra muốn nhìn thấy, cái đầm nước này tột cùng sâu bao nhiêu.
Nghiêm Hoa hùng hùng hổ hổ trở về phòng làm việc của mình, hướng Tiểu Lý phát hỏa, rồi sau đó ngồi xe trở về nhà.
Cô cho rằng Bành Viễn Chinh nhúng tay vào công tác quản lý của cô là một sự thị uy và khiêu khích trắng trợn. Cái gì là cải cách y tế. Cái gì là chế độ khám chữa bệnh chuyên nghiệp. Đây đều là Bành Viễn Chinh mượn đề tài nói chuyện của mình.
Cô xem ra, hắn chỉ là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện mới tới, còn chưa quen thuộc địa hình ở đây đã khai triển công việc, cố tình gây sự với mình.