Cao Quan Chương 438 : Ông chủ của các người là đồ đầu đất

Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 438: Ông chủ của các người là đồ đầu đất

Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo







Bạch Tuyết đuôi lông mày nhướng lên, đôi môi nhấp nhẹ, mặc nhiên không nói.

Lo lắng của mẹ cũng là lo lắng của cô. Hai ngày qua, cô cảm thấy không yên. Cô không biết Trương Đại Hổ có thể hay không hướng cô hạ thủ. Nếu như vậy, một cô gái thường dân như cô làm sao mà có sức chống lại.

Nhưng Bạch Tuyết bề ngoài ôn nhu nhưng cá tính bên trong rất kiên cường. Cô cắn rắng, ngẩng đầu lên nói:

- Mẹ, mẹ đừng lo cho con. Con gần đây ít đi ra ngoài. Con không tin, ban ngày ban mặt, ông ta có thể làm hại con gái người ta?

- Mẹ, con ra ngoài một chút.



Bạch Tuyết nói xong, trở về phòng ngủ của mình thay quần áo.

Thôi Ngọc Trân lo lắng nói:

- Con đi ngay như vậy sao? Không phải mẹ nói với con rồi à? Con đừng ra ngoài, vạn nhất gặp phải cái đám bại hoại kia thì làm sao?

Bạch Tuyết cười khổ:

- Mẹ, con cũng không thể nhốt mình trong phòng hoài? Con đã hai ngày không ra khỏi cửa. Con muốn đến bệnh viện thăm hai em học sinh bị thương kia. Người ta vì con mà bị thương, con phải đi thăm các em một chút chứ.

Thôi Ngọc Trân nhíu mày:

- Con không phải hôm trước mới vừa thăm sao? Tại sao lần này lại đi nữa?

- Mẹ, mẹ cũng đừng cản con nữa. Con cảm thấy không yên lòng. Con muốn đi thăm một chút.

Nói xong, Bạch Tuyết ăn mặc chỉnh tề, không để ý đến lời mẹ khuyên can, bước ra ngoài.

Bạch Tuyết chạy xe đạp một đường thẳng đến bệnh viện huyện. Ánh nắng chói chang của ngày hè chiếu xuống. Tiến vào giữa hè, nhiệt độ trở nên rất cao. Chạy xe một lát, cả người cô ướt đẫm mồ hôi.

Cô vừa đạp xe đạp, vừa quay đầu nhìn xung quanh. Dọc theo đường đi, cô vốn có cảm giác có người theo dõi sau lưng mình. Nhưng mỗi lần quay đầu lại thì cô lại không nhìn thấy ai.

Bạch Tuyết trong lòng hiện lên một dự cảm xấu. Nhưng do dự một chút, cô vẫn chạy xe đến bệnh viện huyện. Cô nghĩ rằng, ban ngày ban mặt, Trương Đại Hổ dù càn rỡ thế nào cũng không thể công khai ra tay như vậy.

Bạch Tuyết lên lầu ba. Hai học sinh bị thương Đơn Đào, Lam Quân nằm ở phòng bệnh số bảy. Nhưng ngay lúc đó có hai gã đại hán thân hình vạm vỡ vừa bước vào phòng bệnh.

Bạch Tuyết trong lòng cả kinh, chạy nhanh tới.

Hai người này cao lớn, mang mắt kính, trên tay một người còn có hình xăm, một người nhìn qua rất đứng đắn. Cha mẹ của Đơn Đào và Lam Quân đều đứng dậy, đứng chắn trước giường bệnh, trầm giọng nói:

- Các người tìm ai?

Hai người này bỏ một lẵng hoa cùng một giỏ quà xuống. Sau đó từ trong túi lấy ra hai xấp tiền thật dày, chắc cũng có hơn mười ngàn đồng, mặc nhiên bày trước giường bệnh của Đơn Đào và Lam Quân, không nói một câu nào, xoay người bỏ đi.

Cha của Đơn Đào là Đơn Nãi Siêu cầm xấp tiền đuổi theo, lớn tiếng nói:

- Các người là ai? Đây là có ý gì? Mau mang tiền của các người đi. Chúng tôi không thể lấy tiền.

Một người dừng bước lại, nhìn thẳng vào mắt Đan Tiến Dân, thản nhiên nói:

- Đây là chút tâm ý của ông chủ chúng tôi. Mua cho hai em chút đồ bổ. Ông chủ chúng tôi cũng là người rất biết điều. Chỉ cần các người không truy cứu nữa, thì tiền thuốc thang chúng tôi sẽ toàn bộ gánh hết. Đồng thời, còn tặng cho mỗi nhà một cái TV làm tiền bồi thường.

Gã đàn ông còn lại thì ngăn cản Bạch Tuyết đang chạy tới, khóe miệng hiện lên nụ cười đùa giỡn:

- Bạch tỷ phải không? Ông chủ của chúng tôi muốn mời Bạch tỷ một bữa cơm. Không biết có hân hạnh tiếp đón Bạch tỷ hay không?

Bạch Tuyết nhịn không được, lui về sau một bước, khẽ cười:

- Ông chủ của các người là ai? Tôi không quen. Tôi muốn thăm học trò của tôi, xin chớ cản đường.

Gã đàn ông kia bĩu môi, thản nhiên nói:

- Bạch tỷ hiểu mà cứ giả bộ hồ đồ. Ông chủ của chúng tôi là Trương tổng của công ty mậu dịch Hoa Thương, là Ủy viên chính trị hội nghị hiệp thương huyện, vốn là xí nghiệp có tiếng tăm lừng lẫy. Trương tổng rất có thành ý. Bạch tỷ cũng nên nể mặt.

Bạch Tuyết khóe miệng nhếch lên, kiên quyết lắc đầu:
- Thành thật xin lỗi. Tôi cũng quen, cũng chưa từng nghe qua. Tôi chưa bao giờ ăn cơm với người xa lạ. Xin tránh đường cho.

Gã đàn ông lạnh lùng cười:

- Bạch tỷ, ông chủ của chúng tôi đã giao nhiệm vụ. Bạch tỷ một lần không đồng ý thì cũng không cần gấp gáp. Chúng tôi vẫn sẽ mời cho đến khi Bạch tỷ đồng ý thì thôi. Ông chủ chúng tôi tặng hoa cho Bạch tỷ trong vòng một năm. Mỗi ngày một bó. Mong Bạch tỷ nhận cho.

Nhìn cô gái mày ngài tuyết trắng xinh đẹp trước mặt, gã đàn ông trong ánh mắt cũng xẹt qua một tia mơ ước. Ở huyện Lân này, Bạch Tuyết cũng được xem là một mỹ nữ cực phẩm. Khí chất thanh thuần khiến người ta phải thèm thuồng. Chẳng qua đây là người đàn bà của Trương Đại Hổ, nên không dám nhúng tay vào.

Bạch Tuyết nhíu mày, cả giận nói:
- Nào có người như các người vậy không? Xin chuyển lời cho ông chủ các người, tôi không quen biết ông ta. Hy vọng ông ta đừng quấy rầy tôi nữa. Nếu không tôi báo cảnh sát.


- Báo cảnh sát?

Hai gã đàn ông nhìn nhau cười ha hả, có chút càn rỡ lớn tiếng nói:

- Bạch tỷ, bọn tôi khuyên cô không nên uổng phí công sức. Bạch tỷ báo cảnh sát cũng là đốt đèn phí công thôi. Ở trong huyện này, có ai dám động đến ông chủ của chúng tôi không? Phòng công an của các người chỉ là con chó của ông chủ chúng tôi.

Bạch Tuyết biến sắc. Cô không nghĩ thủ hạ của Trương Đại Hổ lại lớn lối như vậy, vượt xa sức tưởng tượng của cô.

Đúng lúc ấy, từ đầu hành lang bên kia truyền đến tiếng hét lớn:

- Khẩu khí thật lớn nhỉ? Ông chủ của các người ăn gan báo hay sao mà dám xem người của phòng công an như con chó?

Một người cảnh sát thân hình cao lớn, khôi ngô bước tới. Đi theo sau là hai cảnh sát thân hình cũng rất vạm vỡ.

Đàn em của Trương Đại Hổ giống như là hai con ngựa hết hơi, có chút khẩn trương lui về phía sau, trao đổi một ánh mắt, rồi trở lại bình tĩnh. Lão Đại Trương Đại Hổ của bọn chúng quan hệ với lãnh đạo phòng công an rất mật thiết, xưng huynh gọi đệ.

Nhưng, trước mắt lại xuất hiện một cảnh quan “đằng đằng sát khí” mà bọn họ chưa từng nhìn thấy mặt.

Người này chính là Phó bí thư Đảng ủy, Phó trưởng phòng công an huyện vừa mới nhậm chức Trọng Tu Vĩ, một trong hai người đang nắm giữ vận mệnh của phòng công an huyện trong tay. Trọng Tu Vĩ dừng bước, lạnh lùng đánh giá hai gã kia, giương tay trách cứ nói:

- Bản thân tôi muốn nhìn thấy, người nào dám gan lớn, bảo cơ quan chấp pháp của quốc gia là chó săn cho mình.

Hai gã đàn ông kia lạnh lùng cười một tiếng, nhưng không phản bác, lạnh lùng quay đầu đi.

Trọng Tu Vĩ giận tím mặt, phất tay quả quyết:

- Bắt chúng lại. Công khai chửi bới cơ quan công an. Bắt về rồi tra hỏi sau.

Hai gã đàn ông nhướng mày, đột nhiên muốn bỏ chạy.

Trọng Tu Vĩ một bước bước tới, bay lên một cước, đá một trong hai gã đàn ông té xuống mặt đất. Gã còn lại thì bị hai cảnh sát hình sự tóm lấy, đè xuống đất.



Bạch Tuyết đứng trước cửa phòng bệnh, cùng với cha mẹ Đơn Đào và Lam Quân nhìn mấy cảnh sát nhân dân khóa tay hai gã đàn em của Trương Đại Hổ ở cuối hành lang, ánh mắt có chút lóe lên.

Trọng Tu Vĩ chỉ lưu lại một cảnh sát nhân dân ở đó, sau đó cùng với một cảnh sát hình sự đi đến phòng bệnh, nhẹ nhàng cười một tiếng. Người cảnh sát hình sự đi đằng sau, vội vàng giới thiệu:

- Đây là Phó trưởng phòng phòng công an huyện chúng tôi, đến thăm hai đứa nhỏ.

Cha mẹ Đơn Đào và Lam Quân thì vội vàng kính cẩn bước lên chào hỏi Trọng Tu Vĩ. Đơn Đào tựa lưng vào cửa phòng bệnh, ánh mắt ngưng trọng, đột nhiên mở miệng nói:

- Chú, cháu là Đơn Đào. Chú rất lợi hại. Chú xuất thân là cảnh sát hình sự à?

Trọng Tu Vĩ cười ha hả, giơ tay chỉ vào Đơn Đào:

- Cháu rất có nhãn lực đấy. Chú xuất thân là cảnh sát có vũ trang.

Trọng Tu Vĩ đi tới vỗ vai Đơn Đào. Lực ở tay y không mạnh không nhẹ, nhưng Đơn Đào dáng người gầy yếu, lại bị thương trong người nên không khỏi nhẹ nhàng rên lên một tiếng, thân hình run lên.

Nhưng Đơn Đào nhanh chóng trụ vững thân hình, cười hắc hắc:

- Chú, có thể dạy cho cháu được không? Nếu cháu có võ công, sau này, gặp đám lưu manh một lần thì đánh một lần.

Trọng Tu Vĩ vui vẻ nói:

- Cháu rất biết nói đùa. Được, chờ cho thương tích của cháu lành lại thì đến phòng công an huyện tìm chú. Chú sẽ chỉ cho cháu cách đánh. Nhưng học võ công thì học, nhưng bắt bọn lưu manh thì đó là việc của cảnh sát tụi chú.

- Chú có chuyện muốn nói cháu.

Trọng Tu Vĩ cũng không khách sáo, đi thẳng vào phòng bệnh, tùy ý bắt chuyện với Lam Quân đang nằm trên giường, rồi hướng Đơn Đào phất tay.

Đơn Đào có chút hưng phấn bước vào, từ từ nằm xuống giường, nôn nóng nói:

- Chú, các người muốn bắt bọn lưu manh thì cứ bắt. Cháu biết cứ điểm của bọn chúng.

Cha của Đơn Đào là Đơn Nãi Siêu thất kinh, nổi giận nói:

- Con nói mò cái gì thế? Phó trưởng phòng Trọng, nó chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu. Anh đừng nghe nó nói bậy.

Trọng Tu Vĩ lắc đầu, cười nói:

- Anh đừng khẩn trương, cứ để cho em ấy nói. Tôi hôm nay đến đây, chính là chịu sự ủy thác của Phó chủ tịch Bành, đại diện cho Đảng ủy phòng công an huyện đến cảm ơn Đơn Đào cùng bạn học Lam Quân, đã chiến đấu cùng với bọn tội phạm. Trải qua Phó chủ tịch Bành đề danh, chính quyền huyện quyết định trao tặng danh hiệu hăng hái làm việc nghĩa cho Đơn Đào và Lam Quân. Hai ngày nữa, phòng công an huyện và phòng giáo dục huyện sẽ đến bệnh viện phát bằng khen và tiền thưởng cho hai em.

Bạch Tuyết và cha mẹ của hai học sinh kinh hãi. Còn Đơn Đào và Lam Quân thì hưng phấn nói:

- Chú, có thật như vậy không?

- Điều đó là đương nhiên, chú có thể lừa các cháu sao?

Trọng Tu Vĩ cười lớn:

- Phó chủ tịch huyện Bành nhờ chú chuyển lời cho hai cháu và hai gia đình đây, trong huyện đang đẩy mạnh đả kích bọn tội phạm. Trong ba tháng tới, huyện ủy sẽ cùng với Cục công an thành phố phối hợp với phòng công an huyện thiết thực đẩy mạnh công tác chỉnh đốn trị an. Xin mọi người cứ yên tâm, cơ quan công an tuyệt sẽ không để cho bọn phạm pháp nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

- Đám người Lục Tử đánh các cháu đã ra đầu thú. Mấy ngày kế tiếp, hai bạn học đây hãy phối hợp với phòng công an huyện hoàn thành những thủ tục có liên quan, để những kẻ bắt cóc này chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Trọng Tu Vĩ bỗng nhiên đứng dậy, gật đầu, ánh mắt xẹt qua gương mặt xinh đẹp của Bạch Tuyết, vỗ nhẹ vai của Đơn Đào rồi xoay người rời khỏi.

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-438-qvGaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận