Cao Quan Chương 454 : Bạch Tuyết mất tích

Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 454: Bạch Tuyết mất tích

Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo







Bành Viễn Chinh không muốn đi gặp Mạnh Cường, mặc dù Mạnh Cường là cậu ruột của hắn. Quan hệ hai nhà đã trở nên hòa hoãn, nhưng muốn khôi phục quan hệ thân thích bình thường, chỉ sợ không dễ dàng.

Bành Viễn Chinh đứng trước trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố, do dự hồi lâu, mới quyết định đi lên lầu tìm Mạnh Cường. Nếu như không phải vì việc công, hắn cũng không gặp Mạnh Cường làm gì. Mỗi lần nhìn thấy Mạnh Cường, hắn sẽ nhớ lại thời niên thiếu đầy gian khổ, khi hai mẹ con hắn phải nương tựa lẫn nhau mà sống.

Những ký ức ấy, giống như những lưỡi dao nhọn, cắt xé máu thịt và linh hồn hắn.



Mạnh Cường ở trong phòng làm việc, giờ này đang có mấy người ở các ngành trực thuộc báo cáo công việc, cửa mở rộng. Bành Viễn Chinh theo hành lang đi tới, thấy có nhiều người, định rời đi, thì Mạnh Cường đã phát hiện ra hắn, nhấc điện thoại lên, bảo thư ký của mình ngăn hắn lại.

Mạnh Cường lập tức kết thúc việc nói chuyện với mấy cấp dưới, nghe Bành Viễn Chinh nói chuyện xã giao với mấy cán bộ ngoài hành lang, trong lòng Mạnh Cường đầy cảm khái.

Dõi mắt nhìn lại mấy năm trước, ông ta làm sao có thể nghĩ Bành Viễn Chinh thuộc dòng dõi quyền quý, cũng không nghĩ đến, “thằng nhóc nghèo khổ” ngày xưa, hôm nay dã từng bước đi lên sân khấu quyền lực, trở thành một cán bộ cấp huyện oai phong một cõi, tiền đồ vô lượng. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ bay lên đến một độ cao đủ để ngồi ngang hàng với ông ta.

Bành Viễn Chinh từ từ đi vào, thuận tay đóng cửa lại.

Mạnh Cường đứng dậy, cười nói:

- Viễn Chinh, ngồi đi.

Lẽ ra, dù với cương vị trưởng bối hay là lãnh đạo, Mạnh Cường cũng không có lý do gì đứng dậy. Nhưng, đối với hai mẹ con Bành Viễn Chinh, ông ta có phần hổ thẹn. Sự áy náy ấy giống như một tảng đá lớn đè trên ngực, khiến mỗi lần nghĩ đến, ông ta đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Bành Viễn Chinh gật đầu, ngồi trên ghế salon, lặng im không nói.

Mạnh Cường nhìn hắn, cũng không nói gì.

Hai cậu cháu lúng túng gặp nhau, không khí trong phòng làm việc không được tự nhiên, khó có thể dùng lời mà mô tả được. Cuối cùng, vẫn là Mạnh Cường chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng nặng nề, thật ra ông ta biết vì sao Bành Viễn Chinh tới đây. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Vì cái dự án kia, Bành Viễn Chinh và Tô Vũ Hoàn đang ra sức thuyết phục các cấp thành phố. Dĩ nhiên, chuyện này không thể giấu được một lãnh đạo phân quản thành phố như ông.

- Viễn Chinh à, có phải cháu đến vì dự án luyện than cốc? Báo cáo của huyện cháu và quận Tân An đều ở chỗ của cậu.

Mạnh Cường cười lớn:

- Ở đây không có người ngoài, lý ra cậu sẽ bật đèn xanh ủng hộ cho cháu. Nhưng, hiện nay, chuyện này đang sôi sùng sục, không ít người dòm ngó. Sáng hôm nay Chủ tịch thành phố Chu nói với cậu, nếu không quyết định được, thành phố sẽ tổ chức một cuộc hội nghị biện luận cho dự án, để cho mấy người ở quận, huyện, trình bày ưu thế của địa phương mình.

Cháu yên tâm, ở điều kiện ngang nhau, cậu vẫn thiên về phía huyện của cháu nhiều hơn. Dù sao, đây là một công trình thuộc lọai công nghiệp nặng, có gây ra ô nhiễm, xây dựng ở nội thành không thích hợp.

Bành Viễn Chinh à một tiếng, biết mình có nói với Mạnh Cường cũng không được kết quả gì, đứng dậy miễn cưỡng cười nói:

- Cháu đi về trước, nghiêm túc chuẩn bị biện luận cho dự án.

Mạnh Cường khoát tay:

- Ừ, chuẩn bị cho thật tốt, lần này cạnh tranh khá kịch liệt. Có chuyện gì, cậu sẽ gọi điện cho cháu.

Bành Viễn Chinh gật đầu, xoay người người bước đi. Mạnh Cường khẽ thở dài, nói:

- Có thời gian, về Thủ đô thăm mẹ cháu, thay cậu hỏi thăm cô ấy!

Bành Viễn Chinh hơi chậm bước, rồi vẫn không quay đầu lại, sải bước đi.



Ngày 1 tháng 9, là ngày khai trường. Theo lệ thường, trước đó mấy ngày, các giáo viên trương trung học huyện Lân hoặc tham gia hội nghị, hoặc chuẩn bị giáo án cho học kỳ mới.

Hơn bốn giờ chiểu, Bạch Tuyết đeo túi xách đi bộ ra khỏi trường, định về nhà. Từ trường đến nhà Bạch Tuyết, cách hai khu phố, và phải đi qua một con hẻm dài hơn năm mươi mét.

Bạch Tuyết đi càng lúc càng nhanh, cảm thấy hơi căng thẳng và bất an, bởi vì cô phát hiện, dường như sau lưng có người theo dõi cô.

Con hẻm rất yên tĩnh, hai bên là tường cao bám đầy rêu xanh, sau bức tường kia là nhà văn hóa. Bạch Tuyết vội vã đi tới, chợt một loạt tiếng xe gắn máy gầm rú vang lên…Bà lão bán kem đầu ngõ hẻm đang ngồi lim dim trên ghế, chợt nghe tiếng kêu sợ hãi lanh lảnh của một cô gái, giật mình đứng dậy nhìn về phía đầu kia ngõ hẻm, nhưng không thấy bóng người…

Thôi Ngọc Trân, mẹ Bạch Tuyết đã sớm làm xong cơm tối, chờ con gái về ăn cơm, nhưng chờ đến tối, Bạch Tuyết cũng chưa về. Lòng nóng như lửa đốt, Thôi Ngọc Trân gọi điện thoại cho bạn học, bạn bè và đồng nghiệp của cô, nhưng không ai biết tung tích của cô.

Trong lòng Thôi Ngọc Trân xuất hiện một dự cảm không may.

Hai vợ chồng bà thấp thỏm lo âu chờ suốt một đêm, sáng sớm hôm sau liền chạy đến trường gặp lãnh đạo trường. Theo góp ý của lãnh đạo trường, lúc này Thôi Ngọc Trân báo cảnh sát.

Đến xế chiều hôm đó, Bạch Tuyết đã mất tích gần một ngày một đêm, lãnh đạo trường cũng không dám chậm trễ, lập tức thông báo cho Cục giáo dục huyện, để Cục giáo dục cùng Cục công an huyện cầu viện cảnh sát.


Bành Viễn Chinh đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu để soạn bản thảo biện luận về dự án nhà máy cung cấp khí, chuông điện thoại vang lên, hắn nhấc ống nghe lên, trong điện thoại vang lên một giọng nữ xa lạ:

- A lô, là Chủ tịch huyện Bành phải không?

- Tôi là Bành Viễn Chinh.


Bành Viễn Chinh đáp, mắt vẫn nhìn tài liệu.

- Chủ tịch huyện Bành, tôi là giáo viên Trương Hà trường trung học huyện, xin lãnh đạo quan tâm một chút, Bạch Tuyết, giáo viên trường chúng tôi, đã bị mất tích. Chúng tôi nghi là có người bắt cóc.

Giọng Trương Hà gấp gáp và hơi nức nở, dường như đang khóc.

Cô và Bạch Tuyết là bạn thân, Bạch Tuyết xảy ra chuyện, cô vừa sốt ruột vừa sợ hãi. Lo lắng Cục công an sẽ không chú ý phá án, đột nhiên cô nhớ tới Bành Viễn Chinh, liền đánh bạo gọi điện cho hắn.

Đối với Bạch Tuyết, Bành Viễn Chinh có ấn tượng rất sâu đậm. Hắn nghe vậy lấy làm kinh hãi, kinh ngạc nói:

- Cô Trương, cô đừng gấp gáp, từ từ nói, rốt cuộc chuyện gì xảy ra!

- Chủ tịch huyện Bành, chiều hôm qua, chừng hơn 4 giờ, sau khi xong việc, tôi chia tay Bạch Tuyết ở cổng trường, đi về nhà. Nhưng, cô ấy không về nhà.Chúng tôi đã đi tìm tất cả các nơi cô ấy có thể đến, đều không thấy! Một ngày một đêm, thật là lo đến chết được!

- Có báo cảnh sát chưa?

- Đã báo án, nhưng…

Trương Hà cắn răng, hạ giọng nói:

- Chủ tịch huyện Bành, tôi nghi ngờ bọn lưu manh bang Lão Hổ bắt cóc Bạch Tuyết. Có lẽ Chủ tịch không biết, gần đây Trương Đại Hổ một mực bám theo Bạch Tuyết, còn tung tin, nếu ai dám đến gần Bạch Tuyết, sẽ cắt đứt gân chân người đó!

Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, rồi nói:

- Được, tôi biết rồi. Cô đừng sốt ruột quá. Tôi sẽ nói chuyện này với các đồng chí bên Cục công an, để cho bọn họ lập án xử lý ngay!



Thật ra Trọng Tu Vĩ đã lập án xử lý chuyện này, chẳng qua là y thấy gần đây Bành Viễn Chinh bề bồn nhiều việc, không lập tức báo cáo việc Bạch Tuyết mất tích với hắn, chuẩn bị điều tra trước một chút.

Bành Viễn Chinh nói chuyện với Trương Hà xong, gọi Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ tới, trực tiếp chỉ thị, yêu cầu Cục công an huyện lập tức tức lập án, đưa ra kỳ hạn phá án.

Thời gian gần đây Bành Viễn Chinh bận lo tranh thủ dự án nhà máy cung cấp khí than, tạm thời gác lại chuyện của bang Lão Hổ. Nhưng việc Bạch Tuyết đột ngột mất tích, lại một lần nữa khiến hắn cảm nhận sâu sắc, nếu không hoàn toàn cắt đứt cái khối u ác tính ăn sâu trong lục phủ ngũ tạng huyện Lân này, sợ sẽ càng khó chữa.

Ngày hôm sau, vụ án không có chút nào tiến triển. Tin nữ giáo viên Bạch Tuyết của trường trung học mất tích một cách bí ẩn, nghi là do bọn lưu manh bang Lão Hổ bắt cóc, nhanh chóng lan truyền khắp huyện, người dân trong huyện hoang mang lo sợ, rất nhiều cô gái không dám tùy tiện ra đường. Một số nữ công nhân viên chức trực đêm, phải nhờ người nhà đưa đón.

Bành Viễn Chinh rời khỏi Ủy ban nhân dân huyện, khi đi ngang qua đường Hồng Kỳ, đột nhiên hắn trầm giọng nói:

- Dừng xe!

Tài xế vội vàng dừng xe bên đường. Bành Viễn Chinh quay cửa xe xuống, chăm chú nhìn trụ sở bốn tầng không có gì đặc biệt của công ty thương mại Đại Hoa nằm ở con đường đối diện, vẻ mặt ngưng trọng hồi lâu không nói.

Hoắc Quang Minh ngồi cạnh tài xế, miệng câm như hến.

- Lão Hoắc, đi, chúng ta đến công ty thương mại Đại Hoa xem một chút.

Bành Viễn Chinh vừa nói, liền đẩy cửa xuống xe. Hoắc Qaung Minh sợ hết hồn, vội vàng đuổi theo, kính cẩn cúi đầu nói:

- Chủ tịch huyện Bành…chuyện này…

- Anh sợ?

Bành Viễn Chinh đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Hoắc Quang Minh, cười khẩy nói;

- Xem ra ở huyện Lân này, Trương Đại Hổ đúng là một con hổ lớn khiến người người khiếp sợ rồi!

Theo tôi lên đi, tôi sẽ đi gặp vị đại ca họ Trương này!


Bành Viễn Chinh rảo bước đi về phía công ty thương mại Đại Hoa. Hoắc Quang Minh xấu hổ đỏ mặt, đi tới mấy bước, vừa đi vừa suy nghĩ xem có nên gọi điện cho Tạ Huy hay Trọng Tu Vĩ hay không, để người của Cục công an huyện đến bảo vệ Bành Viễn Chinh.

Trương Đại Hổ là ai, Hoắc Quang Minh biết quá rõ, công ty thương mại Đại Hoa này chính là sào huyệt của bọn kẻ cướp, một khi Bành Viễn Chinh xảy ra điều gì không ha cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

Trụ sở công ty thương mại Đại Hoa rất lặng lẽ, có thể nói là trầm lặng u ám, không giống một văn phòng doanh nghiệp bình thường. Thực tế thì cũng đúng như vậy, công ty này là vốn là một “công cụ” để Trương Đại Hổ “tẩy trắng” bản thân mình, về căn bản, công ty không kinh doanh, buôn bán, nguồn lợi của Trương Đại Hổ là từ các hộp đêm, phòng ca múa, phòng chơi game, trải rộng khắp huyện, ngoài ra còn có mấy sòng bạc bí mật, khống chế trên 90 phần trăm toàn bộ các vụ đánh bạc, mại dâm toàn huyện.

Nghe nói gái ở các chốn ăn chơi trong huyện cũng bị Trương Đại Hổ và bang Lão Hổ khống chế, có hệ thống quản lý phân chia theo đẳng cấp vô cùng nghiêm ngặt và chặt chẽ. Tuy huyện Lân là một huyện nghèo, nhưng các địa điểm “giải trí” ở quanh vùng khá nổi tiếng, mỗi dịp cuối tuần, có không ít người từ huyện khác, kéo bạn kéo bè đến đây tìm thú truy hoan.

Ngay cả Hoàng Đại Long, lúc đầu cũng không phải chỉ một lần mời mọc Bành Viễn Chinh và Tống Quả đến huyện Lân “thử’ gái Tây đấy sao!

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-454-sUGaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận