Cao Quan Chương 463 : Không nể mặt Bí thư Huyện ủy?

Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 463: Không nể mặt Bí thư Huyện ủy?

Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo







Lời nói của Mạnh Cường cũng hơi nặng một chút.

Tô Vũ Hoàn rất khó chịu, ngoài mặt vẫn phải tươi cười tỏ thái độ phụ họa, nhưng trong lòng ngột ngạt khó dùng lời mà hình dung được.

Hai người rời khỏi phòng làm việc của Mạnh Cường. Mặc dù ánh mắt của Tô Vũ Hoàn âm trầm lạnh lẽo tưởng chừng có thể giết người, nhưng Bành Viễn Chinh làm như không thấy, thản nhiên lên xe rời đi. Tô Vũ Hoàn nhìn theo xe Bành Viễn Chinh rời khỏi trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố, nghiến răng hừ lạnh một tiếng, cũng lên xe bảo tài xế chạy trở về.

Tin tức truyền vể huyện Lân, trong nhất thời toàn huyện trên dưới xôn xao phấn khởi.



Công trình nhà máy luyện than cốc có vốn đầu tư gần hai trăm triệu tệ, sau khi xây dựng xong, bước đầu có thể nhận một, hai ngàn người vào làm việc, giá trị tổng sản lượng công nghiệp là một con số rất lớn, có tác dụng thúc đẩy hết sức mạnh mẽ đối với GDP của một huyện nghèo như huyện Lân.

Mà một khi dự án này từng bước hoàn thiện, tạo thành một ngành công nghiệp hoàn chỉnh, còn có thể kéo theo cơ sở công nghiệp nặng của huyện Lân phát triển, về lâu dài, giá trị không thể nào đong đếm được.

Điều này, không chỉ lãnh đạo huyện hiểu rõ mà ngay cả nhiều người dân trong huyện cũng biết.

Các lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện như Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa, Lâm Trường Hà, Lý Minh Nhiên…, rồi các cán bộ Ủy ban xây dựng huyện, Ủy ban kinh tế và thương mại, Cục công nghiệp, Cục hóa chất và các ngành chức năng, khua chiêng gõ trống, giăng băng rôn “Nhiệt liệt ăn mừng công trình cung cấp khí thành phố đặt tại huyện Lân”, chờ đón Bành Viễn Chinh ở trước sân trụ sở Ủy ban nhân dân huyện.

Nhưng đợi thật lâu, chỉ thấy Hoắc Quang Minh đi xe về, báo cáo với đám người Nghiêm Hoa, sức khỏe của Chủ tịch huyện Bành không tốt, lại phải quay về bệnh viện rồi.

Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại huyện Mã do dự một chút, chạy xe đến bệnh viện, y có việc muốn báo cáo với Bành Viễn Chinh.

Theo chỉ thị của Bành Viễn Chinh, hai ngày nay, lão Mã gặp mặt nói chuyện với ba doanh nghiệp muốn đầu tư xây dựng nhà máy nước khoáng, nhưng chọn doanh nghiệp nào làm chủ đầu tư, lão Mã không quyết định được.

Bành Viễn Chinh nằm trên giường bệnh, vừa truyền một chai nước biển. Lần cảm mạo này kéo dài, khiến hắn rất bất đắc dĩ. Mặc dù không sốt, nhưng hắn vẫn bị ho khan gay gắt, cổ họng sưng đỏ, hầu như nói không ra tiếng. Hắn sợ là bị viêm phổi, từ thành phố về là đi thẳng vào bệnh viện chụp phim.

Lão Mã vừa định gõ cửa phòng bệnh, Niên Hoa liền ngăn y lại:

- Chủ nhiệm Mã, Chủ tịch huyện Bành đang nghỉ ngơi, hay là hôm khác anh tới đi.

Lão Mã liếc nhìn cô cảnh sát quyến rũ và khêu gợi một cái, thầm nghĩ, Chủ tịch huyện Bành bị bệnh, lẽ ra Ủy ban nhân dân huyện cử người đến phục vụ, sao lại để người của Cục công an huyện phục vụ? Vương Hạo ơi là Vương Hạo, cậu không coi trọng vị Phó chủ tịch huyện này, tương lai sớm muộn gì cũng bị mất chức!

Thật ra, lão Mã đã nghĩ oan cho Vương Hạo, nghe nói Bành Viễn Chinh bị bệnh, Vương Hạo lập tức sai người tới bệnh viện, nhưng bị người của Cục công an huyện ngăn cản. Cục công an huyện phái bốn cảnh sát hình sự mặc thường phục, chia làm hai ca, ngày đêm canh giữ ở bệnh viện, âm thầm bảo vệ sự an toàn của Bành Viễn Chinh. Mà Niên Hoa, là do Tạ Huy ra lệnh đến túc trực trong phòng bệnh, phục vụ cho Bành Viễn Chinh.

- Ồ, tôi tìm Chủ tịch huyện Bành có việc khẩn cấp, tôi chỉ xin lãnh đạo mấy phút thời gian thôi.

Lão Mã cười cười, chợt nghe giọng nói khàn khàn của Bành Viễn Chinh từ phòng bệnh vọng ra:

- Lão Mã phải không? Vào đi!

Lão Mã kính cẩn đi vào, cười nói:

- Chủ tịch huyện Bành, sức khỏe lãnh đạo có khá hơn chút nào không?

- Lão Mã, đừng nói linh tinh nữa, nói thẳng vào công việc đi. Cổ họng của tôi bị đau, không thể nói nhiều, anh cứ báo cáo, chọn trọng điểm mà nói!

Bành Viễn Chinh khàn giọng, tiếng rất nhỏ.

- Chủ tịch huyện Bành, là thế này, theo chỉ thị của lãnh đạo, Ủy ban kinh tế và thương mại huyện đã tiến hành khảo sát bước đầu đối với ba doanh nghiệp. Chúng tôi cho rằng, công ty thương mại Đại Vũ có thực lực rất mạnh, tương đối phù hợp với yêu cầu của chúng ta.

- Đợi một chút. Anh nói công ty thương mại Đại Vũ à, tôi có biết một chút. Đây là một công ty làm ví da chứ gì? Họ thuê mấy gian phòng làm việc ở tỉnh lỵ, chủ yếu là buôn nước bọt kiếm lời, một công ty không có thực lực tiền vốn, cũng không có ưu thế về kỹ thuật, các anh khảo sát cái kiểu gì vậy?

Bành Viễn Chinh bực bội cắt ngang lời của lão Mã, trầm giọng nói xong, lại ho khan.

Lão Mã đỏ mặt, câu chất vấn của Bành Viễn Chinh khiến lão Mã càng thêm kính sợ.

Vị Phó chủ tịch thường trực huyện này quả thật đáng sợ và không dễ gạt gẫm! Lần trước lão Mã chỉ nói với Bành Viễn Chinh tên ba doanh nghiệp, không ngờ Bành Viễn Chinh ngầm tìm hiểu lai lịch của công ty thương mại Đại Vũ kỹ càng như thế.

Lão Mã lúng túng xoa hai tay, khẽ nói:

- Chủ tịch huyện Bành, lúc trước tôi đã có nói với lãnh đạo chuyện này, ông chủ của công ty này là thân thích của Bí thư Huyện ủy Tôn…

Bành Viễn Chinh nhướng mày:

- Bí thư Tôn đã nói với anh rồi?

Lão Mã im lặng không nói, cúi đầu xuống.

Bành Viễn Chinh hắng giọng một cái, nhìn lão Mã lạnh lùng nói:

- Như vậy đi, dự án này tạm thời để đó, chờ sức khỏe tôi khá hơn, tôi sẽ nói chuyện với mấy doanh nghiệp đó. Anh đi về trước, bảo các đồng chí Ủy ban kinh tế và thương mại đừng gấp gáp đẩy mạnh dự án này!

Lão Mã nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên, rồi lại có phần kính sợ gật đầu đáp ứng.

“Thế này là không nể mặt Bí thư Tôn! Chuyện này…”, lão Mã nghĩ, trán toát mồ hôi, do dự một chút, nhẹ nhàng nói:

- Chủ tịch huyện Bành, tôi đi vể trước. Lãnh đạo nghỉ ngơi, hôm nào tôi lại tới thăm lãnh đạo!

Bành Viễn Chinh ừ, phất tay.



Lão Mã có phần buồn bực, bảo tài xế về trước, ông ta muốn vừa đi vừa suy nghĩ, yên lặng một chút. Rời bệnh viện, một chiếc Audi màu đen chạy nhanh tới, chặn y lại trước cổng bệnh viện.

Giám đốc công ty Đại Vũ Tạ Hồng Vũ ló đầu ra sốt sắng cười nói:


- Chủ nhiệm Mã, tôi tới Ủy ban kinh tế và thương mại, người ta nói anh đến bệnh viện. Lên xe, lên xe, chúng ta tìm một chỗ uống rượu, nói chuyện hợp tác!

Lão Mã cười khổ, buông tay ra nói:

- Ông chủ Tạ, thật ngại quá, chuyện hợp tác của chúng ta tạm thời khoan hãy tính!

Tạ Hồng Vũ biến sắc::

- Tại sao? Chủ nhiệm Mã, không phải chúng ta đã nói rõ ràng, và chuẩn bị ký hiệp định khung hợp tác sao?

- Tôi cũng không có cách nào, lãnh đạo phân công quản lý của huyện không đồng ý, trước cứ tạm thời để như vậy.

- Là Phó chủ tịch thường trực Bành Viễn Chinh chứ gì?

Tạ Hồng Vũ im lặng một lúc, rồi lớn tiếng hỏi.

- Ừ. Nếu anh không thể nói chuyện với Chủ tịch huyện Bành, có thể nhờ người nói giùm!

Lão Mã nhìn Tạ Hồng Vũ, nháy mắt ra hiệu.

Lão Mã cho rằng, Bành Viễn Chinh không nể mặt Tôn Tuyết Lâm, sợ là vì Tôn Tuyết Lâm không báo cho hắn một tiếng.

Tạ Hồng Vũ cười to:

- Thôi, chuyện hợp tác hay không, khoan hãy nói. Chủ nhiệm Mã, lên xe đi, tôi mời anh đi ăn thịt dê!



Huyện ủy.

Tôn Tuyết Lâm nói chuyện điện thoại với Tạ Hồng Vũ xong, mặt sa sầm, hung hăng đập bàn đánh bốp một cái.

Tạ Hồng Vũ là em họ của ông ta, y mở một công ty thương mại, hoạt động theo lối buôn nước bọt, mượn gà đẻ trứng. Hiện giờ, ngành nước khoáng ở trong nước mới vừa bắt đầu, Tạ Hồng Vũ cảm thấy ngành này có thể sinh lợi, lại thêm anh họ Tôn Tuyết Lâm là Bí thư Huyện ủy huyện Lân, có Tôn Tuyết Lâm làm chỗ dựa, y nảy ra ý định đầu tư xây dựng nhà máy nước khoáng.

Thật ra thì xây dựng một nhà máy nước khoáng bình thường cũng không cần nhiều vốn đầu tư. Những năm vừa qua, Tạ Hồng Vũ cũng tích lũy được một số vốn, huống chi, hợp tác với chính quyền địa phương, y hoàn toàn có thể lợi dụng tiền vay ngân hàng để xây dựng nhà máy.

Tôn Tuyết Lâm vốn nghĩ rằng, đây không phải là chuyện lớn gì, chỉ cần ám chỉ một câu với lão Mã, là xong. Không ngờ Bành Viễn Chinh không nể mặt ông ta, thừa hiểu, nhưng giả bộ hồ đồ!

- Không coi Bí thư Huyện ủy ta đây ra gì cả…

Tôn Tuyết Lâm cười lạnh, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thầm nghĩ:

- Xem ra đã có dấu hiệu đắc ý vênh váo rồi… Cho là chỉ với một mình ngươi là có thể dao sắc chặt đay rối sao?

Nghĩ đến đây, Tôn Tuyết Lâm gọi điện thoại cho văn phòng Huyện ủêu cầu văn phòng Huyện ủy thông báo cho Bí thư Ban chính trị và Pháp luật Vưu Đào, bảo Vưu Đào cùng đến Cục công an huyện điều tra nghiên cứu.

Nhận được thông báo của văn phòng Huyện ủy, biết xế chiều, Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm muốn tới Cục công an huyện điều tra nghiên cứu, Tạ Huy kinh ngạc. Y nhấc điện thoại lên, báo cáo cho Lý Minh Nhiên, phụ tá của Bành Viễn Chinh. Lý Minh Nhiên cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, sao vào lúc này, Bí thư Tôn lại muốn đến Cục công an huyện điều tra nghiên cứu? Điều tra nghiên cứu cái gì?

Lý Minh Nhiên do dự một chút, rồi gọi điện tới phòng bệnh của Bành Viễn Chinh.

Chuông điện thoại vừa vang lên, Niên Hoa vội bước nhanh tới nhấc ống nghe lên, sợ tiếng chuông điện thoại đánh thức Bành Viễn Chinh.

- A lô…

- Chủ tịch huyện Bành có ở đó không? Tôi là Lý Minh Nhiên.

Niên Hoa kính cẩn hạ giọng nói:

- Chủ tịch huyện Lý, Chủ tịch huyện Bành vừa mới ngủ…

- Cô gọi Chủ tịch huyện Bành dậy đi.

Niên Hoa không dám chậm trễ, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh. Lúc này Bành Viễn Chinh đã tỉnh dậy, dưa tay cầm ống nghe từ tay Niên Hoa, định nói chuyện thì lại ho khan lên.

- Chủ tịch huyện Bành, tôi nghe cậu bệnh khá nặng, có phải là viêm phổi không?

Lý Minh Nhiên nhẹ nhàng hỏi.

Bành Viễn Chinh khó chịu, thở dốc một hơi, nói:

- Chắc không phải, là cảm mạo nặng làm viêm khí quản, ngực khó thở…

- Tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi. Vừa rồi, văn phòng Huyện ủy thông báo, xế chiều Bí thư Tôn muốn đến Cục công an huyện điều tra nghiên cứu.

- Điều tra nghiên cứu?

Bành Viễn Chinh kinh ngạc, chống một tay nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh:

- Có nói là điều tra nghiên cứu về vấn đề gì không?

- Không. Bí thư Ban chính trị và Pháp luật Vưu Đào cũng cùng đi.

Lý Minh Nhiên bổ sung.

Bành Viễn Chinh trầm ngâm. Một lát sau, hắn mệt mỏi lên tiếng:

- Bí thư Tôn điều tra nghiên cứu, tôi không được khỏe không thể tham dự. Đồng chí Minh Nhiên, anh cùng với các đồng chí Cục công an huyện ra mặt tiếp đãi nhé!

- Được, cậu nghỉ ngơi cho mau khỏe.

Lý Minh Nhiên nghe giọng Bành Viễn Chinh khàn khàn, biết hắn không thể nói nhiều, liền cúp điện thoại. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Lúc Bành Viễn Chinh đang nói chuyện với Lý Minh Nhiên, khóe mắt hắn phát hiện một bóng dáng thanh lệ quen thuộc xuất hiện ngoài cửa phòng bệnh

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-463-MfHaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận