Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 465: Toàn thành phố chấn động!
Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
Huyện Lân trên dưới yên tĩnh khác thường. Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Viễn Chinh, người chủ trì chiến dịch truy quét tội phạm vẫn nằm viện, mà Cục công an huyện cũng không có động tĩnh gì. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện vẫn hoạt động lặng lẽ như thường ngày.
Nhưng loại yên tĩnh này, khiến người ta có cảm giác nặng nề như đêm trước một cơn bão tố.
11 giờ sáng ngày thứ ba, thành phố tiến hành “lễ khởi động xây dựng nhà máy cung cấp khí thành phố”. Buổi lễ do Ủy ban nhân dân thành phố và Ủy ban kinh tế và thương mại thành phố phối hợp tổ chức.
Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn đích thân tham gia buổi lễ. Buổi lễ do Phó chủ tịch thường trực thành phố Mạnh Cường chủ trì, lãnh đạo có liên quan của hai cấp huyện và thành phố tham gia buổi lễ.
Chu Tích Thuấn chạy tới huyện Lân trước nửa giờ. Tôn Tuyết Lâm, Cung Hàn Lâm và mấy lãnh đạo huyện vây quanh Chu Tích Thuấn đi vào phòng của Ban chỉ huy tạm thời nghỉ ngơi. Mạnh Cường thì ở lại hiện trường, chỉ đạo hoạt động.
Chu Tích Thuấn nhìn lướt qua, không thấy Bành Viễn Chinh, không khỏi lạnh nạt cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh sao không có ở đây? Hắn là tổng chỉ huy dự án này!
Tôn Tuyết Lâm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Chu, gần đây sức khỏe của đồng chí Viễn Chinh không được tốt, đang ở bệnh viện, từ bệnh viện chạy thẳng tới đây, hẳn là nhanh thôi.
Chu Tích Thuấn kinh ngạc:
- Bị bệnh?
Cung Hàn Lâm cười nói:
- Có thể là gần đây công việc quá nhiều, áp lực lớn, cảm khá nặng, cứ kéo dài dây dưa mà không bớt hẳn.
- Bảo hắn chú ý thân thể, chẳng qua, một đồng chí trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, cần gánh vác nhiều trọng trách!
Chu Tích Thuấn nói xong, liền chuyển đề tài câu chuyện.
Cùng lúc đó, Bành Viễn Chinh rời bệnh viện, tự lái xe chạy về phía hiện trường xây dựng công trình ở vùng đông bắc ngoại thành. Hai cảnh sát hình sự muốn đi theo, bị hắn từ chối.
Bành Viễn Chinh lái xe ra khỏi bệnh viện, chạy vào khu vực huyện lỵ. Bởi vì sắp tới buổi trưa, xe cộ và người đi đường khá nhiều, tốc độ xe cũng không cao. Cũng may Bành Viễn Chinh còn rộng rãi thời gian, cũng không sốt ruột.
Đi được chừng một cây số, khi gần ra khỏi huyện lỵ, đột nhiên hắn cảm giác thắng xe có phần không nhạy. Tuy nhiên, lúc đó, hắn cũng không quá chú ý. Theo nguyên tắc cẩn thận là trên hết, hắn từ từ giảm tốc độ xe, chỉ chạy với tốc độ 30 cây số một giờ.
Khi xe của hắn đi vào giao lộ giữa đường bao thành phố và quốc lộ, xe tải lớn qua lại rất nhiều. Chợt phía trước bên trái hắn, một chiếc xe buýt lao tới, mà bên phải, lúc này cũng có một chiếc xe chở cát, Bành Viễn Chinh theo phản xạ muốn giảm tốc độ, đạp xuống thắng xe, lúc đó hắn mới phát hiện, xe đã hoàn toàn mất thắng!
Trạng thái khẩn cấp, Bành Viễn Chinh vừa dồn sức đánh tay lái, vừa kéo mạnh phanh tay, xe của hắn trượt dọc theo hông xe buýt, vọt mạnh về phía mảng cây xanh giữa giao lộ.
Tiếng còi xe inh ỏi, xe cộ ở giao lộ rối loạn thành một đám, tiếng lốp xe rít lên do dừng khẩn cấp và tiếng kêu la hoảng hốt không dứt bên tai. “Ầm”, chiếc xe màu đen của Bành Viễn Chinh đụng ngã một cây xanh được trồng chưa lâu, điên cuồng nghiền nát bụi cây sồi xanh tốt, lao về phía trước vài mét…
Bành Viễn Chinh không xuất hiện ở buổi lễ. Mãi cho đến lúc buổi lễ bắt đầu, người của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện nhiều lần gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh, cũng liên lạc không được. Vắng mặt Bành Viễn Chinh buổi lễ vẫn được cử hành đúng hạn, chẳng qua là, rất nhiều quan chức thành phố và huyện không thấy hắn, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Buổi lễ diễn ra rất ngắn gọn, chỉ bảy, tám phút là kết thúc. Chu Tích Thuấn và Mạnh Cường chuẩn bị chạy thẳng về thành phố, từ chối lời mời cơm của huyện.
Hoắc Quang Minh hớt ha hớt hải chạy tới, kề tai Cung Hàn Lâm nhói nhỏ mấy câu, Cung Hàn Lâm biến sắc, lập tức nói với Tôn Tuyết Lâm.
Tôn Tuyết Lâm cũng giạt mình kinh hãi.
Chu Tích Thuấn cau mày, trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra? Nói rõ xem!
- Chủ tịch thành phố Chu, đồng chí Viễn Chinh bị tai nạn ở giao lộ. Theo điều tra bước đầu của cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự, cùng với phản ứng của đồng chí Viễn Chinh mà phán đoán, nghi ngờ thắng xe đã bị phá.
Cung Hàn Lâm vội vã nói.
Chu Tích Thuấn chấn động:
- Đồng chí Viễn Chinh có bị thương nặng lắm không?
- Chủ tịch thành phố Chu, đồng chí Viễn Chinh bị thương nhẹ do va chạm, hẳn là không nguy hiểm tánh mạnh. Người của bệnh viện huyện và Cục công an huyện đã chạy tới hiện trường.
Chu Tích Thuấn vung tay lên, mặt sa sầm:
- Lão Mạnh, chúng ta đến bệnh viện thăm đồng chí Viễn Chinh một chút!
Mặt Mạnh Cường hơi tái đi, hết sức tức giận. Bành Viễn Chinh không chỉ là cháu ông ta, mà còn là dòng chính đời thứ ba của Phùng gia, nếu Bành Viễn Chinh có mệnh hệ nào, ông ta cũng rất khó ăn nói.
…
Bành Viễn Chinh không có gì đáng ngại ngoài vết thương trên đầu phải may hai mũi. Hắn lẳng lặng nằm trên giường, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Trọng Tu Vĩ có thể cảm nhận được sự tức giận chất chứa trong lòng hắn.
Lúc Chu Tích Thuấn, Mạnh Cường tới thăm, hắn cũng chỉ mỉm cười, không nói gì nhiều.
- Lão Trọng, anh nói một chút về kết quả điều tra.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.
- Lãnh đạo, nhân viên kiểm tra phát hiện, hệ thống ống dẫn dầu của bánh trước bên trái và dây thắng xe bị cắt đứt. Vết cắt ống dẫn dầu, dây thắng xe, vô cùng sắc ngọt. Ống dẫn dầu bị cắt đứt, khiến dầu thắng xe rò rỉ ra, hệ thống thắng xe không có dầu sẽ không nhạy.
Giọng Trọng Tu Vĩ trầm thấp:
- Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi đang bí mật điều tra, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất đưa thủ phạm ra cho pháp luật trừng trị!
- Không cần làm điều thừa. Trừ Trương Đại Hổ ra, còn ai dám ra tay với tôi.
Bành Viễn Chinh cười lạnh:
- Lập tức báo cáo với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, đồng thời báo cáo Cục công an thành phố, đưa kết quả điều tra này công khai ra ngoài!
Theo Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm, chuyện này không nên công khai ra ngoài, bởi vì ảnh hưởng quá lớn, dễ khiến toàn huyện rung chuyển.
Nhưng Trọng Tu Vĩ theo lệnh của Bành Viễn Chinh, đồng thời với việc báo cáo lên cấp trên, cũng thông qua nhiều con đường, loan truyền tin tức ra ngoài.
Tin này lan truyền rất nhanh, trong một thời gian ngắn đã truyền khắp thành phố, bất kể là trong quan trường hay trong dân chúng, đều gây ra chấn động mạnh mẽ. Phóng viên thành phố nghe tin mà đến, tụ tập ở bệnh viện hoặc trước cổng Cục công an huyện, yêu cầu được phỏng vấn. Bành Viễn Chinh không nhận phỏng vấn, nhưng Tạ Huy đại diện cho Đảng ủy Cục công an huyện, công bố kết quả điều tra bước đầu trước giới truyền thông.
Người của Cục công an huyện không thông qua Huyện ủy, tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, công khai vụ án, khiến Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm giận tím mặt. Nhưng trong thời điểm mấu chốt nhạy cảm nà cũng không thể làm gì được.
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham hết sức giận dữ, đập bàn trong phòng làm việc. Lập tức Đông Phương Nham ra lệnh cho Cục công an thành phố phái tổ chuyên gia đến huyện Lân, hỗ trợ huyện Lân triển khai công tác truy quét tội phạm, đồng thời giao cho chi đội điều tra hình sự xử lý vụ án thay cho Cục công an huyện.
Chi đội cảnh sát hình sự phái mấy cảnh sát hình sự đến huyện Lân bảo vệ Bành Viễn Chinh, khiến người của đội cảnh sát hình sự Cục công an huyện rất mất mặt.
Nhưng họ cũng không oan uổng chút nào. Xe của Bành Viễn Chinh đậu ở bãi đỗ xe bệnh viện mấy ngày, họ cũng không chú ý lắm, thủ phạm đã động tay động chân vào xe của Bành Viễn Chinh trước mắt họ, may mà Bành Viễn Chinh không nguy hại đến tính mạng, nếu không, họ cũng gánh không nổi trách nhiệm.
Hồ Duyệt dẫn người kiểm tra vị trí đậu xe của Bành Viễn Chinh, phát hiện dưới đất có một vũng dầu mỡ.
Mạnh Cường và Tống Bính Nam đều do dự không biết có nên báo tin cho Phùng gia. Rõ ràng, tin tức như thế, đủ làm Phùng gia nổi trận lôi đình, không chừng còn có thể kinh động đến Phùng lão.
Nhưng Mạnh Cường và Tống Bính Nam không chủ động “báo cáo”, bởi vì họ thừa hiểu, nhất cử nhất động của Bành Viễn Chinh ở Tân An, Phùng gia nắm rõ trong lòng bàn tay. Chuyện này, cao lắm là hai ngày, Phùng gia sẽ nhận được tin.
Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình cũng lập tức nhận được thông báo. Lúc đó, tay ông hơi run lên. Người khác không biết tầm quan trọng của của Bành Viễn Chinh đối với Phùng gia, nhưng ông biết quá rõ. Hắn không chỉ là đứa cháu nội mà Phùng lão cố ý bồi dưỡng để nối nghiệp, mà còn là người để Phùng lão gửi gắm kỳ vọng lớn lao của mình.
Từ Xuân Đình đắn đo, do dự rất lâu, cuối cùng quyết định không nhúng tay vào, nhưng bí mật dặn dò Sở công an tỉnh, luôn sẵn sàng hỗ trợ huyện Lân trong công tác truy quét tội phạm.
…
Ngày 29 tháng 4, ba ngày sau khi xảy ra vụ án “phá thắng xe”, lúc 3 giờ chiều, Huyện ủy triệu tập khẩn cấp hội nghị truy quét tội phạm. Bí thư Huyện ủy Tôn Tuyết Lâm, Chủ tịch huyện Cung Hàn Lâm, Bí thư Ban chính trị pháp luật Vưu Đào, Phó chủ tịch thường trực huyện kiêm Cục trưởng Cục công an huyện Bành Viễn Chinh, Phó cục trưởng Cẩu Liệt tham dự hội nghị. Ba người Tạ Huy, Trọng Tu Vĩ và Trương Á Cường dự thính hội nghị.
Tôn Tuyết Lâm và mấy người Cung Hàn Lâm đến phòng hội nghị thật sớm, Bành Viễn Chinh và đám Tạ Huy chưa tới.
Tôn Tuyết Lâm nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêng về phía Cung Hàn Lâm cười:
- Lão Cung, sao đồng chí Viễn Chinh còn chưa tới?
Cung Hàn Lâm trầm ngâm:
- Sẽ nhanh tới thoi, chắc có việc làm chậm trễ. Đừng lo lắng, chúng ta chờ một lát.
Tôn Tuyết Lâm nhíu mày, định nói gì đó, chợt thấy Bành Viễn Chinh sải bước đi vào phòng hội nghị, trên trán còn quấn băng trắng, vẻ mặt trầm ngưng. Phía sau Bành Viễn Chinh là Tạ Huy, Trọng Tu Vĩ và Trương Á Cường.
Cẩu Liệt ngắm bóng dáng, hơi cảm khái. Không phải là cảm khái Bành Viễn Chinh mạng lớn mà cảm khái vì sự bền bỉ, cố chấp và bình tĩnh của hắn. Lúc đối mặt với giây phút sinh tử, nếu là kẻ khác, không thể nào bình tĩnh như vậy.