- Cổ sư đệ của Bách Thảo Phong sao?
Hoàng Phủ Hạo liếc mắt sang phía Cổ Thần, lớn tiếng nói:
- Chỉ là một kẻ biết luyện đan mà thôi, xét về luyện đan thuật, hắn đúng là chuyên gia, nhưng xét về tu luyện, hắn làm sao bằng ta được, đúng là phế vật.
- Chuyện đó đương nhiên, trừ đại sư huynh và thiếu tông chủ, xét về phương diện tu luyện, đâu có ai bằng được Hoàng Phủ sư huynh?
Không ít thiếu nữ đệ tử của Lạc Hà Phong hưng phấn nói.
- Hừ...
Hư Tử Uyên giận dữ hừ một tiếng, Cổ Thần kéo tay nàng, nói:
- Sư tỷ không cần giận, họ chỉ là những con rối bị giật dây mà thôi, đợi ngũ mạch đại tỷ thí bắt đầu, đệ sẽ khiến họ phải tự vả vào miệng mình.
- Nhưng, họ nhìn đệ như vậy...
Hư Tử Uyên hơi cong môi, thần tình có chút bất mãn.
Cổ Thần cúi đầu thì thầm vào tai Hư Tử Uyên:
- Họ nhìn thế nào đệ không quan tâm, chỉ cần sư tỷ hiểu đệ là được rồi.
Hư Tử Uyên nghe xong, lập tức dịu nét mặt, tim ngọt như mật.
Hoàng Phủ Hạo đứng giữa đám đệ tử nữ Lạc Hà Phong, ngạo mạn như con gà trống, Vân Phiêu Trần nhìn lắc lắc đầu, vỗ vỗ vai Cổ Thần rồi đi sang một bên.
Cổ Thần và Hư Tử Uyên, cũng quay lại chỗ đệ tử Bách Thảo Phong, Hoàng Phủ Hạo vẫy tay với đám đệ tử Bách Thảo Phong, cũng đi về phía đệ tử Bách Thảo Phong.
- Ca...
Hoàng Phủ Cực từ xa đã hưng phấn vẫy tay.
Hoàng Phủ Hạo càng bước nhanh hơn, giơ tay xoa xoa mấy cái lên đầu Hoàng Phủ Cực, nói:
- Hôm nay phải biểu hiện cho tốt, người nhà Hoàng Phủ gia, sinh ra đã là cường giả, đừng có để tụt sau lưng đám phế vật.
Nói đến hai chữ
"phế vật", ánh mắt Hoàng Phủ Hạo liếc nhanh sang phía Cổ Thần, ý tứ ám chỉ trong ngôn ngữ có thể nói là rất rõ ràng.
- Hoàng Phủ sư đệ, nếu như là cường giả thực sự thì phải có tâm thái của một cường giả, phải biết tôn trọng đối thủ chứ không giống đệ, coi thường người khác như đệ đâu.
Huyền Hùng đột nhiên lên tiếng.
Cổ Thần là người của Bách Thảo Phong đến đây tham dự ngũ mạch đại tỷ thí, giành lấy vinh quanh cho Bách Thảo Phong. Đệ tử Bách Thảo Phong thấy Hoàng Phủ Hạo lên tiếng chê bai Cổ Thần, tỏ rõ thái độ khó chịu.
Nhưng Hoàng Phủ Hạo đã có tu vi Thần Hải cảnh, cho dù là sư huynh thì những người này vẫn thấp hơn hắn một bậc, cũng chỉ có cùng là Thần Hải cảnh như Huyền Hùng mới dám lên tiếng quở trách hắn.
Hoàng Phụ Hạo cười nhẹ một tiếng, chẳng thèm để tâm, đi thẳng đến trước mặt Cổ Thần, nói:
- Có phải phế vật hay không, đợi sau ngũ mạch đại tỷ thí khắc biết, hắc hắc... Mới tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, hi vọng nhờ đại sư huynh, ngươi có thể lọt vào top 5, đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên tài, thế nào là phế vật?
Nói đoạn, Hoàng Phủ Hạo lại cười khinh bỉ, nói:
- Trong mắt ta, ngươi chỉ là một tên rác rưởi biết luyện đan mà thôi, sánh với ta? Hừ... Đom đóm mà dam sánh với trăng rằm à? Không biết tự lượng sức mình.
- Hoàng Phủ sư đệ, đệ đừng quá đáng.
Hư Tử Uyên nhíu mày, quát khẽ một tiếng.
Hoàng Phủ Hạo cười nhẹ, nói:
- Hư sư tỷ, Vô Chân sư huynh thiên tư tuyệt luân, diện mạo anh tuấn, dáng người cao ráo, bất luận là tư chất, tu vi hay bề ngoài, huynh ấy đều hơn tên phế vật này trăm lần? Khả năng nhìn người của tỷ đúng là khiến sư đệ không dám đồng tình.
Nói xong, Hoàng Phủ Hạo liếc quay sang phía Cổ Thần, nói:
- Phế vật chính là phế vật, không trốn ở Bách Thảo Phong luyện đan, mà dám đến đây tham gia ngũ mạch đại tỷ thí, hi vọng chúng ta có cơ hội được xếp chung với nhau, hừ hừ... Trước mặt chưởng môn sư, thủ tọa sư bá các mạch, trưởng lão các mạch, đệ tử các mạch, ta sẽ dẫm chết tên phế vật ngươi.
Sắc mặt Cổ Thần dần chuyển sang lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
- Hoàng Phủ Hạo, đợi lát nữa ngươi sẽ được hứng chịu nộ hỏa của ta, cái gì thiên tài, phế vật, trong mắt ta đều giống nhau cả thôi! Rốt cục ai dẫm ai dưới chân, đến lúc đó sẽ rõ.
- Ha ha ha ha...
Hoàng Phủ Hạo cười vang một tiếng, đi được vài bước, lại quay lại, nhìn khắp các đệ tử có mặt, cao giọng nói:
- Các ngươi nghe thấy rồi chứ? Ha ha.. Có người nói sẽ dẫm ta dưới chân? Ha ha ha ha... Các ngươi thấy có buồn cười không? Một đệ tử Bách Thảo Phong, mới Tiên Thiên tầng chín tu vi mà dám nói sẽ dẫm ta dưới chân. Não của ngươi bị lừa đá mất rồi à, ha ha ha ha...
Hoàng Phủ Hạo giống như vừa nghe chuyện gì buồn cười lắm, cười gập cả bụng, ánh mắt không ngừng quét qua chỗ Cổ Thần. Đám đệ tử nữ của Lạc Hà Phong cũng phát ra những tiếng cười rúc rích leng keng như chuông bạc, Thanh Viêm Phong cũng có một số đệ tử lộ vẻ chế nhạo.
Đệ tử Bách Thảo Phong, trừ Hoàng Phủ Cực, mặt mũi ai nấy đều hằm hằm. Những lời Hoàng Phủ Hạo nói không chỉ là sỉ nhục Cổ Thần, mà còn sỉ nhục cả Bách Thảo Phong.
Lúc này, từ phía Hư Thiên Điện đột nhiên xuất hiện mười mấy đường động quang. Tông chủ Vô Thủy và thủ tọa, trưởng lão các mạch trong nháy mắt xuất hiện, đáp xuống lôi đài ngay giữa trung tâm quảng trường.
Trên quảng trường, tổng cộng có năm tòa lôi đài lớn, mỗi tòa lôi đài dài rộng chừng ba mươi trượng, các tòa lôi đài được xếp theo hướng Tây Bắc Đông Nam Trung ngay giữa trung tâm quảng trường, mỗi một lôi đài cách nhau hơn mười trượng.
Hướng Đông của mỗi tòa lôi đài đều có một khán đài cao hơn lôi đài một trượng, chỉ có năm vị trí.
Nguồn: http://truyenyy.comNgũ mạch đại tỷ thí là sự kiện trọng đại, tham gia ngũ mạch đại tỷ thí đều là bộ phận tinh anh nhất trong những đệ tử mới, được Hư Thiên Tông trọng thị, chưởng môn, thủ tọa đều có mặt đông đủ, mỗi mạch còn phái thêm bốn vị trưởng lão nữa.
Năm tòa lôi đài, trưởng môn thủ tọa các mạch mỗi người quản một tòa, các trưởng lão còn lại mỗi lôi đài mỗi mạch một trưởng lão, cùng nhau giám sát.
Hư Thiên Tông sớm đã sắp xếp số hiệu cho bốn mươi đệ tử áo xám đến tham gia ngũ mạch đại tỷ thí.
Số hiệu của Cổ Thần là số bảy, đối thủ đầu tiên của hắn là số mười ba, địa điểm là lôi đài phía Đông, do thủ tọa Ẩn Kiếm Phong Lệ Kiếm Quân giám sát.
Cổ Thần là hi vọng lớn nhất của Bách Thảo Phong, biết Cổ Thần sẽ tỷ thí ở lôi đài phía Đông, đệ tử Bách Thảo Phong sớm đã tụ tập ở đó.
Cổ Thần và Hư Tử Uyên đi đến chỗ lôi đài phía Đông. Trên lôi đài đã đứng sẵn một thanh niên tuổi độ mười bảy, tướng mạo bình thường nhưng tu vi đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng chín.
Đệ tử có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, không quá năm người, ngay từ vòng đầu tiên đã phải đấu với nhau, đối với hai người mà nói, đều là chuyện xui xẻo.
- Sư tỷ, xem ta đánh thắng hắn.
Cổ Thần mỉm cười với Hư Tử Uyên, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài.
Hư Tử Uyên biết hắn đã là Tu vi Trúc Thai kỳ, đương nhiên chắc thắng, nhưng các đệ tử Bách Thảo Phong khác thì không biết điều này nên ai cũng có vẻ lo lắng, khó khăn lắm Bách Thảo Phong mới có một Tiên Thiên cảnh tầng chín đệ tử, nếu như bị loại ngay từ vòng đầu, thật đúng là một sự đả kích quá lớn.
Cổ Thần lên đài xong, hướng về phía khán đài, chắp tay nói:
- Cổ Thần đệ tử Bách Thảo Phong, xin chào Lệ sư bá và các vị trưởng lão.
Lệ Kiếm Quân phẩy phẩy tay, có vẻ không quan tâm đến tu vi Cổ Thần.
Đệ tử Ẩn Kiếm Phong trên lôi đâì thấy Cổ Thần hành lễ xong, nói:
- Ẩn Kiếm Phong Thường Nghệ, xin được thỉnh giáo Cổ Thần sư huynh.
Cổ Thần gật đầu đầu, chắp tay nói:
- Bách Thảo Phong Cổ Thần, xin được thỉnh giáo Thường Nghệ sư huynh.
Hai người nói xong, lập tức thủ thế, Lệ Kiếm Quân cao giọng nói:
- Tỷ thí bắt đầu.
Lệ Kiếm Quân vừa dứt lời, Thường Nghệ một tay vung lên, một thanh pháp khí cực phẩm hình trường kiếm liền xuất hiện trên tay hắn.
Nhưng tốc độ Cổ Thần nhanh hơn, căn bản không dùng pháp khí gì, thân thể thoáng cái đã lao thấy lao về phía Thường Nghệ, nếu như là tu sĩ có cái nhìn sắc bén chắc chắn sẽ nhận ra khi Cổ Thần vừa cất bước, hai tay của hắn lập tức được đeo một đôi găng màu đen, cũng là pháp khí cực phẩm.
Đôi găng này, chính là
"Hắc Long Phá" được hắn dung hợp từ hắc thiết tinh và trảo của hắc tuyến giao luyện chế mà thành.
Khoảng cách giữa Cổ Thần và Thường Nghệ chỉ khoảng hơn mười trượng. Tốc độ Cổ Thần nhanh đến nỗi một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng tám cũng chỉ nhìn thấy không gian quét qua vô số tàn ảnh, sau đó thân thể Cổ Thần xuất hiện ngay trước mặt Lệ Kiếm Quân.
Một quyền đánh ra, Hắc Long Phá mang theo một đường quyền cương màu đén, đánh thẳng vào mặt Thường Nghệ đệ tử Ẩn Kiếm Phong.
Thường Nghệ giật mình, hắn đâu ngờ tốc độ Cổ Thần lại nhanh đến vậy?
Định tránh nhưng đã quá muộn, Chân khí tiên thiên nhất thời thôi động, một đường kiếm cương bạo trướng, chém thẳng xuống mặt Cổ Thần.
Khóe miệng Cổ Thần hơi nhếch lên, hắn đã nhìn thấy đường kiếm cưỡng của Thường Nghệ, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên, tay phải giơ thẳng lên trời, một chiêu kim cương đỉnh thiên trong Kim Cương Thần Quyền điên cuồng đánh ra.
Bàn tay phải trong nháy mắt đánh xuống kiếm cương của Thường Nghệ, một đường quyền cương màu đen giống như tên nhọn, tốc độ cực nhanh, từ trong Hắc Long Phá điên cuồng lao ra, hóa thành một trượng lớn nhỏ.
Ầm... một tiếng lớn, đầu tiên là quyền cương và kiếm cương chạm sau, một tiếng nổ tung, Chân khí tiên thiên hình thành nên những đường gợn sóng, lấy hai người làm trung tâm điên cuồng tràn ra bốn phía.
Keng... Liền ngay sau đó, là một tiếng kim loại va chạm, Hắc Long Phá và trường kiếm chập vào làm một, cả hai thứ đều là pháp khí cực phẩm, kiếm sắc quyền mạnh... quyền kiếm tương kích, thân thể Thường Nghệ giật mạnh một cái, đầy vẻ khó tin. Một luồng sức mạnh cự đại không gì ngăn cản được từ thân kiểm truyền đến cánh tay, vù một tiếng, trường kiếm rời tay, bay xuống lôi đài.
Tay phải Cổ Thần vừa đánh ra, tay trái như mãnh hổ xuống núi, một quyền đánh mạnh về phía trước, khí thế hừng hực, một đường quyên cương trong nháy mắt ấn lên ngực Thường Nghệ, Long Nha Phá vẫn chưa chạm vào người, Thường Nghệ đã bị quyền cương làm cho bay ngược lại phía sau.
Người trong không trung, ụa một tiếng nôn ra một ngụm máu tươi, hình như bị thương không nhẹ.
Bay gần mấy chục trượng ngã khỏi lôi đài, Thường Nghệ và Hoàng Phủ Hạo đều là đệ tử Ẩn Kiếm Phong, trong lòng Cổ Thần vốn đã tồn tại nộ ý với Ẩn Kiếm Phong nên mới ra tay có chút không nể tình.
Lệ Kiếm Quân đứng bật dậy, hai mắt như đao, dừng lại trên người Cổ Thần. Rõ ràng hắn cũng không ngờ cùng là cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng chín mà đệ tử Ẩn Kiếm Phong lại bại dưới tay đệ tử Bách Thảo Phong, thậm chí đến Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết, đại quyết pháp với công kích lực cường đại vẫn chưa kịp sử dụng, trong nháy mắt đã bị đánh bay ra khỏi lôi đài.
Dưới lôi đài phía Đông, đệ tử đứng xem ai nấy đều trợn mắt há mồm, cùng là Tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, sao lại cách biệt nhau nhiều đến vậy?
Hư Tử Uyên cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc, mặc dù Cổ Thần có Tu vi Trúc Thai kỳ, nhưng mới chỉ sử dụng thực lực Tiên Thiên cảnh tầng chín. Cho dù là Tu sĩ Trúc Thai sơ kỳ, muốn một giây đánh hạ Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng chín e rằng cũng không phải chuyện dễ.
Nhưng vào tay Cổ Thần lại dễ như trở bàn tay.
- Đệ tử Bách Thảo Phong, Cổ Thần chiến thắng.
Lệ Kiếm Quân đứng trên đài cao giọng nói, mặc dù trong lòng rất không vui, cũng rất bất ngờ, nhưng thực tế là Cổ Thần đã chiến thắng, bản thân hắn ta cũng không thể làm gì.
Nghe Lệ Kiếm Quân nói, đệ tử Bách Thảo Phong nhất thời nhảy lên, reo hò vang dội, đệ tử Ẩn Kiếm Phong thì ngược lại, mặt mày ủ rũ.
- Đa tạ Lệ sư bá.
Cổ Thần chắp tay nói với Lệ Kiếm Quân, sau đó mỉm cười, nhảy xuống lôi đài, quay trở về bên Hư Tử Uyên.
- Chúc mừng Cổ sư đệ! Đệ đã mang chiến thắng đầu tiên về cho Bách Thảo Phong ta.
Huyền Hùng mừng rỡ nói.
Trận đấu giữa Thường Nghệ và Cổ Thần là trận chiến kết thúc nhanh nhất. Những lôi đài khác, mặc dù hai bên có mạnh có yếu, nhưng cũng phải trải qua một trận giằng co, những người có thực lực tương đương càng phải trải qua một trận kịch chiến, đâu có giống như Cổ Thần, mới lên đài mấy phút đã trực tiếp giải quyết đối thủ?
- Ha ha, có Cổ sư đệ ngũ mạch đệ tử tỷ thí lần này Bách Thảo Phong nói không chừng sẽ được lọt top 3, ha ha trăm năm trước Huyền Nhã sư huynh tham gia ngũ mạch đại tỷ thí, giành được ngôi vị số bốn, những khóa sau, Bách Thảo Phong chỉ toàn làm đệm lót!
Các đệ tử Bách Thảo Phong đều ha ha cười nói.
Cổ Thần quay sang mấy vị sư huynh, gật gật đầu rồi đi về phía Hư Tử Uyên đợi vòng thi đấu đầu tiên kết thúc. Trong bốn mươi đệ tử tham gia, các đệ tử chiến thắng sẽ tiếp tục đối quyết tỷ thí, vẫn còn một chút thời gian.
Hư Tử Uyên kinh ngạc nói:
- Cổ sư đệ, thân thể đệ sao lại mạnh đến vậy? Chỉ dùng một quyền mà đã đánh bại Ẩn Kiếm Phong sư đệ?
Cổ Thần nói:
- Nếu như lúc tu luyện chú ý tu luyện thân thể một chút sức mạnh thân thể đương nhiên cường đại rất nhiều.
Hư Thiên Tông có nguồn gốc từ thánh địa Đạo gia Thái Hư Cung, pháp quyết tu luyện mặc dù không giống nhau, nhưng cùng thuộc một hệ đạo tông, đều tương đối coi trọng linh hồn tu luyện, đối với tu luyện thân thể thường yếu hơn một phần.
Thiên Cương Thối Thể đại pháp đối với nữ tử tu luyện không hợp, đạo tông, ma tông đều có nữ tu cao thủ, còn Phật tông, Nho tông lại chú trọng luyện thể lưỡng hệ, hoàn toàn không có cao thủ nữ tu.
Trong lúc nói chuyện, vòng tỷ thí thứ nhất đã kết thúc, Bách Thảo Phong chỉ có hai người giành thắng lợi, một là Cổ Thần và người thứ hai là Hoàng Phủ Cực. Sáu đệ tử còn lại đúng như mọi người dự đoán, trực tiếp đào thải ngay từ vòng đầu tiên.
Rất nhanh, hai mươi đệ tử chiến thắng lại được tông môn xếp cho tỷ thí với nhau. Lần này, Cổ Thần thi đấu ở lôi đài phía Nam, do thủ tọa Thanh Viêm Phong Quản Bá Viêm giám sát.
Cổ Thần đến lôi đài phía Nam, các đệ tử Bách Thảo Phong đều chạy theo hắn. Sáu đệ tử áo xám bị đào thải cũng đến, Hoàng Phủ Cực và Cổ Thần tỷ thí cùng một lúc, nhưng mọi người hình như đã quên mất Hoàng Phủ Cực.
Lần này, đối thủ của Cổ Thần là số hai hai, Cổ Thần đến lôi đài phía Nam, số hai hai cũng vừa nhảy lên lôi đài, trước ngực hắn có thuê một đốm hỏa diễm, là đệ tử Thanh Viêm Phong.
Đúng là trùng hợp thật, Cổ Thần thi đấu ở lôi đài phía Đông so thủ tọa Ẩn Kiếm Phong giám sát thì gặp đệ tử Ẩn Kiếm Phong, bay giờ thi đấu ở lôi đài phía Nam so thủ tọa Thanh Viêm Phong giám sát thì gặp đệ tử Thanh Viêm Phong.
Cổ Thần lên lôi đài, hành lễ với Quản Bách Dương và các vị trưởng lão xong, quay sang nhìn đệ tử Thanh Viêm Phong, cùng nhau hành lễ, được biết người này tên là Sư Viêm.
Sư Viêm nhìn Cổ Thần, ánh mắt ẩn hiện nộ khí, rõ ràng vẫn để ý đến câu nói vừa rồi của đại sư huynh nên xả giận lên đầu Cổ Thần.
Trận đấu vừa bắt đầu, Sư Viêm sử dụng Ngự Hỏa Phần Thiên chân quyết.
Cổ Thần cũng làm vậy, dùng Ngự Hỏa Phần Thiên chân quyết ứng địch.
- Hỏa điểu.
Sư Viêm thét lớn một tiếng, Chân khí tiên thiên vận chuyển, hai tay vẽ ra thủ ấn, rất nhanh hai tay nhất chỉ, một khối liệt diễm cực lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Sư Viêm thét lên tiếng nữa, khối liệt diễm hóa thành một con hỏa điểu khổng lồ, dài gần bảy trượng, hai cánh sải dài, rộng hơn mười trượng, che kín cả bầu trời, lao thẳng về phía Cổ Thần.
Cổ Thần cũng kết ra pháp ấn, thét:
- Hỏa vân cung, liệt diễm tiễn... Hỏa tiễn biến.