Nếu người này có thể tại thời điểm gia tộc xuất hiện nguy cơ có hành động làm phản, vậy thì hắn làm phản Cổ Thương Nhạc hiển nhiên không cần lý do gì quá lớn, mà hiện tại giết Cổ Thương Nhạc để đổi lấy mạng hắn, hắn còn gì phải do dự?
Cổ Thương Khung gật đầu nói:
- Ngươi có thể đi, từ hôm nay nếu ngươi tiếp tục xuất hiện tại thành Nhạc Thủy, Cổ gia đối với ngươi giết không tha.
- Tạ ơn tộc trưởng khai ân.
Ngươi này gật đầu nói, lập tức bước lên phi kiếm, biến mất trong vầy trời đêm.
Có một người đi đầu, những người còn lại đều bước lên một bước, Cổ Thái có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn bước theo.
Những người này nguyên bản là tu sĩ thuộc hạ của chính mình, hiện tại cư nhiên muốn tới giết hắn, Cổ Thương Nhạc dừng suy nghĩ, trợn mắt nhìn, chỉ bất quá á huyệt của hắn đã bị Cổ Thần phong bế, không thể nói lời nào.
Ánh mắt Cổ Thương Nhạc nhìn chằm chằm vào Cổ Thái, hai mắt trừng thật lớn, lửa giận ngập trời.
Bất quá, đây là cơ hội duy nhất cứu mạng sống Cổ Thái, tuy rằng sắc mặt không đành lòng, nhưng không hề dừng lại bước chân, đi theo phía sau mọi người.
Một kiếm…
Một gã tu sĩ đâm xuống, trên người Cổ Thương Nhạc lại nhiều hơn một lỗ thủng phun máu tươi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comLại một kiếm…
Thêm một tu sĩ đâm kiếm xuống, trên người Cổ Thương Nhạc đã nhiều hơn một lỗ thủng.
Mấy kiếm qua đi, nhãn thần Cổ Thương Nhạc đã dần dần tiêu tán, hô hấp yếu ớt, sinh mệnh lay lắt, toàn thân hơi co giật, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Cổ Thái là người cuối cùng bước tới bên cạnh Cổ Thương Nhạc, những tu sĩ trước đó đều chỉ đâm Cổ Thương Nhạc một cái rồi rời đi, lúc này Cổ Thương Nhạc đã hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít.
Ánh mắt chúng tu sĩ Cổ gia đều tụ tập lên người Cổ Thái, người trên mặt đất này chính là phụ thân của hắn, hắn có giống như những tu sĩ khác? Cũng đâm Cổ Thương Nhạc một kiếm để đổi lấy tính mệnh của chính mình?
Hoặc… Hoặc là không?
Trong đầu chúng tu sĩ xoay chuyển ý nghĩ, nhưng chung quy không phải chính mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, không thể đưa ra đáp án rõ ràng.
Chúng tu sĩ không có đáp án, nhưng Cổ Thái có, hắn liếc mắt nhìn Cổ Thương Nhạc trên mặt đất, cắn răng một cái, một kiếm đâm xuống, địa phương chúng tu sĩ đâm kiếm đều là thân thể Cổ Thương Nhạc, mà kiếm của Cổ Thái đâm thẳng vào yếu hầu Cổ Thương Nhạc…
Cổ Thương Nhạc run run, Cổ Thái rút kiếm lại, một vòi máu tươi từ giữa yết hầu Cổ Thương Nhạc phun ra, hai mắt Cổ Thương Nhạc chậm rãi nhắm lại, một kiếm này đã kết thúc thống khổ của phụ thân hắn, triệt để chấm dứt sinh mệnh đau thương này.
Rốt cuộc là hắn giúp phụ thân mình thoát khỏi thống khổ hay là để chính mình tránh được một mạng, chúng tu sĩ không biết trong lòng Cổ Thái suy nghĩ cái gì.
Lúc Cổ Thái giết chết Cổ Thương Nhạc, không nói thêm một lời, tung phi kiếm, biến mất trong bầu trời đêm đen kịt.
Cổ Thương Nhạc đã chết, nên thưởng đã thưởng, nên phạt đã phạt, tất cả, tựa hồ đã kết thúc.
Cổ Thương Khung nói:
- Xử lý sạch sẽ toàn bộ thi thể, tối nay nhanh chóng khôi phục mọi thứ, đừng cho nữ nhân và hài tử nhìn thấy thảm trạng này.
- Rõ, tộc trưởng…
Mọi người đáp.
Chúng tu sĩ Cổ gia đang muốn bắt đầu quét dọn, đột nhiên trên không trung lại rơi xuống một vật thể, phịch một tiếng, mọi người nhìn về phía tiếng động, thần sắc biến đổi, lại là một vụ thi thể đầm đìa máu tươi.
Ngày hôm nay từ trên bầu trời đem rơi xuống thi thể khiến các tu sĩ xung quanh chấn động, nhưng vừa rồi đều là Vạn gia ném thi thể xuống, lúc này Vạn gia đã chạy trốn, cỗ thi thể kia là sao?
Lẽ nào lại có địch tới phạm? Chúng tu sĩ Cổ gia nhất thời kinh hãi, quay đầu nhìn lên bầu trời, không trung đen kịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
- A… Thi thể động đậy.
Lúc này, không biết ai kêu lên một câu.
Ánh mắt chúng tu sĩ đều chuyển qua nhìn
"thi thể", quả nhiên cụ thi thể kia hơi run rẩy lật người, đưa tay chống muốn đứng lên.
- Là một người sống.
Thân thể Cổ Thần khẽ động, xuất hiện ngay bên cạnh người nọ.
Nếu có thể động hiển nhiên không chết, không phải là
"thi thể" rồi.
Cổ Thương Khung, Cổ Hiền, tam trưởng lão cùng với những người khác đều chạy tới, toàn thân người này đều là máu tươi, nhưng quan sát sơ qua có thể nhận ra được thân phận của hắn, cùng kêu lên nói:
- Vân Trí…
Người này chính là một trong ba tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu của Vân gia.
Chỉ thấy nhãn thần Vân trí hỗn loạn, thanh âm khàn khàn nói:
- Cứu… Cứu… Cứu…
Liên tiếp nói ra ba tiếng cứu, Vân Trí tựa hồ như đang dùng xong một tia tinh hoa sinh mệnh cuối cùng, cánh tay muốn chống người vô lực, nhất thời tuyệt khí.
- Vân gia gặp nạn?
Mọi người nhìn nhau.
Cổ Hiền nói:
- Cổ Thương Nhạc ngày hôm nay tới Liễu gia, cũng đi Vân gia, kết quả buổi tối chỉ có Liễu gia tới phạm, xem ra Vân gia chưa thông đồng làm bậy với Cổ Thương Nhạc, hai nhà Vân, Cổ đời đời giao hảo, ta cùng với Vân Nhàn càng là lão bằng hữu tâm đầu ý hợp, nay Vân gia gặp nạn, ta phải tới cứu giúp.
Cổ Thương Khung gật đầu nói:
- Phụ thân, để tránh bị người khác dùng kế điệu hổ ly sơn, hài nhi và tam thúc ở nhà, người và Thần nhi, Thương Thu cùng đi, trong tộc có hài nhi, đi Vân gia có Thần nhi, hai bên không sợ.
- Tốt…
Cổ Hiền gật đầu nói:
- Chúng ta đi…
Ba đạo độn quang phóng lên trời cao, Cổ Thần, Cổ Hiền, Cổ Thương Thu phi độn hướng thẳng Nam thành, rất nhanh liền xuất hiện trên bầu trời Nam thành, từ xa xa đã nhìn thấy trên san rộng Vân gia đang tiến hành chiến đấu kịch liệt.
Số lượng tu sĩ tấn công Vân gia không nhiều lắm, chỉ có hai người, đều đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, mà Vân gia lại không có một tu sĩ nào đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, số lượng Tiên Thiên cảnh cũng chỉ hơn ba mươi người mà thôi, bị hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy một trước một sau vây quanh sân rộng.
Vân gia không lớn mạnh như Cổ gia, càng đừng nói tới Liễu gia, tổng cộng tu sĩ Tiên Thiên cảnh chỉ hơn ba mươi người, nhưng nhân số tham chiến lại lên tới hơn sáu mươi người, không ít tu sĩ Hậu Thiên cảnh đều bị vây trong sân rộng.
Vân Kinh Hồng cùng với một vị trưởng lão Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu khác đứng một trước một sau đám người Vân gia, chống cự lại hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy tấn công, hai người đều đã thụ thương.
Hai tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy tấn công Vân gia không phải ai khác, chính là hai trưởng lão tu vi cao nhất Vạn gia, Vạn Thiên Phong cử hai người này phong tỏa Vân gia, sau khi bắt đầu tấn công Cổ gia, hai người này cũng đồng thời phát động công kích Vân gia.
Bất quá, Vạn Thiên Thụy mang theo chủ lực Vạn gia đại bại tại Cổ gia, số tu sĩ còn lại đều điên cuồng chạy trốn, không ai báo tin với hai người, bọn họ còn đang chiến đấu với Vân gia không dứt ra được.
Hai người bọn họ đã khiến toàn bộ Vân gia không chút lực hoàn thủ, trong lòng hai người vô cùng sảng khoái, hoàn toàn không nghĩ tới, chủ lực Vạn gia tại Cổ gia đã hoàn toàn xong, vận rủi rất nhanh sẽ đổ ập lên trên đầu bọn họ.
Thấy công lâu không dứt điểm trận đấu được, trưởng lão Vạn gia nhất thời sử dụng Thiên Ma Chân Thể, thân thể bành trướng, trong nháy mắt đã biến thành cao gần ba trượng, thực lực đề cao không ít, quyền kình kích vào kiếm cương của Vân Kình Hồng, toàn thân Vân Kinh Hồng chấn động, bị trưởng lão Vạn gia đánh văng đi mấy trượng.
- Tiểu nữ này có tư sắc không tồi, đợi bản trưởng lão bắt giữ, chậm rãi dạy dỗ, ha ha… Không tồi, không tồi…
Đánh một quyền đẩy lui Vân Kinh Hồng, trưởng lão Vạn gia nhất thời ha ha cười lớn, hai trảo chộp về phía Vân Tuyết đằng sau Vân Kinh Hồng.
- Tuyết nhi, Siêu nhi mau lui lại…
Một thanh âm vang lên, theo đó là bóng người đánh về phía tu sĩ Vạn gia, người này tương đối giống Vân Kinh Hồng, chính là bào đệ của Vân Kinh Hồng, tên Vân Hồng Nhạn.
Vân Hồng Nhạn chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm, không phải là đối thủ trưởng lão Vạn gia, chỉ thấy trưởng lão Vạn gia đánh một trảo liền chộp được pháp khí của Vân Hồng Nhạn vào trong tay, sau đó tay kia cắm xuống, nhất thời đâm sâu vào lồng ngực Vân Hồng Nhạn.
Lập tức, năm ngón tay xòe ra, thân thể Vân Hồng Nhạn chia năm xẻ bảy, bị phân thây mà chết.
- A…
Vân Tuyết, Vân Siêu đồng thời hét lên một tiếng chói tai, chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, nhị thúc của bọn họ đã bị chết chết, ngay cả thi thể cũng không bảo toàn.
Tốc độ trưởng lão Vạn gia không chút giảm bớt, tiếp tục chộp về phía Vân Tuyết.
- Tuyết nhi…
Vân Kinh Hồng thê lương tru lên, thế nhưng lúc này hắn cách Vân Tuyết quá xa, muốn cứu cũng không kịp.
Một cự trảo màu đen cách Vân Tuyết càng lúc càng gần, đồng thời một trảo khác của trưởng lão Vạn gia trực tiếp đâm xuyên qua ngực Vân Siêu, trưởng lão Vạn gia phát sinh tiếng cười điên cuồng hưng phấn.
- Ha ha ha ha ha…
Đúng vào lúc này, không trung đột nhiên bắn ra một đạo quang mang chói mắt, một đạo kiếm cương dài tới mười trượng từ trên bầu trời ập xuống, trực tiếp đâm thẳng về phía trưởng lão Vạn gia.
Kiếm cương chưa tới, kiếm khí dài tới hơn mười trượng đã bổ trúng thân thể trưởng lão Vạn gia, bất quá trưởng lão Vạn gia sử dụng Thiên Ma Chân Thể, phòng ngự tầng lân giáp rất mạnh, kiếm khí căn bản không phá được tầng phòng ngự của hắn.
- A…
Đột nhiên trưởng lão Vạn gia hét thảm một tiếng, thân thể thật lớn bị kiếm cương bổ trúng, tuy lân giáp chống đỡ được kiếm khí nhưng không thể chống đỡ được kiếm cương, nhất thời bị phân thành hai, hai nửa thân thể đổ ập xuống.
Một đạo kiếm cương chói mắt ập xuống nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người Vân gia, lập tức mọi người đều nhìn chằm chằm vào người thiếu niên dầm kiếm vừa xuất hiện.
Không phải Cổ Thần còn là người phương nào?
- Là hắn?
Một câu sợ hãi này đồng thời xuất hiện trong lòng mọi người ở đây.
Vân Tuyết nhìn đạo thân ảnh kia, hoàn toàn ngây dại, Vân Siêu nhìn Cổ Thần, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, quên cả thương thế trên người, Vân Kinh Hồng nhìn Cổ Thần, đôi con mắt trừng lớn như mắt trâu, cũng không thể tin tưởng, một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy dĩ nhiên bị Cổ Thần dùng một kiếm giết chết?
- Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy cũng bị hắn dùng một kiếm giết chết, hắn đến tột cùng là thiên tài hay yêu nghiệt?
Vân Hiên nhìn thân ảnh Cổ Thần, thì thào nói.
Một kiếm giết chết trưởng lão Vạn gia, Cổ Thần không quan tâm người khác nghĩ hắn thế nào, thân ảnh khẽ động, lại chuyển sang gã trưởng lão Vạn gia còn lại.
Gã trưởng lão Vạn gia này cũng tràn đầy ngạc nhiên, thật không ngờ, đột nhiên tình thế xảy ra biến hóa to lớn như vậy, một kiếm kia ẩn chứa lực lượng khiến toàn thân hắn chấn động, hắn biết, chính mình không thể chống đỡ được một kiếm này.
Vì vậy, Cổ Thần chém một kiếm vừa rồi, gã trưởng lão Vạn gia này biết được chính mình không phải đối thủ, nhất thời bay lên trời, lập tức bỏ chạy.
Vừa mới bay vọt lên trời hơn mười trượng, trên không trung đột nhiên xuất hiện hai đạo cương mang, chém thẳng về phía trưởng lão Vạn gia, Cổ Hiền và Cổ Thương Thu đồng thời xuất thủ.
Cổ Hiền có thực lực Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu, Cổ Thương Thu có thực lực Tiên Thiên cảnh tầng thứ năm, nguyên bản hai người xuất thủ rất khó ngăn cản được người này, nhưng trong lòng trưởng lão Vạn gia kinh hãi thật sâu đối với một kiếm của Cổ Thần, mắt thấy trong không trung chợt lóe cương mang, nhất thời sợ hãi.
Không dám có chút ngăn cản, thân ảnh lập tức hạ xuống dưới, vừa mới chạm đất, hai chân liền đạp mạnh, thay đổi phương hướng khác chạy trốn điên cuồng.
Cứ như vậy, tránh được công kích của Cổ Hiền và Cổ Thương Thu, thế nhưng lại tiêu tốn thời gian vài lần hô hấp, thân ảnh Cổ Thần nhanh như thiểm điện, lập tức đuổi theo sát phía sau.
Người này chạy trốn lần thứ hai, vừa mới bay được hơn mười trượng, một đạo kiếm cương dài tới mười trượng xuất hiện ngay phía sau hắn, điên cuồng truy đuổi, người này hơi quay đầu nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến, người thiếu niên này vừa mới ở bên đầu sân bên kia, lúc này mới qua bao lâu? Cư nhiên đã đuổi theo gần tới vậy?
Trong ngạc nhiên cùng cực, kiếm cương của Cổ Thần đã xẹt qua cổ của hắn, một cái đầu tròn văng lên cao, một cụ thi thể không cầu nhất thời từ trên không trung rơi xuống đất.
Thời gian Cổ Thần xuất hiện tới lúc kết thúc chỉ trong mười lần hô hấp, hai gã tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy đã hoàn toàn chết trong tay Cổ Thần.
Chúng tu sĩ Vân gia trợn mắt há mồm nhìn tất cả chuyện này, biểu hiện của Cổ Thần đã hoàn toàn phủ định thường thức của mọi người, năm nay mới qua 12 tuổi đã giết chết tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy như trò đùa, còn có chuyện gì khó tin hơn chuyện này sao?
Có… Đương nhiên là có, nếu như mọi người biết được Cổ Thần ngay cả Tiên Thiên cảnh tầng thứ tám, tầng thứ chín đều đã giết chết, dường như trò đùa này sẽ thấy vô cùng bình thường.
Sau khi giết chết hai gã trưởng lão Vạn gia, thân thể Cổ Thần không hề dừng lại, hóa thành một đạo độn quang, biến mất trong bầu trời đêm, từ lúc xuất hiện tới lúc biến mất, một câu nói cũng không phát ra, chỉ lưu lại một bóng lưng.
- Gia gia… Tôn nhi đi rồi sẽ về…
Thanh âm của Cổ Thần từ xa xa truyền đến.
Vân Kinh Hồng đi tới trước mặt Cổ Hiền, không thể tin tưởng hỏi thăm:
- Cổ thúc thúc, vừa rồi… Người nọ là… Là Cổ Thần?
- Hừ, đương nhiên là Cổ Thần.
Cổ Hiền tức giận nói, từ lúc Vân Kinh Hồng tới cửa hối hôn, Cổ Hiền chưa từng giữ vẻ hòa nhã đối với hắn.
- Hắn… Hắn ngay cả tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy, cũng giết…
Vân Kinh Hồng không hề quan tâm tới ngữ khí của Cổ Hiền, nhớ tới chuyện vừa rồi, cảm giác như trong giấc mộng.
Nghe xong Vân Kinh Hồng nói, Cổ Thương Thu ngay bên cạnh ha ha cười, Cổ Hiền cũng tràn đầy vẻ tiếu ý.
- Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy tính là cái gì?
Cổ Hiền ngạo nghễ nói:
- Tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thú chín cũng bị Cổ Thần giết.
- Cái gì?
Sắc mặt mọi người Vân gia đều biến đổi, chỉ cảm thấy thế giới xung quanh vặn vẹo, thiên địa đảo ngược.
…
Cổ Hiền, Cổ Thương Thu dừng lại tại Vân gia đoạn thời gian không ngắn, thuật lại chuyện Liễu gia đã bị tiêu diệt, qua nửa canh giờ mới trở về Cổ gia, mà Cổ Thần còn chưa trở về.
Thẳng cho tới khi thanh lý xong toàn bộ thi thể trên sân rộng, lại dùng đá lớn tạm thời ổn định mặt đất đã biến dạng nghiêm trọng, Cổ Thần mới trở về Cổ gia, mọi người hỏi hắn đi nơi nào, hắn chỉ nói là đi vòng vo một chút.
Ngày thứ hai, thành Thái Dương truyền tới tin tức, gia tộc tu chân Vạn gia thành Thái Dương trong một đêm hoàn toàn bị tiêu diệt, tất cả tu sĩ Tiên Thiên cảnh trở lên đều bị một lão đầu tay mặt tràn đầy vết rỗ giết chết, ngay cả trưởng lão Tiên Thiên cảnh tầng thứ sáu cũng không ngoại lệ, không ai chạy trốn được.
Về phần đại đương gia, nhị đương gia thì tung tích không rõ, từ đó về sau không người nào gặp qua thân ảnh đại đương gia, nhị đương gia. Vạn gia chủ tể thành Thái Dương mấy trăm năm, từ đó về sau xuống dốc không phanh.
Quần hùng chúng tu sĩ thành Thái Dương quật khởi, sau một đoạn thời gian tranh đấu không ngắn, do ba đại gia tộc tu chân giành thắng lợi, từ đó về sau thành Thái Dương giống như thành Nhạc Thủy trước kia, quan phủ ở Tây thành, ba đại gia tộc phân biệt nắm giữ Bắc thành, Đông thành, Nam thành.
Mà tình huống thành Nhạc Thủy hoàn toàn tương phản với thành Thái Dương, nguyên bản thế chân vạc của ba đại gia tộc tu chân đột nhiên bởi vì Liễu gia tại Bắc thành bị tiêu diệt, thế lực Vân gia giảm mạnh, toàn bộ thành Nhạc Thủy đã trở thành một nhà Cổ gia độc đại.
Từ đó về sau, thành Nhạc Thủy kết thúc cục diện ba đại gia tộc tu chân cộng động quản lý, tất cả tu sĩ thành Nhạc Thủy lấy Cổ gia Đông thành làm chủ, không có bất cứ thế lực nào đủ sức chống lại.