Chân Tiên Chương 96: Ma tu Tà Băng tông (1+2)


Cổ Thần biết, bây giờ người này có việc cần nhờ mình, đương nhiên sẽ không làm gì mình.

Nhưng... nếu như Cổ Thần làm xong chuyện hắn nhờ, mọi chuyện chưa chắc đã tốt. Người này bị nhốt ở đây một ngàn năm chưa từng cử động, Cổ Thần đoán, chuyện cần nhờ chắc có liên quan đến vết thương của hắn.

Nếu như Cổ Thần không còn giá trị lợi dụng nữa, chín mươi chín phần trăm sẽ bị người băng thổi một hơi giết chết. Nhìn bộ dạng người băng, rõ ràng không phải nhân sĩ chính đạo, có lẽ là ma tu, tu sĩ chính đạo giết người còn không chớp mắt, nói gì ma tu?

Đối phương càng coi thường, hi vọng thoát thân càng lớn, Cổ Thần không tin hắn sẽ bỏ qua cho mình.

Đối với biểu hiện của đối phương, người băng tương đối hài lòng, hắc hắc cười, nói:


- Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, chút sức lực, nhưng có thể đổi được cái mạng cho ngươi...

Nói đoạn, người băng lật giở y phục, toàn bộ đã biến thành băng đá, để lộ ra thân hình gầy gò như củi, nhợt nhạt chẳng khác gì sắc mặt.

Người băng nói:

- Ngươi chỉ cần giúp ta rút năm cái gậy đang đâm sau lưng ta ra, ta có thể để ngươi an toàn rời khỏi đây...

Nói đoạn, người băng từ từ xoay người, quay lưng về phía Cổ Thần. Trên tấm lưng nhợt nhạt của hắn, chỗ xương cổ, xương vai trái, xương vai phải, giữa lưng, xương cụt, năm vị trí, mỗi vị trí có một cái dùi, năm cái dùi phân thành đen, trắng, đỏ, xanh, vàng năm màu sắc. Đọc Truyện Online Tại http://truyenyy.com

Nhìn năm cái dùi, Cổ Thần đột nhiên biến sắc:

- Ngũ Linh Phân Thần Trùy?

Người băng giật nảy mình, quay người kinh ngạc nhìn Cổ Thần, rõ ràng, việc Cổ Thần nói ra pháp bảo trên lưng khiến hắn rất ngạc nhiên...

Nhưng, Ngũ Linh Phân Thần Trùy không phải pháp bảo thường thấy, thế nhân rất ít người biết, nhưng người từng nhìn qua pháp bảo trên cơ bản đều đã chết. Cổ Thần xem ra mới mười lăm mười sáu tuổi, sao lại biết pháp bảo này...

Dừng lại một lúc, người băng biến sắc mặt, rít lên:

- Ngươi... ngươi là người của Tàng gia?

Trong thanh âm của người băng, Cổ Thần cảm nhận được nộ ý ngút trời.

Vừa nhìn thấy "Ngũ Linh Phân Thần Trùy" sau lưng người băng, Cổ Thần biết người này bị thương bởi tay Đế Đình Tàng gia. "Ngũ Linh Phân Thần Trùy" chính là pháp bảo tiêu chí của Tàng gia, uy lực cực mạnh.

Người băng nghĩ không hề sai, những người từng nhìn qua pháo bảo, trên cơ bản đều đã chết. Cổ Thần đã từng nhìn thấy "Ngũ Linh Phân Thần Trùy", đúng là chết rồi.

Cổ Thần bây giờ tuổi còn trẻ, tu vi cũng chỉ mới ở Tiên Thiên cảnh mà thôi, đã nhận ra pháp bảo bí mật Tàng gia " Ngũ Linh Phân Thần Trùy ", chẳng trách người băng tưởng Cổ Thần là người của Tàng gia.

Đối diện với sự phẫn nộ của người băng, Cổ Thần không còn run rẩy hay tỏ ra sợ hãi nữa, đứng thẳng người, giống như người băng trước mặt căn bản không nguy hiểm gì với hắn.

- Ha ha ha ha...

Cổ Thần vui vẻ cười lớn, nói:

- Thì ra ngươi bị "Ngũ Linh Phân Thần Trùy" làm bị thương? Vậy mà không chết, đúng là kì tích!

Bảo Cổ Thần không vui sao được, thì ra cái người vừa bò dậy từ quan tài băng, nói sống một ngàn năm, dọa Cổ Thần một phen vỡ mật, cứ tưởng mạng của mình sẽ mất trong tay hắn. Kết quả, người này bị bí bảo Tàng gia "Ngũ Linh Phân Thần Trùy" cấm chế, hoàn toàn không sử dụng được tu vi bản thân.

Đương nhiên, đối với Cổ Thần mà nói không có uy hiếp chí mạng.

Cảm giác này giống như từ cõi chết trở về, Cổ Thần không vui sao được?

Thanh âm của người băng đột nhiên chuyển sang lạnh lùng, nói:

- Ngươi còn trẻ như vậy mà biết "Ngũ Linh Phân Thần Trùy", nhất là là đệ tử quan trọng của Tàng gia, nói... ngươi tên gì? Tổ tiên một ngàn năm trước của ngươi là ai?

Cổ Thần lập tức bay lên phi kiếm, tay chắp sau lưng, Thanh Ly kiếm đã thu vào trong Càn Khôn Trạc, tử vong chi kỳ, hủy diệt chi châu đều đã nắm trong tay, sát lục chi giới đã đeo vào ngón tay trở bên trái.

Xem ra phòng bị đầy đủ, mang lại cho người ta một cảm giác tự đại, kì thực Cổ Thần đang thận trọng hơn trước gấp mười lần, lúc nào cũng đề phòng người băng đột nhiên ra tay.

Nghe người băng nói, Cổ Thần lắc lắc đầu:

- Không không không, ta không phải người của Tàng gia, ta cũng giống ngươi, là kẻ thù lớn của Đế Đình, ta đã từng nhìn qua Ngũ Linh Phân Thần Trùy nên mới nhận ra nó thôi.

Người băng nhíu mày, nói:

- Ngươi không phải người Tàng gia thật chứ?

Cổ Thần lắc đầu nói:

- Không phải...

Người băng chăm chú nhìn Cổ Thần, thấy Cổ Thần có vẻ không giống như đang nói dối, sắc mặt dần trở nên ôn hòa hơn, đột nhiên, người băng nghĩ ra điều gì, nghi hoặc hỏi:

- Lúc nãy ngươi nói gì? Đế Đình? Tàng gia liên quan gì đến Đế Đình?

- Tàng gia chính là Đế Đình?

Cổ Thần đột nhiên dừng lại, nói:

- Đúng là ngươi đã ở trong quan tài băng này một ngàn năm thật?

Người băng gật gật đầu.

Cổ Thần nói:

- Vậy lúc ngươi còn ở bên ngoài, cả Đông Hoang này đều là thiên hạ của Thánh Đình Đại Kiền?

Người băng biến sắc, kinh ngạc:

- Không lẽ Thánh Đình mất rồi?

Thánh Đình mất rồi? Cổ Thần trợn mắt, đùa gì chứ, Thánh Đình mà cũng mất được?

Cổ Thần nói:

- Nếu như ngươi sống ở một ngàn năm trước, vậy đương nhiên phải biết cuộc đại chiến thay đổi cả Cổ Hoang?

Mặt người băng xuất hiện một tia căm hận, gằn giọng nói:

- Ta đương nhiên biết, Tà Băng Tông ta truyền thừa hàng vạn năm, vậy mà bị hủy dưới tay Tàng gia.

Cổ Thần cười lạnh một tiếng:

- Một Tà Băng Tông thì đã là gì, trận đại chiến đó, ngay cả Thái Hư Cung - một trong tam đại thánh địa cũng bị hủy diệt... Nhưng, mặc dù Thánh Đình diệt xong đạo sĩ Thái Hư Cung, thực lực giảm mạnh, trước sau có Đại Doanh, Đại Linh, Đại Mông, Đại Ly bốn đại Đế Đình tiếp tục kiến lập. Mặc dù trên danh nghĩa tứ đại Đế Đình thuộc quyền quản lý của Thánh Đình, trên thực tế, tứ đại Đế Đình đã hoàn toàn độc lập, tự thành một quốc, Tàng gia chính là Đế Đình Đông phương, kiến lập Đại Doanh Đế Đình, gần trăm vạn dặm vuông Trung Hoang đông bộ đều là lãnh địa Đại Doanh Đế Đình.

- Một ngàn năm... Một ngàn năm... Thế giới đã thay đổi nhiều như thế sao?

Người băng thì thầm mấy câu gì đó, nhãn thần lóe lên, nói:

- Những gì ngươi nói là thật? Tàng gia là kẻ thù của ngươi?

Cổ Thần gật đầu nói:

- Khẳng định!

Khuôn mặt người băng lộ ra một nụ cười, nói:

- Tốt lắm, Tàng gia là kẻ thù của ngươi, Tàng gia cũng là kẻ thù của ta, xem ra chúng ta là bạn, chúng ta có thể hợp tác, cùng nhau đối phó Tàng gia, nhanh... giúp ta rút Ngũ Linh Phân Thần Trùy trên lưng.

Cổ Thần lắc lắc đầu, không hề có động tĩnh.

- Tại sao...?

Người băng nghi hoặc hỏi.

Cổ Thần mỉm cười, nói:

- Ngươi nhầm rồi, kẻ thù của kẻ thù, không nhất định là bạn, có khả năng vẫn là kẻ thù, thế nên, chúng ta không phải bạn, ngươi đối phó Tàng gia, cũng không cần ta giúp đỡ, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta. Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi trong quan tài, ta vô tình làm phiền ngươi, vô cùng xin lỗi, bây giờ ta sẽ rời đi... chúng ta chia tay ở đây.

Cổ Thần nhún nhún vai, toan rời đi, ánh mắt người băng lóe lên giận dữ, quát:

- Tiểu tử, chúng ta có phải là bạn hay không không quan trọng, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình chứ?

Cổ Thần nhếch nhếch miệng, nói:

- Ngươi không uy hiếp nổi ta đâu!

Người băng mặt lạnh như băng, còn trắng hơn tuyết, lạnh giọng nói:

- Vậy ngươi lùi một bước ra sau thử xem?

Ngữ khí của hắn tràn ngập tự tin, giống như chớp mắt có thể lấy luôn mạng sống Cổ Thần.

Cổ Thần nhìn chăm chú vào mắt người băng, không vội lùi luôn, mặc dù người băng đã bị Ngũ Linh Phân Thần Trùy khống chế, nhưng hắn đã sống hơn một ngàn năm, tu vi có thể vô cùng đáng sợ, nhất định phải tính cho kĩ.

Cổ Thần tiếp tục nhìn sang cỗ quan tài, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, nói:

- Ta nghĩ, lúc bế quan trong quan tài, ngươi mượn hàn khí cực âm phong ấn thương thế của mình, giúp ngươi không bị Ngũ Linh Phân Thần Trùy làm thương tổn?

Sắc mặt người băng thoáng biến, Cổ Thần thấy vậy, nụ cười càng trở nên rõ ràng hơn, nói tiếp:

- Vừa phong ấn thương thế, ngươi vừa băng phong cả thân thể mình, rơi vào trạng thái giả chết, hắc hắc... Ta xem ngươi không phải sống một ngàn năm, mà chỉ là giả chết một ngàn năm mà thôi? Ngươi căn bản không thể điều trị được vết thương cho mình, nên mới băng phong mình ở đây, chờ người đến mở quan tài, giúp ngươi rút "Ngũ Linh Phân Thần Trùy", như vậy ngươi mới có thể hồi phục thương thế. Ngũ Linh Phân Thần Trùy còn nằm trên người ngươi một ngày, một ngày đó ngươi không thể hồi phục lại như cũ, đúng không...

Mỗi câu Cổ Thần nói, sắc mặt người băng lại khó coi thêm một phần, điều đó gián tiếp chứng minh, những gì Cổ Thần nói đều đúng.

Cổ Thần thấy vậy, nói:

- Vốn dĩ ta tưởng ngươi sống một ngàn năm, tu vi khẳng định vô cùng đáng sợ, xem ra, ta đánh giá quá cao ngươi....

- A a a a ha ha ha ha....

Người băng đột nhiên cười lớn, nói:

- Tiểu tử giảo hoạt, bị ngươi nhìn ra thì đã sao? Tu vi của ngươi chỉ mới Tiên Thiên cảnh tầng bảy, cho dù ta có bị Ngũ Linh Phân Thần Trùy khống chế, muốn giết chết ngươi, dễ như trở bàn tay...

- Cực âm tà băng, hóa hình bắt địch... Bắt.

Người băng đột nhiên rống lớn, tay trái kết ấn, tay phải tóm vào không khí. Trong nháy mắt, đỉnh đầu Cổ Thần đột nhiên xuất hiện một bàn tay băng khổng lồ, cao chừng ba trượng, tóm chặt lấy hắn.

Bàn tay băng chưa đến, hàn khí lạnh lẽo đã chụp thẳng xuống.

Băng chưởng của ma tu Tà Băng Tông vừa xuất, Cổ Thần liền phán đoán ra, người này mặc dù tu vi bị "ngũ linh phân thần chùy" khống chế, nhưng công kích lực phát ra sánh ngang với tu sĩ Trúc Thai kỳ, so với thực lực của Tàng Truy Dương, thậm chí còn nhỉnh hơn vài phần.

Đối diện với bàn tay băng khổng lồ, sắc mặt Cổ Thần không hề thay đổi, bình tĩnh đẩy hay tay về phía trước. Tử vong chi kỳ và hủy diệt chi châu đồng thời bay ra, trong nháy mắt, một đường hồng mang bắn ra từ sát lục chi giới trên ngón tay.

Sau khi đi qua hủy diệt chi châu và tử vong chi kỳ, đường hồng mang biến thành chín đường cương khí màu đen, bắn mạnh về phía bàn tay băng.

- Tuyệt tử, tuyệt sát, tuyệt diệt, Tam Tuyệt đại trận?

Tà Băng Tông ma tu kêu lên một tiếng, tay phải nắm chặt, bàn tay băng khổng lồ đồng thời nắm lại, giữ chín đường cương khí màu đen trong lòng bàn tay.

Một tay mà có thể nắm giữ chín đường cương khí màu đen, ma tu này đúng là tu sĩ số một mà Cổ Thần gặp, ngay cả Tàng Thiên Cơ e rằng cũng không có tu vi này.

Chín đường cương khí màu đen giãy dụa hai cái, biến mất trong tay gã ma tu Tà Băng Tông, bàn tay lại đập xuống một cái, bàn tay băng hóa chưởng, đập xuống Cổ Thần.

Lần này, lại có chín đường cương khí màu đen, từ tử vong chi kỳ bắn ra, gã ma tu Tà Băng Tông rất nhanh, lại tóm lấy chín đường khí tức màu đen, sau đó, bàn tay băng tiếp tục hóa chưởng, đập xuống Cổ Thần!

Nhìn bàn tay băng khổng lồ đang đập xuống, Cổ Thần nhíu mày, Tam Tuyệt đại trận đã được phát huy hết thực lực, có thể khiến tu vi của hắn từ Tiên Thiên cảnh tầng bảy, phát ra lực công kích của một tu sĩ Thần Hải cảnh, nhưng nếu hắn chỉ dựa vào Tam Tuyệt đại trận thì chênh lệch với gã ma tu Tà Băng Tông vẫn còn rất lớn.

Toàn lực thúc động chân khí Tiên Thiên, liên tục phát ra ba lần công kích, Tật Vũ Phi Phong sau lưng lóe lên, thân thể Cổ Thần nhanh như điện xẹt, lùi lại phía sau hơn hai mươi trượng, trong nháy mắt đã thấy xuất hiện ở nơi tiếp giáp giữa động sảnh và sơn động.

Cầm bạo diễm liệt viêm phù thượng phẩm trong tay, lúc này hắn sẽ không ném ra, đợi ra khỏi sơn động, nói không chừng lại đụng phải Tàng Truy Dương, bạo diễm liệt viêm phù thượng phẩm này là cơ hội sống sót duy nhất, Cổ Thần không muốn dùng nó một cách dễ dàng.

Mặc dù Cổ Thần rất muốn giết chết ma tu của Tà Băng Tông, lấy pháp bảo Ngũ Linh Phân Thần Trùy trên lưng hắn, nhưng giữ được mạng sống vẫn là quan trọng nhất. Cho dù có được Ngũ Linh Phân Thần Trùy, Cổ Thần cũng không phải là đối thủ của Tàng Truy Dương, vẫn nên giữ lại bạo diễm liệt viêm phù thượng phẩm là tốt nhất.

Thấy Cổ Thần đã lui ra xa, gã ma tu Tà Băng Tông rống lên một tiếng giận dữ, vung tay, bàn tay băng khổng lồ nhanh chóng chụp về phía Cổ Thần.

Thấy gã ma tu Tà Băng Tông vẫn ngồi lại trong quan tài, Cổ Thần đoán, hắn không thể đi ra ngoài, nhưng, bàn tay băng khổng lồ kia hoàn toàn được ngưng tụ bởi pháp lực, không thua kém gì chân khí Tiên Thiên, chí ít có thể tấn công ở khoảng cách một trăm trượng.

Cổ Thần không dừng lại, thể thể bắn nhanh vào sơn động, truyền giọng nói lại phía xa:

- Ngươi cứ tiếp tục nghỉ ngơi trong quan tài của mình đi, có thời gian ta sẽ đưa đệ tử Tàng gia đến chơi với ngươi...

Cổ Thần phi độn ra ngoài sơn động, bàn tay băng thu lại chỉ còn một trượng, đuổi sát sau lưng hắn chừng mười trượng rồi mới dần biến mất. Phạm vi công kích của gã ma tu Tà Băng Tông chỉ có thể đạt đến khoảng cách ấy mà thôi.

Bàn tay băng sau lưng đã biến mất, Cổ Thần dừng lại, cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên khuôn mặt hiện lên nụ cười tà dị, phi độn ra ngoài, đồng thời miệng phát ra một tiếng huýt dài.

Tiếng huýt này với tiên thiên chân khí của Cổ Thần, không dễ gì tan được, trong sơn động có thể truyền xa ngàn trượng, đương nhiên cố ý để lộ dấu vết, thu hút Tàng Truy Dương đến.

Lúc nãy, Cổ Thần đã nghĩ ra một cách rất hay.

Tàng Truy Dương tu vi là Trúc Thai hậu kì, Ma tu Tà Băng Tông dưới đáy động mặc dù có tu vi cao hơn rất nhiều, nhưng bị "ngũ linh phân thần chùy" khống chế, chỉ có thể phát huy thực lực Trúc Thai hậu kì.

Nếu như dẫn Tàng Truy Dương đến đây... Hắc hắc, ma đạo Tà Băng Tông bị Tàng gia hủy diệt một ngàn năm trước, tên ma tu đó hận người của Tàng gia đến tận xương tủy, nếu như biết Tàng Truy Dương là người của Tàng gia, sẽ tuyệt đối "quan tâm chăm sóc" đến Tàng Truy Dương.

Tu vi hai người chênh lệch không lớn, đấu với nhau khẳng định kẻ tám lạng người nửa cân, Tàng Truy Dương và ma tu Tà Băng Tông đấu với nhau, Cổ Thần có thể ngồi một bên ngư ông đắc lợi.

Bởi vậy, Cổ Thần mới lên tiếng huýt, cốt là để thu hút Tàng Truy Dương.

Cổ Thần huýt liền ba tiếng, chạy ra ngoài động vài trăm trượng, dỏng tai nghe ngóng, không nghe thấy động tĩnh gì lại tiếp tục chạy lên phía trước, tiếp tục huýt...

Xem ra tên Tàng Truy Dương này không phát hiện ra sơn động, Cổ Thần đứng ở vài ngàn trượng dưới mặt đất, huýt cho đến khi ra đến cửa động, Tàng Truy Dương cũng không xuất hiện.

Ra khỏi động, Cổ Thần đứng giữa rừng, tiếp tục huýt vài tiếng, chỉ cần Tàng Truy Dương còn trong cánh rừng này, khẳng định sẽ nghe thấy tiếng Cổ Thần.

Quả nhiên, Cổ Thần huýt liền mười tiếng, đột nhiên một tiếng phá không từ Tây Nam truyền đến, liền sau đó, một đường độn quang xuất hiện trước mắt Cổ Thần. Độn quang vừa tan, Tàng Truy Dương hùng dũng bay trên phi kiếm, hai mắt như đao, chăm chú nhìn Cổ Thần.

Mặc dù xem ra tu vi Cổ Thần thấp hơn hắn rất nhiều nhưng Tàng Truy Dương không vội vàng manh động, mấy ngày liền truy sát, biểu hiện của Cổ Thần đã sớm khiến Tàng Truy Dương ngỡ ngàng. Bây giờ Cổ Thần cố ý dụ hắn đến đây, hắn không thể không thận trọng được.

Tàng Truy Dương nhìn ra phía sau Cổ Thần, dùng thần thức quét một lượt, trừ Cổ Thần ra, không còn có tu sĩ nào khác.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chan-tien/chuong-96/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận