Chí Tôn Chương 137: Vương sào tầm bảo, lưu tinh đoạn tiễn

Ba tiên nang đều là hạ đẳng.

Trên người Kim Bích Hàm thực ra có một tiên nang trung đẳng, chỉ là đã nuôi dưỡng một nhóm yêu điệp.

Nhan Khuyết cũng chỉ có tiên nang hạ đẳng, đôi mắt nhìn thấy yêu thú Hắc Mộc Nha phía trước, hoàn toàn bất lực.

- Sau khi trở về, Nhan Khuyết ngươi bồi dưỡng một con Tể Tương Trư đi, hoặc là Bao Khỏa Thảo. Uhm, Khẩu Đại Hoa cũng không tồi, chúng ta cần phải có một yêu thú loại hình chứa đựng.
Sở Vân nói với Nhan Khuyết.

- Thiếu chủ không biết, kỳ thực thuộc hạ đã bồi dưỡng một gốc Bao Khỏa Thảo rồi. Chỉ là hiện tại có cấp bậc ấu yêu, vẫn chưa lĩnh ngộ được đạo pháp thiên phú Bao Long Thiên Địa.
Nhan Khuyết đáp.

- Vậy ngươi đào tạo cho tốt!
Sở Vân gật đầu, trong mắt xẹt qua ý tán thưởng.


Từ lúc Nhan Khuyết chân chính thần phục, thái độ phi thường chăm chú. Có đôi khi xuất hiện địa phương Sở Vân chưa suy nghĩ chu toàn, hắn đều cẩn thận bổ khuyết, đồng thời chưa bao giờ tranh công, thành khẩn kiên định.

Ba người tiếp tục leo lên trên, tới thượng đoạn của đại thụ.

Nơi này chính là địa phương Hắc Mộc Nha Vương sinh sống.

Trong mắt Nhan Khuyết hiện lên vẻ chờ mong, hô hấp của Kim Bích Hàm cũng có chút gấp gáp.

Hắc Mộc Nha là yêu thú hai hệ mộc, ám, bởi vậy thường thường sẽ thu thập một ít thiên tài địa bảo mộc hành và ám hành cất giữ trong vương sào. Lợi dụng nguyên khí nồng nặc của thiên tài địa bảo này phát ra để đề cao hoàn cảnh nơi ở của chính mình.

Loại tình huống này là tồn tại phổ biến trong giới yêu thú.

- Thạch huynh, trong ba người chúng ta, thể trạng của huynh nhẹ nhất, cần phải huynh xuất thủ mới tốt!
Sở Vân nói với Kim Bích Hàm.

Kim Bích Hàm gật đầu, kỳ thực nàng đã nóng lòng muốn thử. Nói thực ra, Đôn Hoàng công chúa đã sớm yêu thích loại cảm giác tìm bảo này.

Nàng cẩn thận từng chút rời khỏi thân đại thụ, bước trên vương sào.

Xoạt xoạt xoạt…

Vương sào chợt phát ra thanh âm khiến trái tim kẻ khác đập nhanh hơn, nếu như vương sào này bị đổ nát, tuy rằng không tới mức có thương tổn gì đó, thế nhưng muốn tìm kiếm thiên tài địa bảo trong đống đổ nát, vậy thì có thể khó khăn rồi.

Kim Bích Hàm cẩn thận đi một đoạn đường, bỗng nhiên trong mắt chợt lóe điện quang, thấy thiên tài địa bảo giấu trong vương sào. Nàng chậm rãi tiếp cận, xác định không có nguy hiểm, bắt đầu thu lại.

- Thiếu chủ, ngài nói lần này sẽ có thu hoạch gì?
Nhan Khuyết ngóng nhìn về phía trước, nhịn không được hỏi.

Sở Vân nhàn nhạt nở nụ cười, hắn là người từng trải, loại thu hoạch nho nhỏ này đã khó có thể khiến hắn nổi sóng trong lòng. Không chút vội vã nói:
- Một đám Hắc Mộc Nha thì có cái đồ tốt gì cất giấu? So sánh với thiên tài địa bảo thu được, ta càng coi trọng Hắc Vũ Mộc cấu tạo vương sào này, đây chính là tài liệu
thiên nhiên tốt nhất để chế tạo chiến thuyền a.

Nhan Khuyết gật đầu, tràn đầy đồng cảm nói:
- Nhất là Hắc Vũ Mộc thượng tầng, u quang sáng bóng, giá vị càng cao. Chỉ là hiện tại Thư gia đảo thiếu không phải là tài liệu chế tạo thuyền, mà là một vị đại sư luyện binh thiện chế tạo thuyền. Vừa qua đảo chủ đã tự mình mời mấy vị đại sư ba phương, nhưng đều bị cự tuyệt. Tình huống như vậy xảy ra vài lần, hầu như có thể xác định chắc chắn có độc thủ phía sau cản trở.

Thư gia đảo có thị trường muối biển, coi như chân chính ý nghĩa thoát khó làm giàu. Trong tay Thư Thiên Hào đã có tư bản, tự nhiên nghĩ muốn chế tạo chiến thuyền sắc bén. Tài liệu và người chèo thuyền không thiếu, chỉ còn thiếu một vị đại sư tạo thuyền chân chính. Đọc Truyện Online

Thế nhưng mấy lần gần đây, Thư Thiên Hào chủ động mời chào mấy vị đại sư, tất cả đều cự tuyệt. Tình huống này rất không hợp lý, hiển nhiên là có người không muốn thấy hải quân của Thư gia lớn mạnh.

- Chuyện này sau này sẽ tính kỹ. Trải qua nguy cơ muối biển, Thư gia đảo trở thành một phương duy nhất được lợi, điểm này đã đủ chọc các thế lực khác căm giận bất bình rồi.
Sở Vân nhíu mày, thở dài một tiếng. Tuy rằng hắn bảo vệ cho Thư gia đảo, cứu Thư Thiên Hào, thậm chí còn khu trục sạch sẽ lực lượng thương nghiệp của Trữ gia đảo, tự lực cánh sinh. Nhưng vẫn như cũ có rất nhiều khó khăn và ngăn cản Thư gia đảo phát triển lớn mạnh.

- Các ngươi xem ta phát hiện cái gì?
Trong lúc suy nghĩ, Kim Bích Hàm đã trở về, ngữ khí tăng cao, trên dung nhãn trắng noãn như ngọc mơ hồ có vẻ hưng phấn.

Ánh mắt Sở Vân đảo qua, tất cả đều là thiên tài địa bảo, nhưng không nằm ngoài dự liệu của hắn. Tổng giá trị không quá lớn, chỉ là Kim Bích Hàm hưng phấn như vậy, hắn không tiện quét đi hứng thú của nàng, lúc này cười nói:
- Thu hoạch phong phú a, di, đây là cái gì?

Ánh mắt dừng lại, Sở Vân đưa tay, từ trong đống chiến lợi phẩm thu được rút ra một đoạn tiễn.

Mũi tiễn đã mất đi, thân tiễn cũng bị hỏng phân nửa, còn sót lại chỉ là phần cuối và phân nửa đuôi tiễn. Thân tiễn còn bị mài mòn rất nhiều, tràn ngập khí tức tang thương.

Đuôi tiễn còn có chút ấn ký không rõ ràng, càng chứng minh suy nghĩ trong lòng Sở Vân lúc này.

- Chỉ là một mũi tên dùng Tinh Vẫn Thạch chế tạo thành mà thôi, có vấn đề gì sao?
Kim Bích Hàm buồn bực.

Nhan Khuyết cũng nhìn được một ít mánh khóe:
- Tạo hình của mũi tên này hình như là Lưu Tinh Tiễn cực thịnh một thời a.

- Chính là Lưu Tinh Tiễn Thuật đại danh đỉnh đỉnh kia?
Sắc mặt Kim Bích Hàm hơi đổi.

- Đích xác là như vậy, đây chính là Lưu Tinh Tiễn chuyên môn chế tạo phối hợp với Lưu Tinh Tiễn Thuật. Mỗi một mũi Lưu Tinh Tiễn đều là yêu binh cấp bậc Tiểu Yêu.
Chỉ là mũi tên này đã bị chết, linh quang hầu như đã biến mất sạch sẽ…

Sở Vân một mặt thưởng thức đoạn Lưu Tinh Tiễn trong tay, một mặt mở miệng nói.

- Đáng tiếc, nếu như là Lưu Tinh Tiễn hoàn chỉnh không sứt mẻ, chúng ta có thể phân tích ra phương pháp chế tạo rồi.
Nhãn thần Kim Bích Hàm ảm đạm.

- Dù vậy nó cũng chính là thứ có giá trị lớn nhất trong chuyến đi này. Rất nhiều vương công quý tộc Mông Nguyên Quốc đều thích cất giữ Lưu Tinh Tiễn. Tuy rằng Lưu Tinh Tiễn này chỉ là phế phẩm, thế nhưng vẫn là hàng thật giá thật. Giá trị bán ra ngoài năm vạn địa sát
thạch tệ không thành vấn đề.
Sở Vân cười nói.

- Năm vạn địa sát thạch tệ?

- Nhiều như vậy?
Nhan Khuyết và Kim Bích Hàm trừng lớn con mắt, bọn họ không rõ ràng giá cả thị trường cũng là bình thường. Trên thực tế, trong Tinh Châu có rất nhiều người có ham thích cất giấu yêu binh cổ.

Trong trí nhớ kiếp trước của Sở Vân, có một du hiệp ngoài ý muốn thu được một mũi Lưu Tinh Tiễn, cũng là đoạn tiễn như thế này, trình độ hư hỏng còn lớn hơn nhiều.

Các chương khác:

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/chi-ton/chuong-137/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận