- A, mau nhìn hai tay Sở Vân, đông lạnh thành màu xanh tím.
Đám thư sinh cũng phát giác tình trạng khác lạ này.
- Đây chính là tệ đoan của Yêu Cung trong tay hắn. Hàn khí nhập thể. Cứ tiếp tục, hai tay của hắn sẽ xong đời!
Đám thư sinh có vẻ chấn động.
- Tay hắn?
Từ xa, Hoa Anh thoáng nhìn qua cánh tay của Sở Vân, âm thầm cười lạnh nói.
- Là tệ đoan của Yêu Cung sao? Ha hả a... Sở Vân, đúng là ông trời cũng không muốn ngươi thắng!
- Hỏng đi, hỏng đi cho lão tử, ha ha ha!
Vệ Khiếp cũng thấy, trong lòng mừng như điên, cười to.
Vòng ba mươi tám...
- Không thể tiếp tục nữa. Đã đến giới hạn cuối cùng!
Kim Bích Hàm nắm lấy cánh tay Sở Vân, muốn ngăn cản không cho hắn lên sân khấu. Kết quả giống chạm được một khối Cửu U hàn băng, a một tiếng, theo bản năng buông tay ra.
- Lạnh như thế!
Mắt Kim Bích Hàm nheo lại.
- Yên tâm, mỗi lần mức độ cực hạn đều cao thêm. Vẫn chưa thực sự tới cực hạn.
Sở Vân cười an ủi nói.
- Hội trưởng, thu tay lại đi...
Mắt các thành viên trong đội đều đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào.
Càng ngày càng nhiều thư sinh đứng dậy nhìn về phía Sở Vân. Bầu không khí ở bãi bắn bia dần dần phát sinh biến hóa kỳ lạ.
Loại tinh thần cố gắng và giao tranh như thế, đã dần dần cuốn hút toàn trường. Những ánh mắt nhìn về phía Sở Vân, đều mang theo trang nghiêm trân trọng và khâm phục.
Vòng ba mươi chín...
- Trời ơi, Sở Vân vẫn cắn răng bắn tên.
- Hắn căn bản là bất động giơ hai tay lên, điều gì đã giúp hắn chống đỡ đến bây giờ vậy?!
Trong lòng rất nhiều thư sinh đều cảm thấy rung động, thất thanh nói.
- Tốt, tốt cứ như vậy, cứ như vậy!
Trong lòng Trữ Y Y cơ hồ như muốn nở hoa, thân thể mềm mại vì hưng phấn mà run nhè nhẹ. Nàng phải ngồi xem hai tay của Sở Vân bị phế bỏ.
- Sở Vân, ngươi xong rồi. Ngươi hoàn toàn xong đời! Mụ nội nó, ngươi cũng có hôm nay!
Vệ Khiếp âm thầm cười một cách điên cuồng, từng tế bào trên cơ thể đều vô cùng sảng khoái.
Hai tay Sở Vân thâm tím, rùng mình, cơ hồ cũng không thể cố hơn được nữa.
- Tự lượng sức mình đi, Sở Vân. Thất bại phía trước của ngươi, chính là đá ngầm. Làm gì phải để mình đầu rơi máu chảy chứ?
Khi thay phiên, sắc mặt Hoa Anh thật sự không dễ nhìn.
Mọi người kêu lên kinh ngạc. Không ngờ Hoa Anh bắn trật. Ngay cả chính hắn cũng sững sờ tại chỗ, khó có thể tin được.
- Hoa Anh bị khí thế của Sở Vân ảnh hưởng.
Ánh mắt Mông Nguyên quốc tăng vọt, nhìn chằm chằm vào trận đấu. Chợt lại thở dài một tiếng, nói.
- Đáng tiếc, mũi tên này cũng không ảnh hưởng tới toàn cục. Ưu thế của hắn quá lớn, đã có thể xác định thắng bại.
Vòng bốn mươi…
- Sở huynh, ta biết trong lòng huynh đang phẫn uất, nhưng không thể vì thế mà thương tổn chính mình.
Kim Bích Hàm lại khổ tâm khuyên bảo.
- Không thể lên đài, ba mươi chín vòng đã là cực hạn. Nếu bắn thêm, sẽ nguy hiểm cho hai tay!
Nhan Khuyết quát to.
- Ta cam đoan, đây là lần cuối cùng!
Sở Vân nói. Hắn lại đi lên đài!
- Quá xằng bậy!
Ánh mắt Giang Hán quốc chủ đầy giận dữ, giọng điệu mang theo sự trách cứ, lại lộ vẻ tán thưởng.
- Đây mới là nam tử hán chân chính!
Mông Nguyên quốc chủ lại không nghĩ như vậy, cầm chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Hầu như tất cả thư sinh đều đứng lên, ánh mắt đều hướng về phía Sở Vân. Toàn trường dần dần trở nên yên lặng.
Sở Vân đi rất gian nan, bước từng bước một lên đài. Ánh mắt hắn kiên định, như in sâu vào trong lòng mọi người. Tinh thần kiên nghị bất khuất, làm cho người ta cảm thấy họng khô, mũi cay.
Lạch cạch.
Một tiếng vang nhỏ, Sở Vân đánh rơi Định Tinh Cung trên mặt đất.
Truyện Sắc HiệpCái cung màu xanh thẳm, hàn khí tỏa ra bốn phía, lẳng lặng nằm trên mặt đất, có vẻ chói mắt đến lạ lùng.
Sở Vân cười khổ, sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể lắc lư như sắp ngã. Mà hai tay hắn, lộ ra một màu tím ngắt. Chẳng qua thính giác của hắn không bị ảnh hưởng. Hắn nghe được tiếng thở dài của mọi người xung quanh.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, cắn chặt răng, dùng hết khí lực toàn thân không ngờ cũng nhặt được Định Tinh Cung lên.
- Sở Vân, dừng tay đi!
Hắn nghe tiếng kêu gào thảm thiết của Kim Bích Hàm. Hắn chuyển mắt nhìn qua, nhìn thấy đối phương nhíu chặt lông mày, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Lại đưa mắt nhìn mọi người, vô số ánh mắt phức tạp. Có rung động, có vui sướng khi người gặp họa, có đau lòng, có tiếc hận. Ngay cả kính nể cũng không ít.
Hắn thở dốc một chút, mở tiên nang, rút ra một mũi tên. Tay hắn đã bị đông lạnh hầu như không còn cảm giác.
Giương cung cài tên.
Cái cung lại run rẩy.
- Sở Vân, bình tĩnh một chút, không cần kích động!
- Dừng tay đi. Ngươi đã đến cực hạn.
- Ngươi nhất định thất bại. Ta thắng chắc rồi.
...
Bạch Mi đan sư, Kim Bích Hàm, Hoa Anh, Nhan Khuyết, Thư Thiên Hào vô số hình ảnh, vô số lời nói, xuất hiện trong đầu hắn.
Cuối cùng dừng ở hình ảnh lá thư Thư Thiên Hào viết cho hắn.
Co đầu rút cổ ở trong Thư Viện, khổ luyện hai năm, bỏ qua hiện tại, xây dựng tương lai?
Hay là hăng hái đấu tranh, trở về Thư gia đảo, bỏ qua tương lai, nắm chắc hiện tại?
Trên thực tế, vấn đề này luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Thật quá phức tạp.
Một bên là lý trí và không cam lòng. Một bên là kích động và hiểu rõ vui sướng. Nên lựa chọn như thế nào?
Trong lúc hoảng hốt, hắn về tới quá khứ.
Khi hắn mới học bắn tên.
Khi đó, trong tay hắn chỉ là một cung tên bình thường, nhưng khi kéo, cung vẫn lắc qua lắc lại, cánh tay cũng đang run rẩy.
Hắn luôn bắn lên trời, cảm thấy rất chán nản.
- Thật ra bắn tên rất đơn giản.
Thư Thiên Hào xoa đầu hắn, ôn hòa cười.
- Khi ngươi bắn tên, chỉ cần nghĩ nhất định phải bắn trúng. Tưởng tượng thấy mình hóa thân thành mũi tên, bay ở không trung, quyết chí tiến lên, mặc kệ gặp cái gì đều phải xuyên thủng! Trong lòng cũng chỉ có một mục tiêu, đó là hồng tâm! Ngươi có thể bắn trúng.
Đây thật sự là một bí quyết.
Từ đó về sau, hiệu suất trúng mục tiêu của Sở Vân quả thực cao lên nhiều. Phong cách bắn cung của hắn cũng dần dần được xác định, quyết chí tiến lên, thẳng tắp xuyên thủng!
Trong nháy mắt, hắn hiểu được nội tâm thực sự của mình!
Hắn chậm rãi cầm buông cây cung trong tay.
- Phù...
Thấy Sở Vân buông cung xuống, đầu tiên phát hiện lại không phải người khác, chính là Hoa Anh. Chính hắn cũng không rõ ràng lắm, vì sao rõ ràng thực lực của mình cao hơn đối phương, trong lòng vẫn cảm thấy bị áp lực to lớn như thế.
- Sớm buông ra có phải tốt hơn không? Làm gì phải kéo dài tới bây giờ...
Hắn vừa đi lên sân khấu, vừa nhìn Sở Vân nói.
- Buông tha sao?
- Ôi...