Chương 67 Không làm quả hồng mềm (1) Ngữ Diên một bước tiêu sái đến trước mặt hắn, tiếp theo cúi người tiến đến bên tai của hắn khinh ngữ, “Ngươi tốt nhất đừng chọc ta, ngươi có biết sư phụ ta là ai chăng? Hắn đã quy ẩn giang hồ ‘ một tay bao ’” nói xong, đứng thẳng người ý vị cười cười.
Sở Hạo nhìn nàng lạnh nhạt hỏi: “Một tay bao là ai?”
Ngữ Diên nghe vậy cười ha ha, “Một tay bao ngươi cũng không biết? Đó chính là người lợi hại nhất thiên hạ, thiên hạ võ công đều là do hắn phát minh , cái gì Đông Phương Bất Bại, Tây Phương thất bại, Nam Phương làm ơn , Bắc Phương, nhân vật lợi hại gì đó đều là đồ đệ của hắn, mà ta, là nữ đồ đệ duy nhất, cho nên ta cái gì đều biết, ngươi biết không, vừa mới đưa cho ngươi một quyền kia đó là Hàng Long Thập Bát Chưởng tỷ muội quyền, là một quyền bên trong mười tám quyền.” (ôm bụng cười lun^^)
Sở Hạo nghe thấy vậy tức giận lúc trước đột nhiên giảm rất nhiều, hắn nín cười nói: “Khó trách lợi hại như thế” kỳ thật nếu không phải hắn vừa rồi có sai sót, cũng sẽ không bị nàng đánh một quyền, hơn nữa hắn ở giang hồ nhiều năm như vậy, cũng không nghe nói có nhân vật lợi hại này.
Ngữ Diên thấy thế cười càng thêm cuồng vọng, “Ta tùy tiện nói cho ngươi biết vài loại công phu sẽ hù chết ngươi”
“Phải không?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Bổn tiểu thư không chỉ có Hàng Long Thập Bát Chưởng còn có Cửu Âm Chân Kinh, cái gì Quỳ Hoa Bảo Điển, Nhất Dương chỉ, bổn tiểu thư ba tuổi đã biết rồi, thế nào? Sợ rồi sao?” Nàng tiếp tục mò mẩm .
Sở Hạo thấy thế nói: “Vậy làm sao chứng minh được ngươi lợi hại?”
Thấy hắn ‘ mắc mưu ’ nàng nói gấp: “Ngươi cho rằng bổn tiểu thư sẽ nói láo đúng không? Đêm nay giờ Tuất tới nơi này, bổn tiểu thư sẽ cho ngươi chứng kiến công phu”
Sở Hạo thấy thế treo lên một nụ cười quỷ dị, “Phải không? bổn vương cũng muốn nhìn xem ngươi đến tột cùng lợi hại như thế nào” nói xong, vung tay áo rời đi.
Tiểu Hương nhìn thấy Vương gia ly khai, liền đẩy cửa ra, “Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư người như thế nào lại ngồi dưới đất?” Nàng liền đem nàng đỡ đến trên giường.
“Tiểu Hương nhanh đi ra bên ngoài đem cái chăn con thu vào ” Ngữ Diên hét.
Tiểu Hương ngây ra một lúc tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn là nghe theo đem chăn cấp thu trở về, Ngữ Diên vừa nhìn thấy chăn liền đem chăn khóa lại trên người, bả đầu chôn ở trong mền, toàn bộ thân mình đều lạnh run.
“Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy?” Tiểu Hương liền hét lên, bây giờ là mùa hè nha, tiểu thư chính giữa trưa đang đắp chăn không sợ nóng sao?
“Tiểu Hương đi đun cho ta ít nước đến uống” nàng rốt cục lộ ra cái đầu nhỏ nói.
“A? Tiểu thư mùa hè mà muốn uống nước sôi?”
“Nhanh đi a”
“Vâng” Tiểu Hương ngây ra một lúc, vẫn là đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Tránh ở trong mền Ngữ Diên rên lên: “Hù chết hù chết, rất sợ hãi rất sợ hãi” trời ạ, nàng vừa vặn lợi hại nga, may mắn hắn mắc mưu, nếu không bị giết còn không biết sao lại thế này đâu!
Qua nửa ngày, nước sôi cũng uống, chăn cũng đắp, dần dần, khiếp đảm lúc trước cũng dần dần tiêu thất, trên người cũng bắt đầu nóng lên, vì thế đem chăn xốc lên .
Sợ cái gì sợ, đánh đều đánh, còn có thể như thế nào, mà Bàn Tử nói sẽ bảo trợ nàng, nàng tin tưởng người kia cũng không dám đối với nàng như thế, nghĩ đến đây, nàng lại khôi phục bản tính.
“Tiểu thư, đổi lại quần áo đi” Tiểu Hương cầm trên tay quần áo mới nói với nàng.
Ngữ Diên nhìn quần áo, trong lòng cười lạnh một tiếng, Sở A than, ngươi dám đối với ta như vậy, xem Gia Gia trở về ta không đâm chết ngươi mới là lạ.
“Tiểu thư người thật đáng thương, quần áo vốn là thiếu, lại bị Vương gia xé đi, nếu là chủ tử, Vương gia nhất định sẽ luyến tiếc ” Tiểu Hương thay nàng lòng chua xót nói.
Ngữ Diên cười nói: “Phải không? Hắn luyến tiếc? Tốt lắm, đó là nữ nhân hắn quý trọng bổn tiểu thư sẽ đối tốt với các nàng” ánh mắt của nàng lộ ra tinh quang nói.
Tiểu Hương nói gấp: “Tiểu thư không thể a, chuyện chủ tử là nữ nhân Vương gia thích nhất, ngài không cần đắc tội nàng”
“Cái rắm, ta cho ngươi biết Tiểu Hương, vốn ta tính đợi ở chỗ này đem đồ vật trộm đi, sau đó mang ngươi cùng nhau rời đi, nhưng là hiện tại ta không nghĩ như vậy “
“Như thế nào? Tiểu thư muốn lưu lại?” Tiểu Hương kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên là không, ta muốn đi, nhưng cũng muốn khiến bọn họ gà bay chó sủa mới rời đi, trước khi đi, ta muốn làm cho những người này cực khổ chết, ngươi không được quên, cái tên yêu nghiệt này chỉ có Gia gia là người thân nhất, mà Gia gia lại là núi dựa lớn nhất của ta, hắn dám đắc tội ta sao?”
Tiểu Hương lắc đầu, đối với Sở Hạo hiếu tâm ở kinh thành mỗi người đều biết.
“Kia không phải, hắn không dám đắc tội ta, ta liền đắc tội hắn, ta đây, kỳ thật rất dễ thân cận, rất tốt với ta, ta liền sẽ đối tốt với hắn, đối với ta không tốt, hừm hừ, ai cũng đừng nghĩ quá” nàng hung tợn nói.
Giờ Tuất! (giờ Bắc kinh 19h- 21h)
Sở A than phi thường đúng giờ đi tới Cô Uyển, tiến vào nơi này, mày chau lên, nhìn giữa sân bày biện từng dãy ngọn nến, nàng đến tột cùng đang làm cái gì?
Ngữ Diên thấy hắn đến đây, cười cười nói: “Vương gia, ta chờ ngươi đã lâu”
Sở Hạo cười lạnh một tiếng, “Vương Phi khẩu khí rất lớn, đều tự xưng ta?”
Ngữ Diên không để ý tới hắn, nói thẳng: “Tất cả đều xé toang da mặt rồi, Vương gia không đợi gặp ta, ta cuối cùng không thể không có tự tôn đi, tốt lắm, không cần nói nhảm nhiều lời, Vương gia nhìn đến phía trước ngọn nến kia một chút sao?” Nàng chỉ vào trung tâm sân trên mặt bàn bày biện một chữ hình ngọn nến nói.
Sở Hạo cười nói: “Ta không phải người mù, tự nhiên có thể thấy rõ”
Ngữ Diên cười nói: “Tốt, ngươi đã thấy được, bổn tiểu thư hôm nay sẽ xuất chiêu lợi hại nhất, Nhất Dương chỉ” nói xong, nàng hướng trong bóng đêm nhìn nhìn, nhưng lại không thấy được người nàng đợi vì thế liền vỗ vỗ tay ý bảo mau chạy ra đây.
“Vương Phi luyện công đều phải vỗ tay sao?” Sở hạo cười nói
Ngữ Diên cười cười xấu hổ, “Ta. . . . . . Ta đang động thủ đây ” Thất Dạ đến tột cùng chạy đi đâu, đúng lúc này, Thất Dạ theo trong đêm đen chạy tới đối với Ngữ Diên cười cười nói: “Thực xin lỗi a, ta vừa tiêu chảy, Xinh Đẹp kia làm cơm quá khó ăn, ta nhịn không được” nói xong hắn thật có lỗi lại cười cười.
“Nghẹn ” nàng reo lên.
Sở Hạo tự nhiên có thể thấy rõ hết thảy, hắn làm bộ nghi hoặc nói: “Vương Phi vừa mới nói cái gì?”
“Không, không có gì, kia bắt đầu đi, nhìn xem Nhất Dương chỉ của ta, hắc” nàng hướng ngọn nến thứ nhất chỉ, Thất Dạ chỉ việc ngồi xổm phía trước ngọn nến thổi, diệt.
Tiểu Hương thấy thế ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, trong lòng vô hạn bội phục, tiểu thư thật là thần tiên ai, đây cũng quá lợi hại đi!
“Đệ nhị cây, đệ tam cây, đếm ngược đệ nhất cây” nàng ‘ chiêm chiếp chiêm chiếp ’ vài ,tất cả ngọn nến đều diệt, nàng cười cười nhìn về phía Sở Hạo lông mày nhíu lại: “Thế nào? Nhất Dương chỉ lợi hại không?”