Vì thế nàng đành nhận mệnh chỉnh y, bái chào các vị phi tần khác.
n Thương trọng thể loại nữ nhân có sức lực, các phi tần đều bất đồng màu da, mày rậm mắt to, thể hình đầy đặn to con. Hình thể trắng trẻo yếu đuối của Tô Tô ở đây lại rất là bắt mắt.
Hoàng phi quả nhiên hào sảng như Hoàng Phi Hổ nói, nhìn thấy Tô Tô quỳ bái, bước tới thân mật đỡ nàng dậy, “Ngươi chính là Đát Kỷ? Ca ca cũng từng nhắc qua ngươi với ta!”
Tô Tô nhỏ nhẹ trả lời, “Được Võ Thành vương và tỷ tỷ ưu đãi, Tô Tô thật vạn hạnh.”
Hoàng phi kéo tay nàng, “Ngươi đừng khách sáo, không có ý nghĩa! Chờ Hoàng hậu và Dương phi đến, ta thay ngươi tiến cử một phần.”
Hoàng phi tất nhiên là nhiệt tình, lực tay cũng không nhỏ, cổ tay Tô Tô mơ hồ sinh đau, nàng biết rõ vị Hoàng phi này cũng không đơn thuần sang sảng như bề ngoài, giờ phút này nàng ấy tích cực mượn sức nàng, sợ rằng sau này hậu cung đều biết hai người các nàng là cùng một phe. Về phần Hoàng hậu và Dương phi, sợ rằng các nàng ấy cũng là ôm đoàn tranh thủ tình cảm, xem Hoàng phi này một bộ dạng nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, quả phụ gặp lại nhi tử liền biết rõ, quá khứ nàng đã ăn không thiếu buồn bực.
Đáng tiếc Tô Tô luôn luôn đối hậu cung tranh đấu tôn kính mà không thể gần gũi, nói giỡn sao, nàng chính là yêu quái tùy thời chuẩn bị bỏ chạy, thế nào có khả năng sẽ nâng mình bắt mắt như cái bóng đèn?
Đế Tân đứng tại Phân Cung lâu thượng thần tình uể oải đảo qua phía dưới phi tần, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, thần sắc xem không phân minh.
n Giao thụt lại phía sau hắn vài bước, “Phụ vương…” Đế Tân chỉ đạm đạm “n” một tiếng.
Trước mặt Đế Tân, n Giao cố nén cá tính kiêu ngạo, đối với tiểu hoàng tử mà nói, hắn đã có ý thức đi bắt chước khí thế cường hãn trầm tĩnh của phụ thân, thiếu niên và hắn giống hệt cá tính lãnh đạm kiềm chế, “Phụ vương có muốn xử trí Đát Kỷ trong hôm nay?” Trong giọng nói đã chắc chắc Đát Kỷ nhất định sẽ bị Cự Khuyết nhìn thấu.
Đế Tân xoay người, nhàn nhạt nói, “Còn chưa nghiệm chứng sự tình, không cần phải gấp gáp định luận.”
Mặt n Giao đỏ lên, “… Nhi thần biết sai.”
Đợi non nửa canh giờ, Đế Tân rốt cục chịu nâng tôn chân từ trên lầu đi xuống. Tô Tô oán thầm nhưng điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, trung trinh nhìn thẳng Đế Tân, chờ đợi lãnh đạo nói chuyện.
Nhưng Đế Tân thật ra lời ít mà ý nhiều, chỉ nói là thỉnh hậu cung phi tần thưởng thức tiên gia Cự Khuyết kiếm, đương nhiên, là đến gần thưởng thức.
Chân chính ý nguyện tự nhiên đều biết trong lòng, bất quá lần này tối hấp dẫn yêu nghiệt được người đề cử—Tô Tô! Tự nhiên cũng là đệ nhất được tầm mắt đông đảo quần chúng săm soi. Văn thái sư và Hoàng Phi Hổ cũng không mất cơ hội cùng nhau mà tới, Văn Trọng như hổ rình mồi, suy đoán lỡ Cự Khuyết vô pháp thu phục yêu nghiệt này, hắn liền muốn tự mình ra trận trảm thảo trừ căn.
Tô Tô nắm chặt ngón tay, trong lòng âm thầm bồn chồn, tuy rằng mấy ngày gần đây vô sự, nhưng là không biết rõ Cự Khuyết có thật lợi hại như vậy hay không, càng huống chi Mị Hỉ lưu trên người nàng thủ thuật che mắt, chắc là sẽ không trở thành tai họa?
Đế Tân xem như phúc hậu, không có lập tức xách nàng đi kiểm tra đầu tiên, chỉ dựa vào phẩm vị của phi tần mà tiến hành, nàng chỉ mới vào cung, bởi vậy, sau một đội ngũ dài mới có thể đến phiên nàng. Tô Tô hạ ý thức lại nhìn sắc trời, chỉ trông ngàn vạn đừng kéo dài tới sau hoàng hôn a…
Đệ nhất nội cung đương nhiên là Khương hậu, Tô Tô ngắm thấy cặp mắt n Giao nhìn chằm chằm Khương hậu, hết sức nghiêm túc và lộ ra vài phần khẩn trương, hắn rốt cuộc vẫn là cái mỹ thiếu niên, tuy tính khí hỏng bét chút, xa xa nhìn thấy khuôn mặ t nhỏ nhắn đó vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Khương hậu đi qua Cự Khuyết, mủi kiếm vẫn như cũ nổi lên ánh sáng trắng nhu hòa, chưa có bất kỳ dị trạng.
n Giao thở phào, quay sang, rốt cục nhìn đến Tô Tô bằng ánh mắt không mang theo chút hàm súc.
Hắn trực tiếp nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh buốt, một bên Văn Trọng cũng rét căm căm quay đầu trừng nàng.
Tô Tô cảm thấy chính mình càng ngày càng u buồn, chẳng lẽ bọn họ không lo lắng đâm bị thương tâm hồn thiếu nữ non nớt mẫn cảm của nàng sao? Được rồi, tuy rằng nàng đã không làm thiếu nữ đã rất lâu… = =
Tô Tô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngoan ngoãn không nhìn lung tung, hâm mộ nhìn thấy tần phi trước mặt một cái rồi lại một cái đi ngang Cự Khuyết một cách an toàn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chân trời chậm rãi lộ ra rặng mây đỏ, từ từ ngả về hướng tây…
Tô Tô nhìn thấy ánh tà dương như lòng đỏ trứng, dần dần nhắc tới nỗi lòng.
Mau a, thế nào còn không có đến phiên nàng…
Theo đội ngũ phi tần dần dần giảm bớt, mọi người ở đây đem tầm mắt dừng lại tại mấy phi tần còn sót lại. Tô Tô không thể tránh, lần nữa đứng mũi chịu sào.
Dưới những ánh mắt sắt bén như dao cắt ngờ vực vô căn cứ, thiếu nữ đứng thẳng lưng, lấy thái độ nhu nhược mà quật cường chống đỡ.
Rốt cục đến phiên nàng…
Tô Tô hít sâu một hơi, cặp mắt chỉ nhìn Đế Tân, đi về hướng kiếm Cự Khuyết.
Đế Tân nhìn ánh mắt bi thương và ủy khuất của thiếu nữ, không có dời mắt, nhưng đã biểu lộ tư thái, nếu Tô Tô trải qua kiểm tra của Cự Khuyết xác nhận không phải là yêu nghiệt, thì hắn sẽ bảo vệ nàng.
Lúc thiếu nữ đi ngang qua hắn, ngửa đầu u u nhìn hắn, nói, “Bệ hạ, ngài… có phải cũng nhận định Tô Tô là yêu nghiệt?”
Đế Tân nói, “Ta chỉ biết tin tưởng kết quả.”
Mặt của cô gái bỗng dưng phát sáng lên, “Bệ hạ…”
Đế Tân vỗ vỗ đầu nàng, rốt cục lộ ra một tia lãnh đạm dịu dàng, “Đi đi.”
Thiếu nữ nở một nụ cười phấn khởi lộng lẫy chói mắt với hắn, như chim non rốt cuộc tìm được sào huyệt, mang theo vài phần cao hứng đến vô thố lưu luyến nhìn hắn, sau đó đi ngang dưới kiếm Cự Khuyết.
Khi vừa bước vào phạm vi uy hiếp của Cự Khuyết một khắc, Tô Tô lập tức cảm thấy tim nàng phảng phất như bị luyện trong lò!
Thân thể nàng bất giác run rẩy một chút, trên đỉnh đầu, Cự Khuyết vẫn chiếu sáng ôn hòa như cũ, nàng tự thân cũng không là yêu, Cự Khuyết tự nhiên chưa trực tiếp đối nàng phát động công kích, nhưng có lẽ là trên người nàng bí mật mang theo một cổ yêu thuật của Mị Hỉ, Cự Khuyết mẫn tuệ bắt đầu bao vây phần yêu khí, thiêu hủy!
Trên trán Tô Tô bắt đầu chảy ra mồ hôi lạ nh, trong mạch máu nóng quá mức, tốc độ chảy xiết, phảng phất sắp bị thiêu sôi, dâng trào ùng ục trong huyết mạch.
Tô Tô cắn chặt răng, dồn hết sức lực cả đời khắc chế, nhịn xuống cơn đau như bị thiêu sống!
Trước mắt nàng bắt đầu một mảnh mơ hồ, lại cực lực duy trì trạng thái bình thường, thản nhiên đi qua khỏi Cự Khuyết.
Một cái âm thanh lạnh như băng vang lên, Văn Trọng chấp tay với Đế Tân, “Bệ hạ, có thể… thỉnh Tô nương nương quay trở lại một lần?”
Trong tràng thoáng chốc yên tĩnh một mảnh, Đế Tân còn chưa mở miệng, thiếu nữ đã quay đầu, bi thương phẫn gào, “Không biết Tô Tô đến tột cùng ra sao đắc tội thái sư, thái sư muốn tìm mọi cách nhục nhã ta? Được, ta liền lại đi một lần, thái sư, ngươi mở to mắt mà xem cho kỹ.”
Lệ như trân châu, lẳng lặng chảy xuống khuôn mặt nhỏ diễm lệ, thiếu nữ phảng phất như xấu hổ và giận dữ kích động đến cực điểm, đi ngang qua Cự Khuyết một lần nữa, lúc trải qua thân thể mềm mại khẽ run, hai tay nắm chặt đai lưng, cắn môi dưới, như đè xuống phẫn nộ vì bị nhục nhã trước mặt mọi người, sau đó đi thẳng đến trước mặt ĐếTân, lúc đó, kiếm Cự Khuyết vẫn không có bất cứ dấu hiệu động đậy gì.
“Bệ hạ…” Thiếu nữ đứng trước mặt Đế Tân, như muốn nhào vào lòng hắn tìm kiếm an ủi, lại lo lắng làm trái cung quy, hai mắt đẫm lệ khẩn khoản nhìn hắn.
Đế Tân nâng tay ôm nàng vào lòng, thiếu nữ liền như mất tất cả sức lực, đem tất cả trọng lượng đều ỷ trên thân hắn, tay nhỏ bé bắt lấy góc áo hắn, ủy khuất khóc hu hu.
“Bệ hạ…” Nàng phảng phất như một đứa bé nhận hết khi dễ hướng hắn tìm kiếm bao che, thương tâm khóc lóc, “Bệ hạ… Tô Tô thực không phải yêu… Hu hu…”
Đế Tân ôm lấy eo nàng, thấp giọng nói, “Hảo, ngươi không phải yêu.”
“Trừ bỏ bệ hạ, bọn họ… toàn bộ bọn họ đều hoài nghi ta…” Thiếu nữ ở trong ngực hắn khóc thút thít lên án.
Văn Trọng mắt lạnh nhìn Tô Tô, n Giao phẩy tay áo rời đi.
“Thái sư.” Đế Tân ôm Tô Tô, không có quay đâu, chỉ đạm đạm nói, “Sau này chuyện Đát Kỷ là yêu nghiệt, không được nhắc lại.”
Văn Trọng tay nắm thành quả đấm dấu dưới tay áo, “Tuân chỉ!”
Tô Tô đem mặt chôn trong ngực Đế Tân, được hắn ôm đi trở về tẩm cung, nàng quanh thân sớm đã đau đớn khó nhẫn, trái tim vẫn còn sợ hãi, co rút đập loạn xạ!
Kỳ thật lúc đi đến trước mặt Đế Tân, nàng đã kiệt sức, nếu không phải to gan trực tiếp đem mục tiêu chuyển hướng Đế Tân, bắt buộc buông tay, sợ rằng kiệt lực ngã xuống đất nàng sẽ bị phát hiện điểm yếu! Cũng may mà, Đế Tân tựa hồ đối với nàng còn còn có vài phần thương sủng, nhưng phần nhỏ bé thương sủng này còn có thể bảo trì bao lâu? Lại có khả năng… tiếp tục bao che nàng bao lâu?
Tô Tô đem mặt lên ngực trái Đế Tân, nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, “Bệ hạ…”
Đế Tân cúi đầu, nhìn thiếu nữ trong lòng.
“Bệ hạ…” Nàng đỏ mặt, trên hai gò má còn mang nước mắt, lưu luyến nhỏ giọng thì thào, “Ta thật rất thích bệ hạ…”
Đế Tân không có nói chuyện.
“Tuy rằng bệ hạ có lẽ sẽ không thích ta.” Thiếu nữ mang theo vài phần uể oải, nhưng như cũ hồn nhiên tiếp tục nói, “Nhưng mà… ta thật rất thích bệ hạ, nhiều hơn so với bất cứ ai khác …” Thiếu nữ dáng vóc tiều tụy thổ lộ, vô pháp không lệnh nhân tâm sinh trìu mến.
Đế Tân lẳng lặng nghe.
“Cho nên, cho nên… Nếu như có thể, bệ hạ có thể hay không cũng thử, thoáng thích Tô Tò một chút?”
Màn đêm một tấc một tấc buông xuống, trái lại, đôi mắt thiếu nữ… dần dần sáng lên.