Chuông Gọi Hồn Về Chương 2

Chương 2

Vọng thất thần: 

- Điều này không lẽ lại trùng hợp? 

Thấy thái độ của anh, Hằng càng ngạc nhiên: 

- Cái gì trùng hợp? Bộ anh cũng nghe điện thoại như vậy sao? Đó là ai? 

Vọng không đáp. Anh thừ người một lúc lâu, quên cả mẹ đang co giật tay chân lúc ấy. Hằng gọi giật: 

- Anh Vọng, coi mẹ bị sao kìa. 

Vọng gọi y tá. Lát sau rất đông bác sĩ, y tá chạy vào. 

Họ yêu cầu thân nhân ra hết. Hơn mười lăm phút sau một cô y tá bước ra thông báo: 

- Bà cụ có triệu chứng liệt não, cần phải chuyển sang phòng phẫu thuật ngay.

Hằng cuống cuồng lên: 

- Anh Hai, má có sao không? 

Vọng trấn an em, nhưng thật ra trong lòng anh cũng đang rối như tơ vò. 

Khi các cô y tá cho xe đẩy bà Muôn ra thì bà nhắm nghiền đôi mắt. Chẳng khác một người đã chết. Hằng bật khóc, Vọng phải giữ em gái lại, trong lúc người ta đẩy mẹ vào phòng phẫu thuật. 

Một y tá đến bên Vọng: 

Anh là con lớn của bà cụ phải không? Mời anh vào phòng trực để ký tờ cam kết phẫu thuật. 

Vọng làm theo như người vô thức. Anh thẫn thờ khi bước ra, ngồi ở băng ghế đợi với Hằng. Bây giờ cơn sợ hãi bắt đầu trùm lên họ. Nếu lúc này có ai hỏi nguyên nhân bệnh của mẹ, cả hai anh em đều mù tịt. 

Lúc ấy đã bốn giờ sáng... 

Bỗng cánh cửa phòng mổ xịt mở, người ta đẩy chiếc xe chở bệnh nhân ra. Hằng nhìn thấy trước, cô lay Vọng: 

- Sao… sao họ đẩy má trở ra kìa! 

Vọng bật dậy, anh phải chạy tới gần để nhìn và… kêu lên: - Má! 

Bà Muôn lúc ấy mở mắt, tỉnh táo như bình thường: 

- Tao có bệnh hoạn gì đâu, sao tụi bây đưa tao vô đây chi vậy? Vị bác sĩ đứng tuổi đưa mắt nhìn Vọng: 

- Bà cụ có bao giờ bị như vậy chưa? 

- Bị thế nào bác sĩ? 

- Vừa mê đã tỉnh như chẳng có chuyện gì xảy ra! 

Hằng mừng quá, quên cả câu hỏi của bác sĩ, cô nhào tới ôm chầm lấy mẹ. Bà Muôn như để chứng minh lời nói của bác sĩ, đã ngồi bật dậy ngay trên chiếc giường đẩy. 

Vọng kêu lên: 

- Kìa, mẹ! 

Vị bác sĩ lắc đầu nói: 

- Hơn hai mươi năm làm nghề, tôi mới gặp đây là trường hợp đầu tiên! Nói xong ông bỏ đi về phòng trực. Vọng hỏi với theo: 

- Má tôi có cần mổ nữa không, bác sĩ? 

Bà Muôn trả lời bằng cách nhảy xuống khỏi xe đẩy. Bà giục: - Đi về chớ còn ở đó làm gì! 

Hai cô y tá đẩy xe cũng lắc đầu nói: 

- Bà cụ này thật lạ. Đang hôn mê sâu, mạch trụy đến đo không được, vậy mà vừa vào đến phòng mổ bà đã tỉnh lại và phản đối việc mổ mình! 

Bà Muôn tự đi thẳng tới thang máy, khiến cho anh em Vọng phải chạy theo. Quên cả lấy hành lý trong phòng bệnh. Xuống tới dưới nhà, bà Muôn lại cằn nhằn: 

- Mấy đứa bây quá hồ đồ, đưa tao vô đây làm chút nữa thì họ bổ sọ tao ra

rồi!

Bà đi nhanh ra cửa bệnh viện như sợ bị bắt lại. Vọng bảo Hằng: - Em trở lên lấy đồ rồi về sau. Anh đưa má về nhà. 

Trong lúc ngồi trên xe taxi, bà Muôn bất ngờ hỏi: 

- Nó gọi điện cho con chưa? 

Vọng ngạc nhiên: 

- Ai gọi? 

Bà Muôn tỏ vẻ hằn học: 

- Mầy học thói vô tình lúc nào vậy? Rồi bà bất thần bảo tài xế: 

- Ngừng cho tôi xuống đây! 

Vọng hốt hoảng: 

- Chưa tới nhà mà má! 

Nhưng bà vẫn cương quyết: 

- Cho tôi xuống chỗ này, ngay ngã tư đó! 

Mặc cho Vọng ngăn cản, bà Muôn vẫn mở cửa xe, rồi bằng động tác nhanh nhẹn như một người trẻ, bà bước nhanh lẫn vào dòng người trên vỉa hè. 

Nguồn: truyen8.mobi/t99883-chuong-goi-hon-ve-chuong-2.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận