Chuyện tình kem Kiwi Chương 32


Chương 32
“Cậu nhầm to rồi My ạ!” Vừa về đến nhà tôi đã chộp ngay lấy cái điện thoại để tám với My “xù”.

“Huh? Cậu đang nói cái gì thế?”

Hình như cậu ấy đang xem giải ngoại hạng cùng anh trai thì phải, và hẳn là hai anh em My đang nhồm nhoàm gặm bỏng ngô và uống Cocacola. Tôi còn nghe rõ tiếng anh Lu chì chiết gã trọng tài nữa, anh ấy luôn như vậy.

“Về chuyện lần trước cậu nói với mình ấy. Rằng mình chỉ ngưỡng mộ và yêu mến Kiwi thôi.”

“Ừ, thì sao cơ?” My thắc mắc.

“Mình…không chỉ ngưỡng mộ anh ấy thôi đâu My ạ. Mình yêu anh ấy. Cậu biết mà, yêu một ai đó đôi khi không cần lý do.”

“Hả?” Lần này cậu ấy “hả” một tiếng rõ to.

Nhưng không để My phải shock thêm nhiều nữa, tôi đã nhanh chóng chúc cậu ấy ngủ ngon và cúp máy.

Nói thế nào nhỉ? Từ trước đến nay tôi luôn yêu anh ấy. Càng ở bên cạnh Kiwi, tôi càng yêu anh nhiều hơn. Tình yêu ấy giống như cơn mưa mùa hạ thanh khiết, luôn bị khuất lấp bởi trời xanh và mây trắng, để rồi khi mây trĩu nặng, gió từ đâu bắt đầu nổi lên là lúc mưa trút xuống mặt đất, ào ào mạnh mẽ.

Dẹp những lý do sang một bên đi, vì sao phải cần đến những lý do để yêu một người nhỉ?

Có người nói, trên thế gian có ba điều tuyệt diệu nhất:

♥ Điều thứ nhất là bạn yêu một ai đó.

♥ Điều thứ hai là một ai đó yêu bạn.

♥ Điều thứ ba: cả hai điều trên cùng xảy ra một lúc.

Chúc cho bạn, cho tôi, và tất cả mọi người 3 điều tuyệt diệu kia!

Giờ thì Kem phải đi ngủ đây! Ôm mèo béo Jimmy trong tay, vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của nó tôi vừa chìm dần vào giấc ngủ ấm áp, trên môi còn vương vấn nụ cười…

Sáng Chủ Nhật.

Vừa thức dậy đã không thấy Jimmy béo đâu. Hóa ra nhóc mèo đang nằm ườn sưởi nắng bên cửa sổ, trông nó mới lười biếng và đáng yêu làm sao.

“Hôm nay sẽ là một ngày tươi đẹp!” Tôi tự nhủ.

Nắng đã bắt đầu lên, không rực rỡ nhưng đủ để khiến người ta cảm thấy yêu đời.

“Chiều nay mưa đấy.” Tiếng chị Sam ở phòng bên. Công nhận tai chị ấy thính thật.

“Chị chắc không? Nắng đẹp thế này cơ mà!” Tôi vươn vai sảng khoái.

“Ừm chắc. Định đi đâu à Kem?”

Đi đâu ư? Làm sao chị Sam có thể biết được!

Sáng nay tôi sẽ đi chơi đó. À mà không, phải gọi là đi hẹn hò mới đúng.

♥HẸN HÒ CÙNG KIWI!

Ok, bình tĩnh nào. Đừng có mà hí hửng như thế chứ! Chỉ là một buổi đi chơi bình thường thôi mà, cũng không có gì khủng khiếp lắm.

Nhưng mà, tôi không bình tĩnh được, thật đấy! Tôi thích thú tới nỗi cứ dựng ngược mèo Jimmy, nắm lấy hai chân trước của nó, nhảy tưng tưng lên khiến Jimmy sợ quá co giò chạy biến mất.

“Để xem nào.” Tôi đứng phân vân trước tủ quần áo của mình. “Nên mặc gì cho lần hẹn hò đầu tiên nhỉ?”

Tốt nhất là nên mặc cái gì nhẹ nhàng và lãng mạn một chút. Và sau một hồi đắn đo, cuối cùng tôi cũng đã chọn lựa được:

Tóc: thẳng dài, thêm một chiếc nơ xinh xắn màu xanh lá cây.

Áo: áo font trắng có dòng chữ “You are cool” trước ngực, cardigan mỏng màu cam.

Quần: jean.

Giày: sandal đế bệt có quai ngang.

Xem nào, gu thẩm mĩ của mình cũng không tồi đấy chứ?

Tôi ngắm nghía mình trước gương, búng tay tách một cái rồi đeo một chiếc túi nhỏ lên vai, hân hoan ra khỏi nhà.

Tôi đang yêu! Và khi con người ta đang yêu thì nhìn thấy cái gì cũng thấy đẹp, cũng thấy dễ thương. Nắng hôm nay sao mà vàng đến thế. Chút hoa sữa mùa thu còn xót lại sao mà thơm nồng nàn.

Hôm nay Kiwi chở tôi bằng xe đạp địa hình của anh ấy. Bọn tôi lướt vi vu trên đường. Đi đến đâu là nơi đó rực sáng cả một khoảng trời…

Khi em yêu anh

Khi em yêu anh, cảm giác như thế giới này trở nên nhỏ bé đi thì phải. Tựa vào bờ vai anh, em dường như quên hết cả thế giới đó. Mềm mại và ấm áp quá, ước gì được mãi như thế này, em sẽ nhắm mắt lại và mỉm cười, hạnh phúc như chưa bao giờ đến ngọt ngào như thế…

Khi em yêu anh, em thấy mình được yêu thương và che chở hơn bao giờ hết. Anh hãy cứ cười nhiều vào anh nhé! Bởi vì anh biết không, nụ cười của anh dễ thương lắm đấy, hơn bất cứ một thiên thần nào. Dù là bất cứ đâu, anh cũng hãy nắm chặt tay em nhé, đừng bao giờ buông ra. Em thích đi bên cạnh anh, lúc nào cũng vậy. Anh cao thật, em có kiễng chân lên cũng không thể bằng anh, cảm giác như luôn được chở che và bảo vệ.

Khi em yêu anh, em muốn đến nhiều nơi lắm. Em muốn cùng anh đi dạo trên bờ biển lộng gió, bước trên những bãi cát dài thật dài. Cùng anh lượm vỏ sò, cùng anh ngồi ngắm hoàng hôn dần buông xuống, và em sẽ lại tựa vào bờ vai anh, mỉm cười hạnh phúc.

Em muốn cùng anh đạp xe trên ngọn đồi màu xanh kia, mỗi nơi mình đi qua sẽ ngập tràn tiếng cười, những vòng xe nối tiếp nhau, cuốn tung cả đám lá xào xạc nơi mặt đất. Mình sẽ đạp xe đến tận cùng của thế giới, nơi bình yên nhất, chỉ có bầu trời xanh cùng những ngọn đồi trải dài vô tận. Mình sẽ đến những bãi cỏ xanh ngắt và ngả lưng xuống. Nằm cạnh anh, em chỉ muốn ngắm anh mãi như thế, đôi mắt anh hình như có màu xanh của bầu trời, đẹp hơn bất cư viên kim cương nào.

Dù là đi bất cứ đâu, dù xa đến mấy, chỉ cần có anh đi cùng, chỉ vậy thôi cũng đủ làm cho cuộc sống này đẹp hơn bao giờ hết. Em sẽ đi cùng anh, cho đến khi anh không còn yêu em nữa…

( Bài hát dành tặng Kiwi)

Buổi sáng hôm nay bọn tôi đã đạp xe đi qua những cánh đồng ở ngoại ô, ngắm nhìn nắng xuyên qua những kẽ lá. Ngồi đằng sau, tôi bám chặt lấy vạt áo Kiwi. Thành thực mà nói, tôi chỉ muốn xe đột nhiên phanh lại, thế là tôi có thể thản nhiên ôm chầm lấy anh ấy! Cảm giác này cứ như thể bọn tôi đã quay về những thập niên 90 ấy.

“Hôm nay anh sẽ là tài xế riêng cho Ice-cream!” Vừa đạp xe, Kiwi vừa la lên.

“Ừ em vui lắmmm!” Tôi cũng la lên thật to.

“Vậy Ice-cream tiểu thư, tiểu thư muốn đến đâu bây giờ?”

“Ừmmm, trước tiên chúng ta hãy đến hiệu sách nha!”

“Okay tiểu thư!”

Đến hiệu sách, tôi tung tăng đi khắp các tầng, rồi các quầy khác nhau, hết quầy văn học Việt Nam, văn học Trung Quốc, văn học Châu Âu, sách ngoại văn, rồi đến cả khu dành riêng cho thiếu nhi nữa. Mỗi lần đến đây là tôi chỉ muốn bê hết về nhà mà thôi. Quyển nào cũng đẹp, cũng nhiều sắc màu rất bắt mắt. Nếu sau này không trở thành ca sĩ, nhạc sĩ, hay một nhà kinh tế thì nhất định tôi sẽ mở một hiệu sách thật to, thật hoành tráng, lúc đó vừa có thể bán, lại vừa tha hồ coi cọp nữa!

“Anh tìm cuốn gì vậy?” Tôi ngó nghiêng.

“Anh muốn tìm một vài cuốn về thể loại tình cảm lãng mạn, đọc để giải trí những lúc stress.”

Tình cảm lãng mạn à? Sở trường của mình mà.

“Để em lựa giúp anh.”

Nói rồi tôi vòng qua một lượt từng quầy sách một, mỗi quầy rút ra 2 đến 3 cuốn, cuốn thì mỏng dính, cuốn thì dày cộp, nhưng hầu hết tôi đều đã đọc qua và thấy rất hay.

“Đây, có đủ các thể loại, văn học Pháp thì có Marc Levy, Anh có Sophie Kinsella, Rosie Rushton, Mỹ thì có Meg Cabot, Elizabeth Gilbert. Còn đây là các nhà văn châu Á em rất thích: Cố Mạn, Minh Khiểu Khê, Tân Di Ổ, Tào Đình. Riêng văn học Việt Nam thì em thực sự rất thích Nguyễn Nhật Ánh.” Tôi nói một cách hào hứng.

“Ồ nhiều thật! Anh không ngờ là em lại đọc nhiều sách đến vậy.”

“Thì đọc sách cũng giống như xem một bộ phim mà, rất thú vị.”

Sau đó, tôi giúp Kiwi lựa ra 4 cuốn hay nhất rồi đem ra quầy thu ngân thanh toán.

“Nhất định anh sẽ đọc hết.”

“Đọc xong anh cũng nhớ phát biểu cảm tưởng nhé.”

“Ừ.” Kiwi cười vang và kéo tôi ra khỏi hiệu sách.

Sau đó, bọn tôi đến trung tâm thương mại, đi dạo lòng vòng quanh những gian hàng quần áo đắt đỏ, xem những món trang sức lấp lánh.

“Đẹp quá!” Tôi thốt lên khi nhìn thấy chiếc vòng tay bạch kim có gắn viên ngọc màu xanh.

Nhưng mà đẹp thì có ích gì chứ.

“Qua chỗ kia đi Kiwi.” Tôi liền kéo kéo tay áo anh ấy.

Sau đó tôi đi nếm thử các vị ô mai khác nhau, hoàn toàn miễn phí nhé. Tôi cũng chết mê chết mệt các loại bánh ngọt ở đây, nhất là những chiếc có điểm xuyết thêm những lá


t kiwi xanh mát. Cả những chiếc hamburger, pizza nữa, trông mới hấp dẫn làm sao.

Trong khi đó Kiwi thì cứ ngắm nghía mãi những tủ kính đựng trang sức sáng rực ánh đèn.

“Anh muốn mua nhẫn à? Hay đồng hồ?”

“Vừa nãy em nói cái nào đẹp cơ, cái này à?” Vừa nói anh ấy vừa chỉ vào chiếc vòng tay bạch kim khi nãy.

“Ừm đúng là cái đó, nhưng sao ạ?” Tôi ngạc nhiên.

“Phiền chị lấy cho tôi xem thử chiếc này.” Kiwi nói mà không hề đắn đo.

“Gì…gì cơ ạ?”

“Đeo thử xem có đẹp không thôi mà.”

Đoạn anh ấy mở khóa chiếc vòng ra, nhưng tôi đã kịp ngăn lại.

“Anh quên rồi à. Anh đã tặng em một chiếc vòng tay rồi còn gì.”

Một thoáng ngỡ ngàng, Kiwi cần thận đưa chiếc vòng lại cho chị kia.

“Nhưng nó vẫn chưa được sửa xong.” Kiwi tiếc nuối.

“Rồi sẽ xong mà. Hôm nay chưa xong thì mai xong, ngày kia. Với lại, em thích vòng hạt cườm kia hơn chiếc này.” Nói câu này ra, tôi thấy hai má mình đỏ bừng lên.

“Ừ, được rồi.” Kiwi bật cười. “Vậy bây giờ đi ăn chút gì nhé, ok?”

“Ok!”

Một lát sau, bọn tôi đã có mặt trước nhà hàng pizza hut trên tầng 5 trung tâm thương mại.

Và không hiểu tình cờ hay thế nào mà bọn tôi đã gặp Mai Linh ở đó, cùng với mẹ của cô ấy. Ấn tượng đầu tiên mà tôi có được với mẹ Mai Linh là bộ móng tay được vẽ và dán cầu kì của bác ấy, thêm vào đó là bộ xường xám mang phong cách rất Thượng Hải.

“Cháu chào bác!”

“Chàu các cháu.”

“Hai người làm gì ở đây vậy?” Mai Linh thảng thốt.

“À, anh tiện đường ghé vào đây chơi thôi mà. Em biết đấy, mua sắm và ăn uống.” Kiwi khẽ nhún vai.

Đúng như phép lịch sự, Kiwi đã mời Mai Linh và mẹ cô ấy cùng vào ăn pizza.

“Đây là bạn của Kiwi à?” Bác ấy nhìn tôi thắc mắc.

“Dạ vâng.” Tôi mỉm cười.

“Lâu không gặp, dạo này trông Kiwi cao và đẹp trai quá!” Bác ấy quay sang trầm trồ. “Chả trách con nhỏ Mai Linh lúc nào cũng nhắc đến anh Kiwi.”

“Mẹ! Mẹ nói gì kì cục!” Mai Linh thẹn thùng, hai má ửng hồng lên trông chẳng khác nào búp bê barbie.

“Cái con nhỏ này, thích người ta thì có gì xấu đâu mà phải chối?”

“Cảm ơn bác, cháu cũng rất quý em Mai Linh.” Kiwi vui vẻ đáp.

Rồi ba người bọn họ nói chuyện rất hứng khởi, về chuyện ngày xưa đi học của Kiwi và Mai Linh, về gia đình của hai người, rồi những kỉ niệm hài hước.

Câu chuyện cứ xoay quanh mấy vấn đề như vậy, hầu như chẳng liên quan đến tôi chút nào, thế nên ngoài việc lắng nghe, mỉm cười, ăn pizza, uống nước ngọt ra thì tôi không biết phải làm gì, nói gì thêm cả.

Ngoài ra tôi cũng gọi thêm một đĩa Spaghetti Spicy Bacon cỡ lớn, một chiếc đùi gà rán mật ong, 1 đĩa salad ngậy sốt mayonnaise, khoai tây chiên bơ.

Thú thật, mấy món đồ ăn nhanh này khiến tôi phát ngán lên được, loay hoay mãi mà vẫn chưa ăn xong. Nhưng đấy là gọi cho cả Kiwi nữa chứ, đâu phải riêng tôi nào? Có điều, anh ấy làm gì có miệng để ăn trong khi bác Mĩ Mĩ (giờ thì tôi đã biết tên bác ấy) cứ hỏi anh ấy hết chuyện này đến chuyện kia.

Bác yêu dấu, bác có thể tha cho anh ấy vài phút được không?

Vừa cúi xuống, chưa kịp ăn được một miếng nào thì đã phải ngẩng lên tiếp chuyện bác ấy rồi.

Kiwi, thứ lỗi cho em vì đã không giúp gì được cho anh.

Nhưng ít ra, em cũng sẽ giúp anh giải quyết hết những món này.

“Kiwi à, lâu rồi bác cháu ta không đi shopping cùng nhau, gặp được cháu ở đây thật vui quá! Ta muốn cùng cháu lựa vài món đồ ở đây, cháu thấy thế nào?”

“À vâng được ạ.” Kiwi vui vẻ nhận lời. “Vậy còn…”

“Bạn cháu ấy hả?” Rồi bác Mĩ Mĩ quay sang nhìn tôi, vừa cười vừa nói. “Cháu muốn đi cùng ta không? Hay cháu ở đây chờ một lúc vậy, nhanh thôi.”

“Ừm…cháu.” Tôi ấp úng. “Thế cũng được ạ.”

Sao tự nhiên lòng mình lại buồn trĩu thế này.

“Ice-cream, anh đi một lúc với bác Mĩ Mĩ, em ở đây đợi nhé?” Kiwi nhìn tôi với vẻ ân cần, lo lắng.

“Ừ…em sẽ ở đây đợi anh.” Tôi gật đầu.

“Anh sẽ quay lại.” Ánh mắt anh ấy toát lên một nụ cười ấm áp.

Nhanh chóng, Kiwi khoác áo lên chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.

Bất giác, tôi níu tay anh ấy lại, rất nhẹ, rất khẽ thôi.

“Em sẽ đợi anh.” Từng lời, từng chữ tôi nói ra đều nhẹ nhõm tựa làn khói mỏng manh, nhanh chóng tan biến vào khoảng không.

“Ừ.” Kiwi thoáng mỉm cười.

“Đi thôi anh!” Tiếng Mai Linh giục giã.

Trong giây lát, bàn tay anh tuột dần, tuột dần.

Giờ thì chỉ còn lại mình tôi.

Nhà hàng lúc đó đang bật bài hát trong bộ phim “Love story”-câu chuyện tình đẫm nước mắt.

Có lẽ vì thế mà tôi cũng thấy buồn theo, một cảm giác buồn đến khó tả.

Tôi đã đợi.

Đợi mãi.

Đợi mãi.

Đợi đến khi nhân viên thu dọn hết bát đĩa trên bàn, chỉ còn trơ lại lẵng hoa.

Đến khi những vị khách cũ lần lượt rời khỏi nhà hàng, những vị khách mới nối tiếp đến, rồi lại nối tiếp đi.

Kiwi mãi vẫn không quay lại.

Tôi tự nhủ rằng bác Mĩ Mĩ lâu ngày không gặp nên rất nhớ Kiwi, vì thế đã rủ anh ấy đi thật nhiều nơi, mua thật nhiều thứ cho thỏa thích. Mua xong, nhất định Kiwi sẽ quay lại thôi mà.

Nhưng rốt cuộc, Kiwi không quay trở lại.

Một lúc lâu sau đó, anh ấy gọi, nói rằng đã mua xong rồi, nhưng bác Mĩ Mĩ muốn cùng anh ấy đi mua quà cho bố mẹ Kiwi ở cửa hàng khác ngoài trung tâm thương mại. Vì thế Kiwi đã nói “Anh rất tiếc” n lần và muốn tôi hãy tự lấy xe đi về.

Tất nhiên tôi không hề có ý trách anh ấy. Ai ở trong tình huống của Kiwi cũng sẽ xử sự như vậy thôi.

Tôi chậm chạp đứng dậy, đeo túi xách ra về như người mất hồn.

Lững thững đi qua các hành lang, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh cái bể phun nước ở đại sảnh tầng 1, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

Thang máy lên, rồi thang máy lại xuống, hết cái này đến cái khác.

Người đi qua, rồi người đi lại tấp nập.

Sao bỗng dưng mình lại muốn khóc thế này nhỉ?

Ngày hẹn hò đầu tiên như thế này ư? Chờ đợi, đợi chờ.

Có lẽ tôi sẽ òa khóc mất nếu như không có sự xuất hiện bất ngờ của một người.

Anh ta đến một cách chóng vánh cứ như cơn gió, với chiếc khuyên tai ánh lên tia sáng khiến tôi phải nheo mắt vì chói.

Skyler Hoàng Gia.

Anh ta chầm chậm lại gần, hơi cúi xuống.

“Chào!”

“Chào…chào anh Skyler.” Tôi vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.

“Bất ngờ quá ha! Đến đây một mình hả?”

“À không, không hẳn là vậy.”

“Vậy lẽ nào bị bỏ rơi?” Skyler nghiêng đầu, hai tay vẫn đút trong túi quần.

“Không phải.” Tôi lắc đầu.

“Aha.” Skyler cười hả hê. “Thế em có đang rảnh không?”

“Ừm…chuẩn bị về nhà.”

“Về ư? Em có thể không về nhà lúc này được không?”

“Có chuyện gì ạ?”

“Anh rất muốn dẫn em đến một nơi. Em có thể đi cùng anh không?”

“Hả? Đi đâu cơ?”

Không kịp để tôi kịp thắc mắc thêm câu nào, ngay lập tức Skyler kéo tôi ra khỏi trung tâm thương mại, đến chỗ chiếc xe moto phân khối lớn có màu xanh dương đậm. Anh ta chụp cái mũ bảo hiểm to đùng, nặng trịch ngay lên đầu tôi.

Xong xuôi, Skyler rồ ga ầm ĩ cả một khoảng trời rồi phóng vụt đi với một tốc độ khùng khiếp.

Ôi Chúa ơi!

“AAA ANH LÀM CÁI GÌ VẬY?” Tôi hét lên.

“BÁM CHẶT VÀO, HẠ KEM!”

Rồi Skyler tiếp tục rồ ga phóng vù vù, mặc kệ có một con nhỏ ngồi đằng sau đang la hét như điên.

Ối giời ơi, khiếp quá.

“DỪNG LẠI, SKYLER!”

“KHÔNG!”

“DỪNG LẠI MAU, CHẾT MẤT!”

“THÚ VỊ MÀ!”

Đã vậy, anh ta còn cười rất vui vẻ nữa chứ. Ôi thật là tức quá mà!

Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ ngồi sau xe phân khối lớn và phóng đi với tốc độ cao như thế này cả.

“SKYLER! ANH LÀ ĐỒ HƯ HỎNG!” Tôi tiếp tục gào lên, vừa ôm chặt lấy anh ta.

Cảm giác như kiểu mình sắp bị rơi tuột lại, hoặc sắp bị ngã oạch xuống nền đường vậy.

Nhưng Skyler đáng ghét kia vẫn không chịu dừng lại.

“SẮP ĐẾN NƠI RỒI!”

“AAA TÔI CŨNG SẮP CHẾT ĐẾN NƠI RỒI!”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/19432


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận