Thời tiết ngày càng lạnh, thoáng chốc đã sắp tới cuối học kỳ. Tiêu Thỏ dù không phải rất thông minh, nhưng cũng may là đi học bình thường cũng rất chăm chỉ, nên học hành không đến nỗi quá vất vả. Nhưng Nghê Nhĩ Tư thì khác, thế nên cô nàng đành thoát khỏi cái mỹ danh Thục Phạn Thập Tam Lang hoặc động vật ngủ đông, bắt đầu ngày nào cũng lôi Tiêu Thỏ tới thư viện học bài.
Cứ như vậy được vài ngày, tới thứ tư, Bộ Giáo dục tổ chức một đợt phụ đạo tâm lý trước khi thi, nghe nói là để chuẩn bị tinh thần cho toàn bộ sinh viên năm nhất trước cuộc thi đầu tiên.
Nhắc tới phụ đạo tâm lý, Tiêu Thỏ lập tức phản xạ có điều kiện nghĩ đến Giang Hồ. Không phải lại là anh ta chứ?
Lại nói, Tiêu Thỏ cũng vô cùng oan uổng a. Thật ra giữa Giang Hồ và nàng vốn không thù không oán, vốn là không nên ra tay mạnh như thế. Nhưng ai mà ngờ được Giang thái tử gia dáng vẻ cao lớn mạnh mẽ như vậy lại không chịu nổi vài cú đòn, thật là phí cơm phí gạo hơn hai mươi năm qua mà! (Bó tay, tưởng em hối hận gì, hóa ra là chê bạn Giang Hồ yếu xìu, ờ mà nghĩ, bạn Siêu Siêu nhà ẻm cũng vì nếm đòn mà đi học bóng rổ để khỏe lên còn gì )
Sau vụ việc kia, Tiêu Thỏ thật sự còn cố ý lo lắng để ý diễn đàn học sinh của trường Z vài ngày liền, xem có chủ đề bàn tán nào mới kiểu ‘Một nghiên cứu sinh của trường chết thảm không rõ nguyên nhân trong phòng tư vấn tâm lý’, hay là ‘Giới đại học kinh hoàng về bạo lực trong giới sinh viên’, hoặc như ‘Một sinh viên đại học ra tay tàn độc, đánh gãy xương bạn cùng học’, vân vân và vân vân. (Zời ơi, em tưởng diễn đàn trường là báo lá cải hả em?) Đến khi để ý kĩ là không có bài post nào kiểu thế xuất hiện, nàng mới an tâm thả lỏng cơ thể, xác định mình không đánh anh ta tới tàn phế được.
Có điều, nhớ lại hôm đó, nàng ra tay quả thật cảm thấy vô cùng thích chí nha. Đã lâu rồi mới có cơ hội hoạt động gân cốt như thế, xem ra học kỳ sau nên nghĩ tới việc tìm đội võ thuật nào đó tập luyện thôi nhỉ.
Ngồi trong lớp suy nghĩ vẩn vơ một lúc, buổi phụ đạo tâm lý liền bắt đầu. Theo lịch là người phụ đạo lên trò chuyện cởi mở một chút, rồi mời một giáo sư tâm lý học lên giảng bài.
Tiêu Thỏ ngồi nghe người phụ đạo nói chuyện linh tinh cả nửa ngày, cũng không thấy bóng dáng Giang Hồ đâu cả. Sau đó bỗng có một ông trung niên bụng to đầu hói bước từ ngoài vào, người phụ đạo liền giới thiệu. “Giờ xin mời thày Giang lên giảng về phụ đạo tâm lý cho chúng ta.”
Cằm Tiêu Thỏ thiếu điều rớt xuống đất cái bịch. Nếu không phải nghe được phía sau có người bàn tán về Giang Hồ, nàng thật sự là đang nghĩ ông già bụng to đầu hói trên bục giảng kia chính là Giang Hồ sau khi bị nàng phá hủy dung mạo. (=))=)) Trí tưởng bở của em bay cao và xa quá đê!)
“Ai da, không phải vừa nói thày Giang sao? Sao lại thành một ông già hói thế này?” Một nữ sinh buồn bực nói.
“Đúng thế, tớ còn tưởng là Giang sư huynh lên nói chuyện chứ, ai biết là anh í không đến!”
“Các cậu có biết sư huynh đi đâu không? Cả tháng nay tớ không nhìn thấy anh ấy rồi.”
“Không rõ lắm, nghe nói anh ấy ốm rồi!”
“Ốm gì nghiêm trọng thế?”
“Anh ấy gãy xương tay nha, hôm đó tớ nhìn thấy ở ký túc xá, thấy anh ấy bó bột tay mà.”
“Nghe nói là ngã cầu thang phải không nhỉ? Lần trước tớ thấy trên mặt anh ấy cũng có vết thương!”
“Ngã cầu thang?”
Cả đám nhìn nhau một hồi, im lặng một hồi, có kẻ xem chừng rành rẽ mọi việc liền thốt lên đầy cảm thán. “Xem ra bạn gái Giang sư huynh là cọp cái không chừng.”
Mọi người gật đầu lia lịa. “Gia môn bất hạnh a, gia môn bất hạnh a…”
Tiêu Thỏ ngồi trên nghe xong mặt đen thui, nghe là biết Giang thái tử gia từ nhỏ tới lớn chưa bị ai đánh bao giờ, ngã cầu thang xuống ư? Lý do nhảm nhí như vậy cũng nghĩ ra được!
Hết buổi phụ đạo tâm lý, Nghê Nhĩ Tư vừa định lôi Tiêu Thỏ đi thư viện, lập tức bị Đổng Đông Đông kéo lại.
“Không được, chiều nay Thỏ Thỏ là của ta!”
“Nhà mi có lão Ngộ Không rồi, còn muốn cướp Thỏ Thỏ nhà ta làm gì?” Nghê Nhĩ Tư cảnh giác nhìn lại.
“Sư thái, đừng có thần kinh bất ổn thế có được không hả?” Sư thái là một trong số hàng loạt ‘tên gọi thân mật’ của Nghê Nhĩ Tư, bởi nàng vốn theo chủ nghĩa ăn chay, đến con gián bé xíu cũng không đành lòng đập chết, nên bị gán cho ngoại hiệu là ‘sư thái’.
“Mi đừng có sư thái này sư thái kia thế chứ, làm vậy ta thật sự cảm thấy giống như gọi Diệt Tuyệt sư thái không bằng!” (1)
Đổng Đông Đông lập tức dùng giọng trẻ con ngây thơ cao vút của mình mà gào lên. “Nghi Lâm tiểu sư muội, có thể cho ta mượn Thỏ Thỏ nhà mi trong nửa ngày không nào?”
Nghê Nhĩ Tư cuối cùng cũng đứng hình trong gió. Mi mới là ni cô, cả họ nhà mi mới là ni cô! >_____<
“Đông Đông, mi muốn đi mua cái gì?” Tiêu Thỏ không hiểu ất giáp gì cả bị Đổng Đông Đông kéo đi dạo phố, nhất thời có chút không hiểu nàng ta muốn gì.
“Mua quà!”
“Sao lại quà?”
“Quà cho Ngộ Không chứ sao?”
“Sinh nhật Ngộ Không à?”
“Đồ ngốc!” Đổng Đông Đông rốt cục chấp nhận thất bại với suy nghĩ ngây thơ của Tiêu Thỏ, nên làm một bài giảng nghiêm chỉnh. “Ai bảo chỉ có sinh nhật mới cần đưa quà chứ? Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có bao nhiêu ngày lễ để tặng quà cơ mà.”
Tiêu Thỏ trước sau như một, mờ mịt không hiểu. “Cho ví dụ giùm đi?”
“Sao trên đời lại có con bé chả lãng mạn gì cả như mi nhỉ?” Đổng Đông Đông chỉ còn biết lắc đầu bất đắc dĩ. “Để chị đây giảng cho mà nghe, một năm, ngoài sinh nhật hai người, còn có lễ Tình nhân của phương Tây, lễ Tình nhân Trắng, lễ Thất tịch (2), 8/3 Quốc tế Phụ nữ, 1/5 Quốc tế Lao động, 1/6 Quốc tế Thiếu nhi, 1/10 lễ Quốc khánh, 9/9 âm lịch lễ Trùng cửu (3), lễ Trung Thu, rồi còn một vài lễ ít quan trọng hơn như xuân phân thu phân, lập hạ lập đông, đại hàn tiểu hàn, (4) … Tóm lại chỉ cần là ngày có tên gì đó, đều có thể kỷ niệm cùng nhau mà!” (Hoa mắt, chóng mặt với nàng này, 4 ngày đầu tiên còn hiểu được, đến lễ Lao động với Quốc khánh cũng tặng quà lẫn nhau thì… khiếp quá =)) )
Tiêu Thỏ bị tràng liệt kê ngày lễ này của Đông Đông khiến cho đầu hoa mắt váng, mãi một lúc sau mới có thể yếu ớt hỏi lại. “Còn tiết Thanh minh thì sao?” (5)
“Thì có thể cùng nhau lên núi tế bái tổ tiên a!”
Cuối cùng Tiêu Thỏ không còn gì để nói nữa rồi.
“Mi với Lăng Siêu không phải chỉ kỷ niệm mỗi sinh nhật cùng nhau chứ?” Đông Đông dùng một thứ ánh mắt chuyên dùng với sinh vật lạ ngoài hành tinh để nhìn Tiêu Thỏ.
“Ơ… thật ra bọn ta còn cùng nhau đi tảo mộ Thanh minh a!” Do người đã khuất của hai nhà đều được an táng ở cùng một nghĩa trang, nên lần nào đi nhà nàng cũng đi cùng xe với nhà Lăng Siêu a.
Đổng Đông Đông rốt cục tuyệt vọng. “Ta thật sự khâm phục hai đứa bọn mi! Mi đừng bảo ta hai người quen nhau lâu như vậy còn chưa bao giờ hẹn hò chính thức với nhau nhé!”
Tiêu Thỏ: “… Hồi trước bọn ta thường… hẹn nhau đi học chung.”
Đối diện với một cặp đôi không hiểu biết tận dụng hoàn cảnh gia tăng tình cảm, trong lòng Đổng Đông Đông trào dâng cảm xúc, liền ném sạch những thứ đang ôm trong tay ra một bên, hùng hồn tuyên bố. “Bọn mi không thể cứ lãng phí tài nguyên vô giá là thời gian như thế được. Tuần sau mi với Lăng Siêu hẹn hò đi cho ta nhờ!”
Tiêu Thỏ khó xử. “Nhưng mà tuần sau làm gì có lễ lạt gì…”
Lập tức nàng bị đập bốp một phát vào đầu, bên tai ong ong tiếng gầm rú giận dữ của Đổng Đông Đông. “Mi là người trên rừng mới xuống hả? Thứ bảy tuần sau là Giáng Sinh a!”
Tiêu Thỏ quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, ngay cả lễ Giáng Sinh quan trọng như vậy cũng quên mất.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, không thể trách nàng hoàn toàn được. Có trách thì trách ba nàng có một tình yêu nước quá sức là nồng nhiệt, nên trong nhà toàn bộ trang thiết bị nội thất, đồ gia dụng, đồ dùng hàng ngày, đồ trang trí, … tất cả đều là hàng nội địa hoàn toàn không có hàng ngoại nhập. Thậm chí ngay cả lần cơ quan ba nàng cử ông đi ra nước ngoài công tác, quà cáp lưu niệm mang về cũng đều là loại có chữ đen to uỵch: made in China! (Ở nước ngoài cái gì chả made in China =.= A có giày với quần áo là made in Vietnam )
Trong tình huống gia đình như vậy, đừng nói là các ngày lễ dương lịch, đến cả đồ ăn Tây cũng ăn rất ít. Thế nên Tiêu Thỏ không nhớ rõ ngày Giáng Sinh cũng đúng thôi.
“Vậy ta nên mua quà gì bây giờ?” Lúc này, Tiêu Thỏ coi như đã thấm nhuần bài giảng của Đổng Đông Đông, hoàn toàn coi nàng ta thành chuyên gia tư vấn tình yêu của mình.
“Nghĩ xem anh ấy còn thiếu cái gì?”
Lăng Siêu thiếu cái gì ư? Tiêu Thỏ cúi đầu nghĩ nghĩ, từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy nhà Lăng Siêu thiếu cái gì cả, ba hắn chiều con khủng khiếp, bình thường Lăng Siêu chưa nói ba hắn đã mua đồ này nọ về cho rồi…
Thấy Tiêu Thỏ không trả lời, Đổng Đông Đông lại từ từ hỏi tiếp. “Hoặc là thử nghĩ xem gần đây anh ấy hay làm gì, có cái gì cần dùng…”
Tiêu Thỏ lắc đầu lần nữa, gần đây Lăng Siêu luôn cắm đầu vào học học thi thi, ngày nào cũng học bài tới khuya, không lẽ đi mua tài liệu học cho hắn?
Đổng Đông Đông rốt cục bị vẻ mặt nàng đánh bại, chỉ còn biết túm lấy cánh tay Tiêu Thỏ lôi đi. “Đi, chúng ta cứ nhìn đã rồi tính!”
Đại học Z ở trong nội thành của thành phố C, do số lượng sinh viên lớn, nên khu buôn bán chung quanh cũng vô cùng đa dạng, nhất là khu phố thương mại trung tâm. Gần tới lễ Giáng Sinh, các cửa hàng lớn trên phố đều nhân dịp này mà đưa ra hàng loạt các khuyến mại giảm giá, đi trên đường thôi cũng có thể ngửi được không khí lễ hội tràn ngập trong không gian.
Tiêu Thỏ lần đầu tiên chứng kiến tận mắt bộ dạng của một người ‘nghiện mua sắm’ hay được nhắc tới. Tốc độ tiêu tiền của Đổng Đông Đông quả thật như gió rung chớp giật, chỉ lượn một phố, trong tay hai người đã túi lớn túi nhỏ không kể xiết. Chỉ có Tiêu Thỏ vẫn một mực đứng cạnh giương mắt nhìn, chậm chạp chưa mua gì cả.
“Sao mi không mua gì hết?” Đông Đông hỏi.
“Ta không chọn được…” Cấp hai bận luyện võ, trung học bận học thi, quả thật kinh nghiệm đi shopping của Tiêu Thỏ gần như là bằng không.
“Rốt cuộc mi có phải con gái không thể hả?” Đông Đông Đông thuận tay kéo nàng vào một cửa hàng bán đồ trang sức, chỉ tay vào quầy dành cho nam giới. “Mi xem, cái này cũng được nha!”
“Nhẫn?”
“Hai cô muốn tặng bạn trai sao?” Người bán hàng vô cùng nhiệt tình chào mời. “Tặng nhẫn quả là một lựa chọn tốt nha, có thể khiến bạn trai vô cùng cảm động và gắn bó hơn.”
Gắn bó… bạn trai? Tuy có chút xấu hổ, nhưng ý kiến này nghe cũng hấp dẫn lắm a.
Cuối cùng, dưới sự thúc ép lôi kéo của Đổng Đông Đông, Tiêu Thỏ chọn một chiếc nhẫn dành cho nam giới được thiết kế khá đặc biệt. Trên nhẫn có ẩn một cái rãnh nhỏ, đủ để chứa một chiếc dây chuyền cùng bộ nhỏ xíu. Dây chuyền dĩ nhiên là người con gái đeo, thế nên nói cho cùng đây là một bộ trang sức tình nhân rất có vẻ mờ ám. Thậm chí nhà thiết kế còn nghĩ cho nó một câu slogan quảng cáo vô cùng biến thái: “Thứ vòng qua cổ em đã từng nằm trên tay anh.”
Trả tiền xong, cầm món quà được gói ghém cẩn thận về trường, Tiêu Thỏ càng nghĩ càng cảm thấy hình như hôm nay mình hơi bị quá sức xúc động làm bừa. “Đông Đông, món quà này, không phải là quá hào phóng chứ?”
“Đâu có?” Đông Đông vẻ mặt hoàn toàn không thèm để ý.
Sao lại không có, cái gì mà ‘thứ vòng qua cổ em đã từng nằm trên tay anh’, nãy còn không cảm thấy được, giờ nhớ lại, sao nàng lại có cảm giác hơi hơi… đen tối nhỉ? >____<
“Nếu mi ngại, lúc tặng nhẫn cho anh ấy, đừng nói là có chiếc dây chuyền đi kèm là được, dù sao nhìn qua cũng không thấy đâu mà!” Đổng Đông Đông chỉ chăm chăm muốn về ngắm đống chiến lợi phẩm của mình, vốn không để lời Tiêu Thỏ vào tai.
Ý này không tệ nha! Tưởng tượng một hồi, Tiêu Thỏ hết cả buồn bực, vui vẻ hớn hở đi cùng Đổng Đông Đông về phòng ngủ. Lúc tới cửa phòng, nàng mới nhớ ra một việc vô cùng quan trọng, quan trọng nhất!
… Chuyện hẹn hò, làm sao mở miệng nói với Lăng Siêu bây giờ?
***
Chú thích
(1) Sư thái là cách gọi ni cô lớn tuổi. Diệt Tuyệt sư thái là nhân vật trong bộ truyện Ỷ thiên Đồ long ký, một nhân vật rất đúng với cái tên: Diệt (hết những thằng không vừa mắt) và Tuyệt (tình vô cùng tận): bảo thủ, độc ác, cứng đầu, nóng tính, bla bla bla… Nên là bạn Nhĩ Tư rất ghét bị ví với bà í.
(2) Lễ Tình nhân phương Tây: (đúng ra khỏi cần chú thích nhưng viết kèm mấy lễ kia luôn) 14/2 hàng năm, còn gọi là lễ Valentine, con gái tặng sô cô la, con trai tặng hoa hồng cho người yêu. Có điều ở Nhật, ngày này chỉ có con gái tặng sô cô la (thường là tự làm) cho người yêu, một tháng sau, ngày 14/3 được gọi là lễ Tình nhân Trắng, con trai có nhiệm vụ tặng quà ‘trả lễ’ cho các cô gái tặng quà cho mình hoặc cô gái mà mình thích, tùy món quà mà ý nghĩa khác nhau, ví dụ như tặng bánh rán (donut) là ‘Anh Yêu Em’, tặng kẹo là ‘Anh Thích Em’, tặng sô cô la trắng là ‘Anh muốn làm bạn với Em’. Lễ Thất tịch vào ngày 7/7 âm lịch, theo truyền thuyết là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau hàng năm, nên được coi là ngày lễ Tình nhân của Trung Quốc vì nó biểu trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
(3) Lễ Trùng Cửu: 9/9 âm lịch, dành cho tao nhân mặc khách lên núi uống rượu ngâm thơ =.=
(4) Mấy ngày này không phải ngày lễ đúng nghĩa mà chỉ là những ngày đánh dấu vị trí đặc biệt của mặt trời so với trái đất mà thôi. Trong tiếng Trung những ngày này được gọi là Tiết khí, tổng cộng có 24 tiết khí trong lịch các nước phương Đông. Xuân Phân và Thu Phân lần lượt vào 21/3 và 23/9 hàng năm (giữa mùa xuân và giữa mùa thu), Lập Hạ và Lập Đông vào 4/2 và 7/11 hàng năm (bắt đầu mùa hè và mùa đông), Đại hàn và Tiểu hàn vào ngày 6/1 và 21/1 hàng năm (Rét nhẹ và rét đậm). Chi tiết xin tham khảo thêm ở bác Wiki, có điều cái tiết này đúng phết với năm nay ở phương… Tây, vì ngày Đại tuyết rơi vào 7/12 và hôm qua chỗ LV tuyết trắng trời, hôm nay cũng vậy
(5) Thanh minh: Rằm tháng Ba âm lịch, thường là tiết trời trong xanh sau mùa đông dài lạnh giá, là dịp truyền thống của cả TQ và VN để các gia đình đi tảo mộ thân nhân, quét dọn sửa sang lại mộ phần cho gọn ghẽ sau mùa đông. Kiều có câu ‘Thanh minh trong tiết tháng Ba/Lễ là tảo mộ, Hội là đạp thanh’ do ngày xưa đây cũng là dịp để đám trẻ ra đường mà không bị người lớn lườm nguýt