Sáng sớm hôm sau khi Tiêu Thỏ về tới nhà, nàng không ngủ nướng cho lại giấc, cũng không nhào vào xử lý bữa tiệc lớn do ‘mẫu hậu’ đích thân tỉ mỉ nấu nướng, mà trước tiên là chạy tới quảng trường kỹ thuật số mua một cái webcam.
Lăng Đại công tử đã có lệnh rõ ràng, mỗi ngày nhất định không nhìn thấy phương dung của kiều thê là không được.
Đáng tiếc là, webcam tuy đã mua về, nhưng nàng Tiêu Thỏ nhà chúng ta vốn là một kẻ mù tịt về máy tính nên không biết cài đặt. Lắp vào chờ cả nửa ngày mà máy tính vẫn không có phản ứng nhận webcam, nàng đành bất đắc dĩ chạy ra nhờ ba mình.
Ba nàng vừa nghe nói con gái lắp webcam là để chat thường xuyên với Lăng Siêu, lập tức đổi sắc mặt bày ra bộ dáng ta-già-rồi-làm-sao-biết-dùng-máy-tính, liên tục lắc đầu thở dài. “Haizzzz, già thật rồi, không theo kịp thời đại rồi!”
Còn nói sao, con gái mình còn chưa gả cho nó, làm sao có thể để cho tiểu tử Lăng Siêu kia chiếm tiện nghi thế chứ?
Thấy ba mình cũng không làm gì được, Tiêu Thỏ đành phải vứt webcam qua một bên, gõ cái tin nhắn gửi cho Lăng Siêu: Webcam mua rồi, nhưng không cài được.
Chỉ trong chốc lát, Lăng Siêu gửi tin nhắn lại trả lời, chỉ có hai chữ: Đồ ngốc!
Ngây ngốc nhìn cái tin nhắn ngắn ngủn kia một lúc, Tiêu Thỏ bỗng dưng ngộ đạo.
Mình đang làm cái quái gì thế này? Lăng Siêu nói phải mua webcam, nàng liền cun cút đi mua. Lăng Siêu nói muốn chat có hình, nàng liền nghiên cứu cả nửa ngày làm thế nào cài webcam để chat. Lăng Siêu nói nàng là đồ ngốc, nàng còn thật sự biến thành đồ ngốc thật thà ngoan ngoãn nghe lời hắn sao?
Hừ, trời cao, hoàng đế ở xa (1), webcam á, bổn cô nương cóc thèm cài đấy, xem nhà ngươi làm gì được ta nào?
Cứ nghĩ như thế, Tiêu Thỏ vứt béng cả webcam lẫn điện thoại di động qua một bên, khoan khoái đi ăn cơm còn hơn.
Ăn cơm xong, nàng liền ngồi lọt thỏm trên ghế sô pha ngoài phòng khách xem TV. Bởi đang là kỳ nghỉ đông, đài truyền hình bắt đầu chiếu liên tục mỗi ngày mười hai tập phim truyền hình các loại. Hôm nay lại vừa vặn chiếu đến một bộ phim võ hiệp kỳ tình TVB (2), đúng loại Tiêu Thỏ thích nhất. Nàng ngồi xem vô cùng khoái chí, quên luôn cả thời gian trôi.
Xem tới lúc chiều muộn, chuông cửa bỗng réo liên hồi.
Nàng vô cùng lưu luyến cái ghế và cái TV nhưng vẫn phải đứng lên đi ra mở cửa, bên ngoài là một chàng trai vô cùng lạ mặt.
“Xin hỏi có phải Tiêu tiểu thư không?”
Tiêu Thỏ cả đầu mờ mịt không hiểu gì cả. “Đúng, tôi họ Tiêu đây, xin hỏi có việc gì vậy?”
“Chào cô, tôi là nhân viên công ty XX chuyên cung cấp người giúp việc, được sự ủy thác của Lăng tiên sinh nên tới giúp cô lắp webcam.” (3)
Người giúp việc? Lắp webcam? Tiêu Thỏ thật muốn khóc mà, đúng là chỉ có Lăng Siêu mới nghĩ ra được, xem chừng công ty chuyên cung cấp người giúp việc kia cũng là lần đầu tiên nhận được yêu cầu lắp webcam thế này.
Nếu người ta đã tới, dĩ nhiên không thể để anh ta về thế được. Tiêu Thỏ đành phải mời anh ta vào nhà.
Không hổ danh nhân viên chuyên nghiệp, chỉ cần năm phút là đã lắp đặt xong webcam. Đã thế lắp xong còn hỏi xin Tiêu Thỏ năm mươi nhân dân tệ tiền phí phục vụ nữa! (1NDT gần 3000VND, 50 NDT khoảng gần 150K )
“Hết có năm phút, tại sao phí phục vụ tận năm mươi đồng?” Tiêu Thỏ sửng sốt.
“Tiêu tiểu thư, cô đừng nghĩ tôi chỉ mất có năm phút lắp đặt. Tôi tới đây cũng mất tới nửa tiếng đi đường, tiền xăng dầu, tiền đỗ xe, tiền lốp xe bị mài mòn… Hơn nữa dịch vụ lắp webcam cũng là dịch vụ hoàn toàn mới của công ty chúng tôi, thuộc về dịch vụ trí óc, bản chất so với dịch vụ thuộc loại lao động chân tay kia là hoàn toàn khác nhau bla bla bla…”
Tiêu Thỏ cả đời ghét nhất là những kẻ nói nhiều nói dài và nói dai, nên vội vã móc hầu bao ra năm mươi nhân dân tệ để nhanh chóng tiễn vị Bồ Tát kia cút ra khỏi nhà.
Người kia vừa đi, lập tức có điện thoại của Lăng Siêu gọi tới.
“Lắp xong chưa?”
“Xong cái đầu anh ấy! Gã kia dám lấy của em năm mươi đồng phí phục vụ!” Tiêu Thỏ vô cùng xót xa cho năm mươi đồng cứ thế bay mất, nên nghiến răng nghiến lợi cáu kỉnh. “Em mặc kệ, anh phải chịu trách nhiệm bồi thường năm mươi đồng kia cho em!”
“Bồi thường với không bồi thường cho em thì khác gì nhau? Đều là tiền của em cả mà.” (Ha ha ha, chiêu này của Siêu Siêu vô cùng tốt nha!)
“Anh!” Tiêu Thỏ không nói được câu nào, da mặt dày tới trình độ này, hẳn cũng là một cảnh giới vô cùng không chạm tới được rồi.
Đúng lúc đó, Lăng Siêu bỗng thốt lên vô cùng dịu dàng. “Mở máy tính đi, anh muốn nhìn thấy em.”
Rõ ràng mới phút trước còn đang cãi nhau, cơ mà vừa nghe thấy giọng hắn mềm dịu ôn nhu như thế, khiến nàng không cách nào cự tuyệt. Tiêu Thỏ đành bất đắc dĩ ngồi vào máy tính mở chương trình QQ ra chat. (4)
Lời mời dùng webcam nhanh chóng được gửi tới, nhấn chuột một cái, chỉ trong chốc lát, cửa sổ webcam liền hiện ra gương mặt Lăng Siêu.
“Bà xã, cười cái coi!”
Tiêu Thỏ xụ mặt xuống =.=
“Em không cười, thế thì để anh cười với em vậy!” Hắn nói dứt, lập tức hướng tới webcam của mình cười một cái rõ tươi. (Chiêu độc để dụ dỗ bạn gái , chỉ áp dụng với chàng nào đủ đẹp zai =))
Không thể không thừa nhận là Lăng Siêu cười tươi lên quả thật nhìn rất bắt mắt. Gương mặt Tiêu Thỏ vốn còn nhăn nhó xót của, năm mươi đồng chứ có ít đâu, cuối cùng cũng phải bật cười, có điều vẻ cười của nàng vô cùng hỗn độn giữa nhăn nhó và cười… >_____<
Tiêu Thỏ cười một lúc lâu mới thôi, và phát hiện ra trên màn hình dường như Lăng Siêu không phải ở phòng ngủ ký túc xá.
“Anh chuyển ra căn hộ bên ngoài ở rồi à?”
“Ừh, mai bắt đầu tới công ty đi làm rồi, chuyển về đây có thể ngủ thêm được một chút.” Lăng Đại công tử đối với giấc ngủ mà nói vốn yêu cầu rất cao, không những thích ngủ lười ngủ nướng, mà lại còn có bệnh cáu kỉnh lúc rời giường vô cùng nghiêm trọng. (Muốn biết thêm chi tiết xin xem lại chương 30)
“Nói gì thì nói, mai vẫn là ngày đầu tiên đi làm, anh đừng ngủ muộn quá nhé! Gặp thủ trưởng thì thái độ khiêm tốn một chút. Tuy anh có quan hệ rất tốt với sư huynh Diệp Tuấn, nhưng dù gì người ta cũng là lãnh đạo của anh…” Tiêu Thỏ miệng bô lô ba la nói không ngớt, hoàn toàn không phát hiện trình độ nói dài nói dai của mình thật sự có thể so sánh với anh chàng nhân viên công ty giúp việc hồi nãy.
Thấy nàng không khác gì cô vợ nhỏ ở nhà ngồi bên màn hình trăm ngàn dặn dò chỉ bảo chu đáo, ý cười trên mặt Lăng Siêu hiện ra càng ngày càng sâu.
“Biết rồi, quản gia bà bà!” Giọng hắn nồng đậm ý cười.
Từ ‘con dâu nuôi’ giờ bị hạ ba cấp biến thành bà quản gia? Tiêu Thỏ rốt cục bị chọc giận thành công. T____T
“Sư huynh có nói thực tập anh phải làm việc gì không?” Nàng vội vã lảng sang chuyện khác.
“Sư huynh vừa tuyển một nhóm mới, anh chắc sẽ đi theo bọn họ làm việc. Cuối năm nay thị trường cổ phiếu có nhiều nhân tố gây lời lớn, sang năm hẳn cả thị trường cổ phiếu sẽ có sự biến động rất lớn, bọn anh lúc nào cũng phải chuẩn bị cho tốt…” (LV mù tịt về cổ phiếu cổ phần, edit bừa, có sai sót gì mong cả nhà thông củm!)
Hai người trò chuyện linh tinh một hồi, mỗi lần chạm tới đề tài cổ phiếu quỹ đầu tư gì đó, Lăng Siêu đảm bảo sẽ nói nhiều hơn một chút. Tiêu Thỏ tuy chả hiểu biết gì về cổ phiếu hết, nhưng cứ nghe Lăng Siêu nói lại không hề cảm thấy chán, ngược lại trong lòng lại có chút cảm giác như hưởng thụ.
Cứ tán gẫu như vậy, tới lúc ba Tiêu Thỏ ló mặt vào phòng gọi nàng ra ăn cơm.
“Em ra ăn cơm đây.” Tiêu Thỏ nói. “Anh cũng nhanh đi ăn cơm đi, đừng để bị đói.”
“Tuân lệnh quản gia bà bà!”
Tiêu Thỏ: “……”
Nhanh chóng thoát mạng chạy ra ngoài, nhưng Tiêu Thỏ bị Lăng Siêu chọc giận tới mức ăn cơm cũng không yên lòng, trong đầu không ngừng vang lên mấy chữ ‘quản gia bà bà’ của hắn. Nàng cùng lắm chỉ quan tâm hắn một chút, sao lại có thể thành bà quản gia cơ chứ?
Đúng lúc đó, ba nàng lên tiếng cắt đứt luồng suy nghĩ.
“Thỏ Thỏ, kỳ nghỉ đông này con tính làm gì?”
“Làm gì là sao ạ?” Tiêu thỏ vẻ mặt ngơ ngác.
“Mấy hôm trước ba có gặp thày Vũ của con trên đường. Ông ấy nói võ quán bên kia dính phải kỳ nghỉ đông, nên thiếu hẳn giáo viên, còn hỏi ba hôm nào con rảnh thì qua đó giúp.”
Tiêu Thỏ nghĩ một hồi. “Chắc con không có việc gì khác đâu.”
“Vậy con qua đó giúp thày Vũ một chút, ông ấy có một mình, tuổi cũng lớn rồi, nhiều võ sinh như vậy hẳn là cũng vất vả. Cứ như vậy đi, để lát nữa ba gọi cho thày Vũ của con…”
Gì thế này? Ba mình sao hôm nay bỗng nhiệt tình thế nhỉ? Trước kia những chuyện thế này đều là mẹ mình quan tâm kia mà? Đối với những chuyện nghĩ mãi không ra thế này, Tiêu Thỏ luôn luôn chọn cách tốt nhất là không thèm nghĩ nữa. Dù sao mình cũng nhàn tản không có việc gì làm, có công việc làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt cũng tốt.
Thế là tối hôm đó, ba của Tiêu Thỏ gọi điện cho thày Vũ Đại Lang.
Thày Vũ vừa nghe Tiêu Thỏ đồng ý tới giúp, vui tới mức không thể vui hơn, lập tức nói nàng bắt đầu ngay từ hôm sau, tới võ quán dạy võ, chế độ đãi ngộ tuyệt đối không kém mà chỉ có hơn trước.
Dập máy xong, Tiêu tiên sinh cười ngoác miệng vô cùng đắc ý.
Hắc hắc! Để coi gã tiểu tử kia còn lúc nào quản lý con gái nhà mình nữa không!
Dưới sự xúc tiến vô cùng nhiệt tình của ba Tiêu Thỏ, Tiêu Thỏ mới nghỉ đông được một ngày liền lập tức bắt đầu kiếp sống làm công của mình.
Võ quán Chấn Uy giờ danh tiếng còn lớn hơn cách đây một năm, các võ sinh tới báo danh lại để học tiếp liên tục không ngừng, nên có rất nhiều gương mặt quen thuộc. Đám trẻ con vừa thấy người dạy võ lần này lại là Tiêu Thỏ lập tức vô cùng cao hứng, ngoài thời gian tập võ còn liên tục quấn quít lấy cô giáo Thỏ Thỏ nói chuyện tán gẫu, cho thấy chúng vô cùng nhiệt tình.
Đám trẻ con yêu quý mình như vậy, với Tiêu Thỏ mà nói quả thật là cầu còn không được, nhưng nàng cũng vô cùng nhanh chóng nhận ra điểm bất tiện trong đó.
Đám võ sinh bé xíu này một ngày phải quấn lấy nàng hơn mười tiếng đồng hồ, thậm chí có mấy đứa, cha mẹ tới đón có chút muộn, một nháo hai khóc nhất quyết không cho cô giáo Thỏ Thỏ về trước. Kể từ đó, Tiêu Thỏ thiếu điều toàn bộ thời gian trong ngày đều phải ở trong võ quán, về nhà tối muộn chưa tính, lại còn mệt tới mức uể oải cả người. Mỗi buổi tối nàng về tới nhà, thật sự việc đầu tiên nghĩ tới chính là đập đầu xuống gối ngủ tới sáng hôm sau. Mỗi lần nàng chat webcam với Lăng Siêu, gương mặt lúc nào cũng lờ đờ mệt mỏi.
Chỉ vài hôm, Lăng Đại công tử lập tức tỏ ý không vui.
“Em đừng tới võ quán nữa, ngày nào cũng mệt mỏi như thế…”
“Không được, em mà không đi, đám trẻ con sẽ không chịu học mất.” Nàng ôm con búp bê trong lòng, ngồi trước màn hình ngáp một cái rõ to.
“Em mệt tới thế này còn lo lắng đám quỷ con đấy làm gì?”
Tiêu Thỏ lắc đầu. “Tuy bọn chúng đôi lúc cũng vô cùng khó bảo, nhưng thật ra vô cùng có tình có nghĩa. Hôm qua còn có một bạn nhỏ tặng sô cô la cho em nha.”
“Bạn nhỏ đấy là con trai hay con gái hả?”
Gương mặt Tiêu Thỏ tối sầm xuống. Lăng đại công tử, đừng nói đến cả trẻ con anh cũng ăn dấm chua không tha chứ? >____<
“Em bảo này, mấy đứa trẻ đó thật sự là đáng yêu mà!” Tiêu Thỏ mềm giọng dụ dỗ, quyết định giúp Lăng Siêu thích trẻ con thêm một chút.
Hắn lại bĩu môi vẻ không thèm. “Em thích thì hai đứa mình sinh một đứa cũng được.”
Tiêu Thỏ: “……”
“Anh không để ý nếu em muốn sinh nhiều nhiều một chút đâu.”
Tiêu Thỏ rốt cục không nói thêm được lời nào. Quả nhiên ở cùng một chỗ với Lăng đại công tử rất khó có thể có tiếng nói chung.
Lại thêm một tuần nữa trôi qua, Tết cũng bắt đầu tới.
Võ quán đã được nghỉ Tết. Một buổi sáng sớm, Tiêu Thỏ vất vả lắm mới có một hôm ngủ nướng một chút, nhưng lại bị mẹ nàng lôi dậy kéo đi mua sắm quần áo mới.
Nhà Tiêu Thỏ vẫn theo lề lối truyền thống, ngày đầu năm mới là phải mặc quần áo mới. Trước đó do Tiêu Thỏ vẫn vất vả đi làm thêm không có thời gian đi đâu, hôm nay cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, mẹ nàng đương nhiên làm sao bỏ qua cơ hội này được.
Hai mẹ con cùng nhau đi mua sắm ở một phố gần đó nổi tiếng về hàng may mặc. Trên phố này quần áo quả là có chút sang trọng, mắt thấy mẹ nàng không chút do dự cầm một ít quần áo giá cả rất ư là xa xỉ ướm ướm lên người mình, Tiêu Thỏ liền nhăn nhó. “Mẹ, con đâu cần mua quần áo đắt tiền như vậy!”
Mẹ nàng lập tức trưng ra vẻ mặt ta đây thiếu gì tiền. “Mẹ trả tiền chứ có phải con đâu, con còn lo cái gì?”
Có điều nói đi cũng phải nói lại. Nhà Tiêu Thỏ vài năm gần đây quả thật càng ngày càng khá lên. Mẹ nàng từ Bộ Doanh nghiệp được điều lên Bộ Quan hệ Công chúng (Công quan Bộ dịch là gì hở ss Jini, Lục Hoa, Thúy Thúy??? T___T), lương tháng tăng không ít, mà ba nàng mấy đợt cổ phiếu gần đây cũng liên tục tăng giá, lời lãi thu vào cũng rất nhiều. Trong nhà cũng đã bắt đầu tính đến chuyện mua xe hơi.
Thấy điều kiện trong nhà ngày một tốt lên, dĩ nhiên trong lòng Tiêu Thỏ mừng cho ba mẹ vô cùng. Hai người cũng đã sắp năm mươi tuổi, cũng có thể coi là sống nửa đời người, cũng đã đến lúc nên được hưởng phúc rồi.
Dưới sự chiều chuộng dung túng của mẹ, Tiêu Thỏ thử vài bộ quần áo, nhân viên bán hàng trong cửa hàng liên tục khen dáng người nàng rất chuẩn, mặc quần áo lên rất hợp. Tiêu Thỏ thì chả sao, nhân viên bán hàng khen người ta là để có thể bán hàng được thôi, nhưng mẹ nàng thì ngược lại, vừa nghe có người khen con gái mình xinh đẹp, lập tức vui vẻ hào hứng xùy tiền ra mua.
Đi từ đầu phố tới cuối phố, trong tay hai mẹ con đã đầy ứ hự các loại túi tới mức không cầm thêm được gì.
Cuối cùng mẹ nàng mới hài lòng vừa ý mà kéo tay con gái chuẩn bị gọi xe đi về.
“Chờ một chút.” Tiêu Thỏ gọi mẹ lại.
“Sao thế con?”
“Con… còn muốn mua cái này…”
Thứ có thể làm cho Tiêu Thỏ lắp ba lắp bắp như vậy, dĩ nhiên là có dính tới Lăng Siêu rồi. Lăng Siêu đi làm vất vả như thế, chắc chắn không có thời gian mua sắm quần áo. Mình lại mua nhiều cho mình như vậy, cũng nên mua giùm hắn một cái chứ. (Cưng ơi, cưng lộ ra là bị Siêu Siêu lừa cả vốn lẫn lãi rồi nhá cưng, chứ mẹ Siêu Siêu không mua đồ cho con zai chắc?)
Cuối cùng nàng chọn một chiếc áo khoác len màu đen, dáng áo rất cứng cáp, kiểu dáng lại hợp mốt, chất liệu áo rất tốt, giá cả dĩ nhiên không thấp, thiếu điều gần hết sạch chỗ tiền lương đi làm thêm trong kỳ nghỉ của Tiêu Thỏ. Nhưng nàng cứ tưởng tượng ra dáng vẻ Lăng Siêu khi mặc chiếc áo này, trong lòng lại vui vẻ không để ý đến nữa, dù sao tiền kiếm được cũng để tiêu thôi mà. (Chú ý chú ý: thêm bằng chứng cho thấy nàng Thỏ bị Siêu Siêu lừa sạch sành sanh, hồi nào kêu đi làm kiếm tiền tiêu vặt, giờ bỏ nguyên đống tiền lương vào mua áo cho Siêu Siêu, ha ha ha…)
Tay xách nách mang túi lớn túi bé khệ nệ về nhà thì trời cũng đã tối muộn. Hai mẹ con đều mệt mỏi ngồi thở dốc, quả nhiên đi dạo phố mua sắm là việc tiêu hao thể lực nhất của con người.
Ăn cơm tắm rửa xong, Tiêu Thỏ đem hết đống quần áo vừa mua vào phòng mình.
Mẹ nàng mệt mỏi cả ngày đã sớm về phòng ngủ. Ba nàng thì háo hức chăm chú ngồi trước TV xem tin tức tài chính, thị trường cổ phiếu tuy tạm nghỉ, nhưng dân chơi cổ phiếu nhiệt tình vĩnh viễn sẽ không bao giờ suy giảm.
Tiêu Thỏ đóng chặt cửa phòng, bắt đầu kiểm kê đống quần áo thu hoạch cả ngày hôm ấy. Mắt nhìn thấy chiếc áo khoác mua cho Lăng Siêu, lập tức động tác trên tay ngừng phắt lại.
Chiếc áo này… thật sự là thích hợp với hắn, không biết khi hắn mặc vào trông sẽ thế nào nhỉ? Hẳn là rất đẹp trai tuấn tú rồi…
Ngay lúc nàng ngẩn người nhìn chiếc áo kia, một tiếng ho khẽ một cách vô ý lập tức cắt đứt luồng suy nghĩ của nàng.
Ngẩng đầu lên, dáng người quen thuộc ngoài cửa sổ kia còn có thể là ai chứ?
Đúng vậy, hắn đã về nhà.
***
Chú thích:
(1) Trời cao, hoàng đế ở xa: ý nói cái kẻ có quyền lực với mình không ở gần đây, sợ cóc gì. Còn một câu khác ý tương tự hay gặp trong truyện kiếm hiệp là Tướng ở xa có thể không nghe lệnh vua. Ở đây bé Thỏ đã vô tâm vô tình coi bạn Siêu Siêu là Hoàng đế của mềnh á!
(2) Ai cũng quen hết rồi ha, TVB là đài truyền hình của Hồng Kông, chuyên chiếu phim truyền hình dài tập, võ hiệp, ngôn tình, trinh thám cái gì cũng có ha! Truyền hình cáp ở VN cũng có TVB thì phải, lần về VN gần nhất có thấy. Sang đây 1 trong những cái LV nhớ nhất là xem TVB á =))
(3) Nguyên văn là nhân viên gia chánh ế, gia chánh trong nữ công gia chánh ế, đại loại là nhân viên cty chuyên cung cấp người giúp việc ế, vô cùng thịnh hành ở TQ.
(4) QQ: là phần mềm chat trực tuyến của TQ. Do các bạn TQ hầu như không dùng YM, ra nước ngoài cùng lắm là dùng MSN (ít nhất đám bạn của LV là thế), còn chat với người trong nước đều chỉ dùng phần mềm QQ. Có thể nói 10 người TQ dùng máy tính thì hết 9 người rưỡi có dùng QQ.