Nàng không biết chàng ở đâu hoặc còn đi đến bao giờ. Thực tình, nàng không biết liệu chàng có trở về nữa hay không. Thời gian này, nàng đi làm việc, đầu ngẩng cao mà tim trĩu nặng. Về thể chất, nàng cảm thấy không được khỏe khoắn gì, nhưng bị Melanie ép, hàng ngày nàng vẫn đến cửa hàng và cố làm ra vẻ quan tâm đến các xưởng cưa. Nhưng lần đầu tiên, nàng cảm thấy chán ngấy cái cửa hàng và mặc dầu công việc kinh doanh ở đó chạy gấp ba năm ngoái, tiền vào như nước, nàng vẫn không thiết và thường cau có, gắt gỏng với các nhân viên bán hàng. Xưởng cưa do Jonni Gheligơ quản lí đang độ phát đạt, bãi gỗ luôn luôn bán hết veo, nhưng mọi việc làm và lời nói của Jonni đều không làm nàng hài lòng. Cuối cùng, vốn cũng máu Ailen như nàng, Jonni nổi khùng lên vì những hạch xách của nàng và dọa thôi việc, sau một tràng dài báng bổ kết thúc bằng “ xin kếu bà cả hai tay và dành cho bà lời nguyền rủa của Cromwell ( 1 ) “. Nàng phải xoa dịu bằng lời cáo lỗi đê mạt nhất.
Nàng không bao giờ đến xưởng cưa giao cho Ashley phụ trách, cũng chẳng đến văn phòng bãi gỗ vào những lúc nàng chắc có chàng ở đó. Nàng biết chàng tránh gặp nàng, biết rằng sự có mặt thường xuyên của mình bên nhà chàng, do lời mời không thể từ chối được của Melanie, là một cực hình cho chàng. Họ không bao giờ nói chuyện riêng với nhau, mà nàng thì rất muốn hỏi chàng đôi điều. Nàng muốn biết chàng có căm ghét nàng hay không và đích xác, chàng đã nói với Melanie những gì. Nhưng chàng luôn giữ một khoảng cách với nàng và câm lặng khẩn cầu nàng đừng nói. Nhìn thấy mặt chàng già đi, phờ phạc vì hối hận, lòng nàng càng nặng trĩu buồn khổ. Và việc xưởng xưa do chàng cai quản tuần nào cũng thua lỗ lại chất thêm một điều bực mình mà nàng không thể nói ra.
Sự bất lực của chàng trước tình hình hiện tại làm nàng khó chịu. Nàng không biết chàng có thể làm gì để cải thiện tình hình nhưng nàng cảm thấy chàng phải làm một cái gì. Ở địa vị chàng, Rhett ắt đã làm một cái gì. Rhett bao giờ cũng hành động, dù là hành động lầm lạc và vì thế nàng bắt đắc dĩ phải kính trọng Rhett.
Giờ đây, khi cơn cuồng giận đối với Rhett đã xẹp và những lời lăng nhục của chàng đã nhạt đi, nàng bắt đầu thấy nhớ chàng và càng nhớ dữ khi ngày nối ngày qua đi không có tin tức gì của chàng. Từ cái mớ cảm giác hỗn độn do chàng để lại – mê li ngây ngất, cuồng nộ, đau đớn nát lòng, tự hào bị xúc phạm – nỗi chán nản ngoi lên, đậu trên vai nàng như một con quạ rình xác chết. Nàng nhớ chàng, nhớ cái suồng sã nhẹ nhàng của chàng khi kể những giai thoại khiến nàng cười rũ, nhớ nụ cười giễu cợt của chàng nó qui mọi chuyện rắc rối trở về đúng tầm của chúng, thậm chí nhớ cả những lời châm chọc khiến nàng phát cáu vặc lại. Trên tất cả, nàng nhớ chàng vì không có ai để trò chuyện. Về mặt này, Rhett thật tuyệt vời. Nàng có thể, không chút xấu hổ, thậm chí còn hãnh diện, kể lại nàng đã lột nhẵn một số người thế nào và chàng sẵn sàng tán thưởng, trong khi những người khác mới chỉ nghe nhắc đến những chuyện như vậy đã ra vẻ kinh tởm.
Vắng chàng và Bonni, nàng thấy cô đơn. Nàng nhớ con bé hơn nàng tưởng. Nhớ lại những lời gay gắt cuối cùng chàng ném vào mặt nàng khi nhắc đến Uêđ và Ilơ, nàng cố gần gũi với các con để lấp một số giờ trống trải, nhưng vô ích. Những lời của Rhett cùng với phản ứng của hai đứa bé mở mắt cho nàng thấy một sự thật đau xót đến bàng hoàng. Trong những ngày thơ dại của chúng, nàng đã quá bận rộn, quá lo lắng về chuyện kiếm tiền, quá cay nghiệt và quá dễ cáu, nên không chiếm được lòng tin yêu của chúng. Và bây giờ, hoặc là đã quá muộn, hoặc là nàng không đủ kiên nhẫn hay khôn ngoan để thâm nhập trái tim nhỏ bé kín đáo của chúng. Ilơ, Xcarlet buồn phiền nhận ra rằng Ilơ là một đứa đần độn. Dù sao điều đó cũng rành rành, không nghi ngờ gì nữa. Nó không thể tập trung chú ý vào một đầu đề lâu hơn một con chim nhỏ đậu trên một cành cây và ngay cả những khi Xcarlett thử kể chuyện cho nó nghe, Ilơ cũng nhẵng đi theo dòng suy nghĩ trẻ con, ngắt lời nàng bằng những câu hỏi về những vấn đề chẳng có gì liên quan đến cốt truyện và quên ngay điều nó hỏi trước khi Xcarlett kịp nghĩ ra lời giải thích. Còn Uêđ... có lẽ Rhett nói đúng. Có lẽ do sợ nàng. Thật kì cục và điều đó làm nàng đau đớn. Tại sao đứa con trai nàng đứt ruột đẻ ra, đứa con trai độc nhất của nàng lại sợ nàng? Khi nàng tìm cách gợi chuyện nó, nó nhìn nàng bằng đôi mắt nâu dịu dàng của Charlz, lúng búng và vặn vẹo người, đảo hết chân này sang chân kia. Thế nhưng đối với Melanie thì nó nói lem lém và moi hết các thứ trong túi, từ những sợi dây cũ đến giun làm mồi câu cá, ra khoe.
Melanie thật khéo bảo ban dạy dỗ trẻ. Đó là điều không thể chối cãi được. Bé Biu của nàng là đứa trẻ ngoan nhất và đáng yêu nhất Atlanta. Xcarlett hợp với nó hơn cả với con trai của chính mình và bé Biu không hề ngượng nghịu với người lớn và bất cứ lúc nào thấy nàng là tót lên lòng không đợi phải mời. Thằng bé đẹp làm sao, tóc vàng óng, y hệt Ashley! Giá Uêđ giống như Biu... Tất nhiên, sở dĩ Melanie dạy nó tốt như thế là vì nàng chỉ có một đứa con và không phải lo lắng, làm lụng như Xcarlett. Chí ít, Xcarlett cũng tự bào chứa như vậy, nhưng lòng trung thực buộc nàng phải thừa nhận rằng Melanie rất yêu trẻ và ắt sẽ hoan hỉ nếu có một tá con. Và tình yêu thương dạt dào trong nàng tắm tưới cả Uêđ và con cái những người bạn láng giềng.
Xcarlett không bao giờ quên được cú sốc vào cái hôm nàng đi xe đến nhà Melanie để đón Uêđ: khi theo lối đi tới trước cửa nhà, nàng nghe thấy tiếng con trai cất lên bắt chước rất giống tiếng hú của quân nổi loạn... vậy mà ở nhà mình, Uêđ bao giờ cũng lặng lẽ như con chuột nhắt. Và hiên nàng phụ họa với tiếng hú của Uêđ là giọng la the thé của Biu. Bước vào phòng khách, nàng thấy hai đứa đang vung kiếm gỗ xông lên tấn công về phía xôfa. Thấy nàng vào, chúng xấu hổ in bặt và, từ chỗ nấp lom khom sau xôfa, Melanie vừa cười vừa đứng dậy hai tay giữ chặt những trâm cài đầu cùng những lọn tóc xổ ra lõa xõa.
- Đó là trận Ghettizbơg, nàng giải thích. Em là quân Yanki và rõ ràng đang cực kỳ khốn đốn. Đây là tướng Li ( chỉ Biu ) và đây là tướng Pickét ( quàng tay ôm vai Uêđ ).
Phải, Melanie có bí quyết thu phục bọn trẻ mà Xcarlett không bao giờ hiểu nổi.
“ Chí ít Bonni cũng yêu mình và thích chơi với mình “, nàng nghĩ thầm. Nhưng lòng trung thực buộc nàng phải thừa nhận là Bonni yêu Rhett hơn nàng bội phần. Và có lẽ nàng sẽ không bao giờ gặp lại Bonni nữa. Trong tình trạng bặt tin, rất có thể Rhett đang ở Ba Tư hoặc Ai Cập và định ở lại đó mãi mãi cũng nên.
Khi bác sĩ Miđ bảo là nàng có thai, nàng sững sờ bởi vì nàng đang chờ đợi ông chẩn đoán nàng bị uất mật và thần kinh quá căng thẳng. Thế rồi tâm trí nàng vụt trở lại cái đêm cuồng khấu ấy và mặt nàng đỏ dừ lên. Vậy là một đứa bé đã hình thành từ những phút mê li cao độ ấy – mặc dầu những gì tiếp theo đó đã làm lu mờ hồi ức về khoái cảm ngây ngất nọ. Và lần đầu tiên trong đời, nàng vui mừng vì thấy mình sắp có con. Nếu đó là một bé trai! Một bé trai đẹp đẽ chứ không phải một sinh vật nhỏ nhoi nhút nhát như Uêđ. Nàng có thể rảnh rang để dốc mình vào một đứa con nhỏ và có tiền để mở ra cho nó một con đường thênh thang, nàng sẽ hạnh phúc xiết bao! Nàng bỗng cảm thấy một thôi thúc muốn viết thư báo tin cho Rhett qua mẹ chàng ở Charlextơn. Trời đất, chàng phải trở về ngay thôi! Giả sử chàng cứ ở nơi xa cho đến tận sau khi đứa bé ra đời! Nàng sẽ không thể nào giải thích phân trần cho ra lẽ. Nhưng nếu nàng viết cho chàng, chàng sẽ nghĩ rằng nàng muốn chàng quay về nhà và chàng sẽ lấy thế làm thích trí. Mà nàng thì không thể để cho chàng nghĩ là nàng muốn hoặc cần chàng.
Nàng rất mừng vì đã nén được nỗi thôi thúc đó khi tin đầu tiên về Rhett đến với chàng qua một bức thư của bà dì Pôlin ở Charlexten, cho biết Rhett đang ở đó thăm mẹ. Thật nhẹ cả người khi được biết chàng vẫn còn ở trong nước Mỹ, mặc dầu thư bà dì Pôlin đến là khó chịu. Rhett có đưa Bonni đến thăm bà cùng bà dì Iulơli và bức thư không ngớt để ca ngợi.
“ Con bé sao mà đẹp! Lớn lên, chắc chắn nó sẽ là một hoa khôi. Nhưng dì đoán anh nào tán tỉnh nó sẽ gay go với thuyền trưởng Butler đấy, vì dì chưa từng thấy một người cha nào tận tụy như thế bao giờ. Cháu thân yêu ạ, dì muốn thú thật một điều. Cho đến khi gặp thuyền trưởng Butler, dì vẫn cảm thấy cuộc hôn nhân của cháu với anh ta là một kết hợp ghê tởm không vừa đôi phải lứa, vì, tất nhiên ở Charlextơn, không ai nghe nói gì tốt đẹp về anh ta và mọi người đều lấy làm tiếc cho gia đình anh ta. Thực tế, dì Iulơli và dì đây đều phân vân không biết có nên tiếp anh ta hay không... nhưng xét cho cùng, đứa bé thân yêu đó là cháu gọi chúng ta là bà dì. Khi anh ta đến, chúng ta đã ngạc nhiên một cách thú vị, và chúng ta hiểu rằng tin những chuyện ngồi lê đôi mách quả là trái với tinh thần Cơ – đốc. Vì anh ấy thật dễ thương. Lại rất đẹp trai nữa, thưo chúng ta nghĩ, rất nghiêm trang và lịch sự. Và hết lòng hết sức tôn thờ cháu cùng đứa bé.
Và bây giờ, dì phải nói với cháu bé về một điều đã đến tai chúng ta... một điều mà dì Iulơli cũng như dì rất không muốn tin. Dĩ nhiên, chúng ta đã nghe nói là đôi khi cháu có trông coi cái cửa hàng do Kennơđi để lại cho cháu. Chúng ta đã nghe thấy những lời đồn đại, nhưng dĩ nhiên chúng ta không tin. Chúng ta hiểu rằng vào những ngày đầu kinh khủng sau chiến tranh, điều đó có lẽ cần thiết, do hoàn cảnh lúc bấy giờ. Nhưng này thì cháu chả cần gì phải làm thế, theo dì biết, thuyền trưởng Butler rất khá giả, hơn nữa, hoàn toàn có khả năng thay cháu làm quản lý bất cứ công cuộc kinh doanh nào và tài sản nào thuộc quyền sở hữu của cháu. Chúng ta cần biết sự thật về những lời đồn đại ấy và buộc phải hỏi thẳng thuyền trưởng Butler, về những vấn đề làm chúng ta rất khổ tâm.
“ Anh ấy miễn cưỡng kể cho chúng ta rằng các buổi sáng cháu đều ở cửa hàng và không cho phép ai khác giữ sổ sách kế toán. Anh ấy cũng thừa nhận là cháu có cổ phần trong một hay mấy xưởng máy gì đó, ( chúng ta không gặng hỏi thêm anh ấy về điểm này do còn đang bàng hoàng vì cái tin mới mẻ ấy ), nên buộc phải đi đi lại nhiều bằng xe ngựa một mình hoặc với một tên côn đồ mà thuyền trưởng Butler cả quyết là một tên sát nhân... Chúng ta thấy rõ điều đó làm anh đau thắt ruột và nghĩ anh ấy thật chiều cháu... quả thực là một người chồng quá ư bao dung. Xcarlett ạ, phải chấm dứt chuyện đó đi thôi. Mẹ cháu không còn để bảo ban cháu làm ăn buôn bán! Cháu sẽ nhục biết bao khi biết rằng, bằng việc kinh doanh xưởng máy, cháu đã phơi mình trước những xúc phạm của bọn đàn ông thô lỗ cùng những nguy cơ gièm pha của miệng lưỡi thế gian. Những việc làm xa lạ với tính cách phụ nữ như vậy...”
Xcarlett vứt lá thư đọc dở xuống, với một tiếng rủa thề. Nàng có thể hình dung hai bà dì Polin và Iulơli ngồi phán xét nàng trong ngôi nhà nát ở phố Battơri, tay trắng không có gì khác để khỏi chết đói ngoài số tiền hàng tháng do nàng, Xcarlett đây, gửi cho. Xa lạ với tính cách phụ nữ? Lạy Chúa, nếu nàng không phá cách phụ nữ thì rất có thể, chính lúc này đây, dì Pôlin và dì Iulơli chẳng có mái nhà để che đầu. Và chết tiệt cái nhà anh chàng Rhett lại đi kể là nàng trực tiếp nắm cửa hàng, giữ sổ sách kế toán và cai quản các xưởng cưa! Có thật là anh ta miễn cưỡng không? Nàng biết rõ Rhett khoái làm cho các bà già coi chàng là nghiêm trang, lịch sự và dễ thương, một người chồng tôn thờ vợ, một người cha hết lòng thương yêu con. Hẳn chàng thích hành các bà bằng việc mô tả những hoạt động của nàng liên quan đến cửa hàng, các xưởng cưa và tiệm giải khát. Thật quỉ quái. Tại sao những điều tai ác như vậy lại làm chàng khoái chí đến thế?
Nhưng chẳng mấy chốc cả cơn giận dữ này cũng chuyển thành thờ ơ. Gần đây, cuộc sống, đối với nàng, đã mất đi biết bao nhiêu vẻ thú vị say mê. Giá nàng có thể nắm bắt lại tình cảm rộn ràng và sôi nổi đối với Ashley... giá Rhett về nhà và làm cho nàng cười vui!
Hai cha con trở về nhà không báo trước. Tín hiệu đầu tiên của sự trở về ấy là tiếng hành lý bị quăng đánh bịch xuống sàn tiền sảnh và tiếng Bonni gọi “ Mẹ ơi”.
Xcarlett hối hả chạy từ phòng riêng ra đầu cầu thang và trông thấy con gái xoạc đôi chân ngắn mũm mĩm cố gắng leo những bậc lên gác, tay ghì chặt vào ngực một con mèo con lông vằn, vẻ cam chịu.
- Bà cho con đấy, Bonni phấn khởi kêu lên, túm cổ chú mèo giơ lên.
Xcarlett bế xốc Bonni lên, hôn nó, lấy làm mừng là sự có mặt của con bé đỡ cho nàng phải một mình giáp mặt Rhett ngay phút đầu tiên. Nhìn vượt qua đầu Bonni nàng trông thấy chàng đang trả tiền người lái xe ở hàng lang dưới nhà. Chàng ngước nhìn lên, thấy nàng và ngả mũ cúi chào, tay vung rộng. Tim nàng thót lên khi gặp cặp mắt đen của chàng. Bất kể chàng là gì, bất kể chàng đã làm gì, nay chàng đã về nhà và nàng lấy làm sung sướng!
- Mammy đâu? Bonni hỏi, giẫy giụa trong vòng tay Xcarlett và nàng miễn cưỡng đặt nó xuống đất.
Đón chào Rhett với thái độ thản nhiên vừa phải, điều đó sẽ khó hơn nàng dự kiến đấy! Huống hồ lại phải báo cho chàng biết về cái thai mới này! Nàng nhìn vào mặt chàng trong khi chàng lên cầu thang, cái bộ mặt đen uể oải, trơ lì, không chút biểu cảm. Không, nàng sẽ đợi đã. Nàng không thể nói với chàng ngay bây giờ được. tuy nhiên, những cái tin thuộc loại này trước hết phải dành cho người chồng vì người chồng bao giờ cũng sung sướng đón nhận một tin như vậy. Nhưng nàng không cho rằng chàng sẽ sung sướng với chuyện này.
Nàng đứng trên sàn đầu cầu thang, tựa vào hàng lan can và tự hỏi liệu chàng có hôn mình. Chàng không hôn. Chàng chỉ nói: “ Trông mặt bà nhợt nhạt đấy, Butler phu nhân ạ. Thiếu phấn hồng chăng?”.
Không một lời bày tỏ ý nhớ mong nàng, dù chỉ ngoài miệng. Và chả gì chàng cũng có thể hôn nàng trước mặt Mammy chứ! Bà này, sau khi nhín chân chào, dẫn Bonni theo hành lang về buồng trẻ. Chàng đứng bên nàng trên sàn đầu cầu thang, mắt lơ đãng ngắm nàng.
- Liệu có thể do nhớ tôi mà bà xanh xao đến như thế không? chàng hỏi, miệng mỉm cười, nhưng mắt vẫn nghiêm.
Vậy là thái độ của chàng sẽ như thế đấy. Chàng vẫn sẽ khả ố như xưa nay vốn thế. Đột nhiên, cái thai trong bụng nàng bỗng trở thành một gánh nặng phát ớn, thay vì là một cái gì nàng đã mang một cách hoan hỉ, và người đàn ông đứng hờ hững trước mặt nàng với chiếc mũ Panama rộng vành cầm ngang hông bỗng thành kẻ thù độc địa nhất của nàng, nguyên nhân gây nên mọi nỗi khốn khổ của nàng. Khi nàng trả lời, mắt nàng lóe ánh hiểm ác, một ánh hiểm ác quá rõ ràng không thể lầm được, quá hiển lộ không thể không thấy, khiến nụ cười vụt biến khỏi mặt Rhett.
- Nếu tôi xanh xao, đó là lỗi tại anh, chứ đâu phải vì tôi nhớ anh, đồ hợm hĩnh. Đó là vì...
Ôi, nàng đâu có muốn báo cho chàng biết theo cách này, song những lời nóng bỏng cứ ào ào dâng lên môi nàng và nàng ném chúng vào mặt chàng, bất cần đám gia nhân có thể nghe thấy.
- Đó là vì tôi đang có mang!
Rhett đột nhiên nghẹn thở và chàng đưa mắt lướt nhanh khắp người nàng. Chàng bước vội một bước về phía nàng, như để nắm lấy cánh tay nàng nhưng nàng xoay người né ra, và trước vẻ căm thù trong mắt nàng, mặt chàng bèn đanh lại.
- Thật ư? Chàng lạnh lùng nói. Vậy ai là cha đứa bé? Ashley?
Nàng níu lấy trụ cuối tay vịn cầu thang, xiết chặt đến độ hai cái tai con sư tử chạm trên đó cắm vào lòng bàn tay làm nàng đau nhói. Mặc dù đã biết chàng đến chân tơ kẽ tóc, nàng vẫn không lường trước được lời nhục mã ấy. Tất nhiên, đó là chàng đùa, nhưng có những câu đùa quá gớm ghiếc không sao chịu nổi. Nàng những muốn cào những móng tay sắc nhọn của mình vào mắt chàng để xóa đi cái ánh kì lạ lấp lánh trong đó.
- Quỉ bắt anh đi! Nàng nói, giọng run lên cuồng giận. Anh... Anh thừa biết đó là con anh. Mà bây giờ tôi chẳng cần nó nữa, cũng như anh vậy thôi. Khôn... không một người đàn bà nào lại muốn có con với một tên đểu cáng như anh. Tôi cầu ước... Ôi, lạy Chúa, tôi cầu sao đó là con của bất kì ai, trừ anh!
Nàng thấy bộ mặt ngăm đen của chàng thay đổi đột ngột, rúm ró lại vì giận dữ cộng với một cái gì mà nàng không phân tích nổi.
“ Thế đấy!” nàng nghĩ thầm với một niềm thích thú bừng bốc trong lửa giận, “ thế đấy! Mình đã điểm trúng huyệt anh ta!”
Nhưng cái mặt nạ trơ trơ mọi khi lại phủ lên mặt chàng. Chàng vuốt một bên ria mép.
- Đừng lo, chàng vừa nói vừa quay đi, biết đâu cô có thể sảy thai cũng nên.
Trong một lúc đầu óc quay cuồng, nàng hình dung những gì gắn liền với việc mang thai, những cơn buồn nôn xé ruột, thời gian chờ đợi chán ngắt, thân hình xồ xề ra, những giờ trở dạ đau đớn. Những điều mà không người đàn ông nào ý thức nổi. Vậy mà chàng dám đùa. Nàng những muốn cào xé chàng. Chỉ có trông thấy máu trên bộ mặt ngăm đen của chàng, nàng mới có thể nguôi nỗi đau trong tim. Nàng lao về phía chàng, nhanh như con mèo, nhưng bằng một động tác nhẹ nhàng, chàng bước sang bên, tay vung lên gạt nàng ra. Lúc đó, nàng đang đứng bên rìa bậc trên cùng của cầu thang mới đánh xi, và vì cánh tay mang cả đà của toàn bộ trọng lượng thân mình nàng vấp phải cánh tay chàng giơ ra ngăn chặn lại, nàng mất thăng bằng. Nàng chới với toan níu lấy trụ cột cuối tay vịn cầu thang và tóm trượt. Nàng ngã lộn xuống cầu thang, cảm thấy mạn sườn đau nhói đến xây xẩm mặt mày khi va người vào các bậc. Và, quá choáng váng không hãm lại được, nàng cứ thế lăn hoài lăn hoài xuống đến chân cầu thang.
Đây là lần đầu tiên Xcarlett bị ốm, trừ những khi sinh con và, cách nào đó, những lần ấy là không kể. Những đận sinh nở nàng đâu có thấy tuyệt vọng và khiếp sợ như bây giờ khi mà nàng vừa yếu lả, đau đớn, vừa hoang mang. Nàng biết mình ốm nặng hơn mức mọi người dám nói với nàng, mơ hồ cảm thấy mình có thể chết. Mỗi lần thở, chỗ xướng sườn gãy lại như bị dao đâm. Đầu và mặt thâm tím luôn luôn nhức nhối. Toàn thân như bbị những con quỉ rứt từng miếng thịt bằng kìm nung đỏ và nhay cứa bằng dao cùn, khiến cho nàng có những quãng ngắn kiệt lực đến nỗi không kịp hồi lại trước khi lũ quỉ trở lại tiếp tục tra khảo. Không, sinh đẻ đâu có như thế nầy. Chỉ hai giờ sau khi Uêđ hoặc Ilơ hoặc Bonni lọt lòng, nàng đã có thể ăn rất ngon miệng, nhưng bây giờ nghĩ đến bất cứ gì trừ nước lạnh, nàng đều cảm thấy buồn nôn.
Muốn có con thì sao mà dễ thế và không muốn có nữa thì sao mà đau đớn! Thật kì lạ, ngay cả trong lúc đau đớn này, nàng vẫn cảm thấy day dứt biết bao khi biết mình sẽ không có đứa con nay nữa! Càng kì lạ hơn vì đây mới kể là đứa con đầu tiên nàng thực tình muốn có. Nàng cố gắng nghĩ xem tại sao nàng muốn có nó, song đầu óc nàng quá mệt mỏi rồi. Cái chết đang lởn vởn trong phòng, nàng không hơi sức nào mà đối đầu với nó, đánh lui nó và nàng đâm khiếp hãi. Nàng muốn có ai đó đầy sức mạnh kề bên, nắm tay nàng và đánh đuổi cái chết đi cho đến khi nàng hồi sức đủ mức để tự mình chống chọi lại.
Cuồng nộ đã chìm trong đau đớn và lúc này, nàng cần Rhett. Nhưng chàng không có ở đó và nàng không dám nhờ người gọi chàng.
Hồi ức cuối cùng của nàng về Rhett là hình ảnh chàng bước xuống bế nàng lên trong hành lang tối, dưới chân cầu thang, mặt tái nhợt, sạch trơn mọi biểu cảm ngoài nỗi kinh hoàng, giọng khàn đi cuống cuồng gọi Mammy. Sau đó, nàng nhớ mang máng là mình được mang lên gác, trước khi đầu óc tối sầm lại. Rồi là cái đau mỗi lúc một tăng và căn buồng lao xao nhiều giọng nói xen lẫn tiếng chân hối hả lên cầu thang và rón rén dọc hành lang trên gác. Rồi thì vụt một cái như ánh chớp sáng lòa, ý thức về một cái chết làm nàng hoảng sợ, đột nhiên muốn kêu thét lên một cái tên nhưng tiếng thét ấy chỉ thành một thì thào.
Tuy nhiên, tiếng thì thào tuyệt vọng ấy lập tức có hồi đáp. Đâu đó, trong bóng tối bên cạnh giường, giọng nói êm dịu của người được Xcarlett gọi cất lên với âm sắc của một bài hát ru:
-Em đây, chị thân yêu. Em ở ngay đây suốt từ nãy đến giờ.
Melanie cầm tay nàng lên, lặng lẽ áp vào má mình và cái chết cùng nỗi sợ cũng lui dần. Xcarlett cố quay lại để thấy được mặt Melanie, nhưng không đủ sức. Ờ, Melanie sắp đẻ mà bọn Yanki đang tới. Thành phố đang bốc cháy, phải đi mau, đi mau thôi. Nhưng Meli đang trở dạ, không thể hối thúc được. Mình phải ở lại với cô ấy cho đến khi đứa bé lọt lòng, mình phải mạnh mẽ vì Meli cần sức mạnh của mình. Meli đang đau dữ dội... quỉ sứ đang hành hạ cô ấy bằng kìm nung đỏ, bằng những lưỡi dao cùn và những cơn đau trở đi trở lại như sóng dồi. Mình phải nắm lấy Meli.
Nhưng rút cục, bác sĩ Miđ đây rồi, ông ta đã đến, mặc dầu đám lính ở ga đang cần ông ấy, vì nàng nghe thấy ông bảo: “ Mê sảng. Thuyền trưởng Butler đâu rồi?”
Đêm tối mù mịt, rồi ánh sáng bùng lên, lúc thì chính nàng đang trở dạ, lúc lại là Melanie kêu, nhưng qua suốt diễn biến này, Meli vẫn ở đó, đôi bàn tay cô ấy mát rượi và cô ấy không làm những cử chỉ lo lắng vô ích hoặc thổn thức như là bà cô Pitti. Bất cứ lúc nào Xcarlett mở mắt, nói: “ Meli?” đều thấy tiếng Melanie trả lời. Và thường thường những lúc đó, nàng sắp sửa thì thầm: “ Rhett... tôi cần Rhett “ thì lại chợt nhớ, như trong mơ, rằng Rhett không cần nàng, rằng Rhett có bộ mặt nhăm đen như một người Anh – điêng và chàng cười giễu nhe hai hàm răng trắng nhởn. Mình cần anh ta nhưng anh ta đâu có cần mình.
Có lần nàng gọi “ Meli “ và thấy tiếng Mammy: “ U đây, em bé “. Bà già đặt một miếng vải mát lên trán Xcarlett và nàng cáu kỉnh kêu “ Meli... Melanie “ liên hồi, nhưng hồi lâu chẳng thấy Melanie đâu. Vì lúc đó Melanie đang ngồi trên mép giường của Rhett trong khi Rhett say mèm, lồm cồm trên sàn, nức nở khóc, đầu gục vào lòng nàng.
Mỗi lần ra khỏi phòng Xcarlett, Melanie đều thấy Rhett ngồi trên giường mình, cửa phòng mở rộng, nhìn sang cửa phòng bên kia hành lang. Phòng chàng bừa bãi, đẫy những mẩu xì – gà và những đĩa thức ăn không đụng đến. Giường nệm tứ tung, lộn xộn và chàng ngồi trên đó. Râu ria không cạo, mặt mày đột nhiên hốc hác, hút thuốc liên miên. Chàng không hề hỏi gì những khi thấy Melanie. Bao giờ nàng cũng chỉ đứng ở cửa phòng thông báo: “ Rất tiếc, tình trạng chị ấy càng trầm trọng “ hoặc: “ không chị ấy chưa hỏi anh đâu. Anh thấy đấy, chị ấy đang mê sảng”, hoặc “ anh không nên từ bỏ hi vọng, thuyền trưởng Butler ạ. Để em pha cho anh chút cà phê nóng và dọn cái gì cho anh ăn. Anh cứ thế thì đến ốm mất “.
Tim nàng luôn luôn nhói vì thương Rhett, mặc dù nàng đã mệt và buồn ngủ tới mức gần như không còn cảm thấy gì. Làm sao người ta có thể nói những điều bỉ ổi đến thế về anh ấy – nào là anh ấy không có tim, nào là anh ấy độc ác và bạc tình với Xcarlett, trong khi mình đang thấy anh ấy gầy đi ngay trước mắt, thấy rành rành sự đau đớn trên mặt anh ấy? Tuy mệt bã người, nàng vẫn cố dịu dàng ân cần hơn bình thường, mỗi khi thông báo diễn biến bệnh trạng của Xcarlett. Nom chàng như một vong hồn tội lỗi đang chờ giờ phán xử - như một đứa bé bất thần bị ném vào một thế giới cừu địch. Song lẽ, đối với Melanie, ai mà chẳng bé bỏng.
Nhưng, khi rốt cuộc, nàng vui vẻ đến tận cửa phòng Rhett để báo tin là Xcarlett đã đỡ, nàng hoàn toàn bị bất ngờ trước cảnh tượng nàng thấy ở đó. Một chai Uytxki đã cạn hết nửa đặt trên chiếc bàn cạnh giường và căn phòng sực mùi rượu. Rhett ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn nàng và những có hàm của chàng run lên mặc dầu chàng đã cố nghiến chặt răng:
- Cô ấy chết rồi phải không?
- Ồ, không. Chị ấy đỡ nhiều rồi.
Chàng vừa nói: “ Ôi, lạy Chúa tôi!” vừa đưa hai tay lên ôm đầu. Melanie thấy đôi vai rộng của chàng run lên như bị một cơn rét và trong khi ái ngại nhìn chàng, nỗi thương cảm của nàng bỗng chuyển thành kinh hãi vì nàng thấy là chàng đang khóc. Melanie chưa bao giờ thấy một người đàn ông khóc mà đây lại là Rhett chứ không phải ai khác, Rhett, con người ngược ngạo là thế, nhạo báng là thế, luôn luôn tự tin là thế.
Cái tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng chàng phát ra khiến nàng khiếp đảm. Nàng hốt hoảng nghĩ rằng Rhett say rượu mà nàng thì vốn sợ người say. Nhưng khi chàng ngẩng đầu lên và Melanie bắt gặp ánh mắt chàng, nàng liền bước nhanh vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lạ tới bên chàng. Tuy nàng chưa bao giờ thấy một người đàn ông khóc, nhưng nàng đã lau khô nước mắt của nhiều đứa bé. Khi nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai chàng, Rhett đột ngột ôm lấy chân nàng. Chưa kịp hiểu ra sao, nàng đã thấy mình ngồi trên giường và Rhett quì dưới sàn, đầu gục vào lòng nàng, cả hai cánh tay và hai bàn tay vừa ghì vừa níu lấy nàng như điên, làm nàng phát cáu.
Nàng dịu dàng vuốt mái tóc đen, giọng vỗ về: “ Thôi! Thôi! Thôi nào! Chị ấy sắp khỏe rồi mà”.
Nghe vậy, chàng càng ghì chặt và bắt đầu nói, giọng khàn khàn và nhanh liến thoắng như gửi tâm sự vào một nấm mồ sẽ không bao giờ để lộ bí mật. Lần đầu tiên trong đời, chàng bộc bạch sự thật, nàng hoàn toàn không hiểu và hết sức dịu dàng như mẹ dỗ con. Chàng kể đứt quãng, đầu gục vào lòng nàng, tay giật giật những nếp váy của nàng. Tiếng chàng lúc thì nhòe đi, nghẹn lại, khi vang lên bên tai nàng quá rành rõ, những lời thú tội và tự sỉ nhục gay gắt, chua chát, kể về những điều nàng chưa từng nghe thấy ai thổ lộ, kể cả người cùng giới, những điều bí mật khiến nàng nóng bừng má e thẹn và lấy làm may là chàng đang gục đầu xuống không trông thấy.
Nàng vỗ vỗ đầu chàng như thể đối với bé Biu và nói:
- Thôi, thuyền trưởng Butler, anh không nên kể cho em nghe những điều đó! Lúc này anh không bình thường, đứng nói nữa!
Nhưng giọng chàng vẫn tiếp tục như một dòng thác dữ trào tuôn và chàng níu lấy áo nàng như thể đó là hi vọng cuối cùng của đời mình.
Chàng tự kết tội mình về những việc mà nàng không hiểu nổi, chàng lẩm bẩm nhắc tên Bel Ươtlinh rồi vừa lắc nàng thật mạnh vừa kêu lên:
- Tôi đã giết Xcarlett, tôi đã giết cô ấy. Cô không hiểu gì cả. Cô ấy không muốn có đứa bé này và...
- Anh phải im đi! Anh quẫn trí rồi! Không muốn có con! Chao, tất cả phụ nữ đều muốn....
- Không! Không! Cô thì muốn có con, nhưng Xcarlett lại không muốn. Không muốn có con với tôi...
- Anh đừng nói nữa!
- Cô không hiểu. Xcarlett không muốn có con và tôi đã ép cô ấy. Cái... cái thai này... là lỗi tại tôi. Chúng tôi đã không ngủ chung phòng từ...
- Im, thuyền trưởng Butler! Ai lại nói....
- Bữa ấy tôi say, tôi phát rồ và tôi muốn xúc phạm cô ấy... vì cô ấy đã xúc phạm tôi. Tôi muốn... và tôi đã làm... nhưng cô ấy không cần tôi. Cô ấy không bao giờ thèm đến tôi. Xưa nay, cô ấy không bao giờ màng đến tôi và tôi đã cố... tôi tìm mọi cách và...
- Ôi, em xin!
- Và mãi đến hôm kia tôi mới biết cô ấy có mang... thì cô ấy lại ngã. Cô ấy không biết tôi ở đâu để viết thư báo tin... nhưng nếu cô ấy biết, cô ấy cũng chẳng viết cho tôi đâu. Tôi xin nói với cô... tôi xin nói với cô là nếu tôi biết thì tôi... đã về thẳng nhà... dù cô ấy có muốn tôi về hay không...
- À, vâng, em biết là anh ắt làm thế!
- Lạy Chúa, mấy tuần này quả là tôi điên, vừa điên vừa say! Và khi ở trên cầu thang, Xcarlett nói cho tôi biết... thì tôi đã làm gì? Tôi đã nói gì? Tôi cười và bảo: “ Đừng lo, biết đâu cô có thể sẩy thai cũng nên”. Thế là cô ấy...
Mặt Melanie đột nhiên tái đi và đôi mắt giương to khiếp hãi khi nàng nhìn xuống cái đầu tóc đen đang quằn quại đau đớn trong lòng mình. Nắng chiều tràn vào cửa sổ để mở và bỗng nhiên, tựa như lần đầu tiên, nàng nhận thấy đôi bàn tay nâu nâu của chàng sao mà to, khỏe với nạm lông đen dày phủ kín mu. Bất giác, nàng rụt lại né đôi bàn tay ấy. Chúng có vẻ háu mồi, tàn bạo, tuy nhiên, xoắn vào nhau giữa những nếp váy của Melanie, nom chúng lại gãy rời, bất lực.
Liệu có thể là anh ấy đã nghe thấy và tin những lời bịa đặt phi lý về Xcarlett và Ashley, rồi đâm ghen? Đúng là anh ấy đã rời thành phố ngay sau khi nổ ra vụ tai tiếng, nhưng... Không, không thể là như thế. Thuyền trưởng Butler bao giờ cũng ra đi đột ngột. Anh ấy không thể tin những chuyện ngồi lê đôi mách. Anh ấy thừa biết phân biệt thật giả. Nếu nguyên nhân phiền muộn là thế, chẳng lẽ anh ấy không tìm cách bắn Ashley? Hoặc chí ít là đòi phải giải thích rõ ràng?
Không, không thể là như thế. Đây chỉ là do anh ấy đã say lại quá căng thẳng đâm ốm và đầu óc anh cuồng loạn lên như người mê sảng, lảm nhảm tuôn ra những điều tưởng tượng lung tung. Đàn ông không chịu đựng được căng thẳng như đàn bà. Có chuyện gì đã làm anh ấy xáo đảo, có lẽ là một chuyện cãi lộn nhỏ với Xcarlett rồi anh ấy tưởng tượng phóng đại lên. Có thể một số điều ghê gớm anh ấy nói là có thật, nhưng không thể là tất cả. Ồ, chắc chắn, điều cuối cùng không thể là thật được. Không người đàn ông nào có thể nói vậy với người đàn bà mình yêu say mê như Rhett yêu Xcarlett. Melanie chưa bao giờ thấy điều xấu, chưa bao giờ thấy sự tàn ác và giờ đây, lần đầu tiên nhìn vào những cái đó, nàng thấy thật khó tin. Anh ấy say và ốm đấy thôi. Mà trẻ con ốm thì cần được chiều một chút.
- Thôi! Thôi! Nàng nói giọng êm ái. Đừng nói nữa, em hiểu.
Chàng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt vằn tia máu ngước nhìn nàng, hung dữ, gạt tay nàng ra.
- Không, lạy Chúa, cô không thể hiểu được... Cô.. cô quá tốt nên không thể hiểu được đâu. Cô không tin tôi nhưng tất cả những cái đó là có thật và tôi là một con chó. Cô có biết tại sao tôi làm thế không? Tôi phát điên phát cuồng vì ghen. Cô ấy không bao giờ yêu tôi, mà tôi cứ ngỡ có thể làm cho cô ấy yêu mình. Nhưng cô ấy chẳng bao giờ thiết đến tôi. Cô ấy không yêu tôi. Cô ấy yêu...
Đôi mắt say dữ, đắm đuối của chàng bắt gặp cái nhìn của Melanie và chàng ngừng bặt, miệng há hốc, như thể lần đầu tiên nhận ra mình đang nói với ai. Mặt nàng tái nhợt và căng thẳng, nhưng mắt nàng bình tĩnh, dịu dàng, đầy thương cảm và lộ rõ vẻ không tin. Đôi mắt nâu ấy sáng rực một niềm thanh thản và vẻ ngây thơ nơi đáy sâu hiền dịu của chúng như một đòn quất vào mặt chàng, xua đi phần nào hơi men trong óc, chặn đứng những lời điên dại đang ào ào tuôn ra từ miệng chàng. Chàng đâm ấp úng, mắt lảng đi tránh mắt nàng, chớp nhanh cố định thần lại.
- Tôi là một tên đê mạt, chàng lầm rầm, lại gục đầu vào lòng nàng một cách mệt mỏi. Nhưng chưa đến nỗi đê mạt quá đáng. Và nếu tôi nói với cô thế, cô sẽ không tin, phải không? Cô quá tốt nên mới không tin. Trước khi gặp cô, tôi chưa từng biết một người nào tốt thực sự. Cô không tin, phải không?
- Không, em không tin, Melanie nói, giọng dỗ dành, lại vuốt tóc chàng. Chị ấy sắp bình phục rồi. Thôi nào, thuyền trưởng Butler! Đứng khóc, anh! Chị ấy sắp khỏi rồi.
..........................
( 1 ) Có hai Cromwell: Thomas Cromwell ( 1485 – 1540 ) và Oliver Cromwell ( 1599 – 1658 ) đều là chính trị gia người Anh. Có lẽ đây là Oliver Cromwell vì ông này, sau khi thiết lập chính phủ Cộng hòa Anh đã chiếm lại Ailen .