Cuồng Đồ Tu Tiên Chương 144 -145: Danh nhân.

Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
Chương 144-145: Danh nhân.

Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm





Biết được mục đích thực sự của Diệp Không, trong nội tâm của Tiểu Hồng cũng thư thái không ít, biết rõ Bát thiếu gia là không đành lòng trách phạt nàng, mà nàng quỳ gối giữa hai chân Diệp Không cũng cảm thấy từng trận nhiệt lực đánh úp vào mặt, quay đầu lại thoáng nhìn qua Lô Cầm, phát hiện nơi này là góc chết của ánh mắt nàng, vì vậy Tiểu Hồng cũng đánh bạo bắt được Tiểu Diệp Không.

Diệp Không chột dạ nhìn thoáng qua Lô Cầm, phát hiện nàng không có chú ý, vì vậy cũng sẽ không có đẩy Tiểu Hồng ra, cảm nhận lấy cảm giác tê dại mà ma thủ của Tiểu Hồng mang lại

- Tàng Xuân Lâu có ghế lô không vậy? Huynh muốn dẫn mẹ đến xem, nhất định là mẹ cũng rất thích xem tuồng.



Diệp Không hít một hơi khí lạnh rồi nói.

Tuy Tàng Xuân Lâu vì rạp hát đã chuyên môn mở một chỗ riêng biệt, nhưng dù sao Trần Cửu Nương cũng là di nương của Diệp phủ, nếu như truyền đi, thê thiếp của Diệp Hạo Nhiên đi Tàng Xuân Lâu, thanh danh này liền khó nghe rồi.

Còn có một nguyên nhân, trên mặt Trần Cửu Nương không phải có một khối sẹo lớn sao, nếu như đi ra ngoài khó tránh khỏi mọi người sẽ vây xem, cho dù Diệp Không có ngưu hơn nữa, hắn cũng không ngăn được người khác quăng tới ánh mắt khác thường, điều này sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với tâm lý của Trần Cửu Nương.

Nếu có ghế lô vậy liền dễ dàng, đồng thời, Diệp Không cũng càng thêm chờ mong vì Trần Cửu Nương đi tìm dược vật trị mặt, mình đã có thể sử dụng pháp khí rồi. Để cho lão nương đường đường chính chính xuất hiện trước mặt người khác, đây là tâm nguyện lớn nhất của Diệp Không, hắn tin tưởng ngày đó cũng không còn xa.

- Đương nhiên là có ghế lô,tại lầu hai, lần trước muội cùng ca ca của muội chính là ngồi ở lầu hai xem.

Lô Cầm nói ra.

- Như vậy thì tốt, buổi chiều có thể mang theo mẹ...cùng đi.

Diệp Không không khỏi hít một hơi thật sâu, nha đầu Tiểu Hồng chết tiệt kia thật sự quá lớn gan, dám đem thắt lưng của hắn cởi bỏ, đem vật kia thả ra ngoài.

- Khanh khách.

Tiểu Hồng cũng biết mình lớn mật, trong đôi mắt đẹp tràn đầy xuân ý, chớp mắt cười cười với Diệp Không, cái loại thần thái câu hồn đoạt phách này.

Lô Cầm vẫn không có phát giác ra hai người này đang làm gì, nàng nghe thấy Tiểu Hồng bật cười, liền hỏi:

- Tiểu Hồng tỷ, tỷ cũng chưa xem Long Hổ huynh đệ hội phải không? Buổi chiều đi cùng chứ?

- Đương nhiên.

Tiểu Hồng ứng phó một tiếng.

- Tỷ đương nhiên là muốn đi. Tỷ cũng chưa có xem đây này, mỗi ngày nghe những gia đinh cùng nha hoàn kia đàm luận cái gì gà rừng, vỏ chuối, bốn mắt, tỷ cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa, nghe đều nghe không hiểu.

- Na Nhĩ cùng Lạc Ngũ, gà rừng cùng vỏ chuối, đó là nhân vật chính số một cùng số hai đấy, bốn mắt chính là tên bộ khoái xấu xa, hiện tại ở Nam Đô thành này không người nào là không biết nha!

Lô Cầm cười nói thêm:

- Bất quá những ngoại hiệu này cũng rất kỳ quái, tỷ nói những tên du côn kia ngoại hiệu cũng kêu bằng nhủ danh, ví dụ như Tiểu Bảo á..., Đại Cường á..., cho tới bây giờ muội cũng không biết là có những ngoại hiệu kỳ quái như vậy nữa.

- Uh, tỷ cũng không rõ cái đó, nếu như là nhân vật giang hồ, thì nên lấy một cái ngoại hiệu vang dội chứ, ví dụ như nhất kiếm phong hầu, Nhất đao phá sơn .v.v. ha ha, nào có người gọi là gà rừng, vỏ chuối chứ?

Công phu giả bộ của nữ nhân thật đúng là lợi hại, đầu ngón tay Tiểu Hồng hoạt động, nhưng ngoài miệng lại không có chút sơ hở nào, Lô Cầm một chút cũng không nghi ngờ.


Tiểu Hồng lợi hại như thế, bản thân cũng không thể chân mềm được. Diệp Không nhưng thật ra là rất hưởng thụ, một bên là nha đầu như hoa như ngọc mang đến cho hắn từng đợt khoái cảm, bên người còn có một tiểu muội xinh đẹp tinh khiết không biết một chút gì, loại hưởng thụ này quả thực là trước kia có nghĩ cũng không thể nghĩ ra được nha.

- Gà rừng vỏ chuối còn có thể hiểu được, thế nhưng cái ngoại hiệu bốn mắt này, muội đến bây giờ cũng không hiểu được.

Lô Cầm có chút suy tư nói ra.

- Ha ha, các ngươi đây liền không hiểu, bốn mắt chính là ánh mắt của hắn không được tốt nha, bốn con mắt đều không bằng hai mắt của người ta.

Diệp Không cũng nghiêm túc nói ra, nói chuyện chính là một chút cũng không run, hắn vừa nói chuyện với Lô Cầm, tay lại để xuống dưới bàn, chỉ vào tiểu huynh đệ, lại chỉ vào khóe miệng ưu mỹ của Tiểu Hồng.

- Bốn con mắt không bằng hai con mắt? Cái này là cái kiểu giải thích gì vậy, vậy tại sao không gọi là sáu mắt tám mắt, mà phải gọi là bốn mắt chứ?

Lô Cầm không rõ lắm hỏi thăm.

Cũng không thể nói cho ngươi biết kính mắt a? Diệp Không phiền muộn nói:

- Tóm lại bốn con mắt ý chỉ rằng con mắt không được, bốn mắt chính là mắng chửi người con mắt không dùng được rồi

- Ah...

Lô Cầm một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, đón lấy cười nói:

- Hèn gì những cái tên này đều kỳ lạ như vậy, thì ra đều là do huynh đặt đấy! Có phải hay không?

Diệp Không lại biểu lộ rất kỳ quái, vừa cười vừa nói:

- Nha đầu thông minh, kỳ thật mấy cái tên đó là lúc rảnh rỗi ta tùy tiện nói mấy cái, mấy ca ca của ngươi cũng không biết sửa lại.

Diệp Không tại sao có biểu lộ cổ quái, bởi vì hắn cảm giác được tiểu huynh đệ của mình đang ở trong một địa phương mềm mại trơn trượt, vừa cúi đầu nhìn, dĩ nhiên là trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hồng.

Thanh xuân nữ hài, khuôn mặt như hoa tươi đẹp khắp bốn mùa, Tiểu Hồng lại là cực thẹn, trên mặt đỏ bừng, thứ đồ vật đáng chết nào đó dán lên, lập tức làm cho Diệp Không hầu như muốn thu binh đầu hàng.

Mặt Tiểu Hồng càng đỏ hơn, nàng vẫn có chút không dám cho thứ đó vào miệng, cho nên đành phải dán trên gương mặt, nóng, căng phồng, bị phỏng, cái loại cảm giác này làm cho nàng cũng cảm thấy cảm xúc trào dâng mãnh liệt.

Lúc này Lô Cầm lại nói:

- Diệp Không ca ca, huynh cũng không biết, mấy người này hiện tại có thể phất lên, còn có nữ nhân vật chính Tình Mai kia, hiện tại tiền diễn xuất đều là mười lượng bạc, mỗi ngày chỉ cần bọn hắn bước ra khỏi cửa, liền có rất nhiều người hâm mộ đuổi theo muốn nhìn bọn hắn, muốn kí tên, tặng quà...

Tiểu Hồng dù đang bận việc vẫn không quên chen miệng vào:

- Xem tuồng thì xem tuồng, còn tặng quà? Những người này thực nhàm chán.

Diệp Không vỗ vỗ tóc của Tiểu Hồng, cười nói:

- Thứ này chính là Fans hâm mộ, mặc kệ là thời đại gì, luôn sẽ có minh tinh, có minh tinh thì cũng sẽ có truy tinh tộc, muội không biết, có chút truy tinh tộc có thể hâm mộ tới điên cuồng, làm ra những hành vi không giống ai.

Lô Cầm nghe được cái hiểu cái không, gật đầu nói,

- Diệp Không ca ca nói cũng có lý, những người kia xác thực rất điên cuồng. Nghe nói có không ít truy tinh tộc đi hơn mấy trăm dặm từ các quận quanh Hàng Châu tới đây chỉ để xem phong thái của gà rừng. Còn nghe đồn có mấy người nữ truy tinh tộc trên đường đi bị hổ ăn chết, các nàng chịu nhiều đau khổ mới đến được Nam Đô thành, chính là vì có thể được liếc mắt nhìn gà rừng.

Những Fans hâm mộ này cũng quá ngang bướng đi à nha, quả thực là đầu bò nha!



Nguồn: tunghoanh.com/cuong-do-tu-tien/chuong-145-l8Kaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận