Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-- o --
Chương 169-170: Bách Hồn Phiên.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan
- Có chút bất đồng.
Hoàng Tuyền lão tổ kiến thức rộng rãi, giảng giải:
- Hồn phiên này hút linh hồn vào cần phải luyện hóa để biến thành lệ quỷ, nếu như người hút vào một lúc quá nhiều hồn phách, muốn luyện hóa sẽ tốn rất nhiều thời gian.
- Mà túi chiêu hồn hút linh hồn vào trong lại không cần chủ nhân luyện chế, trải qua một thời gian ngắn thì những linh hồn kia sẽ tự biến thành lệ quỷ. Một cái bất đồng khác nữa chính là hồn phiên chỉ có thể hút hồn phách vào, hoặc là Kim Đan, Nguyên Anh, nhưng túi chiêu hồn có thể cất người sống vào, chậm rãi luyện chết.
Diệp Không nghe rõ lại nói tiếp:
- Vậy thì túi chiêu hồn vẫn tốt hơn, nếu như ta hấp thu một nghìn linh hồn một lúc, đến lúc luyện chế không phải mệt chết à?
Hoàng Tuyền lão tổ cười nói:
- Ngươi thật là ngu xuẩn, tuy rằng luyện chế phiền toái thế nhưng đối với nhưng tu sĩ cấp cao lại không mất bao nhiêu thời gian. Cho dù Thập Vạn Hồn Phiên thì cũng chỉ cần luyện chế không tới mười năm là đại thành.
- Mà tuy rằng túi chiêu hồn không cần ngươi động thủ nhưng lại tốn thời gian rất dài. Một cái linh hồn cấp thấp chỉ cần nhấc tay luyện chế là xong. Nhưng nếu ngươi đặt linh hồn đó ở trong túi chiêu hồn, phải chờ bảy bảy bốn mươi chín ngày mới biến thành lệ quỷ.
- Oa! Lâu như vậy sao, một con lệ quỷ mất tới bốn mươi chín ngày!
Diệp Không đã không còn hào hứng đối với túi chiêu hồn, thời gian này cũng quá dài, luyện một trăm linh hồn phải mất bốn nghìn chín trăm ngày, quá là gân gà, nếu như làm cái đồ chơi này, sợ rằng cho một trăm linh hồn vào túi cũng không có chỗ dùng.
Hoàng Tuyền lão tổ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chẳng qua túi chiêu hồn cũng không phải đồ bỏ, sau khi hết bốn mươi chín ngày, linh hồn nhận đủ các loại tra tấn cùng thống khổ, lúc biến thành lệ quỷ sẽ càng thêm hung mãnh. Hơn nữa lúc đối địch sẽ hung hãn không sợ chết. Nếu so với âm hồn ở trong hồn phiên còn lợi hại hơn một chút.
- A.
Diệp Không gật đầu, thả ngọc tiên vào trong túi trữ vật, lại lấy ra bình sứ nói:
- Lão tổ, ra đây, giúp ta nhìn xem đây là đan dược gì?
Vốn Diệp Không cho rằng lão tổ nhất định sẽ thừa cơ ra điều kiện. Thật không ngờ tính giác ngộ của lão cao như vậy. Hoàng Tuyền lão tổ chẳng nói chẳng rằng nhanh chóng đi ra, đổ đan dược màu trắng ở trong bình ngọc ra nhìn.
Trong mắt Hoàng Tuyền lão tổ có chút thất vọng, lão thả đan dược lại vào trong bình sứ, ném về phía Diệp Không.
- Loại đan dược cổ bản bồi nguyên, Tạo Hóa đan hạ phẩm, ngươi có thể ăn.
Hoàng Tuyền lão tổ nói xong, duỗi người một cái rồi quay trở về tiểu kiếm.
Đương nhiên Diệp Không biết rõ vì sao Hoàng Tuyền lão tổ thất vọng, thế nhưng hắn cũng không cách nào, lão tổ chưa nói, hắn cũng sẽ không nói.
- Lão tổ ngài đừng đi vội a, ta có thể ăn một ngày mấy khỏa đây?
Diệp Không suy nghĩ một chút, bên trong bình sứ ước chừng có khoảng năm mươi khỏa.
- Ăn một khỏa có thể đề cao tốc độ tu luyện, khi ngươi cảm giác tốc độ tu luyện chậm thì ăn một khỏa vào.
Thanh âm lười biếng của Hoàng Tuyền lão tổ truyền đến.
- A, ăn nhiều sẽ không nghiện chứ?
Cho tới bây giờ Diệp Không còn chưa từng ăn qua loại đan dược như vậy.
- Nghiện sao?
Hoàng Tuyền lão tổ bị suy nghĩ của hắn làm bật cười:
- Ngươi có thể cẩn thận, chẳng qua ta chưa nghe nói ăn nhiều sẽ bị nghiện, chỉ nghe nói ăn quá nhiều thì hiệu quả càng kém, đến cuối cùng không có hiệu quả.
- A, vậy ta đây yên tâm rồi, lão tổ, đa tạ.
Diệp Không lập tức ngồi xuống, luyện hóa pháp khí Bách Hồn Phiên kia, trước đây Bách Hồn Phiên không gom đủ một trăm linh hồn thì thuộc về pháp khí hạ phẩm. Hiện giờ đã gom góp đủ một trăm lệ quỷ, uy lực đại tăng trở thành pháp khí trung phẩm.
Tuy rằng Bách Hồn Phiên là pháp khí trung phẩm thế nhưng so ra vẫn kém tiểu kiếm. Chẳng qua Bách Hồn Phiên vẫn có chỗ tốt khác, ví dụ như khi gặp phải đối thủ loại lệ quỷ âm hồn sẽ rất hữu dụng.
Luyện hóa Bách Hồn Phiên cùng hồn phách Hạ Huy khiến Diệp Không tốn mất hai ngày. Diệp Không để Hạ Huy trở thành chủ hồn, Luyện Khí kỳ tầng sáu làm chủ hồn, như vậy cũng không tồi chút nào. Nếu như so nó với lúc còn trong tay Hạ Huy thì cường đại hơn rất nhiều.
Thời gian hai ngày trôi qua, Diệp Không vẫn không nói về chuyện tình cái hầm kia, Hoàng Tuyền lão tổ cũng có chút không chịu nổi, trong bụng nghẹn khuất. Mỗi ngày đào ba thước đất tìm, cuối cùng khiến cho tất cả Tù Lung thảo thành một đám quan tài nằm ngả nghiêng trên mặt đất.
Diệp Không cũng mặc kệ hắn, luyện chế xong Bách Hồn Phiên, hắn lấy pháp khí thú cốt ra, luyện hóa qua một phát là có thể dùng.
Công năng của pháp khí thú cốt này chỉ có một, đó là phi hành, đầu tiên là biến nó lớn lên rồi đứng ở trên đó. Dùng Khu Vật thuật, tuy rằng Diệp Không luyện Khu Vật thuật đã thành thục thế nhưng khu động vật thể ở dưới chân còn chưa làm qua.
Về sau méo mó một hồi cuối cùng đứng vững được, sau khi phi hành một thời gian liền dùng được tự nhiên. Hắn cũng có thể chắp tay sau lưng, bay tới bay lui vô cùng tiêu sái.
- Lão tổ, chuẩn bị trở về thôi.
Đến tối, Diệp Không nói.
Hoàng Tuyền lão tổ phiền muộn một hồi:
- Nhanh như vậy sao?
Diệp Không cười nói:
- Pháp khí đã luyện hóa xong, các loại pháp thuật cũng sử dụng thành thục. Việc này cơ bản đã đạt tới, chúng ta còn lý do lưu lại sao? Lại nói chúng ta giết người của Cốt Linh môn, ta lo lắng sau này sẽ có người tới dò xét. Ta cũng không muốn đợi các đại nhân đó tới đánh ta.
Diệp Không nói cũng có lý, bề ngoài dường như không có chỗ nào để phản bác. Hoàng Tuyền lão tổ cười khổ nói:
- Cái hầm kia nằm ở đâu? Ta muốn tìm hầm a.
- Vậy thì tìm đi.
- Thế nhưng ta không biết nó ở đâu nha.
Hoàng Tuyền lão tổ không tự tin nói:
- Tiểu tử, gần đây ta đã điều tra qua, vì sao lại không có gì? Ngươi nói thật đi, có phải là ngươi khoác lác lừa gạt ta không?
- Đừng có dùng phép khích tướng, ta không mắc lừa đâu.
Diệp Không ngáp một cái rồi nói thêm:
- Lão tổ, ta nói ngươi thật quá keo kiệt đi. Chẳng phải đáp ứng ta thì đôi bên cùng có lợi sao? Ngươi cũng không biết bảo vật kia có tác dụng gì, vạn nhất nó là rác rưởi thì sao? Đến lúc đó ngươi muốn chia cho ta, ta còn chướng mắt nữa là.
Hoàng Tuyền lão tổ cả giận nói:
- Tiểu tử ngươi mới keo kiệt, có lợi thì phân cho ngươi một điểm cũng được. Thế nhưng lão tổ ta chưa bao giờ thích bị người khác uy hiếp!
Diệp Không cười nói:
- Thật sao? Ta đây ngồi xuống chờ, sáng sớm ngày mai về thành.
Hắn đứng dậy duỗi người, tự nhủ:
- Chưa bao giờ bị người khác ức hiếp sao, còn sĩ diện như vậy!
Diệp Không vừa trở lại gian phòng của hắn ở trong Tù Lung thảo thì Hoàng Tuyền lão tổ đã đuổi kịp tới.
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi, nói nhanh một chút cái hầm kia ở đâu? Nếu như ngươi dám nói láo trêu đùa, lão tổ ta cam đoan đánh cho mẹ của ngươi cũng không nhận ra ngươi!
Diệp Không cười nói:
- Đương nhiên ta biết rõ, việc gì phải lừa gạt ngươi? Chuyện tình hại người không lợi mình rất ít khi ta làm.