Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
Chương 88-89: Trận phù.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Bố trí trận phù, là không thể thay đổi công năng sử dụng, sau khi bố trận trận phù liền biến mất, trận pháp cũng liền cố định.
Đương nhiên, khai trận, đóng trận hay có thể khống chế, chỉ cần có linh thạch duy trì, cũng không bị phá phôi, thời gian trận pháp có thể tồn tại trên trăm năm.
Diệp không hiện tại chuẩn bị bố trí "Linh tu trấn thủ" trận pháp tại trong phòng mình, như vậy sau này tu hành, sẽ không sợ quấy rối, bất luận kẻ nào không được hắn cho phép, cũng là vào không được.
Xuất ra trận phù, Diệp Không cũng không có vội vã dùng linh lực thôi động.
Bởi vì đây là hắn lần đầu tiên thấy bùa chân chính tại đại lục Thương Nam, làm phù chú đại sư một thời gian, hắn muốn trước tiên nghiên cứu một chút.
Cầm trận phù, ngồi dưới ánh đèn, tỉ mỉ quan sát hoa văn lộ tuyến trận phù...
Người chế tác tấm trận phù xem ra cũng là cao thủ, chí ít là quen tay, chỉ thấy bên trong ký hiệu hình vuông, đường cong có thô có nhỏ, phiền phức không gì sánh được, ngoằn đi ngoằn lại, lại không một bút giao nhau, như một khối thiết kế mạch điện hoàn mỹ, ưu mỹ, ngắn gọn, chỉnh tề.
Rất nhiều đường cong ngân sắc, đều quấn quanh, khúc chiết, có lẽ người chế phù vẫn hành văn liền mạch lưu loát, ngay cả phẩm chất đường cong, đều nhìn không ra có bất luận cái gì một chút biến hóa.
- Quả nhiên trong đó ảo diệu phi phàm!
Diệp Không khen không dứt miệng, ngẫm lại cũng đúng, cho dù tu tiên đại lục, quỷ dị kỳ sự đông đảo, nhưng cũng có lý của nó.
Có câu nói rất hay, không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, càng không có tùy tiện trên giấy vẽ loạn trên bức tranh là có thể thiên hạ vô địch.
Dù cho đại lục có tu tiên thần kỳ, cũng là có lý luận đặc biệt của nó, như trên Địa Cầu hóa học vật lý, chúng nó là có quy luật có nguyên nhân.
Diệp Không quan sát kĩ trương trận phù, vì sao tuyến này là như thế nào lại mảnh như vậy, vì sao cái tuyến kia lại thô như vậy, chúng cũng có nguyên nhân của nó, tuyệt đối không phải từ từ nhắm hai mắt vẽ loạn bức tranh liền có thể thi triển ra trận pháp.
Diệp Không như choáng váng, nhìn chằm chằm một khối đường cong tổ hợp thể người khác xem không hiểu , một hồi gật đầu nói:
- Nguyên lai là như vậy.
Một hồi lại nhíu mày, lại xem kỹ, sau đó vỗ mạnh một cái, phát ra một tiếng.
- Hảo!
Gió mát phơ phất, hoa lá xào xạc, Diệp phủ đã không còn mấy nơi còn có ngọn đèn dầu thắp sáng, Diệp Không vẫn mê muội như cũ nhìn chằm chằm khối mạch điện kia. . . A, trận phù.
Đồng dạng không ngủ chính là trong phòng nhị phu nhân, Tiểu Hồng đang báo cáo tình hình ban ngày tìm hiểu Diệp Không.
Nhị phu nhân nghe xong báo cáo, gật đầu suy tư nói:
- Ngươi sau này không có việc gì thì sang chỗ hắn, xem hắn làm gì, mặc kệ thế nào, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng một người ngu si đột nhiên trở nên thông minh như vậy, hơn nữa võ công còn đột nhiên cao cường, bất luận việc gì cũng phải có là duyên cớ của nó!
"A." Tiểu Hồng cúi đầu, trong lòng dĩ nhiên nhịn không được vui vẻ, nhưng lập tức nàng lại phiền não đứng lên, hỏi:
- Bát thiếu gia hắn rất thông minh, vạn nhất hắn phát hiện chúng ta thám thính hắn tin tức, có thể hay không thẹn quá thành giận?
Nhị phu nhân nở nụ cười:
- Sẽ không, đừng xem hắn cả ngày đánh người gây sự, bọn này đều là ngay mặt đắc tội hắn, ta ngay mặt đối với hắn khách khách khí khí, hắn tuyệt đối không có ý tứ giở mặt.
Tiểu Hồng vội tâng bốc:
- Nhị phu nhân quả nhiên lợi hại.
- Sau này theo ta học.
Nhị phu nhân đắc chí nói.
- Nhưng hắn cũng không phải đèn đã cạn dầu, chúng ta ngay mặt khách khí, phía sau hỏi thăm bí mật hắn.
Tiểu Hồng đánh bạo còn nói thêm:
- Nếu hắn cũng sẽ ngay mặt khách khí, phía sau hạ thủ, không phải nghe nói Diệp Hải có thể là bị hắn len lén giết chết?
- Ha ha, ngươi nguyên lai cũng không ngu.
Nhị phu nhân cười to, đón sắc mặt nghiêm nói:
- Có nguy hiểm mới có cơ hội, ta cũng không phải hại tính mệnh hắn, sợ cái gì? Hắn biết, ta cũng không sợ.
Tiểu Hồng tâm trạng phiền muộn, nhưng là ta sợ nha, tiểu tử kia nói giở mặt liền giở mặt, ngươi cùng hắn giải thích một chút, nói không chừng không có việc gì, ta sợ là ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, nhẹ thì trở thành Mã tỷ đệ nhị, nặng thì phải đi gặp mặt Diệp Hải rồi!
Nhị phu nhân đại khái nhìn ra Tiểu Hồng sợ hãi, cười nói:
- Ta hiện tại lưu hắn tại trong phủ, chính là trông cậy vào hắn có thể hỗ trợ, tại vì sao phải hại hắn, kỳ thực mục đích hỏi thăm bí mật hắn, nói ra, cũng không có gì ghê gớm cả, nếu như hắn phát hiện, ngươi nói cho hắn biết là được rồi.
Tiểu Hồng cũng không biết nhị phu nhân mưu cầu danh lợi gì mà phải thăm dò bí mật của Diệp Không, nghe nàng chủ động nhắc tới, đương nhiên lưu ý nghe nàng nói.
Nhị phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày nói:
- Kỳ thực ta cũng là vì Văn nhi và Vũ nhi thôi, bọn nó mặc dù có danh sư chỉ điểm, thế nhưng võ công vẫn như cũ không có tiến bộ, Văn nhi sắp hai mươi rồi, Vũ nhi cũng đã mười tám, chuẩn bị sẽ ra chiến trường kiến công lập nghiệp, nếu như có được biện pháp của Diệp Không, giúp võ công Diệp Văn, Diệp Võ tăng nhiều, đối với Diệp phủ cùng chúng ta mới thật sự tốt.
Tiểu Hồng gật đầu, nguyên lai là như vậy, trách không được tình cảm Nhị phu nhân đối với mẫu tử Diệp Không đột nhiên chuyển biến, thì ra là vì nhi tử.
Cũng khó trách, người mẹ nào không hy vọng nhi tử giỏi đây, huống chi đại lục Thương Nam quan niệm tử quang mẫu quý, nếu như Diệp Văn Diệp Võ có tiền đồ, nàng cũng danh chính ngôn thuận trở thành chính thê rồi.
- Phu nhân xin yên tâm, Tiểu Hồng nhất định cố gắng, không để người thất vọng.
Tiểu Hồng lập tức nói.
Nhị phu nhân biết muốn thủ hạ làm việc thì phải cấp cho chút lợi ích, lại xoa xoa đầu Tiểu Hồng cười nói:
- Tiểu Hồng, ta biết ngươi lòng dạ cũng cao, muốn làm phượng hoàng, sở dĩ ta vẫn không cho ngươi hầu hạ lão gia, ta đã nghĩ rồi, sau này đem ngươi gả cho A Võ làm thiếp, khi hắn công thành danh toại, ngươi cũng được hưởng phúc, chỉ cần ngươi làm tốt việc này, ta bảo đảm làm ngươi hài lòng, được chứ?
Nếu là dĩ vãng, Tiểu Hồng nhất định hài lòng. Diệp Võ vẫn nhìn nàng chằm chằm, tuy rằng Diệp Võ không phải bạch mã vương tử trong lòng nàng, nhưng đó là tam thiếu gia, nếu có thể gả cho tam thiếu gia, cũng coi như một bước lên mây.
Nhưng hiện tại Tiểu Hồng cũng không nghĩ như vậy, lòng của nàng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh thiếu niên, không biết vì sao, đột nhiên như vậy, cái tên kia tính tình xấu xa nhưng trong lòng nàng không bỏ xuống được.
- Sao? Ngươi không muốn à?
Nhị phu nhân nhìn Tiểu Hồng , không hờn giận hỏi thăm.
- Nguyện. . . Ý, nguyện ý
Tiều Hồng không dám cự tuyệt, lại đang suy nghĩ, nếu như nhị phu nhân biết mình thích chính là Diệp Không, sẽ có phản ứng gì đây?
Nhưng tiểu tử kia ngu ngốc, không hiểu được phong tình, phải làm sao bây giờ?
Diệp không cũng không biết có vô số nha đầu nhớ thương hắn. Hắn còn đang cân nhắc tấm trận phù kia, cân nhắc hơn phân nửa buổi tối, cảm thấy mình cơ bản nhìn đã hiểu rõ tấm trận phù, liền bắt đầu bày binh bố trận.