Dược Vương Tà Thiếu Chương 161: Muốn phong ấn nữa

Người rơi xuống, phía dưới loạn thành một đống, nhưng sau đó có người kinh ngạc phát hiện, dĩ nhiên là Trương lão bản Trương Thiết Chủy bị người đánh đến răng rụng đầy đất, hôn mê từ bên trên rơi xuống.

- Trời ơi! Mập mạp ngẩng đầu, phát hiện chỗ kia chính là vừa rồi để lại Tề Thiên, lúc này Tề Thiên đứng ở vách tường chỗ Trương Thiết Chủy bị đánh bay ra ngoài kia, vô cùng khí phách nhìn xuống phía dưới.

- Ngươi làm gì vậy? Mập mạp cấp bách, vội vàng đi lên kéo Tề Thiên ra xa xa, hỏi.

- Tiểu nha đầu! Bổn đại gia cũng không phải là tới để nghe hắn nói bậy bạ! Nói chuyện xưa cũng được, nếu như có thể giống như tên tiểu tử hư hỏng kia, ngay từ đầu liền nói là chuyện xưa, còn nói có ý nghĩa cũng được đi. Tên này vừa mở miệng liền nói mình biết bí ẩn, mình từng thăm dò di tích phát hiện cái gì đó, còn miệng đầy xằng bậy nói không có một chút gì có giá trị, đánh miệng hắn rụng răng cũng tiện nghi cho hắn! Tề Thiên nói một câu liền vạch trần mập mạp.

- Cái... Cái gì tiểu nha đầu... Vốn mập mạp bị Tề Thiên một lời nói toạt ra đã rất lúng túng, lúc này nghe hắn nói tiểu nha đầu, càng làm cho mập mạp cấp bách đến độ cũng nói lắp.

Bất quá lúc này nàng thật sự khẳng định, Tề Thiên đã nhìn thấu che giấu của nàng.

- Ngươi ngàn vạn lần chớ nói lung tung! Ta nói cho ngươi biết, nếu không sau này ta cũng không quản tới ngươi nữa. Còn có, bí mật của người ta miệng thối đừng nói ra, nếu không, là lại trấn áp nhốt ngươi lần nữa đấy! Nghe chưa? Không được nói với bất kỳ ai, nhất là Nhậm Kiệt. Nếu ngươi nói ta sẽ... ta sẽ... Mập mạp cấp bách đến mức không biết nói cái gì cho tốt.

- Bổn đại gia không có tâm tình nói tới chuyện riêng tư của tiểu nha đầu ngươi! Tuy nhiên vật che giấu gì đó của ngươi thật có hứng thú, là từ khi bổn đại gia ra ngoài trừ tên tiểu tử hư hỏng một thân tà khí kia, nhìn không thấu ra, thấy được vật đó có ý nghĩa nhất; còn có thân pháp của ngươi... Không bằng ngươi theo ta tâm sự chuyện của ngươi cũng được. Nếu không tâm sự gì khác cũng được... Tề Thiên có thể hàn huyên với Nhậm Kiệt, có thể nói chuyện với người khác tới loại trình độ đó, tự nhiên ngôn ngữ của hắn rất lợi hại.

Dĩ nhiên, hắn cũng không có uy hiếp, cưỡng bức mập mạp, bởi vì hắn sớm nhìn ra tên tiểu tử hư hỏng một thân tà khí kia từ lâu đã biết chuyện này. Chẳng qua là hiện tại hắn quá nhàm chán, nên mới theo tiểu nha đầu này đi đùa chơi với tên kể chuyện kia... Hừ, hừ...

- Tốt lắm... Tốt lắm... Mập mạp lại lần nữa bị Tề Thiên vạch trần như thế, đã có phần tay chân luống cuống, lúc này vừa nghe Tề Thiên nói như vậy giơ hai tay nói: - Ta hiện tại sẽ tìm cho ngươi một chuyện đùa đặc biệt, may mà ta sớm có chuẩn bị. Hôm nay là Đại Nho Hồng Thanh Tuyền triều đại chúng ta bắt đầu bài giảng, ta đã sai người sắp xếp xong xuôi, bên trong có một vị trí chính là dành riêng cho ngươi...

Mập mạp thầm nghĩ may mà mình sớm có chuẩn bị phía sau, chỉ có điều không nghĩ tới nhanh như vậy đã dùng tới. Bởi vì còn tới mấy canh giờ mới bắt đầu giảng bài, mập mạp nói xong liền dẫn Tề Thiên đi tới đó. Chỉ là lần này trước khi bắt đầu giảng bài, mập mạp cũng không thể bỏ đi ra ngoài, bị Tề Thiên kéo ở lại cùng trò chuyện.

Hồng Thanh Tuyền là lão sư của phụ thân Hoàng đế, lúc đương kim Hoàng đế lên ngôi lão đã không còn làm quan triều đình, nhưng đệ tử rất đông. Hiện tại lão cũng gần trăm tuổi, hiện nay mỗi cách ba tháng một lần lão sẽ giảng bài ở Thanh Tuyền Nho Học Viện, mỗi một lần danh ngạch cũng tranh giành vô cùng kịch liệt, vì không ít người đều lấy làm vinh dự có thể nghe được lão giảng bài.

Thanh Tuyền Nho Học Viện chuyên môn có khảo hạch, dĩ nhiên, đối ngoại cũng có một số danh ngạch, chuyên dành cho những người có quyền thế, tránh khỏi quá mức đắc tội với những người này. Dù sao hôm nay Thanh Tuyền Nho Học Viện là con cháu của Hồng Thanh Tuyền đang kinh doanh, gia tộc lão cũng có không ít người làm quan tại triều, coi như là một trong những gia tộc cỡ trung ở triều đình.

Mập mạp lợi dụng danh nghĩa của Nhậm Kiệt, với danh nghĩa gia chủ Nhậm gia rất dễ dàng liền lấy được một cái danh ngạch đáng giá, vốn hắn định dùng cho mình, không nghĩ tới lại không thể không dùng cho Tề Thiên, mà còn phải khổ sở ở lại chỗ này đợi mấy canh giờ bồi tiếp Tề Thiên. Thời khắc này đúng là mập mạp khóc không ra nước mắt.

Sớm biết như vậy, đánh chết cũng không đáp ứng Phiếu cơm lão đại!

Hơn nữa hiện tại nhược điểm bị tên Tề Thiên này chộp được, điều này làm cho mập mạp không thể một mình rời đi, đành phải cố chịu đựng bồi tiếp trò chuyện với Tề Thiên. Tề Thiên tán gẫu rất kén chọn, nhưng cũng rất có hứng thú hàn huyên cùng tiểu nha đầu mập mạp này.

“Bá!” Rốt cục, ngay lúc trong nội tâm mập mạp ngàn vạn lần đau khổ khóc lóc kể lể, toàn trường đột nhiên yên tĩnh lại, rồi Hồng Thanh Tuyền một thân ăn mặc nho phục bình thường, dù là người trăm tuổi chưa từng tu luyện vẫn tinh thần quắc thước, hai mắt có thần, đi lên phía trước ngồi xuống.

- Có chút ý tứ! Đúng là từ sau khi ta ra ngoài đầu tiên gặp được người biết lấy khí dưỡng thần, dùng hạo nhiên chính khí Nho gia dưỡng thần hồn. Mặc dù chỉ là vừa mới chạm tới ngưỡng cửa, nhưng cũng là khó có được! Vừa nhìn thấy Hồng Thanh Tuyền, Tề Thiên đột nhiên dừng lại lời hỏi thăm mập mạp, ngẩng đầu nhìn qua.

“Trời ạ!” Mập mạp vừa nghe, thiếu chút nữa xúc động khóc lên: trừ đối với phiếu cơm lão đại ra, đây là lần đầu tiên nàng nghe Tề Thiên nói khen người khác như vậy.

Hồng Thanh Tuyền này một tuổi biết văn; ba tuổi viết thơ; năm tuổi danh tiếng khắp kinh thành; 10 tuổi thi học kỳ... trong lúc tất cả mọi người cho là lão sẽ trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất, lão lại cười to ba tiếng một chữ cũng chưa viết bỏ đi ra, từ đó về sau không vào sĩ đồ; 25 tuổi du lịch khắp thiên hạ; 30 tuổi tiếng tăm truyền xa dương danh thiên hạ; 35 tuổi Hoàng đế tự mình mời thỉnh bị cự tuyệt; 40 tuổi vì đệ tử gia tộc xảy ra chuyện phải làm lão sư của Thái tử đương thời, lại kiên quyết không chấp nhận làm quan; 50 tuổi tiên hoàng lên ngôi, Hồng Thanh Tuyền liền chào từ giả, rồi khai sáng Thanh Tuyền Nho Học Viện.

Mà tiên hoàng khai sáng Hoàng triều, trọng dụng văn thần võ tướng không ai là không xuất sắc, nhất là trọng dụng Nhậm Thiên Hành, trọng dụng đông đảo đệ tử của Hồng Thanh Tuyền, làm cho Minh Ngọc Hoàng Triều đạt tới một thời đại cường thịnh nhất từ khi khai quốc hơn 1700 năm qua.

Hồng Thanh Tuyền ở trong thời gian tiên hoàng chấp chưởng quốc gia gần 40, tuy rằng không làm quan, lại vang danh bốn biển, trở thành Đại Nho đệ nhất đương triều.

Lúc này mập mạp nhìn Hồng Thanh Tuyền, thật muốn đi lên vô vàn cảm tạ lão, cuối cùng gặp một người tốt. Sau đó hắn nhìn về phía Tề Thiên, thật khó có được hắn ngồi đó không nói một lời, rất có hứng thú nghe... Lúc này mập mạp yên lòng rồi, bởi vì trước đây nàng chỉ thấy qua cảnh tượng này lúc Tề Thiên nói chuyện với phiếu cơm lão đại.

Lại nhìn một hồi, nói thật mập mạp cũng nghe mà không hiểu Hồng Thanh Tuyền đang nói gì, chẳng qua là thấy Tề Thiên chăm chú nghe, không có động tác gì nữa, lúc này nàng mới yên tâm rời đi.

- A... Sau khi ra ngoài, mập mạp hét lớn một tiếng, dẫn tới nhiều ánh mắt của người ở chung quanh. Mập mạp tự mình thì vô cùng thư thái, rốt cục có thể đi dạo phố rồi.

Phân phó một tiếng hai gã thị vệ vừa mới gọi tới, bảo bọn họ ở chỗ này với Tề Thiên, rốt cục mập mạp có thể buông lỏng đi dạo phố. Khoảng nửa canh giờ đầu mập mạp vẫn còn lo lắng không yên, sau đó phát hiện một mực không có chuyện gì, lúc này mập mạp mới yên tâm.

Lúc mới tới Ngọc Kinh Thành thật thê thảm, bản thân đều sắp chết đói, sau đó cuối cùng gặp phiếu cơm lão đại, mặc dù có cơm ăn, nhưng cuộc sống hai người cũng rất chật vật. Đoạn thời gian gần đây tuy rằng không thiếu tiền, nhưng chuyện luôn không có trôi chảy, cho nên mập mạp chưa từng có cơ hội thoải mái đi dạo phố đâu!

Hiện tại rốt cục có cơ hội, thấy vật gì mập mạp cũng cảm giác rất tiện nghi, không ngừng điên cuồng mua sắm.

Đi dạo vui vẻ, mập mạp còn đang suy nghĩ, nếu như phiếu cơm lão đại cũng ở đây thì tốt quá...

Mình lại suy nghĩ loạn bậy gì đây? Đột nhiên mập mạp nghĩ đến mình bây giờ nhưng là mặc trang phục nam nhân, nếu như thật sự khoát tay phiếu cơm lão đại, vậy còn không làm cho cả Ngọc Kinh Thành nổ tung hay sao?!.

Nghĩ tới đây, chính nàng cũng không nhịn được ở đó cười xấu xa, cười đến người đi đường một bên và người buôn bán hai bên đường đều rất lấy làm lạ, thầm nghĩ: “Tên mập trắng này, tên mập mạp này bị sao vậy?”

Mập mạp đi dạo thật vui vẻ, bất tri bất giác thời gian đã qua hai canh giờ, sắc trời tuy rằng đã tối, nhưng mập mạp vẫn không có một chút mệt mỏi, đang chuẩn bị đi dạo xem các thứ ở mấy con phố khác... Nên biết rằng chợ đêm ở Ngọc Kinh Thành càng thêm náo nhiệt...

Trong lòng còn đang nghĩ ngợi, thì ra cứ như vậy là có thể giải quyết được cái bệnh nói của tên kia, cái này cũng dễ làm! Trong Ngọc Kinh Thành nhiều người nhiều trường phái, đủ các loại thư viện, còn có rất nhiều người dạy học khác, tuy rằng không lợi hại bằng Hồng Thanh Tuyền như vậy, nhưng mỗi lần thay phiên người khác để hắn lắng nghe một chút cũng tốt rồi...

- Mập thiếu! Xảy... xảy ra chuyện... mau mau đi Thanh Tuyền Nho Học Viện... mau... Đang lúc mập mạp đắc ý vì ý nghĩ của mình, bất chợt tên thị vệ lưu tại đó vọt tới, kéo tay mập mạp chạy về hướng Thanh Tuyền Nho Học Viện.

- Cái gì... Xảy ra chuyện gì? Vừa nghe xảy ra chuyện, tim của mập mạp thắt lại, thầm nghĩ: “Không nhanh như vậy chứ? Hồng Thanh Tuyền kia như thế nào còn không kiên trì thời gian dài bằng một ít người ở Nhậm gia vậy? Hơn nữa lúc này mới qua bao lâu chứ? Có thể xảy ra chuyện gì?”

- Con bà nó! Không phải hắn đánh người rồi chứ? Đột nhiên, mập mạp nhớ tới Trương Thiết Chủy trước đó, lập tức há hốc mồm.

- Không có... Tề Thiên... Tề Thiên hắn tranh cãi với Hồng Thanh Tuyền... Hồng Thanh Tuyền hộc máu đã hôn mê... Hiện tại Thanh Tuyền Nho Học Viện loạn thành một đống...

Mập mạp vừa nghe nói, biết cái này lớn chuyện rồi đây! Bọn họ cách cũng không xa, hơn nữa thời khắc này chạy tới với tốc độ cao nhất, rất nhanh đã tới nơi. Vốn Thanh Tuyền Nho Học Viện là nơi trang nghiêm trang trọng, thời khắc này cảnh tượng đã loạn thành một mảnh.

- Mau... mau đi mời Linh Đan sư!

- Nhanh nghĩ biện pháp đi, cầm đan dược đến đây!

- Đừng để tên kia chạy, các ngươi cũng mau mau đi!

Toàn bộ bên trong Thanh Tuyền Nho Học Viện đã loạn thành một đống, mà Tề Thiên thì đang đứng ở vị trí cũ, hung hãn, cao lớn... Hắn đứng lên cao hơn người bình thường chừng hai cái đầu, hơn nữa hình thể cùng khí thế đó làm cho mấy người vây quanh từ rất xa, cũng không ai dám tới gần.

- Con bà nó! Đã gây họa ngươi còn đứng ở đó nhìn, mau chạy nhanh đi! Mập mạp nhìn thấy hắn liền tức giận không chỗ phát tiết, đã gây họa ngươi còn lớn lối như vậy, còn đứng nhìn, không chạy nhanh còn chờ cái gì, mập mạp chạy lên kéo Tề Thiên liền chạy.

- Ngươi mua cái bông tai này thật tốt!

- Vòng tay cũng không tệ, rất đẹp!

- Ừm! Cứ ăn mặc như vậy thì tốt hơn, váy cũng không tệ... Đáng tiếc ngươi không để cho người khác thấy được!

- Thật ra nếu ngươi để cho tên tiểu tử hư hỏng kia thấy được, nhất định hắn sẽ rất vui vẻ!

- A... Mập mạp lôi kéo Tề Thiên nhanh chóng chạy ra ngoài Thanh Tuyền Nho Học Viện, tìm một chỗ vắng liền dừng lại, quơ quơ quả đấm mập mạp về phía Tề Thiên. Chẳng qua ở trong mắt Tề Thiên, chính là tiểu nha đầu quơ quả đấm nhỏ nhắn, ngược lại làm hắn cảm thấy rất buồn cười.

- Còn cười... còn cười! Mệt ngươi còn cười được, ngươi đúng là con khỉ thúi quậy loạn, thật giống y như tên Tôn Ngộ Không mà phiếu cơm lão đại nói kia. Đúng là nên luôn luôn trấn áp ngươi! Nếu ta có thể lật bàn tay đè ngươi ở dưới, hiện tại ta lập tức phong ấn ngươi ở dưới chân Ngũ Hành Sơn, 500 năm, không được... phải 5000 năm! Hừ... Thấy Tề Thiên còn đang cười, mập mạp tức giận không chịu được, thật sắp bị hắn làm tức chết. Lúc này mập mạp cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa rồi! Không được... nhất thiết phải lập tức trở về trả lại cho phiếu cơm lão đại, mình là không trị được con khỉ này rồi!

Tề Thiên đối với cách xưng hô của mập mạp cũng không thèm để ý, ngược lại cảm thấy tiểu nha đầu này rất vui nhộn.

- Hiện tại chúng ta lập tức trở về, sau đó chuyện của ngươi ta không thèm lý tới... còn có... Mập mạp uy hiếp nói: - Nhớ kỹ không được nói chuyện... của ta cho phiếu cơm lão đại biết, nếu không... ta sẽ... ta sẽ...

Mập mạp muốn uy hiếp Tề Thiên, lại đột nhiên phát hiện tên khốn này dường như vốn hoàn toàn không sợ uy hiếp, dường như mình cũng không có thứ gì có thể uy hiếp được hắn.

- Ta sẽ tìm phiếu cơm lão đại thu thập ngươi! Mập mạp thấy tên khốn Tề Thiên này còn đang nhìn mình, cuối cùng buồn bực nói. Sau đó tức giận xoay người chạy trở về hướng Nhậm gia.

- Tiểu nha đầu! Ngươi nói chuyện có chút tự mâu thuẫn, tuy nhiên ngươi cùng tên tiểu tử hư hỏng kia đúng là...

- A... Mập mạp gào thét, bịt kín lỗ tai...

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/duoc-vuong-ta-thieu/chuong-171/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận