Dược Vương Tà Thiếu Chương 278: Thuận theo tự nhiên

Đối với Tôn Nhị mà nói, lần này tuyệt đối là lực lượng bất khả kháng. Tuy rằng Nhậm Kiệt cũng không chân chính vậndụng toàn bộ lực lượng, nhưng lại cũng tương đương với một đòn toàn lực ra tay của một gã Thần Thông Cảnh tầng chín, uy thế to lớn càng là long trời lở đất.

Nhưng là đối mặt với công kích nhìn như tùy thời có thể đem nàng lập tức đập dẹp, tiêu diệt này, Tôn Nhị chỉ là trong mắt hơi lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng lại không có bất kỳ e ngại, tuổi nho nhỏ ánh mắt lại vô cùng kiên định nhìn bàn tay to lớn kia đánh xuống.

Vèo... vèo... bùng... Tôn Nhị đối mặt với công kích nhìn như không thể địch nổi này, cũng không hoảng loạn né tránh chạy trốn, ngược lại là một mực nhìn chằm chằm. Mắt thấy bàn tay Nhậm Kiệt ấn xuống sẽ tới trước người, thân thể của nàng liên tiếp nhoáng lên, trong nháy mắt tìm được một nơi lực lượng mỏng yếu trong bàn tay của Nhậm Kiệt, nổ vang giống như phá mở gốc cây to kia đánh xuyên bàn tay, trực tiếp phóng lên trời, hai tay đã vô cùng nhanh chóng móc về phía ngực Nhậm Kiệt.

Lần này, khiến cho Tôn Nhị đối mặt với đột nhiên tập kích cũng không e ngại đều lộ vẻ kinh ngạc. Bởi vì nàng đột nhiên đánh lên, tỉnh táo ở lúc mấu chốt tìm được một nơi mỏng yếu trên bàn tay tấn công mà lên, nhưng đó cũng chỉ là nghịch thế mà đi, liều mạng đánh bạc mà thôi, căn bản không nghĩ tới rồi lại thật... thật sự chộp đến đối phương.

Chỉ là chuyện kế tiếp càng khiến nàng giật mình. Tuy rằng nàng không có vũ khí pháp bảo gì, nhưng lực lượng hiện tại của nàng cộng thêm khống chế đối với pháp lực, lực lượng một trảo này của hai tay cho dù là Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn bình thường cũng không dám không vận chuyển lực lượng, đơn thuần dựa vào thân thể hứng đòn. Nhưng lúc này nàng chân thật cảm nhận được chạm đến da thịt đối phương, lại... không có biện pháp chộp vào, hơn nữa trong nháy mắt đến gần nàng có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc thân thiết.

Đây? Tôn Nhị vừa rồi còn lạnh băng, không hề sợ hãi, khiếp sợ ngẩng đầu, bởi vì loại cảm giác này là...

- Mấy tháng không thấy, cao rồi, cũng lớn rồi. Xem ra ngươi là thật sự muốn đi con đường này, chỉ là con đường này sẽ rất cô độc, rất thống khổ, rất khó đi. Nhậm Kiệt chỉ là thử Tôn Nhị một chút, lúc này hai người đều trên không, tuy rằng Thần Thông Cảnh không thể trực tiếp phi hành, nhưng bằng vào lực lượng bản thân trong thời gian ngắn lơ lửng trên không một chút chậm rãi hạ xuống vẫn là có thể làm được. Mà thân thể của Nhậm Kiệt mạnh mẽ càng vượt qua tưởng tượng, cho dù không dùng pháp lực, pháp bảo phòng ngự cũng không phải là Tôn Nhị hiện giờ có thể chộp thủng.

Nhìn Tôn Nhị đứng ở trước mặt mình, lớn hơn nửa cái đầu, Nhậm Kiệt chậm rãi nhấc tay xoa đầu nàng.

Nhậm Kiệt vừa mở miệng, thân thể Tôn Nhị khẽ run lên. Cảm giác này, thanh âm này, đây là...

Tuy rằng Nhậm Kiệt lúc này cũng đeo một cái mặt nạ cười đặc biệt, nhưng Tôn Nhị lại cũng đã nhận ra Nhậm Kiệt. Sau khoảnh khắc khiếp sợ, ngẩn người, nhào mạnh vào trong lòng Nhậm Kiệt, ôm chặt.

Một tiểu cô nương lớn như vậy, xinh đẹp như vậy, nguyên bản hết thảy đều tốt lành, kết quả lại đột nhiên bởi vì chịu loại kích thích đó biến thành như thế, một câu không nói, điều này khiến Nhậm Kiệt cũng vô cùng khó chịu. Hắn không muốn cho nàng vĩnh viễn sống trong loại hồi ức đau khổ này, muốn giúp nàng, muốn thay đổi nàng, muốn cho nàng mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn Tôn Nhị cái gì đều nghe theo mình lại vẫn cố chấp như cũ, Nhậm Kiệt biết đường nàng lựa chọn là gì.

Chặn không bằng khơi, nếu đã không có biện pháp ngăn chặn, như vậy chỉ có thể khơi thông. Chỉ là đúng như Nhậm Kiệt nói, một con đường báo thù tràn ngập thù hận, số đã định là thống khổ. Nhất là hiện tại hắn hiểu được sự đáng sợ của Tàn Hồn, cho dù hắn hiện tại cũng đều phải cẩn thận né tránh, không dám bại lộ. Mà Tôn Nhị nho nhỏ toàn bộ tâm tư lại là một loại cách nghĩ hoàn toàn hủy diệt, tiêu diệt Tàn Hồn, có thể nghĩ mà biết con đường này sẽ khó khăn cỡ nào.

Lão nhân mặt cười ở trên không cũng không khỏi khẽ lắc đầu thở dài, đồng thời dùng tay day đầu. Bởi vì hắn nghĩ đến khi vừa mới tới, còn cùng Nhậm Kiệt nói một phen cách nghĩ của hắn, cho là cách làm này của mình rất không tồi, sẽ có một chút hiệu quả, nhưng hiện tại xem ra hết thảy đều uổng phí.

- Người khác hỗ trợ chiếu cố Tôn Nhị lâu như vậy, hai bộ dược phẩm này cho bọn họ, có thể giúp bọn họ sống lâu trăm tuổi, bách bệnh không sinh. Ngoài ra ngài cho thêm ít tiền ngọc là được, đừng quá nhiều, nếu không hiệu quả hoàn toàn ngược lại. Khẽ xoa đầu Tôn Nhị đang ôm chặt mình, lúc này thân hình chậm rãi hạ xuống, Nhậm Kiệt thần thức khẽ động thông tri lão nhân mặt cười, cho hắn xử lý chuyện nơi đây một chút chuẩn bị rời đi.

Lão nhân mặt cười nhận lấy dược phẩm Nhậm Kiệt đưa, nghĩ đến lời Nhậm Kiệt nói, điểm này hắn thật đúng là không cân nhắc. Vừa rồi hắn ngược lại muốn qua cho hai lão nhân bình thường kia một ít đồ tốt, lại không chu đáo như Nhậm Kiệt nghĩ, ngay sau đó hắn đã bay qua.

Lúc này Nhậm Kiệt ôm Tôn Nhị, chậm rãi từ giữa không trung hạ xuống cây to đã bị Tôn Nhị cắt ra kia.

- Cách nghĩ của ngươi không sai, nhưng đó là vì ngươi không có công pháp tốt, chờ sau khi trở về ca ca dạy ngươi làm thế nào sử dụng pháp lực, chế tạo cho ngươi một bộ công pháp thích hợp.

Tôn Nhị không có bất kỳ thanh âm gì, rời khỏi ngực Nhậm Kiệt, lặng lẽ, vô cùng yên tĩnh đứng ở đó, sau khi nghe được lời Nhậm Kiệt trong mắt nhoáng lên một tia vui sướng bình thường không nhìn thấy, nhưng phương thức trả lại chỉ có gật đầu.

Nhậm Kiệt nhìn thấy cảnh này, lại lần nữa trong lòng ngầm thở dài một tiếng. Trên thực tế đối với tất cả quyết định Nhậm Kiệt làm ra, Tôn Nhị đều sẽ yên tĩnh nghe lời gật đầu. Nhìn thấy Tôn Nhị, Tiên Thiên Linh Thể, tiên thiên trí văn, thiên phú tốt như vậy, điều kiện trời sinh tốt như vậy, nhưng lại biến thành như thế.

Lúc ấy lão nhân mặt cười và Nhậm Kiệt đều rất tò mò, vì sao gia đình bình thường lại có Tiên Thiên Linh Thể, tiên thiên trí văn như vậy tồn tại, nhưng từ sau khi Hổ Hổ xuất hiện, trong lòng Nhậm Kiệt đã dần dần hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

Đây nhất định là cùng Hổ Hổ ra đời có quan hệ, cùng cỗ lực lượng trong hạt châu Ngọc Tinh kia một lần nữa sinh ra sinh mạng, sinh ra Hổ Hổ có quan hệ.

Nhưng bất kể nói thế nào, mỗi lần nhìn thấy Tôn Nhị không nói chuyện gì cả, tuy rằng nghe lời hắn, lại vĩnh viễn kiên định quyết tâm muốn báo thù, Nhậm Kiệt cũng vô cùng đau lòng. Hắn biết, nếu như mình một mực ngăn cản không trợ giúp, Tôn Nhị này cho dù là Tiên Thiên Linh Thể, có Tiên Thiên Trí Văn nàng cũng vĩnh viễn không có khả năng đi làm chuyện mình thích. Chính mình cố gắng như thế nào cũng không có khả năng có năng lực đi báo thù. Nhưng nếu là như vậy, mình giúp nàng hay là khiến nàng càng đau khổ?

Điểm này, Nhậm Kiệt lúc trước nghĩ qua, cho nên hắn muốn thông qua một đoạn thời gian thay đổi Tôn Nhị, chỉ đáng tiếc cuối cùng vẫn là không làm được. Nhìn Tôn Nhị hiện giờ, Nhậm Kiệt cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, lúc này hắn có một ý nghĩ, có lẽ đem Tàn Hồn diệt, Tôn Nhị cũng có thể dần dần chuyển biến tốt.

Nếu như ý niệm này của hắn để cho người khác biết, nhất định sẽ dọa đến vô số người, bởi vì cách nghĩ này, ý niệm này là người khác nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, không dám nảy sinh.

Rất nhanh, đợi lão nhân mặt cười xử lý xong chuyện nơi này trở về, ba người cũng không dừng lại thêm, trực tiếp chạy về Ngọc Kinh Thành. Tuy nhiên lão nhân mặt cười cuối cùng vẫn không đồng ý cùng Nhậm Kiệt về Nhậm gia. Tuy rằng hiện tại không cần dạy dỗ Nhậm Kiệt, nhưng bởi vì Tôn Nhị hắn vẫn ở lại phụ cận. Lần này Nhậm Kiệt đem ngọc bài mới luyện chế xong có một tia thần thức lạc ấn giao cho lão nhân mặt cười, như vậy chỉ cần hắn không cách quá xa, có bất kỳ chuyện gì Nhậm Kiệt cũng có thể tìm được hắn dễ dàng hơn.

Về tới Nhậm gia, Nhậm Kiệt đối với an bài Tôn Nhị cũng phí một phen tâm tư. Vốn là cho Tôn Nhị và mập mạp ở cùng một chỗ thích hợp nhất. Tên mập mạp kia tuy rằng giả trai lâu, có lúc tính cách hào phóng giống như nam nhân, nhưng tâm địa tốt, biết cũng nhiều, cũng là người Nhậm Kiệt yên tâm nhất.

Nhưng Tôn Nhị hiển nhiên không phải người có thể luyện dược phẩm, yên tĩnh lại, nếu đã quyết định thuận thế mà đến, sau khi trở về Nhậm Kiệt căn cứ tình huống của Tôn Nhị chế tạo cho nàng một bộ công pháp thích hợp, liền mặc dho nàng đi cùng người của đội cận vệ cùng nhau tu luyện.

- Hừ, không để ý đến nàng... Ca...Ca... Hù dọa Hổ Hổ, không để ý nàng... Vừa mới đem Tôn Nhị an bài ra ngoài không bao lâu, mập mạp liền mang theo Hổ Hổ tiến vào, chỉ thấy Hổ Hổ lúc này đang ngồi trên vai mập mạp, vừa gặp linh ngọc trung phẩm vừa tức giận dùng thanh âm như trẻ nít đặc biệt có kia lẩm bẩm.

Trải qua lâu như vậy, thanh âm Hổ Hổ nói chuyện đã rõ ràng hơn nhiều, tuy nhiên tóm lại mà nói rất giống lúc trẻ em vừa học nói. Nhưng theo Nhậm Kiệt thấy, tiểu tử này giảo hoạt hơn nhiều so với trẻ em không hiểu chuyện.

- Làm sao rồi?

Nhậm Kiệt kỳ quái nhìn mập mạp, lại nhìn Hổ Hổ trên vai nàng.

Mập mạp cười khổ nói: - Nghe phiếu cơm lão đại nói Tôn Nhị trở về, hơn nữa vẫn như mới đầu kiên định đi loại con đường đó như vậy, ta liền suy nghĩ mang Hổ Hổ đi cùng nàng chơi đùa. Dù sao tiểu cô nương bằng ấy tuổi rất thích chơi đùa, ít nhất có thể khiến nàng buông lỏng một chút, đừng tí tuổi đầu lại luôn nghĩ chuyện giết người, báo thù. Kết quả Tôn Nhị hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác, ta cho Hổ Hổ chơi với nàng, nàng ngược lại vô cùng đề phòng, còn hơn cả Hổ Hổ. Hai người bọn họ thoáng cái liền đối địch, nếu không phải là ta dẫn Hổ Hổ đi mau một chút, suýt nữa đánh nhau rồi.

Nói đến chuyện này, mập mạp đầy vẻ đau khổ, bất đắc dĩ. Nàng cũng không nghĩ tới lòng tốt làm chuyện xấu, hai tiểu tử này rồi lại như thế.

Tiểu cô nương thích cái này, Nhậm Kiệt nghe xong không nhịn được âm thầm cười trộm, thầm nghĩ ngươi dường như cũng không lớn hơn bao nhiêu nhỉ. Tuy nhiên lập tức nghĩ tới dáng người kia, được rồi, Nhậm Kiệt trong lòng không thể không thừa nhận một chuyện, quả thật rất thành thục.

- Ta thấy, thật sự không được thì nghĩ nghĩ biện pháp, ta nhớ có một loại pháp thuật có thể khống chế trí nhớ. Phiếu cơm lão đại ngươi cái gì cũng biết, không được ngươi liền nghiên cứu một chút xem có thể khiến cho Tôn Nhị quên báo thù, đừng để nàng đau khổ như vậy hay không...? Mập mạp nói chuyện, đột nhiên phát hiện Nhậm Kiệt dường như hơi thất thần, tiến lên ở trước mắt Nhậm Kiệt huơ huơ tay mập thoạt nhìn trắng mũm mĩm đó: - Phiếu cơm lão đại, ngươi nghĩ gì đó?

- Ừm...

Nhậm Kiệt lập tức tỉnh táo lại, cười nhìn mập mạp, rất nghiêm túc rất thành thật nói: - Nghĩ về ngươi.

Ặc.

Vốn là mập mạp nhìn thấy Nhậm Kiệt thất thần, đi qua huơ tay, cho rằng Nhậm Kiệt tỉnh táo lại sẽ xấu hổ hoặc là nói thất thần nghĩ gì khác, giải thích một chút khôi phục, lại không nghĩ tới phiếu cơm lão đại lại cho ra một đáp án... khiến nàng hoàn toàn không nghĩ tới ấy.

Nhưng loại giọng điệu nghiêm túc đó, ánh mắt nhìn thẳng khiến mập mạp đột nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương, trở nên ngượng ngùng.

- Hắc... nói nhảm, hai nam nhân chúng ta có gì để nghĩ, huống chi ta còn ở trước mắt ngươi. Hơn nữa lúc này đứng gần như vậy, mập mạp vội vàng thẳng người, chân hơi lùi về sau một chút.

- Tin hay không tùy ngươi. Nhậm Kiệt cười buông tay, cũng không dây dưa quá nhiều. Chỉ là nhìn thấy bộ dạng mập mạp lúc này hơi có chút khẩn trương quẫn bách, hắn cũng không khỏi cười thầm trong lòng, nói tiếp: - Không cần nghĩ nữa, cho dù ta thật sự hiểu được pháp thuật như vậy, cũng sẽ không thi triển đối với Tôn Nhị. Ngươi nghĩ xem, chúng ta đều có quyền lựa chọn phương thức sinh hoạt của mình, trên thực tế cho dù không dùng loại pháp thuật khiến người mất trí đó, ta nói muốn nàng một mực làm gì, nàng cũng sẽ một mực làm nấy. Nhưng đáy lòng nàng luôn có loại thống khổ đó, đó là không có khả năng xóa nhòa.

- Thôi, chặn không bằng khơi. Nếu là chính nàng lựa chọn, như vậy ta liền duy trì nàng đi tiếp. Nhân sinh của bất kỳ người nào đều không có đúng và sai, chỉ là lựa chọn cá nhân mà thôi. Có lẽ người khác sẽ chỉ chỏ có các loại cách nghĩ và quan điểm, nhưng chỉ cần chính mình muốn làm, thích là được rồi. Sau này bên phía nàng ngươi giúp ta trông chừng một chút, nhất là một ít chuyện về sinh hoạt. Bọn Đồng Cường dù sao là một đám nam nhân, ngoài tu luyện những chuyện khác đều rất không tiện. Nhậm Kiệt phất tay, kiên định cho Tôn Nhị đi theo đường nàng muốn đi, không thay đổi nữa.

- Ừm, cũng đúng... Nghe lời Nhậm Kiệt, mập mạp không ngừng gật đầu theo, trên thực tế mỗi lần nghe phiếu cơm lão đại giải thích cặn kẽ nghi hoặc, mập mạp đều vô cùng thích nghe.

- Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố nàng nhiều hơn, cùng lắm thì lần sau không cho nàng và Hổ Hổ... Hmm, không đúng... Mập mạp nói, đột nhiên nhìn về phía Nhậm Kiệt nói: - Phiếu cơm lão đại đây là ý gì, bọn Đồng Cường là một đám nam nhân không tiện, ta... làm sao lại tiện.

Chiếu cố Tôn Nhị tự nhiên không thành vấn đề, nhưng mập mạp đột nhiên ý thức được trong lời nói của phiếu cơm lão đại có vấn đề, tim đập mạnh, có chút lòng tin không đủ hướng về phía Nhậm Kiệt nói, ưỡn ngực ra vẻ ta cũng là nam nhân.

Nhưng trong lòng lại tim đập thình thịch, phiếu cơm lão đại lời này là ý gì, chẳng lẽ biết rồi? Không có khả năng, bảo bối gia truyền của mình, làm sao có thể tùy ý bị nhìn thấu, trừ con khỉ nói nhiều Tề Thiên còn cổ xưa hơn gia tộc mình ra, những người khác còn chưa từng nghe nói ai có thể nhìn thấu chân thân của mình mà.

- À, hắc... Nhậm Kiệt nghe cũng không nhịn được muốn cười, nhưng nhìn mập mạp như vậy, hắn vẫn cố nén nói: - Ta chỉ là nói, bọn Đồng Cường tuổi lớn, là bậc cha chú, ngươi tuy rằng là nam nhưng tuổi cùng Tôn Nhị chênh lệch không lớn. Người trẻ tuổi mà, dễ trao đổi, dễ trao đổi.

Mập mạp này, thật không biết nàng còn muốn giấu tới khi nào, tuy nhiên nếu chính nàng không muốn nói, Nhậm Kiệt liền tiếp tục bồi nàng chơi.

- Ngươi nói sớm mà, được rồi, bên phía Tôn Nhị ta sẽ chiếu cố.

Mập mạp vỗ ngực, bộ dạng hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhậm Kiệt nhìn Hổ Hổ trên vai nàng, thấy nàng lúc này bao trọn việc chiếu cố Tôn Nhị, lại nghĩ tới Ngọc Vô Song, mập mạp này ngược lại trở thành đại quản gia của mình.

- Đúng rồi, Vô Song thế nào rồi? Nhớ tới Vô Song, Nhậm Kiệt mới nhớ tới, nhoáng một cái đã thật lâu không gặp nàng.

- Đừng nói nữa. Mập mạp trực tiếp ngồi xuống trên ghế bên cạnh, tiện tay cầm lên một miếng điểm tâm trên bàn Nhậm Kiệt khẽ cắn một miếng nhỏ nói: - Còn đang ngủ, trong thời gian này ta chỉ từng gặp nàng hai lần, mỗi lần tán gẫu với nàng một lát, còn nói muốn chờ gặp ngươi, kết quả không bao lâu nàng liền mệt rã rời ngủ đi, quá bội phục nàng. Ta từng đi hỏi lão Đan Vương, cùng với Ngọc Thành ở bên ngoài một mực bận rộn hỗ trợ thu gom dược vật, chạy hai bên Minh Ngọc sơn trang và Ngọc Kinh Thành, nói nàng từ nhỏ đã vậy.

- Nói thật đừng nói giỡn, phiếu cơm lão đại, ngươi nói Vô Song sẽ không có chuyện chứ? Mập mạp quay đầu nhìn Nhậm Kiệt.

Nhìn mập mạp từng miếng nhỏ cắn điểm tâm, lại nhìn Hổ Hổ trên vai nàng gặm linh ngọc, Nhậm Kiệt nhìn thấy cảnh này suýt nữa không nhịn được cười phun ra.

- Người Ngọc gia không muốn nói, chúng ta cũng không tiện nói gì, dù sao chuyện này liên quan đến một bí ẩn của Minh Ngọc sơn trang, nhưng thân thể của Vô Song không có vấn đề gì lớn, những thứ khác sau này ta lại cùng lão Đan Vương kết nối một chút.

- Ừm, phải kết nối một chút, sống lớn như vậy hầu hết thời gian đều là ngủ, một giấc chính là mười mấy ngày. Mập mạp gật đầu, rất ủng hộ nói.

- Trước không nói chuyện này, gần nhất trong Ngọc Kinh Thành có chuyện gì náo nhiệt hay không. Lúc trước vừa cùng người của Tàn Hồn đụng chạm một lần, còn liên lụy đến bên phía Hoàng đế. Tuy rằng ta đã làm một chút an bài, nhưng bởi vì lúc trước Sát Thủ Chi Vương công khai giúp Nhậm gia ra tay, bọn họ vẫn là rất có khả năng sẽ hoài nghi đến Nhậm gia. Loại thời điểm này chúng ta ít lộ mặt một chút tương đối tốt. Hơn nữa lâu như vậy, ở nhà cũng rất buồn bực, cũng ra ngoài lòng vòng cho người Ngọc Kinh Thành biết, bản gia chủ vẫn là rất thích ra ngoài chơi. Thuận tiện tìm cơ hội chế tạo chứng cứ vắng mặt, làm chút chuyện. Chuyện xảy ra lúc trước Nhậm Kiệt cũng đều đã nói với mập mạp.

Mà đó chỉ mới là một bắt đầu, Nhậm Kiệt biết phiền toái về sau còn xa chưa kết thúc. Hiện tại tuyệt đối không phải là lúc len lén bế quan nghĩ biện pháp tế luyện Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, bởi vì như vậy trái lại càng khiến người hoài nghi. Hơn nữa Nhậm Kiệt đã kiên định cách nghĩ muốn động thủ với Tàn Hồn, càng phải làm đủ chuẩn bị. Lúc này để cho mình hết thảy khôi phục như thường, một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt người Ngọc Kinh Thành, chính là một cái bắt đầu.

- Ừm... Mập mạp nghĩ một lát nói: - Đông Thành mấy ngày nữa có hội chùa, phòng đấu giá Ngọc Tinh gần nhất còn có một cái hội đấu giá vạn quốc, chủ yếu đấu giá chính là đồ vật của mấy quốc gia bị diệt lúc trước, hoặc là đồ vật của những quốc gia khác, vô cùng mới lạ. Nếu nói gần nhất náo nhiệt nhất, à, có rồi, hội văn. Cái này nhưng là đề tài náo nhiệt nhất của Ngọc Kinh Thành gần đây nhất, mọi người đều đang để ý chuyện hội văn.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/duoc-vuong-ta-thieu/chuong-287/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận