Dị Giới Chi Quang Não Uy Long Chương 185: Ký ức trong sao băng

"Đây là bánh lạc mà con thích, ăn nhiều vào." Lão Bond chỉ vào miếng bánh trên bàn, có chút cảm khái nói: "Con vẫn ăn ít như vậy, đúng là không lớn được mà."Tiếu Ân vuốt vuốt cái bụng của mình, trong lòng cười khổ.

Nói thực, hắn đã ăn không ít, nhưng nhìn bộ dáng của lão Bond, dường như lão muốn mình ăn hết bánh trên bàn mới cam lòng.

Nhưng cảm giác này rất tốt.

Hara lẳng lặng đứng một bên, đôi mắt lộ rõ sự tò mò, ánh mắt lộ rõ vẻ sùng kính và sợ hãi.

Joey buông thìa xuống, kỳ quái nói: "Hara hôm nay rất thành thực, bình thường con giống như một con khỉ hiếu động mà."Tiếu Ân húp một bát súp, tí nữa là phun ra.

Thằng nhóc thông minh này có lẽ đang lo mình đánh vào mông nó, nên mới thu liễm như thế.

Bond vẫy tay, Hara bước tới: "Đây là ca ca của con, nhanh gọi đi."

Tiếu Ân ừ một tiếng, đột nhiên giơ tay ra, nắm lấy tay nó, lập tức nó thét lên một tiếng chói tai. Tiếu Ân cười nói: "Không tồi, rất nặng, còn nặng hơn nhiều so với ta năm đó."Nói xong liền nháy mắt với Hara, sau đó mở miệng cười.

Bond thở dài một tiếng: "Đúng vậy, nó không giống với con khi còn bé, chỉ biết ăn mà không biết khổ, chín tuổi còn chưa cuốc đất được."Lão híp đôi mắt lại, dường như nghĩ lại tình cảnh năm đó, lẩm bẩm:

Joey vuốt đầu nó, từ ái nói: "Tốt, chờ con trưởng thành, mẹ sẽ cho con học rèn, có thêm một nghề cũng tốt."

Rõ ràng Hara rất sợ cha, nên nó ỉu xìu xuống.

Tiếu Ân mỉm cười nói: "Hara, muốn làm thợ rèn, cần phải rèn luyện khí lực, muốn có khí lực thì phải ăn nhiều cơm, cho nên đệ phải ăn nhiều vào."Nói xong, hắn đẩy bánh lạc vào bát Hara, nhìn vẻ mặt khổ sở của Hara, trong lòng hắn thấy thú vị.

Lão Bond cảm khái, hai đứa con này đều là máu thịt của lão.

Nhưng hai đứa mang lại những cảm giác khác nhau cho lão.

Từ nhỏ Tiếu Ân đã có chủ kiến, hễ chuyện gì nó quyết định, dù có dùng cách nào cũng không thể ngăn được nó. Nhưng nó lại rất hiểu chuyện, chẳng những tự chiếu cố được cho mình, hơn nữa nhờ có nó mà cuộc sống của mình mới biến hóa khó tin như bây giờ.

Còn Hara, dưới quan sát của lão, thì biểu hiện của nó tốt hơn những đứa trẻ ở trong thôn.

Nhưng nếu so sánh với Tiếu Ân, chênh lệch trong đó là rất rõ ràng. Chỉ là, trong lòng lão Bond vẫn hy vọng Tiếu Ân giống Hara, như vậy cả nhà bọn họ mới có thời gian ở cùng nhau.

Tiếu Ân vuốt vuốt mũi, mỉm cười với lão Bond, nếu hắn biết suy nghĩ của cha mình, chắc chắn sẽ dở khóc dở cười, cha hắn lại so sánh hắn với một đứa trẻ chín tuổi, chuyện này khiến người khác rất đau đầu.

Ngoài cửa truyền đến những tiếng huyên náo, Joey đứng lên, nhìn ra ngoài, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười.

Nàng mở cửa ra, đón những người ở ngoài vào.

Tiếu Ân nhìn kỹ, hắn nhận thức được một nửa số người đó.

Đó là những người ở trong xóm nhỏ, mặc dù lúc rời đi, Tiếu Ân mới chỉ có mười lăm tuổi, nhưng không thể so sánh hắn với những đứa trẻ bình thường, cho nên hắn không xa lạ với những người này."Tiếu Ân… Các hạ." Một lão nhân có mái đầu hoa râm, cung kính cúi đầu nói:

Khuôn mặt già nua của Kang lộ ra nụ cười nhiệt tình: "Bond lão gia, nếu như không có Tiếu Ân các hạ, cuộc sống của chúng ta có tốt như hôm nay không, cho nên khi nghe tin các hạ trở về, chúng ta tới đây để biểu đạt sự cảm kích của mình."Đôi mắt Tiếu Ân mở to ra, nếu như bọn họ biết mình là ma pháp sư, gọi mình một tiếng các hạ thì chả có việc gì cả, nhưng lại gọi lão Bond là lão gia, điều này có chút kỳ quái.

Đứng dậy, Tiếu Ân bắt chuyện với mọi người, hễ ai được hắn gọi tên, đều cao hứng lên tiếng, còn mọi người thì dùng ánh mắt hâm mộ nhìn qua.

Sôi động cả nửa ngày, thì những tiếng vó ngựa từ phương xa truyền tới, hơn nữa còn tới đây rất nhanh.

Tất cả mọi người cung kinh tản ra, hành lễ với người vừa đến.

Ánh mắt nhạy cảm của Tiếu Ân đã sớm nhìn ra, người đến là chủ nhân của trang viện, kỵ sỹ Scott.

Hiện giờ kỵ sỹ đã già hơn so với trước kia, nhưng hắn vẫn dũng mãnh, ánh mắt lấp lánh có thần, dường như có thêm vài phần uy nghiêm."Scott lão gia." Liên tiếp những tiếng nói vang lên, kỵ sỹ Scott hơi gật đầu, sau khi xuống ngựa, kỵ sỹ giao ngựa lại cho người hầu, bước nhanh vào nhà Tiếu Ân.

Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt và vị trí của mọi người, kỵ sỹ Scott liền nhận ra Tiếu Ân.

Hắn dừng lại trước mặt Tiếu Ân mấy thước, giơ tay phải đặt lên vai trái, cung kính hành lễ kỵ sỹ trang trọng nhất nói: "Tiếu Ân các hạ, hoan nghênh ngài trở về."Những người trong thôn gồm cả lão đầu Kang đều mở to hai mắt.

Bọn họ đều nghe nói, con trai cả của lão Bond trở thành ma pháp sư, nghe nói nghề này cao quý như kỵ sỹ lão gia, đều có đặc quyền của quý tộc, thậm chí còn được gọi là các hạ.

Nhưng bọn họ không ai nghĩ đến, kỵ sỹ Scott giống như thần linh trong lòng bọn họ lại khiêm cung, hành lễ với Tiếu Ân, còn Tiếu Ân chỉ mỉm cười mà thôi, chênh lệch giữa địa vị của hai người, chỉ cần không phải là người mù, thì ai cũng có thể nhìn ra.

Nhất thời, ánh mắt của mỗi cá nhân lộ vẻ kinh sợ, ánh mắt nhìn Tiếu Ân càng thêm khác thường.

Sau khi hành lễ xong, kỵ sỹ Scott lớn tiếng nói hai câu, đám người Kang liền lui trở về.

Lần này kỵ sỹ chỉ mang theo sáu binh lính và hai người hầu kỵ sỹ, nhưng người này đều mặc áo giáp đơn giản, tay cầm trường kiếm. Mặc dù trang bị này không được Tiếu Ân để vào mắt, nhưng bọn họ đứng trước cửa nhà Tiếu Ân, lập tức khiến mọi người càng thêm kính sợ.

Tiếu Ân cau mày, nhưng lập tức giãn ra, hắn cười hỏi: "Kỵ sỹ đại nhân, binh lính của ngài thông tin cho ngài rất nhanh đó, thực khiến ta kinh ngạc."Kỵ sỹ Scott có chút xấu hổ cười nói:

Tiếu Ân quay đầu, kéo tay lão Bond, hứng thú hỏi: "Cha, tại sao Kang gia gia lại gọi người là lão gia? Cha cũng trở thành quý tộc sao?"Lão Bond dở khóc dở cười nói:

Chuyện này có lẽ Scott làm chỉ để lấy lòng Tiếu Ân mà thôi, nhưng đối với người trong thôn, thì đó lại là một ơn huệ to lớn.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của mọi người trong thôn là Tiếu Ân đã biết."Kỵ sỹ bá bá!" Hara có vẻ rất thân thuộc với kỵ sỹ Scott, trực tiếp nhào tới, kêu lên:

Hara đột nhiên hỏi: "Kỵ sỹ bá bá, người và ca ca của con, ai lợi hại hơn?"Kỵ sỹ Cott xấu hổ nói:

Dù là lão Bond, Joey, thậm chí cả người cai trị trang viên, kỵ sỹ Scott, đều nhắc tới Tiếu Ân, nói ca ca của nó là một vị ma pháp sư vĩ đại.

Mặc dù nó không biết, ma pháp sư là vật gì, nhưng có thể được nhiều người hâm mộ, chắc chắn là thứ tốt.

Hơn nữa trong tâm linh nhỏ bé của nó đã sớm coi ca ca mình là thần tượng, cho nên sau khi biết được thân phận của Tiếu Ân, khoảng cách giữa hai người giảm đi rất nhanh.

Đám người Tiếu Ân lộ vẻ tươi cười, nhìn Hara cười, dường như mỗi người đều trẻ đi vài tuổi.

Một lúc sau, mặc dù tiểu tử kia rất không muốn, nhưng vẫn bị dì Joey lôi vào phòng ngủ.

Giờ phút này, trong phòng chỉ còn lại Tiếu Ân, lão Bond, và kỵ sỹ Scott."Tiếu Ân, Hara có thể trở thành ma pháp sư sao?" Lão Bond do dự một chút, dò hỏi.

Nghe giọng nói của phụ thân có chút lo lắng, Tiếu Ân cười nói: "Cha, người cứ yên tâm, con có biện pháp trợ giúp tiểu Hara."Hắn chuẩn bị đem một bộ phận quảng bá thể thao dạy cho đệ đệ của mình, khi đó dù Hara có thiên phú như thế nào, cũng có thể học tập ma pháp.

Nhưng hiện tại tuổi của Hara còn quá nhỏ, chưa thể truyền thụ động tác này cho nó, nếu không ngày sau nó mang đi khuếch tán khắp nơi, đối với Tiếu Ân mà nói, đó không phải chuyện tốt.

Có lẽ, đợi Hara mười tám tuổi, hắn sẽ kiến tạo một ma pháp tháp, sau đó kéo đệ đệ vào. Dù sao có hắn làm ở chỗ dựa, tốc độ tu luyện của Hara sẽ không chậm hơn người khác.

Bond than nhẹ một tiếng, lão tất nhiên biết chỗ tốt khi trở thành ma pháp sư, điểm này chỉ cần nhìn thái độ của kỵ sỹ Scott đối với gia đình mình là đủ biết.

Chỉ là, hai đứa con của mình đều đi xa, đó không phải nguyện vọng của lão.

Kỵ sỹ Scott hâm mộ nhìn lão Bond, bởi vì hoàn cảnh và cuộc sống khác nhau nên tầm mắt của hai người khác nhau. Nếu để kỵ sỹ Scott ngồi vào vị trí của lão Bond, chắc chắn kỵ sỹ sẽ cao hứng.

Đột nhiên Tiếu Ân nhớ tới một chuyện, khuôn mặt của hắn hiện ra một tia ngưng trọng, hỏi: "Kỵ sỹ Scott, trị an của nơi này có vấn đề gì không?"

Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn, dường như muốn tìm thông tin gì đó trên khuôn mặt của hắn, nhưng một lát sau, rốt cuộc Tiếu Ân buông tha, bởi vì ánh mắt của kỵ sỹ rất chân thành.

Nhẹ nhàng thở phào một hơi, Tiếu Ân hỏi: "Nếu trị an không có vấn đề gì, tại sao sư phụ Witte lại chế tạo nhiều binh khí và áo giáp thế?"

"Tiếu Ân các hạ, năm năm trước, công tước đại nhân phái một đội ngũ tới đây thăm dò, rốt cuộc bọn họ phát hiện ra một mỏ quặng sắt to lớn, cho nên quặng sắt mới nhiều lên, mà tên Witte lại là kẻ làm việc điên cuồng, ngoài chế tạo nông cụ cho thôn dân ra, hắn còn tổ chức đội ngũ thợ rèn, bắt đầu chế tạo binh khí và áo giáp, hơn nữa còn bán nó cho thương nhân." Kỵ sỹ Scott mỉm cười nói: "Kỳ thực, Witte làm vậy cũng không sai, hàng năm hắn đều nộp rất nhiều thuế cho ta, vừa làm giàu cho chính mình, vừa mang lại nhiều lợi ích cho trang viên."Tiếu Ân khẽ gật đầu, hắn nghi hoặc hỏi:

Tiếu Ân lẳng lặng chờ đợi, quả nhiên, một lát sau, Scott cười ha ha, nói: "Kỳ thực, lúc đầu đội ngũ đó tới đây không phải để thăm dò quặng sắt mà là vì chuyện khác. Kết quả bọn họ không nghiên cứu được chuyện đó, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại tìm ra một mỏ quặng sắt."Tiếu Ân mỉm cười, cái này gọi là vô tâm trồng liễu, liễu lên xanh chính là thế này.

Một mỏ quặng sắt có thể mang lại lợi ích to lớn cho công quốc, nếu như phía sau Scott không có ai, thì sau khi đại công tước nghe được tin này, có tám chín phần sẽ phái thân tín của mình tới quản lý mảnh lãnh địa này.

Còn kỵ sỹ Scott, với thân phận cao cấp kỵ sỹ của hắn, chỉ cần ban cho hắn một khối lãnh địa là có thể đuổi hắn đi.

Nhưng đại công tước không làm như thế, chỉ cần là người có đầu óc là có thể đoán được.

Mấy năm nay, Tiếu Ân không ở bên trong công quốc.

Đừng nói hắn không phải là ma pháp sư chính thức của công quốc, đối với đại công không có nhiều ảnh hưởng, dù lúc ấy hắn có ở trong công quốc, chỉ sợ cũng không có tư cách ảnh hưởng tới đại công tước.

Cho nên vì Scott mà nói chuyện với đại công tước, không phải Tiếu Ân nhưng chắc chắn có quan hệ với hắn.

Nếu Tiếu Ân không tính sai, chắc là sư phụ Maren ra mặt.

Từ điều này có thể thấy được, mặc dù hắn đã rời khỏi công quốc Louis nhiều năm, nhưng sư phụ vẫn quan tâm tới người nhà của hắn.

Nhưng mặt mũi của sư phụ cũng rất lớn đó, ngay cả đại công tước cũng phải nể mặt.

Thấy nụ cười cao thâm khó lường trên khuôn mặt của Tiếu Ân, kỵ sỹ Scott càng tin mình không đoán sai.

Vừa nghĩ tới người trẻ tuổi trước mặt, có thể ảnh hưởng tới cả đại công tước, trong lòng của hắn thầm kêu may mắn, may mà năm đó mình đưa hắn tới thành Louis, kết bằng hữu với hắn, nếu không tiền đồ của mình đã là một mảnh ảm đạm rồi.

Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên động, hắn hỏi: "Kỵ sỹ đại nhân, tại sao đại công tước lại phái người tới đây thăm dò? Trong trí nhớ của ta, chuyện này chưa bao giờ xuất hiện mà."Quả thực, từ nhỏ Tiếu Ân lớn lên ở đây, nơi này được xưng là một thổ địa hoang vu, không có đồng ruộng màu mỡ.

Đối với công quốc mà nói, hơn mười năm trước, nơi này là một mảnh thổ địa hoang vu, nếu như không phải đại ma pháp sư Tiffany phát minh ra một loại thực vật thần kỳ, có thể khiến ruộng đất khôi phục lại như bình thường, thì nơi này chắc chắn không có người sống.

Nhưng, đời thứ hai của gia tộc Scott, cũng không phát triển được mảnh thổ địa này nhiều, cho nên đại công tước mới không chú ý tới nơi này.

Khuôn mặt Scott lộ thần sắc hậm hực nói: "Tiếu Ân các hạ, ngài còn nhớ, trước khi ngài rời đi đã phát sinh thiên ngoại lưu tinh không?"Vẻ mặt Tiếu Ân căng thắng, trong mắt hắn bắn ra một đạo tinh quang, nhưng trong chớp mắt đạo tinh quang đã biến mất, ngay cả Scott ngồi đối diện với hắn cũng tưởng đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Lông mày hơi nhăn lại, dường như thì thào nói: "Thiên ngoại lưu tinh?"Vẻ mặt hắn không hiểu chút nào, nhưng trong lòng hắn đã sớm nổi sóng.

Chuyện thiên ngoại lưu tinh, sao hắn lại không nhớ chứ.

Phi thuyền UFO lao từ trên bầu trời xuống, chúng là cơ hội lớn nhất để hắn thay đổi cuộc đời, nếu như không phải hắn tìm được Nhất Hào ở đó, chắc chắn hiện tại chỉ là một nông phu theo chân lão Bond kiếm ăn trên đồng mà thôi, nào có khả năng rèn luyện được khí lực, hơn nữa còn có cơ hội tiếp xúc với ma pháp chứ. Nguồn: http://truyenyy.comScott thấy thần sắc hồ nghi của Tiếu Ân, vội vàng giải thích:

Sau khi biết chuyện này, trong lòng Tiếu Ân đại động, hắn mơ hồ cảm giác, xem ra mình phải tới nơi đó một lần nữa.

Ở nhà ba ngày, Tiếu Ân cùng lão Bond, dì Joey, sống một cuộc sống bình tĩnh nhất trong vòng ba ngày.

Sau ba ngày, hắn đã hiểu rõ địa vị của lão Bond trong trang viên.

Lão Bond tầm thường trước kia đã trở thành nhân vật số một, số hai, mặc dù tính cách của lão không mạnh mẽ, có chút yếu mềm.

Nhưng phía sau lão có kỵ sỹ Scott, hơn nữa kỵ sỹ đại nhân vẫn an bài một đội binh lính đóng quân gần nhà lão Bond.

Chỉ cần có bất cứ chuyện gì xảy ra, đội quân này sẽ nghe theo mệnh lệnh của lão.

Hơn nữa, cứ cách ba ngày, kỵ sỹ lại chạy tới đây uống rượu và nói chuyện với lão Bond, khiến lão Bond có địa vị chí cao vô thượng trong thôn.

Có thể nói, ở trong thôn, nếu như lão Bond nguyện ý, chỉ cần lão mở miệng một tiếng là có thể tùy ý đuổi một hộ gia đình đi.

Trải qua mấy năm thiên vị, thôn trang đã trở thành thôn giàu có nhất, dù so sánh với trang viện của kỵ sỹ cũng không có chút thua kém.

Vô số người mới chen chân vào trong thôn, tất nhiên không ai muốn bị đuổi ra ngoài.

Cho nên lão Bond không mở miệng thì thôi, một khi lão mở miệng thì lời lão chẳng khác gì chân lý, căn bản không có ai dám phản đối.

Khi Tiếu Ân hiểu được mọi chuyện, hắn không khỏi thở dài.

Mặc dù nơi này không lớn, nhưng không nghi ngờ gì, lão Bond là thổ hoàng đế ở đây.

May là tính cách của vị thổ hoàng đế này không thay đổi, trước sau vẫn thế. Cho dù cả đời ăn không hết lương thực trong nhà, nhưng lão vẫn làm công việc đồng áng.

Còn những chuyện khác, vị thổ hoàng đế này không để ý, rất ít vung chân múa tay với người khác.

Kỳ thực Tiếu Ân rất hiểu lão Bond, nếu như bắt lão phải từ bỏ một số việc, chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.

Giống như việc hắn học tập ma pháp, nếu bắt Tiếu Ân bỏ ma pháp, chắc chắn hắn sẽ có cảm giác sống không bằng chết.

Ba ngày sau, Tiếu Ân lấy cớ đi ra ngoài dạo chơi, sau đó bay tới chỗ UFO.

Trên trời cao, có thể nhìn thấy toàn bộ đồng ruộng lân cận của trang viên.

Trải qua một đoạn thời gian phân tích, Tiếu Ân phát hiện, diện tích của mảnh thổ địa này đang được mở rộng không ngừng, có lẽ mấy trăm năm sau, nơi này sẽ là nơi sinh sống của rất nhiều người.

Nhưng hắn không quan tâm tới điều này, nếu như đại công tước không toàn lực ủng hộ, chỉ dựa vào kỵ sỹ Scott và những người ở đây thì ngay cả mấy trăm năm cũng chưa chắc làm được điều này.

Tiếu Ân điều khiển Phong Tường Thuật, rất nhanh tới nơi.

Đó là một nơi hoang vu, hố to ngày xưa đã sớm biến mất không thấy, phỏng chừng đã bị kỵ sỹ đại nhân hạ lệnh chôn đi.

Mặc dù nơi này có rất nhiều dấu vết đào bới, hơn nữa còn bị móc ra. Nhưng nói thực, thấy đống đổ nát này, ngay cả Tiếu Ân cũng mất đi hứng thú nghiên cứu.

Trách không được thành viên của đội thăm dò không phát giác ra gì, hơn nữa còn có thời gian nhàn rỗi tìm kiếm mỏ quặng sắt, phỏng chừng bọn họ cũng chả có hứng thú gì với đống hỗn loạn này.

Lắc đầu, Tiếu Ân xoay thân thể, nhìn vào đống bừa bãi, hắn mất đi hứng thú thăm dò.

Song ngay khi chân hắn chạm xuống mặt đất, đột nhiên trong lòng xuất hiện cảm giác quen thuộc.

Cảm giác này xuất hiện một lúc, sau đó lập tức biến mất, nhưng đủ lưu lại ấn tượng sâu sắc trong đầu của hắn.

Chần chừ một chút, Tiếu Ân xoay người, cẩn thận nhìn đống bừa bãi trên mặt đất.

Không hiểu sao, trong lòng của hắn có cảm giác quen thuộc, dường như không phải lần đầu tiên hắn thấy chúng nó.

Bất tri bất giác, lông mày của Tiếu Ân nhíu chặt lại, nếu như hắn không nhớ lầm, trước kia mình đã thấy những thứ này một lần, nhưng không có cảm giác khắc sâu như vậy.

Hắn mơ hồ cảm giác được, trong những thứ này, dường như ẩn chứa cơ mật quan trọng, khiến hắn khẩn trương.

Hắn cân nhắc một chút, cuối cùng ngồi xuống.

Triệu tập toàn bộ lực lượng tinh thần, trong nháy mắt, trường bào trên người Tiếu Ân bắt đầu run rẩy, nhấp nhô như những làn sống, phảng phất quang thân thể của hắn có một luồng gió quỷ dị.

Tiếu Ân lẳng lặng ngồi tại chỗ, tinh thần ý thức của hắn từ từ tản đi.

Là đại ma pháp sư, phạm vi bao phủ của tinh thần ý thức hơn xa ma pháp sư bình thường, cho nên muốn tìm một ít vật phẩm ở gần, căn bản chả khó khăn gì cả.

Trong chốc lát, dù là những thứ chôn sâu trong đất, hay một ít vật phẩm tạp nham, đều hiện lên trong đầu của hắn.

Khi mấy thứ này hiện lên trong đầu, ngoài ý muốn Tiếu Ân phát hiện, cảm giác đó lại quay lại.

Mấy thứ này dường như không xa lạ gì với hắn, giống như chúng đã ở cùng hắn vạn năm, cảm giác quen thuộc xuất phát từ sâu trong linh hồn của hắn.

Thân thể Tiếu Ân chợt chấn động, hắn sợ cảm giác quái dị này.

Hít sâu một hơi, Tiếu Ân thu hồi tinh thần ý thức, chậm rãi tự hỏi mọi chuyện.

Trong lúc hoảng hốt, hắn dường như cảm giác được mình có liên lạc thần bí với mấy thứ này, nhưng đến tột cùng là liên hệ gì thì hắn cũng không rõ.

Nhưng Tiếu Ân không nghĩ mình là một thành viên của UFO.

Bởi vì hắn có thể khẳng định, trước khi tới thế giới này, ở thế kỷ hai mươi mốt không có khoa học kỹ thuật tiên tiến như thế này.

Từ từ, suy nghĩ của Tiếu Ân dường như ngừng lại, hắn nhìn lên trời.

Trong quá trình tự hỏi, hắn không phát hiện sự biến hóa về mặt thời gian, nếu như không phải mặt trời nghiêng về phía tây, hắn cũng không biết mình đã ngồi ở đây cả nửa ngày.

Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý niệm.

Khi còn bé mình thích ngắm mặt trời, chẳng lẽ mình chưa sửa được thói quen này.

Nhìn mặt trời trên đầu, trong lòng Tiếu Ân bình tĩnh như nước, đầu hắn hiện rõ một bộ lộ tuyến ma pháp.

Đó là lộ tuyến đồ của phương pháp rèn luyện chất chồng, là hạng mục cố gắng nhất của hắn trong Nhất Hào không gian.

Nhưng ở ngoài Nhất Hào không gian, lần đầu tiên Tiếu Ân chính thức luyện tập nó.

Rất nhanh, hắn lập tức tiến vào một cảnh giới thần bí, lộ tuyến đồ ma pháp thuần thục vận hành trong đầu của hắn, tinh thần ý thức tự nhiên khuếch tán ra ngoài.

Trong phạm vị nhất định, Tiếu Ân một lần nữa cảm ứng được đống rác đó.

Giờ phút này, sâu trong linh hồn của hắn dường như có một ánh sáng thần bí.

Đạo ánh sáng này lúc đầu chỉ mờ mờ, chợt khuếch tán lên, hơn nữa trong nháy mắt mở rộng, từ trong cơ thể của Tiếu Ân tràn ra, hình thành lên một đạo bạch quang quanh phạm vi mấy chục thước.

Tinh thần ý thức của Tiếu Ân như bị rút ra khỏi cơ thể, hắn lẳng lặng nhìn biến hóa bất ngờ này.

Hắn biết, điểm bạch quang đó không phải tới từ thân thể của nó, mà đến từ một nơi thần bí khó lường, cũng không ai có thể hiểu một cách thấu triệt về lực lượng linh hồn bên trong đạo bạch quang, dường như nó hình thành lên một đồ án.

Tiếu Ân từng có kinh nghiệm trong Nhất Hào không gian, biết đồ án đó không phải thực thể, mà thông quan phương pháp hư cấu nào đó biểu hiện ra.

Từ từ, Tiếu Ân nhìn thấy một tràng cảnh.

Những đường nét giống như những con đường quốc lộ, vắt chéo liên thông với nhau, không giống như mê cung giam người, cũng không giống như những ngõ cụt trong khu phố Bắc Kinh.

Hắn mở rộng, mỗi đầu của thành thị như ràng buộc với nhau.

Những con đường này, không biết cách nhau bao xa, nhưng trong linh hồn của Tiếu Ân, nó vẫn mới như cũ.

Đặc biệt là ngã ba đường hẻo lánh, càng khiến hắn khó quên.

Bởi vì đó là nơi hắn phi thăng, rời khỏi gia đình, quê hương của mình.

Giờ phút này, tràng cảnh này lại hiện lên trong trí nhớ của hắn, trên người người chết xuất hiện một tiểu viên cầu màu trắng.

Tiểu viên cầu này không vững chắc, dường như chỉ cần muốn cơn gió thổi qua là bị thổi tắt.

Tâm tình của Tiếu Ân khẩn trương, trong lòng hắn liều mạng kêu gào.

Đó là ta, đó là ta…

Tiểu viên cầu không ngừng bay lên cao, độ lắc lư của nó càng ngày càng lớn, dường như lúc nào cũng bị nổ tung.

Tiếu Ân ngưng thần nhìn tiểu viên cầu, nội tâm hắn khẩn trương vạn phần, hắn có dự cảm, cuối cùng tiểu viên cầu này sẽ bình an vô sự.

Rốt cuộc tiểu viên cầu ương ngạnh cố gắng, nó càng ngày càng bay lên cao, dường như bay ra khỏi tầng khí quyển của trái đất.

Hắn phảng phất biến thành tiểu viên cầu, từ góc độ này có thể thấy được sự vĩ đại của sinh mệnh trên trái đất.

Nhìn vòng tròn vĩ đại quay, thậm chí suy nghĩ của Tiếu Ân ngừng lại.

Sâu trong nội tâm của hắn có vô vàn nghi vấn, mình đến từ nơi nào.

Đột nhiên tiểu viên cầu dừng lại, một lực hút xuất hiện quanh người nó. Tiểu viên cầu giãy dụa, muốn thoát khỏi luồng hấp lực này.

Nhưng lực hút đó quá cường đại, căn bản nó không thể khánh cự được, cho nên nó bị hút vào một địa phương thần bí.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/di-gioi-chi-quang-nao-uy-long/chuong-185/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận