Những cơn mưa lớn chỉ bất chợt mới trút xuống thành phố New York, Mộc Dịch Triệt thấy bất mãn, anh đã tính toán chưa thật sự kỹ lưỡng, bỏ qua yếu tố thời tiết, kết quả là máy bay không thể cất cánh.
Bấm số, Mộc Dịch Triệt ra lệnh với đầu dây bên kia.
“Hôm nay không được. Tạm thời thủ tiêu”.
Anh muốn lái xe suốt đêm đưa cô tới một thành phố khác để tạm lánh.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu không lên tiếng, Mộc Dịch Triệt thấy lạ liền nói:
“Trước tiên cứ vậy đã. Khi nào cần tôi sẽ liên lạc”.
Đang định ngắt cuộc gọi thì bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn quen thuộc.
“Mộc thiếu gia, mưa gió bão bùng và khuya thế này, cậu còn muốn đi đâu, rất không an toàn. Nếu cậu xảy ra chuyện ở Mỹ, phụ thân cậu tới đây chấn vấn thì thật đáng ngại”.
Mộc Dịch Triệt dừng tay, nhăn trán:
“Mộc Giản?”. Vậy là chính họ ra lệnh máy bay không được phép cất cánh.
“Mộc thiếu gia lúc nhỏ thường gọi ta là chú Giản, sao giờ lại gọi ta xa lạ vậy”. Vẫn là giọng nói khàn khàn ôn tồn của Mộc Giản. “Mộc Giản, tôi khuyên cậu nên sớm đưa người quay lại…”
“Nếu như tôi không đồng ý?”
“Không đồng ý cũng có thể được. Tất cả sẽ đúng như cậu mong muốn”. Mộc Giản cười cười. “Có điều, cậu chủ nhờ tôi chuyển lời tới cậu, ha ha, lúc lái xe lưu ý nhìn ra đằng sau”.