Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí Chương 12: Mạnh mẽ, phải mạnh mẽ

Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon từ du thuyền trên sông chậm rãi lướt qua, phản chiếu trên mặt nước khung cảnh tráng lệ hai bên bờ sông thơ mộng.

Một chiếc xe thương vụ xa hoa dừng trước một toà nhà văn phòng sững sững với kết cấu thép và thuỷ tinh công nghiệp sáng loáng, thậm chí còn chưa lùi xe vào bãi đỗ, người lái xe đã bước xuống, mặc cho bảo vệ ra sức kêu gào, hắn ta vẫn sải bước về phía thang máy chuyên dụng, thẳng tiến lên phòng giám đốc.

Phòng giám đốc đặt tại tầng 25 của toà nhà này, người đàn ông mới tới dường như không hề xa lạ với khung cảnh nơi đây. Đến phòng giám đốc lần này, hắn ta thẳng hướng căn phòng cuối cùng bước tới.

Thư ký giám đốc vẫn chưa tan tầm, lại nhận được điện thoại từ bảo vệ, nhìn thấy người đàn ông kia từ thang máy đi ra, vừa muốn tiến lên ngăn cản chợt im bặt, chỉ dám ấp úng nói, "Chúng tôi…giám đốc chúng tôi…có chút bận. Tôi…để tôi đi báo cho ông ấy một tiếng…"

"Không cần!" Thanh âm của người đàn ông kia rất êm tai, nhưng gương mặt lại toát lên vẻ lạnh lùng, hắn không buồn nhìn đến thư ký giám đốc lấy một cái, trực tiếp hướng về phía phòng giám đốc, ngay cả cửa cũng không gõ.

Đang xử lý tài liệu, Dennis bị tiếng động bất ngờ làm cho giật mình, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy khí thế bừng bừng của Louis Thương Nghiêu, lại nhìn đến thư ký của mình đang lâm vào bộ dạng khốn đốn.

"Ra ngoài đi!" Dennis bình thản lên tiếng, hướng phía thư ký ra lệnh.

Thư ký giám đốc vội vàng ra ngoài, đóng cửa lại.

Bên ngoài hình như đang mưa lất phất, trên người Louis Thương Nghiêu cũng dính dấp chút mùi ẩm ướt của nước mưa, ngũ quan cương nghị của hắn lộ ra vẻ không vui rất rõ ràng. Bước nhanh lên phía trước, hai cánh tay rắn chắc nặng nề chống lên bàn làm việc bằng gỗ trầm hương, đôi mắt đen thẳm như chim ưng nhìn vào gương mặt Dennis, bộ dạng như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.

Dennis dường như đã sớm ngờ tới sẽ phát sinh tình huống này, cười cười, cũng không nói gì, chỉ lấy từ trong hộp xì gà ra một điếu, đưa tới trước mặt Louis Thương Nghiêu.

"Vừa chuyển tới từ Cuba sáng nay, nếm thử xem, là loại mới nhất!"

"Rầm!" Louis Thương Nghiêu đẩy mạnh tay Dennis ra, điếu xì gà theo quán tính bay vọt lên không theo một đường vòng cung, rơi xuống mặt thảm cách đó không xa.

Dennis thấy vậy, nụ cười trên môi càng đậm hơn, "Xem ra, cơn giận của anh không nhỏ chút nào!"

"Đem hợp đồng của hai người đưa tôi!" Louis Thương Nghiêu lạnh lùng lên tiếng, đối với việc đối phương dùng lễ tiếp đãi, hắn cũng không chút cảm kích.

Dennis cũng không hề giả bộ hồ đồ, nhún vai nói, "Việc đó không được hợp lý cho lắm, hợp đồng, chỉ có tôi và Lạc Tranh đủ tư cách xem mà thôi, anh là người ngoài cuộc."

Lại một tiếng "rầm" vang lên.

Lần này là âm thanh do Louis Thương Nghiêu đập mạnh tay lên bàn làm việc, theo bàn tay hắn đập xuống, bàn làm việc phát ra âm thanh khiến người ta có cảm giác vô cùng ngột ngạt.

"Đừng cố tình rề rà với tôi! Cái gì mà người trong cuộc, người ngoài cuộc chứ? Dennis, tôi nói rồi, tôi không cho Lạc Tranh trở thành luật sư đại diện của anh."

"Thương Nghiêu a..." Dennis đương nhiên biết rõ tính tình của hắn, thản nhiên như không có chuyện gì, thoải mái châm một điếu thuốc, nhìn hắn cười nhẹ, "Tôi chỉ là mời Lạc Tranh tới giúp đỡ mà thôi, anh khẩn trương như vậy làm gì?"

"Cô ấy là người của tôi, dựa vào cái gì muốn cô ấy giúp anh?" Louis Thương Nghiêu vung tay lên, có thể nhìn ra tâm tình hắn đang rất không tốt.

"Bằng vào việc anh chấp nhận thua cuộc!" Dennis cười cười, "Anh đã thua Lạc Tranh, thế nào, quên rồi sao?"

"Đó là chuyện giữa tôi và cô ấy, liên quan gì tới anh?" Louis Thương Nghiêu bực bội nói, ngay sau đó bước nhanh lên phía trước, vòng qua Dennis, cũng không chờ sự đồng ý của anh ta, kéo luôn ngăn kéo bàn làm việc ra xem.

"Hợp đồng đâu? Mau đưa cho tôi!"

"Này này, Thương Nghiêu, anh còn chưa được sự đồng ý của tôi đã tự tiện xông vào, lại còn tuỳ ý mở ngăn kéo của tôi, đây là việc xâm phạm quyền cá nhân!"

Dennis không ngờ tới hắn sẽ có hành động này, bất giác cũng cuống lên, vội đưa tay cản trở.

"Tôi không quan tâm tới mấy cái quyền đó." Louis Thương Nghiêu vừa nói vừa thô lỗ đẩy Dennis ra, liền đó đem tất cả ngăn kéo mở hết ra, đem tất cả tài liệu trong đó đổ ra đầy trên sàn…

Đầu Dennis như muốn nổ tung, Louis Thương Nghiêu này thực sự điên rồi!

Một đống tài liệu hỗn độn trên sàn cũng không có thứ mà hắn muốn. Louis Thương Nghiêu tức giận đứng bật dậy, "Hợp đồng anh đem giấu ở đâu rồi?"

"Anh đã nói là hợp đồng mà, tôi đương nhiên phải bảo quản cho tốt!" Dennis có chút buồn cười nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

"Anh đừng tưởng không có hợp đồng thì tôi không làm gì được." Louis Thương Nghiêu liền khôi phục lại vẻ bá đạo của mình, "Tóm lại, Lạc Tranh không thể trở thành luật sư đại diện cho anh, cho dù cô ấy muốn, tôi cũng có biện pháp ngăn cản."

Dennis nghe vậy, hai tay khẽ đan vào nhau, "Vậy tôi….cung kính chờ nghe tin tốt!"

Chết tiệt!

Louis Thương Nghiêu hận không thể đem anh ta ném từ tầng 25 xuống đất, lại nhìn thấy trong góc phòng đặt một cái két sắt, ánh mắt liền sáng lên.

Dennis thấy vẻ mặt hắn có sự biến đổi, quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm than một tiếng.

Quả nhiên, không chờ Dennis đứng dậy, Louis Thương Nghiêu đã sải bước tiến về phía két sắt, cũng không buồn hỏi Dennis mật mã là gì, thẳng thừng giơ chân đạp mạnh từ khung của két xuống.

Dennis thực sự kinh hoàng, vội tiến lên giữ chặt lấy Louis Thương Nghiêu, "Anh điên rồi!"

"Tôi đem mấy thứ kia ném từ nơi này xuống dưới, tôi không tin trong đó không có hợp đồng." Vẻ mặt đầy kiên định của Louis Thương Nghiêu khiến Dennis rốt cục buông tay đầu hàng, "Được, được, tôi phục anh rồi, tôi biết chuyện gì anh cũng có thể làm được." Nói xong, anh ta đem két an toàn đặt lại chỗ cũ, cũng không kiêng kỵ Louis Thương Nghiêu đang đứng trước mặt, thản nhiên bấm mã số mở két, lấy từ bên trong ra một bản hợp đồng.

Louis Thương Nghiêu vươn tay đoạt lấy, vừa mở ra nhìn, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

"Chết tiệt, anh còn dám ký với cô ấy thời hạn 5 năm."

"Hợp đồng đã ở trong tay anh, Thương Nghiêu, anh muốn thế nào đây?" Dennis miễn cưỡng hỏi.

Louis Thương Nghiêu một lời không nói, đem hợp đồng xé tan thành trăm mảnh, sau đó còn hung hăng giơ chân đạp lên.

Dennis thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, "Cho dù anh đem hợp đồng xé bỏ thì sao chứ? Hợp đồng này có tới ba bản cơ."

"Anh yên tâm, tôi nhất định không để cho bản hợp đồng này có hiệu lực." Louis Thương Nghiêu thoáng cái đã tiến lại gần Dennis, nhìn chằm chằm vào anh ta, gằn giọng thốt ra từng lời.

Dennis không hề giận mà còn cười khẽ, bình tĩnh nhìn lại hắn, "Anh khẩn trương như vậy, là vì sợ tôi cướp đi cô ấy sao?"

"Anh vừa nói gì?" Sắc mặt Louis Thương Nghiêu quả thực rất khó coi.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Dennis cười cười, đi tới sau bàn làm việc, một lần nữa ngồi trở lại ghế dựa, nhàn nhã tự đắc nhìn Louis Thương Nghiêu, "Không phải anh cũng "đào góc tường" của bạn tốt mình hay sao? Sao nào, sợ bi kịch lại tái diễn trên người mình?"

Chú thích: "Đào góc tường" là một thành ngữ, mang nghĩa là đi đường tắt, vụng trộm đánh úp người ta, hoặc là vụng trộm chiếm ưu thế của người khác.

Một câu vừa rồi càng khiến Louis Thương Nghiêu tức giận, gương mặt cương nghị của hắn như ẩn hiện lửa giận bừng bừng, nhưng rất nhanh liền bị áp chế lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào Dennis phải đến hơn một phút đồng hồ.

"Anh, đã điều tra Lạc Tranh?"

Dennis khẽ nhíu mày, cũng không phủ nhận, "Đúng vậy, bởi vì tôi muốn biết rõ, luật sư đại diện sắp tới của tôi là người như thế nào." Nói xong câu đó, anh ta có chút buồn cười nhìn Louis Thương Nghiêu. Việc điều tra này vốn là một chuyện hết sức bình thường, cũng là chuyện cực kỳ dễ hiểu.

Anh ta thực sự không nghĩ tới Louis Thương Nghiêu lại có thể khẩn trương đến như vậy.

Quan trọng nhất là, qua điều tra anh ta mới biết, thì ra Louis Thương Nghiêu đã…

"Anh đã phái người điều tra, vậy nên hiểu cho rõ, tôi tuyệt đối sẽ không để Lạc Tranh làm luật sư đại diện cho anh." Louis Thương Nghiêu trầm giọng nói rõ ràng từng lời, ánh mắt dường như có một màn sương mù bao phủ.

Dennis cũng thu lại nụ cười trên môi, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Anh ta đưa mắt nhìn Louis Thương Nghiêu, dường như muốn nói gì đó lại thôi, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

"Anh muốn nói gì?" Ánh mắt Louis Thương Nghiêu vốn luôn rất sắc bén, thấy vậy, dứt khoát ngồi xuống đối diện anh ta, gác chân phải lên chân trái, cực kỳ tự nhiên lấy xì gà ra châm, bộ dạng tức giận vừa rồi dường như đã giảm đi chút ít.

"Tôi cảm thấy, anh đối xử với Lạc Tranh như vậy không công bằng." Dennis suy nghĩ một hồi mới lên tiếng.

"Sau đó thì sao?" Louis Thương Nghiêu chậm rãi hút xì gà, thản nhiên hỏi.

"Trước mắt tôi chỉ nghĩ tới điều đó, bởi vì, tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm cái gì." Dennis khe khẽ lắc đầu.

"Được lắm! Nếu anh đã tò mò như vậy, tôi sẽ cho anh biết. Tôi muốn cho tất cả những người tham dự vào chuyện năm đó phải trả giá thật đắt. Nhẹ thì bỏ mạng, nặng thì sống không bằng chết!" Giọng nói của Louis Thương Nghiêu đột ngột chuyển lạnh băng, câu nói của hắn mang đầy sát khí khiến cho trong phòng dù có điều hoà vẫn có một cảm giác ớn lạnh.

Hai hàng lông mày của Dennis khẽ chau lại, dường như suy nghĩ gì đó rồi mới lên tiếng, "Thương Nghiêu, có phải anh đã quá cố chấp rồi hay không? Chuyện của Liệt chỉ là ngoài ý muốn mà thôi…"

"Đó không phải chuyện ngoài ý muốn! Liệt không nên bị tổn thương như vậy!" Louis Thương Nghiêu không đợi Dennis nói xong đã thô lỗ cắt ngang, cánh tay vung lên mang theo sự bá đạo cùng cường thế.

"Tôi muốn những kẻ thiếu nợ, phải trả cho bằng hết!"

"Thương Nghiêu..." Dennis cũng không biết nên khuyên can hắn như thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ than nhẹ. Một lúc lâu sau, thấy nét không vui trên mặt Louis Thương Nghiêu đã dịu lại chút ít mới tiếp tục nói, "Không phải tôi muốn che chở cho Lạc Tranh, nhưng nói thật lòng, tài năng của cô ấy rất đáng để tôi trân trọng. Chẳng lẽ, anh làm nhiều chuyện như vậy chỉ là vì muốn huỷ hoại cô ấy."

Động tác hút xì gà của Louis Thương Nghiêu khẽ dừng lại, một lúc sau, ánh mắt hắn sắc bén tựa lưỡi dao dính vào gương mặt Dennis, "Anh muốn nói gì?"

"Anh tốn bao tâm trí đoạt lấy Lạc Tranh từ tay Ôn Húc Khiên, chẳng lẽ chỉ vì báo thù? Theo điều tra của tôi, Ôn Húc Khiên cùng anh vẫn luôn coi nhau là bạn tốt, anh sao có thể vì chuyện năm đó mà ngay cả bạn bè mình cũng kéo luôn vào?" Dennis nhẹ nhàng hỏi.

"Bạn tốt? Sao anh lại nghĩ tôi có thể làm bạn tốt với loại người như hắn?" Louis Thương Nghiêu lạnh giọng cười, vẻ mặt đầy khinh thường.

Dennis thực sự sững sờ, "Chẳng lẽ..."

Đôi môi mỏng của Louis Thương Nghiêu khẽ nhếch lên, đó là nụ cười của kẻ đi săn giành được thắng lợi, nhưng mà, nụ cười này còn mang theo một vẻ tàn nhẫn khát máu. Hắn hơi nghiêng người về phía trước, từng ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn nhịp theo câu nói của hắn thốt ra.

"Năm đó, Lạc Tranh chẳng qua chỉ là quân cờ mà thôi!"

Một câu này khiến cho Dennis bừng tỉnh.

Mặc dù anh ta đã phái người điều tra, nhưng cũng chỉ là biết sơ qua một vài điều mà thôi.

"Cho nên..." Louis Thương Nghiêu đứng dậy, đem điếu xì gà còn thừa lại ném vào gạt tàn, trầm giọng nói, "Cho nên, tốt nhất đừng đứng về phía Lạc Tranh thì hơn, tôi không muốn đối địch với anh."

Một câu này của hắn giống như lời khuyên, lời cảnh báo, hoặc là mệnh lệnh vậy.

Dennis thấy hắn nói xong câu đó xoay người rời đi, than nhẹ một tiếng. Lúc bàn tay to của Louis Thương Nghiêu chạm vào nắm cửa, thanh âm của Dennis từ phía sau vang lên.

"Thương Nghiêu, hành vi nguy hiểm nhất của con người chính là trả thù. Nó nguy hiểm không chỉ bởi những hành động của người muốn trả thù mà còn vì tâm tư họ. Lạc Tranh, cô ấy giống như đoá hoa anh túc, trên người có quá nhiều sự hấp dẫn đối với đàn ông. Anh dám khẳng định, cho tới giờ, anh đối với cô ấy chỉ đơn thuần là trả thù thôi sao? Chỉ sợ, đến cuối cùng, người đau khổ chỉ có anh mà thôi."

Louis Thương Nghiêu đột nhiên quay đầu lại, con ngươi đen thẫm bỗng trở nên hung dữ như dã thú.

Dennis bình tĩnh nhìn thẳng hắn, cực kỳ thản nhiên, không hề bị vẻ mặt đáng sợ của Louis Thương Nghiêu làm cho khiếp đảm. Nhưng cho dù ngoài mặt thế nào, trong lòng anh ta vẫn không ngừng quay cuồng, như thể có một cơn sóng lớn không ngừng xô tới.

Anh ta chỉ sợ, trong trò chơi trả thù này, người càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn chính là người bạn này của mình. Phụ nữ, nhất là phụ nữ thông minh, sẽ biết cách để bản thân mình không phải chịu thương tổn. Nhất là Lạc Tranh, mặc dù Dennis không tiếp xúc với nàng nhiều lắm, nhưng từ tính tình của nàng cũng không khó nhận ra, nàng tuyệt đối là một người phụ nữ mạnh mẽ và kiên cường. Cho dù trong lòng đau khổ cỡ nào cũng không thể hiện ra ngoài. Nhưng Louis Thương Nghiêu thì sao đây? Đừng tưởng hắn cao cao tại thượng mà lầm. Hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, người đàn ông đùa giỡn với tình yêu chưa chắc đã giành được thắng lợi cuối cùng.

Dennis hiểu rất rõ người bạn kia, tính tình hắn cương mãnh, cuồng ngạo không kiềm chế được, lại thêm sự bá đạo cường thế. Càng là người đàn ông như vậy, ham muốn không chế của hắn càng mạnh. Dennis thực sợ, đến cuối cùng kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Cứ xem hành vi ngày hôm nay của Louis Thương Nghiêu, thì thấy hắn đang khó lòng kiểm soát cảm xúc của bản thân rồi.

Louis Thương Nghiêu từ trong tay bạn hắn - Ôn Húc Khiên mà cướp đi Lạc Tranh, giờ này khi Dennis tiếp xúc với Lạc Tranh, hắn lại sợ sự việc này tái diễn…Điều này, có nên coi là một loại ý chiếm hữu tham lam không đây?

Louis Thương Nghiêu dường như có chút khẩn trương, cho nên mới thấy hắn giữ lấy Lạc Tranh như vậy. Dennis thực sự muốn hỏi hắn một câu, "Anh yêu cô ấy sao?" hoặc là hỏi hắn đang sợ hãi điều gì đó cho nên mới phải điên cuồng ngăn cản việc Lạc Tranh trở thành luật sư đại diện của mình như vậy. Xem ra, nên dùng một từ "yêu" để hình dung, chứ không phải là hận nữa…

Có lẽ cách giải thích như vậy mới khiến mọi chuyện được thông suốt.

Một lúc lâu sau...

"Dennis, hôm nay anh thực nhiều lời lắm." Louis Thương Nghiêu rốt cục đem nét hung dữ trong ánh mắt hoàn toàn đè nén lại, giọng nói lại trở nên bình thản như cũ, "Anh chưa từng là người thích xen vào chuyện của người khác như vậy."

"Đối với tôi mà nói, anh không phải là người rảnh rỗi, Lạc Tranh cũng vậy." Dennis khéo léo trả lời câu hỏi của hắn.

Louis Thương Nghiêu hiển nhiên đối với câu trả lời này không mấy hài lòng, nhíu mày, một lúc sau mới nói, "Tôi hy vọng anh chỉ là khán giả mà thôi, bởi vì, trò hay sẽ lập tức bắt đầu!" Nói xong, hắn kéo cánh cửa, sải bước ra ngoài.

Dennis nhìn xem bóng lưng của hắn biến mất, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lúc nhất thời, hai hàng lông mày khẽ chau lại như đang suy nghĩ điều gì đó…

Màn đêm càng lúc càng dày đặc hơn, mưa cũng càng lúc càng lớn. Tiết trời Paris đã hoàn toàn chuyển sang thu, tuy nhiệt độ không giảm nhiều, nhưng so với mùa hè cũng có cảm giác mát mẻ hơn. Nhất là lúc này, nghe tiếng mưa quất vào cửa kính, khiến người ta có thể cảm nhận rõ ràng hương vị của mùa thu.

Lạc Tranh từ phòng tắm đi ra, sau khi tắm rửa, vẻ cứng cỏi trên người nàng đã hoàn toàn bị thay thế bởi vẻ mềm mại nữ tính, lại được làn nước ấm áp xoa dịu thân thể nên lúc này làn da càng thêm mịn màng mê người.

Vừa lau tóc, Lạc Tranh vừa bước vào phòng khách, liền đó bị người đàn ông ngồi trên sofa làm cho sợ hết hồn.

"A..." Khăn lông trên tay rơi xuống đất, nàng cũng sợ hãi mà hét lên. Đến khi nhìn rõ người đàn ông trên sofa kia là ai, khuôn mặt nàng lộ rõ nét không vui nhíu mày, cũng không nói gì, khom người nhặt khăn lông lên.

"Đứng lại!" Giọng nói trầm thấp của Louis Thương Nghiêu vang lên, ngăn trở hành động định xoay người rời đi của Lạc Tranh.

Lạc Tranh nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hờ hững hỏi, "Có chuyện gì sao?"

Người đàn ông này quả thực như du hồn vậy, trở về lúc nào không biết, một chút thanh âm cũng không có, cứ lẳng lặng ngồi ở đó khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải giật mình.

"Ôn Húc Khiên ký tên chưa?" Louis Thương Nghiêu lười biếng dựa vào sofa, môi hơi nhếch lên khiến người ta vẫn không thể nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.

Lạc Tranh không nghĩ tới hắn sẽ hỏi thẳng như vậy, nhìn hắn một lúc, nàng khẽ trừng mắt, "Anh còn chưa thấy đủ nhàm chán hay sao?" Nói xong, cũng không trả lời hắn, nàng thẳng hướng phòng ngủ trên tầng hai bước tới.

Sắc mặt Louis Thương Nghiêu khẽ biến đổi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng một lúc lâu sau liền đứng dậy, đi theo lên lầu.

Lạc Tranh vừa ngồi bên bàn trang điểm chưa được bao lâu, đã thấy Louis Thương Nghiêu đi tới, nàng cũng chỉ nhìn hắn một cái, không nói lời nào, chỉ tỉ mỉ vỗ chút nước hoa hồng lên da mặt sau đó bình thản sấy tóc.

Louis Thương Nghiêu cũng không ngăn cản nàng, ngược lại vô cùng kiên nhẫn ngồi trên sofa trong phòng nhìn nàng, dường như rất chăm chú…

Mặc dù tay đang rất bận rộn, nhưng Lạc Tranh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén phía sau lưng mình, không cần nhìn cũng biết hắn đang nhìn nàng chằm chằm, trong lòng không khỏi có chút cảm giác khó chịu, hắn nhìn cái gì chứ?

"Bộp!" Đem máy sấy bỏ lên bàn trang điểm, Lạc Tranh hất nhẹ mái tóc đã sấy khô, quay sang nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi, "Anh muốn nói gì?"

Hắn đi theo nàng tới tận đây, chắc không phải chỉ để nhìn như vậy thôi chứ?

Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười, "Em đã quên, hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn tôi cho em."

"Ôn Húc Khiên nếu không chịu ký tên, tôi còn có cách sao?" Lạc Tranh vốn trong lòng đang rất bức bối, lại bị hắn truy hỏi như vậy, đương nhiên lửa giận bùng lên, tức quá hét lớn, "Còn nữa, đó là chuyện của tôi, có liên quan gì đến anh? Tôi thích ly hôn thì ly hôn, không thích ly hôn thì sẽ không ly hôn! Anh có tư cách gì đòi quản chuyện đó."

Tâm tình nàng lúc này thực sự bực bội không sao giải thích được.

Lạc Tranh hét xong mấy lời này, vốn cho là hắn sẽ điên lên mà phản công lại, ít nhất, đàn ông đều không thích phụ nữ ở trước mặt mình lớn tiếng, nhưng mà…

Mấy câu của nàng giống như một nắm đấm, đấm vào đám bông gòn vậy, một chút khí lực cũng không có.

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, nụ cười trên môi càng lúc càng đậm, nhanh chóng lan tràn tận đáy mắt. Hắn đứng đậy, đi đến trước mặt nàng, trên mặt cũng không có chút biểu hiện nào cho thấy hắn đang tức giận. Đưa tay đem cả người nàng xoay lại, khiến nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn, "Sao vậy? Chỉ đơn giản là ly hôn thôi, có khó khăn sao? Yên tâm đi, tôi sẽ giúp em xử lý." Bàn tay hắn khẽ vuốt ve bờ vai nàng, giọng nói cất lên đầy dịu dàng.

Lạc Tranh thực sự sững sờ, toàn thân bất động hồi lâu, ánh mắt cũng nhìn sững hắn đến cả nửa ngày mới thốt ra câu hỏi, "Anh nói thay tôi xử lý là có ý gì?"

Những lời này lúc trước nàng cũng đã nghe qua, nhưng vẫn luôn cho rằng đó chỉ là lời cảnh cáo bình thường của hắn mà thôi, nhưng hôm nay, thấy bộ dạng này của hắn xem ra câu nói đó không phải là nói đùa.

Louis Thương Nghiêu ngược lại cũng không trả lời câu hỏi của nàng, mà lấy từ trong túi áo ra một thứ gì đó trông giống như thanh chip, đặt trước mặt nàng.

Lạc Tranh đưa mắt nhìn lại, đây là thứ gì? Cho tới giờ nàng chưa từng nhìn thấy.

"Đây là thứ mà em vẫn luôn muốn biết." Dường như nhìn thấu sự nghi ngờ trong lòng nàng, Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng nói.

Lạc Tranh cầm lấy vật đó, là một vật bằng kim loại, chỉ là nàng chưa từng nghĩ đến thứ này là gì.

"Đây chính là toàn bộ tài liệu của tập đoàn WORLD." Louis Thương Nghiêu cười cười, vỗ nhẹ lên bả vai nàng, rồi xoay người bước vào phòng tắm bên trong phòng ngủ.

Chẳng bao lâu sau, tiếng nước chảy nhanh chóng vọng lại…

Lạc Tranh ngồi lặng trước bàn trang điểm hổi lâu, không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của hắn. Người đàn ông này trước giờ vẫn luôn như vậy, lời nói luôn luôn lấp lửng.

"Đây là gì chứ? Sao lại bảo là tất cả tài liệu của tập đoàn WORLD?"

Nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không cảm thấy rõ ràng, Lạc Tranh mang theo một loạt nghi ngờ bước vào phòng tắm, vốn định hỏi hắn cho rõ, trong lúc nhất thời quên mất mục đích hắn vào phòng tắm là để tắm rửa. Vừa bước vào phòng tắm, nhìn thấy cả thân hình cao lớn của hắn đang ngâm trong bồn tắm, làn nước ấm áp không ngừng nhu động khiến lồng ngực vạm vỡ của hắn tản ra một cảm giác hấp dẫn cực độ. Ở trong phòng tắm, quần áo của hắn đang bị vứt vào một xó.

Lạc Tranh có chút lúng túng, tuy rằng nàng với hắn đã phát sinh quan hệ không chỉ một lần, nhưng cũng không thể tự nhiên khi nhìn thấy tình cảnh này, vừa định xoay người đi ra ngoài, đã thấy Louis Thương Nghiêu bật cười cất tiếng.

"Em qua đây!"

Lạc Tranh có chút ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn, dường như muốn nhìn xem trong đôi mắt hắn đang ẩn chứa âm mưu quý kế gì.

Louis Thương Nghiêu nhìn thẳng vào nàng, hai cánh tay rắn chắc đặt lên hai bên thành bồn tắm khiến thân thể hắn lúc này trông dũng mãnh như con chim ưng bay lượn trên bầu trời đêm.

Cặp mắt tà mị của hắn chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn có chút lúng lúng của nàng, nụ cười bên môi không ngừng nhu động giống như làn nước ấm áp trong bồn tắm kia…

"Anh muốn nói gì thì nói đi." Lạc Tranh không muốn ngốc nghếch tiến thêm bước nào nữa, người đàn ông này chuyện gì cũng có thể làm được, không chừng hắn đang tính đem nàng kéo vào trong bồn tắm đây.

Nhìn Lạc Tranh vẫn đứng bất động tại chỗ, Louis Thương Nghiêu cũng không hề tức giận, ngược lại hắn nhàn nhã lầm bầm gì đó trong miệng một cách đầy tự đắc.

"Anh nói cái gì?" Lạc Tranh khẽ chau mày, bởi vì không gian trong phòng tắm cực lớn mà nàng lại đứng cách hắn khá xa nên đương nhiên không nghe rõ những gì hắn vừa nói.

"Đối với vật kia, tôi chỉ nói với em một lần mà thôi." Louis Thương Nghiêu khẽ tăng thêm âm lượng trong giọng nói của mình, cố ý khiến nàng nghi ngờ, lại nở nụ cười xấu xa.

"Nhưng mà em cũng biết, tôi cả ngày làm việc đã mệt chết rồi, không thể nào nói chuyện với em lớn tiếng được, Tranh, tôi không thể lúc nào cũng có hứng thú như vậy đâu."

Lạc Tranh đương nhiên hiểu hắn có dụng ý khác, trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không nói gì.

"Sao vậy, em sợ tôi sẽ muốn em lúc này sao?" Louis Thương Nghiêu cố tình khiêu khích nàng, "Yên tâm, em thường xuyên ở bên cạnh tôi như vậy, tôi vẫn chưa đến mức nóng vội đến không chịu được."

Lạc Tranh thấy hắn càng nói càng không đứng đắn, bất đắc dĩ lắc đầu, đi lên trước, tiến đến bậc thềm cạnh bồn tắm lớn, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Anh nói đi, đó là vật gì?"

Louis Thương Nghiêu không trả lời ngay, mà cố ý thở dài một hơi, "Làm đàn ông thật đúng là vất vả, mỗi ngày làm việc không chút nào nhàn rỗi, còn mệt mỏi đến toàn thân đau nhức."

Lạc Tranh cười lạnh, tự nhiên hiểu ý tứ của hắn, "Được, vậy lát nữa tôi sẽ giúp anh thả lỏng gân cốt chút!" Mấy lời này cơ hồ nàng nghiến răng mà nói ra.

Louis Thương Nghiêu vừa nghe, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, "Vậy bây giờ..."

Lạc Tranh nghe vậy một lời cũng không nói, cầm lấy bình sữa tắm, không đợi Louis Thương Nghiêu kịp phản ứng, khẽ nghiêng bình xuống, sữa tắm từ trên cao đổ xuống tóc cùng người hắn…

Louis Thương Nghiêu sững người vì bất ngờ.

Lạc Tranh lại không nói gì, tiến lên một chút, dùng sữa tắm xoa loạn lên người hắn, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng tiếp xúc với làn da ngăm cứng rắn, ngay cả mái tóc hắn cũng bị nàng xoa loạn lên.

"Khoan, tôi đâu phải thú cưng…" Louis Thương Nghiêu còn chưa kịp kháng nghị xong, Lac Tranh liền cầm lấy vòi sen, mở ra, dòng nước mạnh mẽ liền xối thẳng vào Louis Thương Nghiêu. Lạc Tranh quả thực đối xử với hắn như thể chủ nhân tắm cho thú cưng vậy, xối nước từ trên tóc xuống ngực hắn.

"Xong rồi!" Lạc Tranh nói vừa dứt lời, đem một cái khăn tắm sạch ném lên trên đầu hắn, rồi xoay người bước ra khỏi phòng tắm.

Cả quá trình, chỉ vỏn vẹn chưa đầy hai phút!

Louis Thương Nghiêu đem khăn tắm kéo xuống, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, người phụ nữ đáng chết này, muốn hại chết hắn sao?

Khi Louis Thương Nghiêu quấn khăn tắm ngang hông trở lại phòng ngủ đã thấy Lạc Tranh thoải mái ngồi trên giường, bình tĩnh nhìn về phía hắn, cất tiếng nói có chút ý ra lệnh, "Anh qua đây!"

Vẻ mặt Louis Thương Nghiêu tràn đầy hứng thú khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng hơi cong lên, người phụ nữ này quả nhiên học rất nhanh.

Một lời cũng không nói bước nhanh về phía giường, vừa muốn đưa tay ôm nàng vào lòng lại bị nàng nhanh nhẹn tránh đi, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, thuận thế kéo hắn ngã xuống giường.

"Em hôm nay còn rất chủ động…A…." Hắn vốn đang rất đắc ý liền đó phát ra tiếng hét rất thảm.

Nói là hét thảm thiết thì hơi khoa trương, nhưng cũng đến mức đau đớn kêu lên, nhưng những lời này lọt vào tai Lạc Tranh lại chẳng khác nào tiếng kêu thảm thiết. Bởi vì, suốt thời gian dài như vậy ở bên cạnh hắn, đây là lần đầu tiên nàng nghe được Louis Thương Nghiêu mất khống chế như vậy.

Kỳ thật, nguyên nhân khiến hắn đau đớn kêu thành tiếng rất đơn giản, đó là vì khi Lạc Tranh nương theo lúc hắn ngã xuống giường, ngón tay nàng liền đặt vào huyệt Phong Trì của hắn ấn xuống. Người Trung Quốc vốn biết rõ vị trí huyệt đạo, lại thêm quy tắc, "Huyết mạch thông không thấy đau, đau tức không thông" hỗ trợ vào, nhưng dù sao Louis Thương Nghiêu cũng là người nước ngoài, đối với kiến thức về bấm huyệt của Trung Quốc đương nhiên không hiểu lắm, nên khi Lạc Tranh đặt tay tại huyệt Phong Trì nơi gáy hắn ấn xuống, một cảm giác đau nhức liền ập tới, khiến hắn không hiểu ra sao.

"Anh hét vậy muốn doạ quỷ sao?" Lạc Tranh có chút buồn cười, kỳ thật nàng cũng ít nhiều có ý xấu, huyện Phong Trì vốn ấn vào sẽ có cảm giác rất đau nhức, cho nên chỉ cần nhè nhẹ ấn xuống là được rồi, dùng sức ấn xuống bất luận là ai cũng sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng cơn đau tan đi sẽ thấy rất thoải mái, đây cũng là sự thật.

Louis Thương Nghiêu nào biết những thứ này, một hồi đau đớn tản đi, tim hắn không khỏi đập nhanh lên một chút, "Em đang làm cái gì?"

"Xoa bóp bấm huyệt!" Lạc Tranh cũng không cười nữa, nhìn bộ dạng cao lớn của hắn bị nàng làm cho đau kêu thành tiếng, sự bực bội vừa nãy của nàng cũng hoàn toàn tiêu tan.

"Không phải vừa rồi anh nói toàn thân đều đau sao? Anh nên biết kỹ thuật xoa bóp bấm huyệt trong y thuật Trung Quốc vốn nổi danh trên toàn thế giới."

"Tay em vừa rồi đặt ở đâu vậy?" Louis Thương Nghiêu có chút ngơ ngác rồi lại cười khẽ, hắn không tin nàng sẽ ngốc đến mức không hiểu ngầm ý của hắn, hắn còn…

"Huyệt Phong Trì." Lạc Tranh dùng tiếng Trung nói xong, đặt tay tại sau gáy hắn nhẹ nhàng ấn xuống một cái, "Chính là chỗ này, ấn xuống sẽ có cảm giác đau đớn một chút, nhưng có thể nhanh chóng giảm bớt sự mệt mỏi trên thân thể."

"Huyệt Phong Trì?" Louis Thương Nghiêu cũng như đại đa số người phương Tây không tin tưởng lắm vào vị trí huyệt vị trên cơ thể con người, hắn có chút nhíu mày, "Cái từ này nghe hơi lạ?"

"Chỉ là vì anh không biết Trung y mà thôi, nhưng tôi cũng biết sơ sơ vài điều. Trong các tài liệu y học Trung Quốc có ghi lại, Phong Trì là huyệt thuộc kinh Túc Thiếu Dương đảm, hội với Dương Duy mạch, có vị trí nằm ở chỗ hõm nhất sau gáy. Có tác dụng khu phong, giải biểu, sơ tà, thanh nhiệt, thông nhĩ (tăng thính lực), minh mục (tăng thị lực). Thường được áp dụng chữa các bệnh cảm mạo, hoa mắt, chóng mặt, các bệnh về mắt, bệnh về tai... Kinh nghiệm của tiền nhân phối hợp với huyệt Khúc Trì để chữa đau đầu, huyết áp cao, bệnh về thần kinh..." Lạc Tranh nhẹ nhàng giải thích.

"Mấy thứ đó tôi nghe không hiểu lắm." Louis Thương Nghiêu nói mấy lời này là thật lòng, tuy nói tiếng Trung của hắn rất khá, nhưng cũng chỉ là giao tiếp mà thôi, còn đối với thể loại tài liệu cổ của Trung Quốc, đối với người phương Tây như hắn mà nói quả thực quá khó khăn.

Nhưng mà, có thể dễ dàng nhận ra hắn đối với cái huyệt Phong Trì kia không có mấy hứng thú, bàn tay to liền đưa ra đem Lạc Tranh kéo tới, nhanh chóng áp chặt nàng dưới thân hắn, xấu xa cười nhẹ, "Em luôn thông minh như vậy, không phải không nghe ra ý tứ trong lời nói của tôi chứ?"

Lạc Tranh đương nhiên biết rõ hắn có lòng muốn chiếm tiện nghi của nàng, hờ hững cong môi nói, "Anh nên biết, tôi chỉ có hứng thú đối với thứ anh vừa đưa mà thôi."

"Em thật là một tiểu yêu tinh thông minh, luôn biết cách đả kích lòng tự tin của đàn ông." Louis Thương Nghiêu tà mị cười khẽ, ngồi dậy, cầm lấy thanh chip kia nói, "Đây là toàn bộ tài liệu liên quan đến hoạt động của tập đoàn WORLD, chỉ cần em bỏ vào máy tính khởi động, em sẽ biết rõ mọi chuyện liên quan đến tập đoàn."

Lạc Tranh đem cái vật nhỏ bé này để trong lòng bàn tay, lại nhìn đến bên cạnh nó có một khe cắm, nhưng nhìn toàn thể thì không thấy vật này giống cái ổ cứng di dộng hoặc là thứ gì đó tương tự chút nào.

"Đây là sản phẩm công nghệ cao, nếu không có mật khẩu, cho dù bỏ vào máy tính em cũng không nhìn thấy gì hết, bên ngoài có rất nhiều người dùng trăm phương ngàn kế để đoạt lấy nó nhưng cũng không làm nên chuyện gì." Louis Thương Nghiêu khẽ nói.

Lạc Tranh nhìn nó, suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu, "Trong này, không chỉ đơn giản là tài liệu phải không?"

"Đúng vậy." Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, "Ngoại trừ tài liệu, còn có thông tin về tất cả sản nghiệp của tập đoàn, số tiền giao dịch trong các thương vụ, danh sách khách hàng cùng quan chức chính phủ các nước thường xuyên có quan hệ mua bán."

Lạc Tranh nghe những lời này không khỏi khẽ run lên.

"Bí mật thương mại?"

"Phải." Louis Thương Nghiêu rất thoải mái thừa nhận.

Lạc Tranh thực sự bị kinh ngạc, một phần là bởi vì cái vật nhỏ bé trong tay nàng lại chứa đựng một khối lượng dữ liệu khổng lồ như vậy, mặt khác nàng lại bị nó mê hoặc và có không ít điểm nghi vấn.

"Tôi muốn biết, vật quan trọng như vậy…tại sao anh lại đưa cho tôi?"

Những tài liệu có liên quan đến tập đoàn WORLD, lúc trước nàng đã phí bao tâm tư cùng công sức để điều tra mà không được. Không ngờ tài liệu liên quan đến nó lại được cất giữ một cách cẩn mật như vậy, khó trách hoạt động của tập đoàn này vẫn luôn rất thần bí.

Louis Thương Nghiêu cười khẽ, nụ cười ánh lên vẻ tinh ranh như một chú mèo giảo hoạt, hắn xáp lại gần, chăm chú nhìn vào ánh mắt đầy nghi vấn của nàng, thong thả đáp, "Bởi vì, sau khi em biết được nội dung trong này, cả đời này em sẽ hết lòng ở bên tôi mà làm việc."

Những lời của Louis Thương Nghiêu khiến Lạc Tranh thực sự ngơ ngẩn cả người, đôi mắt trong veo bất giác cũng sững lại, giống như hai vì tinh tú sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, đôi môi anh đào khẽ hé mở, làn môi mềm mại như nụ hoa, khiến người ta không kìm lòng mà muốn hôn lên đó.

Nàng cứ như vậy nhìn Louis Thương Nghiêu cho đến khi tiếng cười trầm khàn của hắn vang lên, rồi lại kìm lòng không được mà cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng của nàng, lúc đó Lạc Tranh mới có lại phản ứng.

"Ý của anh là, chuẩn bị để tôi bắt đầu tiếp nhận pháp vụ của tập đoàn WORLD?" Một lúc lâu sau, nàng nghi ngờ hỏi lại hắn. Trước giờ, hắn vẫn luôn phản đối chuyện này, nàng còn tưởng rằng, hắn thực sự muốn đem mình nuôi nhốt trong biệt thự như một sủng vật cả đời này.

"Phải!" Louis Thương Nghiêu trả lời rất chắc chắn, ánh mắt hắn cũng ánh lên sự kiên định vô cùng. Một lúc sau, hắn lại lên tiếng, "Nếu thật sự có thể, tôi tuyệt đối sẽ không để em có cơ hội tiếp xúc với công việc tại tập đoàn WORLD."

"Vì sao?" Lạc Tranh thực sự nghĩ không ra, "Anh đã không muốn như vậy, sao giờ lại thay đổi chủ ý? Vì sao anh không muốn cho tôi tiếp nhận pháp vụ của tập đoàn? Chẳng lẽ, anh lo tôi sẽ đem những bí mật thương nghiệp này tiết lộ ra ngoài?"

"Chuyện đó không liên quan đến các bí mật kinh doanh." Giọng nói của hắn đầy khẳng định trả lời cho nghi vấn của nàng, bàn tay to khẽ nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng trắng trẻo như vầng trăng kia, nửa thật nửa giả nói, "Bởi vì, tôi không có thói quen để cho phụ nữ nhúng tay vào công việc kinh doanh của mình."

"Vậy…." Lạc Tranh lại càng khó hiểu hơn. Đã như vậy, tại sao lúc này hắn lại thay đổi thói quen của mình chứ?

Louis Thương Nghiêu dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, nhẹ nhàng nói, "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, nếu như em đã muốn làm việc, vậy thì làm dưới quyền của tôi, còn công việc bên phía Dennis, em trực tiếp từ chối đi." Giọng điệu của hắn vừa có chút như thương lượng, lại vừa mang tính mệnh lệnh không cho phép chối từ.

"Gì cơ?" Lạc Tranh lại lần nữa giật mình, nhưng lần này rất nhanh liền khôi phục lại phản ứng. Rốt cục nàng cũng hiểu ra vì sao hắn lại thay đổi tâm ý. Suy nghĩ một lát, Lạc Tranh lên tiếng phản đối, "Anh không có quyền can thiệp vào thời gian tự do của tôi."

"Không có quyền? Ở trên đời này, ngoại trừ tôi, không ai có tư cách để can thiệp vào tự do của em." Louis Thương Nghiêu ngạo nghễ tuyên bố.

Lạc Tranh lạnh lùng nhìn hắn, nhẹ giọng nhắc nhở, "Đừng quên, anh đã thua tôi, cho nên, cái quyền lợi này của anh không có chút giá trị nào hết."

"Em sai rồi, từ khi bắt đầu em đã sai rồi." Louis Thương Nghiêu không hề tức giận mà còn cười, bàn tay vươn ra kéo nàng ôm vào lòng, nụ cười trên môi đầy vẻ hài lòng vì đã thực hiện được âm mưu.

"Kể từ khi em gặp tôi, thời gian của em đã là của tôi rồi, em đã sớm không có tự do nữa, cho nên trận đấu vừa rồi cho dù em thắng hay thua đều không có nghĩa lý gì hết."

"Anh..." Hôm nay, Lạc Tranh cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là lật lọng, cái gì gọi là bất chấp quy tắc. Nàng cắn chặt đôi môi anh đào hồi lâu, rốt cục cũng thốt ra câu đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay.

"Louis Thương Nghiêu, sao anh có thể không biết xấu hổ đến mức này?"

Nói ra những lời này, chẳng khác nào mắng hắn là kẻ không có giáo dục. Giờ khắc này, Lạc Tranh thực sự muốn cùng hắn tranh cãi ầm ĩ một trận.

Đáng tiếc, Louis Thương Nghiêu vĩnh viễn là loại người không thể đoán biết được tâm tư thông qua vẻ mặt không chút biến hoá của hắn, tâm tư của hắn sâu như biển, mặt cũng không hề đổi sắc. Nghe xong mấy lời của nàng, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, "Nghe em nói những lời này, tôi biết rõ em đã chấp nhận…"

"Tôi đã ký hợp đồng với Dennis…"

"Thứ hợp đồng vô hiệu đó không cần phải tuân thủ." Louis Thương Nghiêu nhàn nhã đắc ý nhìn nàng, thấy mặt nàng biến sắc, lại nhếch môi cười, "Em không nghĩ lại xem, pháp vụ của tập đoàn WORLD đủ để đè chết người, làm sao em còn thời gian đảm nhiệm vị trí luật sư đại diện cho Dennis chứ? Tôi chính là nghĩ thay cho em mà thôi."

"Louis Thương Nghiêu, anh đã đi tìm Dennis?"Lạc Tranh rất thông minh đoán ngay ra chuyện này.

Hắn chỉ cười mà không nói gì, đem thanh chip kia lại lần nữa nhét vào tay nàng, giọng nói trầm thấp vang lên đầy nghiêm túc, "Như vậy đi, tôi cho em đủ thời gian để xem hết những tài liệu này. Sau khi xem xong, tự em quyết định có muốn tiếp nhận công việc bên Dennis không, em thấy sao?"

Lần đầu tiên, hắn cho nàng quyền chủ động trong đời.

Lạc Tranh nhìn thanh chip dữ liệu trong tay, hồi lâu không nói gì, cuối cùng, khẽ gật đầu.

Louis Thương Nghiêu nở nụ cười hài lòng, thừa dịp nàng trầm tư liền tấn công chớp nhoáng, đem nàng ôm vào lòng, lại không cho nàng kịp phản ứng, trực tiếp đè nàng xuống dưới thân.

"A, anh định làm gì?" Lạc Tranh sợ hết hồn, vô thức đưa khuỷu tay chống đỡ lồng ngực của hắn.

Bởi vì hắn vừa mới tắm xong, hạ thân chỉ quấn bằng một cái khăn tắm, lồng ngực vạm vỡ hoàn toàn để trần khiến làn da màu đồng sáng bóng càng hiện lên rõ ràng, khiến nàng càng cảm nhận rõ hơn sự dũng mãnh của hắn.

Louis Thương Nghiêu cũng không bức bách nàng, chỉ là giữ lấy thân hình nhỏ bé, nở nụ cười xấu xa nhìn nàng, "Em nói thử xem!" Nói xong câu này, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh.

Lạc Tranh có thể nhìn ra dục hoả đang không ngừng thiêu đốt trong ánh mắt hắn, mà dù cho không nhìn vào ánh mắt hắn, từ thân thể đang căng cứng lên mà ghì lấy nàng của hắn kia cũng dễ dàng cảm nhận được, dã thú dưới thân hắn đã sớm thức tỉnh và đang rục rịch hành động.

"Anh đừng như vậy!" Sắc mặt Lạc Tranh có chút mất tự nhiên. Cứ thế này thật không hay cho lắm, chuyện ly hôn của nàng cùng Ôn Húc Khiên còn chưa đâu vào đâu, vậy mà lại cùng người đàn ông này cùng giường chung gối.

"Sao vậy? Tôi muốn em!" Louis Thương Nghiêu đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quay lại, hài lòng nhìn gương mặt có chút lúng túng của nàng.

Trong lòng Lạc Tranh lúc này dâng lên một cảm giác rất không thoải mái, nàng biết rõ là do tâm lý tạo thành. Có đôi khi nàng nghĩ, nàng cùng hắn lúc này, là loại quan hệ gì đây?

Người yêu sao? Không phải…

Tình nhân sao? Có chút giống, nhưng cũng có điểm bất đồng…

Tóm lại, nàng thực cảm thấy rối loạn…

"Tôi không muốn!" Lạc Tranh bực bội nói, nghiêng đầu sang bên, tránh đi sức ép do lồng ngực hắn tạo thành.

Cánh tay đang giãy giụa liền bị Louis Thương Nghiêu bóp chặt lại, sau đó, chỉ bằng một bàn tay, hắn đem hai tay nàng giữ chặt lại trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quay lại, khiến nàng phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm của hắn.

"Tôi muốn em!" Ngữ khí của hắn cực kỳ nghiêm túc, từng câu từng chữ mang theo sức mạnh cường thế.

Lạc Tranh ngây người ra, trong lúc nhất thời quên cả việc giãy giụa. Hắn đang tức giận sao? Nàng cho tới giờ chưa từng thấy hắn tức giận như vậy lúc ở trên giường. Thái độ của hắn lúc này giống như đế vương bị phi tần cự tuyệt, hai đầu lông mày nhíu lại toát lên sự không hài lòng cực độ. Hắn, dựa vào cái gì lại muốn độc đoán như vậy?

Nàng rất muốn đem lời này nói ra, nhưng vào lúc này lại thực không biết nên nói như thế nào. Louis Thương Nghiêu lúc này thật sự rất lạ, nhưng mà có lẽ hắn đối với nàng mà nói, cho tới giờ vẫn là xa lạ như vậy…

Thấy Lạc Tranh không giãy dụa nữa, Louis Thương Nghiêu lại khôi phục vẻ tà mị như trước, cúi đầu xuống, đôi môi mỏng của hắn kề sát bờ môi nàng, dịu dàng thì thầm.

"Tôi thích em, cho nên, hàng đêm hoan ái có gì không đúng?"

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/du-tinh-loi-moi-cua-boss-bi/chuong-89/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận