“Anh…” Lạc Tranh nghe thấy mấy lời này thực sự cảm thấy kinh hoàng, vô thức cất tiếng hỏi, “Bọn họ làm sao rồi? Anh đã giết họ?”
Nàng nghĩ đến chuyện kinh khủng này cũng là có nguyên nhân của nó. Bởi Louis Thương Nghiêu không chỉ đơn thuần là một thương nhân mà còn đồng thời có liên hệ mật thiết với xã hội đen. Nhớ tới tình cảnh lúc ở Macau, sống lưng Lạc Tranh không khỏi toát mồ hôi lạnh. Loại người như hắn có gì mà không làm được đây?
Nhìn ra sự mâu thuẫn cùng kinh sợ trong ánh mắt nàng, Louis Thương Nghiêu nở nụ cười lạnh đầy ý mỉa mai, ngay cả nét mặt hắn cũng tràn ngập ý châm biếm, “Giết bọn chúng? Chỉ sợ làm bẩn tay tôi!”
Lạc Tranh hơi sững sờ, ý của hắn là…Không hề giết bọn họ? Vậy hắn…
“Trong làm ăn vốn không có cái gọi là tình hữu nghị.” Louis Thương Nghiêu lạnh nhạt lên tiếng, “Cô cho rằng, giao tình giữa bốn nhà kia thân thiết tới cỡ nào? Hừ…”
Nụ cười của hắn càng trở nên lạnh lùng hơn, đôi môi mỏng nhếch lên đầy vẻ mưu toan quen thuộc.
Tâm tư Lạc Tranh cũng bất giác co rút lại. Nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng biết chuyện tuyệt đối không hề đơn giản. Có lẽ, trực tiếp giết chết bốn nhà bọn họ mà nói mới thực sự là việc làm nhân từ.
Lúc trở về từ Macau, nàng cũng biết trên đời này, không phải nơi nào cũng có sự tồn tại của luật pháp. Tại thế giới hắc ám kia, luật pháp vĩnh viễn không có chỗ đứng. Ở đó, quyền lợi chính là bá chủ.
Một lúc lâu sau...
“Rốt cục anh đã làm gì bọn họ?”
“Không phải tôi làm gì bọn chúng, mà là bọn chúng tự đánh lẫn nhau mà thôi.” Louis Thương Nghiêu nở nụ cười nhàn nhã, cũng rất tao nhã, nhưng lời nói của hắn thực khiến người ta kinh hãi. Chỉ một cái chớp mắt của hắn cũng đủ khiến người ta tan xương nát thịt, máu chảy thành sông, không còn đường sống.
“Tôi nói rồi, trong làm ăn không hề có cái gọi là tình hữu nghị, cái gọi là tình hữu nghị chẳng qua là dựa trên lợi ích làm cơ sở mà thôi. Cho nên, một khi lợi ích bị tổn hại, thời khắc đó đối với mỗi bên trong bọn chúng, cô cho rằng chúng sẽ làm thế nào?”
Lạc Tranh bất giác trừng lớn đôi mắt, “Ý của anh là mượn dao giết người?”
“Đúng vậy! Người Trung Quốc chính là có câu thành ngữ này. Nhưng cô cũng biết, mượn dao giết người là chuyện xảy ra thường ngày trong thương giới. Cô là luật sư chuyên xử lý các vụ kiện thương mại, chuyện như vậy cũng thấy thường xuyên, không phải sao?” Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt thâm thuý bắn ra tia lạnh lẽo.
Vậy nên Louis Thương Nghiêu chỉ việc khoanh tay ngồi hưởng lợi. Đúng vậy, hắn là người thắng cuộc, người chiến thắng đứng đằng sau hậu trường. Cho nên hắn mới có thể có được nụ cười ngạo nghễ như vậy, mới có tư cách đứng ở nơi này bình phẩm mọi chuyện từ đầu tới cuối. < /span>
Đây chính là quy tắc trên thương trường! Một chiến trường giết người không thấy máu!
Nhìn gương mặt gần như tái nhợt của Lạc Tranh, nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng trở nên “hiền hoà”. Hắn đưa tay ra, lại lần nữa giữ lấy chiếc cằm nhỏ của nàng. Từng ngón tay giống như đang dịu dàng vuốt ve làn da mềm mại, nhưng trên thực tế đây là một sự trói buộc, một sự áp bách khiến đối phương không có cách nào thoát khỏi, ngay cả hít thở cũng thấy khó nhọc.
“Bọn chúng coi lợi ích làm trọng, nên khi biết lợi ích của mình bị tổn hại mà nguyên do lại từ phía đối phương, cô cho rằng bọn chúng sẽ làm gì?” Louis Thương Nghiêu cất giọng nhẹ bẫng, như thể đang nói tới sự việc không hề liên quan tới mình, thái độ cùng ngữ khí của hắn cũng toát lên sự khinh miệt rõ ràng.
Lạc Tranh rốt cục cũng hiểu ra, có chút thất thần lên tiếng, “Bọn họ đầu tiên sẽ nghi ngờ lẫn nhau, rồi sau đó đề phòng đối phương. Một khi sự tin tưởng giữa hai bên sụp đổ, niềm tin sẽ lâm vào nguy cơ khủng hoảng. Loại nguy cơ này sẽ không ngừng lan rộng sang tất cả các lĩnh vực hợp tác, giống như một loại chất độc ăn mòn hệ thống, cuối cùng sẽ làm cho toàn bộ hệ thống bị hư hỏng, không thể vận hành được nữa…”
“Bởi vậy mới nói, cô rất thông minh. Cô không hề giống với những người phụ nữ khác bởi cô luôn nhìn vào bản chất của sự việc.” Louis Thương Nghiêu cười khẽ, bàn tay vốn đang đùa bỡn chiếc cằm nhỏ của nàng hơi xoay lại, chuyển thành ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nếu là lúc bình thường, Lạc Tranh nhất định sẽ cho rằng đây là lời tán thưởng của hắn. Nhưng vào giờ khắc này, nàng thực sự không tin những lời này là xuất phát từ nội tâm của hắn.
“Không phải là tôi thông minh, mà theo như tính cách của anh, anh nhất định sẽ không để cho mấy người họ sống tử tế.” Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, “Tuy đối với chuyện điều hành kinh doanh tôi không thông thạo, nhưng tôi biết rõ, một khi giữa hai bên đã phát sinh sự bất tín nhiệm, vậy coi như sự hợp tác giữa họ cũng hoàn toàn sụp đổ. Tôi nghĩ, lợi ích giữa bọn họ không thể vô duyên vô cớ mà bị tổn hại như vậy. Chắc chắn trước đó anh đã tỉ mỉ sắp xếp không ít chuyện rồi khoanh tay ngồi đợi. Kết quả đúng như anh mong muốn. Anh đã khiến cho bọn họ từ tín nhiệm chuyển sang đề phòng lẫn nhau rồi công kích lẫn nhau.”
Gương mặt Louis Thương Nghiêu tràn ngập nét cười, cũng không nói thêm lời nào, đương nhiên là đồng nghĩa với việc hắn không phản bác lại sự phân tích của nàng. Lúc này, hắn đang rất hứng thú chờ nghe nàng nói tiếp.
Lạc Tranh có chút ghê sợ xoay người lại để khuôn mặt nhỏ nhắn tránh đi bàn tay của hắn. Bàn tay kia không biết đã vấy bao nhiêu máu tươi, bàn tay đó có thể hô phong hoán vũ, một tay che trời, nhưng mà, nàng thực muốn trốn tránh nó.
“Đừng như vậy!” Nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng đậm hơn, ánh mắt toát lên sự mạnh mẽ cùng hung dữ, cánh tay hắn vươn ra, đem cả người nàng kéo vào trong ngực. Hai cánh tay rắn chắc siết chặt lại, không cho nàng có cơ hội tránh thoát.
“Cô nên biết, không phải ai cũng có tư cách chết trong tay tôi. Nếu như bọn chúng đủ tin tưởng lẫn nhau, hoặc là đủ tin tưởng chính bản thân chúng, thì làm gì có khe hở để tôi tận dụng, phải không?”
“Không sai, anh không có làm gì hết. Loại chuyện như vậy anh vốn chẳng cần phải làm gì hết cả. Chỉ cần tung ra vài tin đồn, theo như năng lực của anh trong thương giới, dĩ nhiên sẽ khiến cho họ tâm ý hoảng loạn. Anh đâu cần phải làm gì chứ! Chỉ cần ở thị trường chứng khoán tạo một chút sóng gió, sự tín nhiệm giữa bọn họ sẽ nhanh chóng sụp đổ, không phải sao?” Lạc Tranh nghe xong những lời của hắn, tuy chuyện điều hành kinh doanh nàng không hiểu mấy, nhưng cũng không thể dấu giếm được nàng bất cứ chuyện gì.
“Đúng vậy!” Louis Thương Nghiêu cũng không để ý đến việc nàng lại nhìn rõ ràng mọi chuyện như vậy, chỉ cười nhạt một tiếng, “Khi bọn chúng đã tự coi nhau như chướng ngại vật, không cần đến tôi phải ra tay, bọn chúng dĩ nhiên sẽ nghĩ cách để tiêu diệt lẫn nhau. Chuyện này, thực sự rất đáng xem.”
“Anh…” Lạc Tranh có thể tưởng tượng ra cục diện lúc đó, các bên điên cuồng đấu đá, thậm chí còn thuê xã hội đen để tiêu diệt lẫn nhau. Thương giới, nói trắng ra chính là một kiểu xã hội đen được che đậy dưới lớp vỏ bọc văn minh, trên thực tế còn tàn bạo gấp trăm lần xã hội đen thực sự. “Thật quá tàn nhẫn! So với trực tiếp giết chết bọn họ còn tàn nhẫn hơn vạn lần.”
“Tàn nhẫn? Tôi tàn nhẫn sao?” Louis Thương Nghiêu chợt nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khác thường, lắc lắc đầu, “Cô biết không, Vũ cùng Liệt bị bọn chúng huỷ hoại như vậy, trực tiếp giết chết bọn chúng thực không có chút cảm giác thành tựu nào.”
“Nhưng người phạm tội là con trai của bọn họ, sao anh có thể lôi người vô tội vào cuộc?” Lạc Tranh rốt cục lớn tiếng quát lên, nàng cảm thấy hít thở quá khó nhọc.
“Bọn chúng vô tội?” Thái độ của Louis Thương Nghiêu như thể nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, trong mắt toát lên ý châm chọc, “Tôi vốn không thích để người vô tội bị liên quan, chỉ đáng tiếc, bọn chúng quá đáng chết! Thứ nhất, bọn chúng đã sinh ra đứa con trai khốn kiếp. Thứ hai, bọn chúng khi biết con mình gây hoạ, chẳng những không quản giáo chặt chẽ mà ngược lại còn thêm dung túng. Khi bọn chúng biết con trai mình giết người, còn muốn lén lút đưa chúng trốn ra nước ngoài. Thật sự đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ!” Lúc nói những lời này, hàm răng của Louis Thương Nghiêu nghiến chặt vào nhau.