Vẻ mặt Diêu Ngọc Anh thoáng qua nét thê lương, nàng cười nhạt: "Võ lâm, không có nơi nào là yên ổn, ai biết được tương lai sẽ ra sao? Có lẽ tương lai thuộc hạ không chết, không chừng thuộc hạ cũng sẽ đi theo công tử? Đã nhiều năm trôi qua, ai ai cũng tưởng rằng thư viện phát triển rất thuận lợi, đâu ngờ được trong hai mươi năm, chủ quản các nơi đã chết khoảng ba trăm người, chia đều ra thì mỗi tháng phải chết một người. Phải giấu mình dưới ánh dương quang mà hành sự, có nhiều sự tình mà rất nhiều người không thể nào biết tới. Ngoại trừ phạm vi thế lực của chủ quản ra, thì sự an toàn gần như là không có, mỗi khi đi ra ngoài lãnh địa, là mỗi lần đối mặt với tử vong. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Trung Nguyên là phạm vi thế lực của Thông Thiên giáo và Võ Lâm thư viện, ở chỗ này chúng ta phải nhường nhịn bọn họ, bằng không sẽ đối đầu với nguy cơ bị họ tru diệt. Đồng thời chúng ta phải che giấu mọi hành tung, không thể để họ phát hiện ra, nếu không tất cả mọi người tại nơi này đều phải chết, bởi vì trước đây đã xảy ra vô số sự tình như vậy. Hiện giờ, bởi vì có công tử ở đây, chúng ta mới dám to gan xuất hiện, nhược bằng trong dĩ vãng, muốn điều tra bất cứ sự tình gì đi chăng nữa, chúng ta chỉ có thể âm thầm tiến hành. Do công tử uy chấn Trung Nguyên, nên động thái của Võ Lâm thư viện đối với chúng ta cũng đã hạn chế rất nhiều, không dám làm càn nữa, bằng không có nhiều sự vụ chúng ta không dám can thiệp tới."
Hoa Tinh ngắm nàng dịu dàng mặc lại y phục cho mình, ngón tay vuốt ve mặt ngọc, ánh mắt lấp lánh kì quang, trầm giọng nói: "Đã như vậy, các nàng hãy đem toàn bộ những chuyện mà bọn Võ Lâm thư viện đã làm với chúng ta nói hết với ta. Ta có thế lấy cớ đó, mà giết tận sát tuyệt Võ Lâm thư viện, để chúng nhân biết thủ đoạn của Hoa Tinh ta. Đồng thời phải tìm mọi biện pháp để truy ra nơi ẩn thân của lũ chuột nhắt Thông Thiên Môn, rồi thực hiện kế tá đao sát nhân, ta muốn cho cái đám tứ đại bang phái đang tụ họp trong thành Lạc Dương, toàn quân chết sạch. Vì lúc này đang có nhiều cao thủ cấp bậc Thiên Bảng đang ở đây, cho nên chỉ cần thi hành một tiểu kế, là có thể thổi bay toàn bộ bọn chúng. Nếu chúng muốn đoạt bảo, thì ta sẽ cho chúng có cơ hội đoạt bảo, khiến toàn bộ lũ ngu muội đó tham gia vào trò chơi của chúng ta, như vậy thì, hà hà. Như vậy mới đầy đủ ý nghĩa chứ!" Phút giây này nhãn thần của Hoa Tinh biến thành âm hàn, lãnh khốc vô cùng, bộc lộ vẻ cổ quái bên trong hắn.
Diêu Ngọc Anh cảm nhận được tình cảm ngọt ngào của Hoa Tinh đối với nàng. Lẳng lặng nghe hắn nói, Diêu Ngọc Anh tự nhiên phát giác, Hoa Tinh không như lời của giang hồ truyền tụng, không chỉ có háo sắc, mà tâm kế của hắn cũng rất ghê gớm. Với võ công cường hoành của hắn như hiện nay, chỉ e tất cả những bang phái và những kẻ gây bất lợi đối với hắn, đều sẽ phải chịu một kết cuộc không bao giờ tới được.
Diêu Ngọc Anh gật đầu đáp: "Ngọc Anh hiểu phải làm gì, công tử yên tâm. Ngọc Anh muốn hỏi một điều, có phải công tử đang muốn đấu với bọn họ, xem ai cao minh hơn?"
Hoa Tinh cười hờ hững: "Tương lai nàng sẽ rõ, còn giờ thì chúng ta đi ra ngoài thôi." Cười đầy ẩn ý, xoay người bước đi… Diêu Ngọc Anh lộ ra thần thái khác thường, cũng theo chân hắn ra ngoài.
Đi tới phòng Thượng Quan Yến, nơi đây đang rất đông vui, cơ hồ chúng nhân đều ở chỗ này cả. Hoa Tinh liếc nhìn lão đạo, cười ruồi: "Lão không về phòng mà vận công trị thương, ngơ ngẩn ở đây xem náo nhiệt à?"
Lão đạo ai oán bảo: "Ta có thể tự vận cộng trị thương, còn ở đây chờ ngươi sao? Tiểu tử ngươi thì tiêu diêu khoái hoạt rồi, bỏ lão đạo ta ở chỗ này, mặc kệ cho sống chết, ngươi làm như vậy coi có được hay không hả?"
Hoa Tinh cười hềnh hệch: "Lão đạo ngươi sao có thể tính toán như vậy chứ, ta cũng không so đo với lão nữa, ta giúp lão một tay vậy." Sau đó giơ hữu thủ lên, một màn sương trắng nhu hòa xuất hiện trên tay hắn. Hoa Tinh nhắc nhở: "Cẩn thận, bình tâm tĩnh khí, chú ý không có tạp niệm." Tiếp theo áp tay lên đỉnh đầu lão đạo, lập tức một luồng chân khí nhu hòa lan ra khắp kinh mạch toàn thân, tự động lưu chuyển trong cơ thể của lão đạo.
Hoa Tinh xoay tay thu về, nhìn mọi người, nói: "Không có sao cả, chúng không cần để ý tới lão đạo nữa, chúng ta tiếp tục trò chuyện với nhau đi nào." Rồi đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, mỉm cười với đám nữ nhân, ánh mắt không ngại ngùng lướt qua song phong của chúng nữ, đúng cái điệu bộ của tên háo sắc.
Hoa Tinh cất tiếng: "Vừa rồi, Ngọc Anh đã mang đến rất nhiều tin tức, trong đó có một tin tức về Trọng Sơn, các nàng có thấy sao?" Đoạn nhìn về phía Đường Mộng. Đường Mộng nghe vậy, sắc mặt trở nên vui vẻ, vừa định mở miệng, thì đã bị Mai Hương cướp lời. Mai Hương vội hỏi: "Hoa Tinh, có phải là biết Trọng Sơn đang ở đâu không, huynh mau nói cho mọi người biết đi. Đừng có làm ra cái vẻ đáng ghét đó nữa mà, mau nói đi."
Hoa Tinh liếc nhìn Mai Hương, trong lòng tiếc hùi hụi, vốn muốn nghe Đường Mộng mở miệng cầu xin mình nói ra, ai ngờ lại gặp phải tiểu nha đầu nóng tính này. Hoa Tinh cười khanh khách mà rằng: "Vấn đề này cứ để Ngọc Anh nói, tiện thể sẽ trình bày lại toàn bộ tin tức cho mọi người. Dù sao ở đây cũng chẳng có người ngoài, hết thảy đều là người của mình cả mà, không phải sao?"
Tam nữ Liên Phượng, Lãnh Như Thủy và Đường Mộng trừng mắt liếc hắn, cái gì mà nói là không có người ngoài, cái gì mà tất cả đều là người của mình, không phải hắn đang nói cả ba nàng đều là tình nhân, thê thiếp của hắn thì là gì vào đây cơ chứ. Có điều trong ba nàng, cũng chẳng có ai lên tiếng phủ nhận, có lẽ trong tâm linh các nàng tuy không muốn, nhưng cũng không cự tuyệt.
Diêu Ngọc Anh nắm tay Liên Phượng và Lãnh Như Thủy, nhận ra sự khác lạ của hai người, không khỏi mỉm cười. Hai người đó, không sớm thì muộn cũng lọt vào tay Hoa Tinh mà thôi. Cười mím chi với hai nàng, Diêu Ngọc Anh thong thả thuật lại những tin tức mà nàng mang đến. Trong phòng, ngoài lão đạo và Hoa Tinh ra thì ai nấy đều chăm chú lắng nghe Diêu Ngọc Anh nói. Mà Hoa Tinh thì dán cặp mắt cú vọ của hắn lên người tam nữ Liên Phượng, Lãnh Như Thủy và Đường Mộng, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu y phục của các nàng.
Nghe xong tin tức của Diêu Ngọc Anh, chúng nhân đều có vẻ mặt bất đồng. Dạ Phong đứng dậy nói lời cáo biệt, liền bị Hoa Tinh ngăn lại. Hoa Tinh cười nói: "Bây giờ thành Lạc Dương này, cao thủ tụ tập, hay là ngươi cứ lưu lại đây, vừa lúc ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Nếu ngươi có sự tình gì phải hoàn thành, ta có thể phân phó người giúp cho ngươi, thư viện rất nhiều người, ngươi cứ việc lên tiếng. Hiện nay, ta mang theo cả một đoàn mĩ nữ. Không thể nào chiếu cố hết được, ngươi có thể giúp ta để ý tới các nàng, đừng để xảy ra chuyện gì."
Dạ Phong nhìn Hoa Tinh, trầm tư hồi lâu, đoạn gật đầu đáp ứng. Lúc đó, Diêu Ngọc Anh nói: "Công tử, thuộc ha cũng phải đi thôi, ngày mai thuộc hạ sẽ phái ngưòi đến liên lạc với người. Người còn có sự tình gì phân phó hay không?"
Hoa Tinh dịu dàng nói: "Nàng giúp ta chú ý tới tình hình của Tô Ngọc trong những lượt thi đấu hội hoa, một khi có động tĩnh, lập tức báo cho ta biết. Nàng ấy và ta có mối quan hệ đặc biệt, đợi đến khi hoa mẫu đơn của nàng ấy tiến vào vòng chung khảo, thì ta sẽ tìm người thay thế nàng ấy tham gia cuộc đấu. Mặt khác, nàng phải cẩn thận lưu ý hành tung của Thiên Ma Chiến Thần Mộc Tây Tạp, hắn mà vào trong thành Lạc Dương phải ngay tức khắc báo cho ta, đó là một nhân vật nguy hiểm cực độ, nhắc nhở người của thư viện đừng có đến quá gần hắn. Được rồi, không còn gì nữa, nang đi đi, cẩn thận một chút."
Ám Vũ và Liên Phượng tiễn Diêu Ngọc Anh ra ngoài, đi tới cổng, Diêu Ngọc Anh cười chọc ghẹo: "Liên tỷ tỷ nhớ bảo trọng bản thân, hiện nay Lạc Dương thành, phong vân bách biến, vì an toàn của mình, tỷ tỷ nên luôn đi theo công tử. Công tử là cao thủ lợi hại nhất của thư viện từ trước đến nay, có người ở bên cạnh bảo đảm tỷ sẽ không phải sợ hãi trước bất kỳ mối hiểm nguy nào. Đồng thời, công tử thấu hiểu nhất, chính là thương hương tiếc ngọc, đại mĩ nữ xinh đẹp như tỷ tỷ đây, nhất định công tử sẽ phá lệ mà ưu đãi tỷ đó. Hy hi, tỷ tỷ nói thử xem có phải hay không?" Rồi xoay người chuồn thẳng, để lại một chuỗi tiếng cười giòn tan.
Liên Phượng nghe thấy thế mắng với theo một cách yêu kiều: "Ngọc Anh đáng chết, dám giễu cợt tỷ, lại còn nói giúp cái tên Hoa Tinh đáng ghét đó nữa, tỷ thấy muội đã bị hắn hớp hồn mất rồi, bằng không hôm nay sao lại nói chuyện trong phòng hắn tới nửa canh giờ. Muội đó nha, có phải đã bị hắn ăn mất rồi, thế nào lại đi giúp hắn chứ."
Ám Vũ ở bên cạnh, cười thích thú. Nhìn điệu bộ của Liên Phượng, thầm nghĩ công tử thật có phúc, mĩ nhân này cũng đã động tâm, chứ sao lại có ngữ khí như thế? Ám Vũ cười hì hì: "Tỷ tỷ đẹp như vậy, Tiểu Vũ thực là ngưỡng mộ, công tử nhà này đã bị tỷ tỷ đánh cắp mất hồn vía rồi đó. Tỷ tỷ không thấy sao, vừa nãy công tử nhìn tỷ tỷ, trong mắt ngập tràn sự si mê?"
Liên Phượng trừng mắt, gắt lên: "Tiểu nha đầu, cả muội cũng dám giễu cợt ta, xem ta thu thập muội đây." Và song thủ vươn tới, muốn bắt lấy Ám Vũ, xử lý nàng một trận. Ám Vũ vụt ra phía sau, cười khanh khách: "Tỷ tỷ à, oan uổng cho muội quá, điều muội nói là sự thật mà, cả Mai Hương muội muội cũng biết nữa kìa, chúng muội đều chờ tỷ tỷ gia nhập vào vòng tay của công tử nhà này đó." Đoạn chạy ngược vào trong.
Liên Phượng thi triển khinh công, bay ngang đầu Ám Vũ, định chụp lấy nàng. Chỉ tiếc vừa mới hạ thân xuống, đã bị Ám Vũ điểm trúng huyệt đạo. Sắc mặt Liên Phượng khẽ biến: "Tiểu Vũ, muội định làm gì vậy?"
Ám Vũ cười nói: "Tỷ tỷ đừng sợ, muội không có như công tử đâu, cho nên muội làm sao mà ăn tỷ được chứ. Chỉ là muội quá hâm mộ vẻ đẹp của tỷ tỷ, muốn ngắm nhìn tỷ tỷ thật kỹ mà thôi." Bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt Liên Phượng, buông lời tán thưởng mãi không thôi. Hữu thủ nàng bất ngờ nắm lấy song phong của nàng, biểu lộ sự hưng phấn: "Của tỷ tỷ thực là to mà, sao mà nhu nhuyễn, đàn hồi đến vậy cơ chứ, công tử nhà này chắc chắn sẽ bị tỷ tỷ mê chết mất." Sau đó không đợi nàng cất tiếng, tự nhiên giải khai huyệt đạo cho nàng, Phi thân biến mất vào một góc khuất.
Liên Phượng ửng hồng cả mặt, không nghĩ tới bị Ám Vũ hí lộng, nhớ lại những lời Ám Vũ và Diêu Ngọc Anh nói, nàng không cầm lòng được tự hỏi bản thân, chẳng lẽ mình bị hãm sâu vào rồi sao? Cười khổ một tiếng, Liên Phượng chầm chậm quay về phòng.
Sau đó, Hoa Tinh cùng mọi người đến tiểu đình dùng cơm chiều. Chúng nhân vừa ăn cơm vừa trò chuyện rôm rả về sự tình trong thành Lạc Dương và hoa hội đang diễn ra. Trong lúc đó luôn vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ. Không khí đầm ấm chan hòa khắp tiểu đình. Rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi sau một ngày chứng kiến quá nhiều sự kiện kinh tâm động phách.
Bóng đêm, bất tri bất giác ùa về, từng cơn gió mát lành xua tan những muộn phiền và tàn khốc của một ngày dài, bồi tiếp chúng nhân chìm vào giấc ngủ êm đềm. Trong Mẫu Đơn các, đột nhiên xuất hiện hai bóng người lóe lên, rồi biến mất dưới ánh trăng.